Linh Võ Đại Lục

Chương 55 : Tuyệt Cảnh

Người đăng: duynguyen07

Ngày đăng: 00:46 05-11-2025

.
Vương Kỳ nhảy lên tránh thoát, nhưng lại phát hiện sau khi ba mai phi tiêu đâm vào không khí, đột nhiên lăng không dừng lại chuyển hướng, rồi hướng mình đâm tới. Tinh thần lực Ngự khí, quả nhiên lợi hại. Khó trách địa vị của Luyện Sư lại cao như vậy trong số các tu giả, một Ngân Luyện Sư liền có thể sánh ngang với tu giả Thiên Vũ cảnh sơ kỳ. Tinh thần lực Ngự khí, căn bản không cách nào tránh được. Đối mặt với Luyện Sư chỉ có thể liều mạng tinh thần lực, nhưng Vương Kỳ cái kẻ gà mờ này, chưa từng trải qua huấn luyện tinh thần lực bài bản, cũng chỉ biết một cái Bất Động Minh Vương Ấn, còn việc đơn độc dùng tinh thần lực đối địch thì không biết. Một mai phi tiêu lướt qua trên cánh tay của Vương Kỳ, lập tức một vết máu xuất hiện, sau đó máu chảy không ngừng. Vết thương sâu gần xương cốt, suýt chút nữa chặt đứt cánh tay. Linh khí Huyền giai hạ phẩm, đệ nhị trọng Huyền Vũ Kinh căn bản không phòng ngự được. Dưới tình thế cấp bách, lão tổ trực tiếp tiếp nhận thân thể của Vương Kỳ xông ra, một đạo sóng tinh thần lực quét ngang, liền đem ba mai phi tiêu quét rơi xuống đất, đồng thời công kích Phó môn chủ, khiến Phó môn chủ đau đớn cả đầu óc. Chỉ một chiêu lão tổ liền lùi lại, Vương Kỳ lại cảm thấy toàn thân khó chịu, buồn nôn muốn ói, hơn nữa đại não còn đau đớn như bị chuột rút. Cưỡng ép đè nén cơn đau, Vương Kỳ đỡ Bạch Hoa trừng mắt nhìn Phó môn chủ, không nói một lời. Phó môn chủ nội tâm đại hãi, chỉ một chiêu đã xóa đi lạc ấn tinh thần lực của mình trên phi tiêu, còn phản công trở lại, tiểu tử này là Luyện Sư cấp mấy? Nhưng lại không quá đúng, có bản lĩnh như vậy tại sao lúc đầu không dùng, đợi đến khi bị thương rồi mới thi triển ra. Hơn nữa, nhìn phản ứng của Vương Kỳ, chính mình giống như cũng mất nửa cái mạng, sợ không phải là thủ đoạn tu luyện bình thường. Mọi người Vương gia cũng là kinh ngạc, Vương Kỳ tu luyện tinh thần lực từ khi nào, Vương gia vậy mà lại xuất hiện một Luyện Sư! Bất Động Minh Vương Ấn chỉ là một bộ công pháp, trừ Vương Chấn Đông biết một chút nội tình, những người khác đều cho rằng Vương Kỳ chỉ là tìm đúng phương pháp liền có thể tu luyện thôi, căn bản không nghĩ đến Vương Kỳ sẽ dùng tinh thần lực, giờ phút này cùng Luyện Sư giao thủ, mới phát hiện chân tướng, biết bao kinh ngạc. "Phó môn chủ, Bất Động Minh Vương Ấn là công pháp trọng yếu của Càn Khôn Môn, nghe nói vốn dĩ có thể sử dụng, thấp nhất cũng là Lục Ngân Luyện Sư. Tiểu tử này có gì đó quái lạ, hay là chúng ta đi trước, đợi điều tra rõ ràng rồi hãy đưa ra quyết định." Ngay cả Phó môn chủ cũng chịu thiệt, vị đại sư kia đã bắt đầu muốn lui lại. "Nói có lý." Phó môn chủ thu lại ba mai phi tiêu, rồi thận trọng nhìn thoáng qua Vương Kỳ một cái, lúc này mới dẫn theo mấy người trở về. Hà Hoằng Nghị vốn dĩ đã quyết định rút lui, ngược lại cũng không nói gì, chỉ là ngay cả Phó môn chủ Liệt Hỏa Môn cũng không đối phó được Vương Kỳ, Hà Hoằng Nghị cảm thấy rất khó chịu. Đoàn người Hà gia nhanh chóng rút lui, có Phó môn chủ Liệt Hỏa Môn tọa trấn, lại có thêm hai tu giả Thiên Vũ cảnh trung kỳ chi viện, Vương gia không dám lần nữa truy đuổi. "Rắc." Thấy đoàn người Hà gia đi xa, Vương Kỳ cuối cùng cũng chống đỡ không nổi, ngã xuống. "Kỳ nhi?" Vương Chấn Đông và Vương Thanh Lam đồng thời chạy đi lên. Bạch Hoa mặc kệ hai người, dùng lưỡi liếm vết thương trên cánh tay của Vương Kỳ, qua loa trị liệu một chút, cầm máu, cắn chặt y phục rồi ném Vương Kỳ lên lưng của mình, cõng đi tìm Vương Tuyết cứu mạng. Đại viện Vương gia, những người Vương gia lại lần nữa chạy về, nhìn thấy tất cả mọi thứ trong viện tử thảm không nỡ nhìn, lũ lượt rơi lệ, điên cuồng tìm kiếm người nhà của mình, người sống hoặc thi thể, ôm vào lòng lại là một trận khóc ròng ròng. Vương Thanh Lam đi theo Bạch Hoa chạy đến tiểu viện của mình, một bước xông vào trong phòng, tê tâm liệt phế hô lớn: "Nhu Nhi?!" Một cái liền cướp người từ trong lòng Vương Tuyết qua, hỏi: "Tuyết Nhi, mẹ ngươi thế nào?" "Đã ổn định rồi, nhưng bị thương quá nặng, vẫn là nên nhanh chóng đi gặp y sư thì tốt hơn." "Đúng, cha bây giờ liền đưa nàng đi gặp y sư." Ôm lấy Quân Nhu xoay người liền chạy, lúc khởi thân nhìn thấy Bạch Hoa cõng Vương Kỳ đi vào, chợt nhớ tới điều gì đó, nói: "Bạch Hoa, cõng hắn theo ta, Tuyết Nhi, con cũng qua đây." Lúc Vương Thanh Lam đi ra phía ngoài, Vương Chấn Đông đã phân phó người đi mời tất cả y sư trong thành tới, thấy Vương Thanh Lam ôm người chạy ra phía ngoài, vội vàng ngăn lại. "Thanh Lam, ta sai người đi mời y sư rồi, đợi ở đây là được. Tuyết Nhi, mau đi trước xem cho Kỳ nhi." "Tinh thần lực sử dụng quá độ, