Long Xà 2
Chương 52 : Đại Bồ Tát dừng chân
Người đăng: ronkute
.
"Từ từ, ra quyền, đúng, chính là như thế, phải chậm, tư thế phải đúng, nè, Lý Hồng Hiến, ta dạy ngươi học lão vượn chớ không phải là học khỉ con, vượn trầm ổn, tĩnh tọa trong núi nuốt mây nhả khói, quang sát biến hóa nhật nguyệt, mà hầu tử lại xốc nổi khó mà có linh tính."
Bên trong hồng tường đại viện, Lý Hàm Sa đang chơi đùa với mấy đứa nhỏ.
Mấy đứa nhỏ này chính là con của anh chị họ của hắn, mỗi đứa đều được rèn luyện mạnh mẽ, khổ người cao lớn, tất cả đều dưới mười tuổi, đứa nào cũng tinh nghịch phá phách, cả ngày cứ như là tiểu bá vương, huyên náo cả đại viện không thôi, cũng có mấy tên hùng hài tử được nuông chiều sinh hư.
Nhưng chúng nó nghịch ngợm cỡ nào đi nữa, chỉ cần tới gần Lý Hàm Sa thì liền yên lặng không dám đùa giỡn nữa, hơn nữa khi chúng nó tiến tới gần còn mừng rỡ vây quanh, tựa hồ trên người Lý Hàm Sa có một luồng khí chất khiến tâm thần người khác sảng khoái và thoải mái an bình.
Thế là, Lý Hàm Sa chỉ dạy những đứa nhỏ này luyện công phù, hắn cũng tùy ý chỉ dạy chứ không có chính thức, cũng chỉ là vui đùa mà thôi.
Thế nhưng những đứa nhỏ nhỏ học tập vô cùng chăm chỉ.
Dưới cái nhìn của nó, tu đạo luyện võ chính là trời sinh, nhất định phải tự bản thân lĩnh ngộ, cần phải nhanh nhạy và hiếu học, dũng mãnh tiến lên, nhắm thẳng vào bản tâm, ngược lại những ai không thích học mà bị ép buộc thì chẳng có hiệu quả gì.
Tâm linh chân thành, khổ cũng là ngọt.
Trong đó có một bé trai gọi là Lý Hồng Hiến 8 tuổi, học tập vô cùng chăm chỉ, Lý Hàm Sa dạy cho nó hai động tác vượn trắng, khi nó tập luyện thì chơi đùa rất vui vẻ.
Nhưng mà động tác của nó cứ như là khỉ con, chẳng như lão vượn phải có lực lớn mà trầm ổn.
Vượn và khỉ là hai loại không giống nhau, vượn thì gần với con người, cũng nhiều hơn một phần thiên đạo.
Lý Hàm Sa lập tức uốn nắn lại nhận thức của nó.
Trong sân toàn bộ những đứa nhỏ rất vui vẻ.
Sau khi Lý Hàm Sa bước vào cảnh giới Kim Cương Bất Hoại, số lần về nhà cũng bắt đầu tăng lên, tâm thần của hắn đặt ở trong sự ngẫu hứng của những hành động bình thường tự nhiên, chú trọng đến những chi tiết nhỏ trong sinh hoạt hằng ngày, quý trọng sắc thân từng phút từng giây trên đời này.
Sắc thân ở trên đời này, chung quy lại thì phải chết, tu vi của hắn càng cao thì cảm ngộ càng sâu.
Thậm chí, hắn mơ hồ nhận biết được lúc nào mình sẽ chết.
Không không có đột phá nữa thì khoảng chứng 130 năm sau hắn sẽ bụi trở về bụi, đất trở về với đất.
Sau đó, việc tu hành hắn đều đặt vào trong cuộc sống này, cùng vui đùa với những đứa nhỏ, những đứa trẻ nhỏ không có tâm cơ, ngây thơ và mơ mộng, nghĩ gì làm đó.
Ở trong phòng, lão gia tử ở cùng với cha của hắn Lý Kinh Long, còn có mấy nhân vật trọng yếu của Lý gia đang ngồi nói chuyện với nhau, xuyên qua cửa sổ nhìn Lý Hàm Sa đang vui đùa với những đứa nhỏ.
"Kỳ lạ, những đứa nhỏ vắt mũi còn chưa sạch này lúc bình thường nói không nghe lời, cho dù đánh cũng càng vô dụng, thế mà gặp phải Lý Hàm Sa thì răm rắp nghe lời." Lý Côn Long có chút không rõ, ông chính là thúc thúc của Lý Hàm Sa, là em của Lý Kinh Long: "Đúng ra, ta còn phát hiện, chỉ cần vừa vào cái nhà này thì tai thính mắt tinh, vô cùng yên tĩnh, thân thể tựa như khỏe lên không ít, một vài chỗ bị đau nhức đều không đau nữa, cha có cảm giác này không thế?"
"Không cần ngươi nói thì ta cũng cảm giác được, gần đây ngay cả giấc ngủ cũng vô cùng say, tinh thần sảng khoái gấp trăm lần, ta cũng nghi ngờ có phải hay không là hồi quang phảng chiếu, cho nên mới kêu người gọi bác sĩ tới khám." Lý lão gia tử mặt đỏ hồng, da dẻ có ánh sáng, những biểu hiện của người già đều biến mất, tựa hồ trẻ lại bốn năm tuổi.
"Bác sĩ chăm sóc sức khỏe tới rồi."
Một tên cảnh vệ vội vàng đi tới ở sau dẫn theo một người, vị bác sĩ này bước chân nhẹ nhàng, ăn mặc một thân áo dài, râu dài bồng bềnh trước ngực, cầm theo hòm thuốc, tiên phong đạo cốt, tự nhiên khiến người khác tin vào năng lực y khoa của mình.
"Phương bác sĩ, ông đã tới rồi."
Lão gia tử vội vã ra nghênh tiếp.
Người này ăn mặc cổ điển, nhìn dáng dấp là lão trung y nhưng trên thực tế khi ông ta còn trẻ chính là bác sĩ y khoa giỏi. Đương nhiên từ nhỏ đã học tập trung y, khí công, sau lại về nước trở thành một bác sĩ chuyên chăm sóc sức khỏe cho những người lãnh đạo, đương nhiên cũng có phòng thí nghiệm của chính mình, là người kết hợp giữa y học cổ điển và y học hiện đại lại với nhau.
Phương bác sĩ vừa tới thì tinh thần phấn chấn, có cảm giác rõ ràng như tiến vào một nơi danh lam thắng cảnh vậy.
Ông ta lập tức đưa mắt nhìn về Lý Hàm Sa đang chơi đùa với những đứa nhỏ ngoài sân, trên mặt lộ ra vẻ khó tin thế nhưng lại không có làm gì cả, chào hỏi qua Lý lão gia tử rồi mở ra hòm thuốc, lấy ra dụng cụ để kiểm tra thân thể của lão gia tử.
"Lý lão, tố chất thân thể của ông đã thay đổi rất nhiều, tràn đầy sức sống, đây cũng không phải uống thước mà đạt được, nhất định tinh thần phải an bìnhm thay đổi tiềm năng của thân thể khiến cho sức sống một lần nữa trở lại, cây khô gặp mùa xuân, một số bệnh trước đây của ông cũng đã biến mất."
Ông ta một bên kiểm tra một bên hoảng sợ.
"Gần đây ta cũng không có uống thuốc, sao lại như thế chứ, vậy mà ta còn tưởng rằng hồi quang phản chiếu nữa chứ." Lý lão gia tử nghi hoặc không rõ.
"Bởi vì do người đang ở trong sân kia." Phương bác sĩ nhẹ giọng nói: "Như như ta nhìn không sai thì trên người anh ta có tản ra một loại khí tràng vô hình, ảnh hưởng tới tâm linh người khác, khiến cho mỗi thời mỗi khắc tâm của những người khác đều cảm thấy anh bình, kỳ thực bên trong điều trị nội khoa có trị liệu tâm lý là quang trọng nhất, bất kỳ bệnh nan y nào cũng có thể dùng điều trị tâm lý cả, điều trị tâm lý chính là kích thích năng lực miễn dịch của thân thể con người, cường hóa tế bào, giết chết những loại bệnh độc, thế nhưng khí tràng lại ảnh hưởng tới người khác mạnh mẽ như thế thì đây là lần đầu ta nhìn thấy, trong những kinh văn xa xưa mà ta đã đọc thì chỉ có đại thừa Bồ Tát đạt được tới cảnh giới rất sâu thì mới có thể làm được thư thế, lẽ nào, vị này của nhà ông đã đạt tới..."
"Phương bác sĩ cũng đã nghe qua một vài tin tức?" Lý gia lão gia tử biết, cuộc chiến đấu trong tiểu viện "đại nội" ngày đó có rất nhiều người nhìn thấy, tự nhiên sẽ có một ít tin tức ngầm truyền ra ngoài.
"Lẽ nào, anh ta chính là Kim Cương Bất Hoại..." Phương bác sĩ rùng mình một cái.
"Đúng, nhưng mà cụ thể ta nói cũng không được, ông là chuyên gia cơ mà." Gia đình xuất hiện một người như thế, Lý lão gia tử có cảm giác nói không nên lời.
Nếu như là nhân tài, thì đáng giá để khoe khoang.
Thế nhưng hiện tại lại là một vị đại Bồ Tát?
Ngươi hi vọng sẽ đạt được một chén cơm để lót dạ thế nhưng ông trời lại cho ngươi một viên tiên đan, giúp ngươi trực tiếp biến thành tiên.
"Cũng không biết kiếp trước của Lý gia các ông đã tu được công đức gì nữa." Phương bác sĩ nói: "Nếu như anh ta ở trong nhà cả ngày cả đêm, chẳng khác gì có một vị đại Bồ Tát dừng chân, mỗi người các ông sẽ sống hơn trăm tuổi, ở quanh thân anh ta chính là đạo trường, là nơi thanh tịnh cực lạc."
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Bình luận truyện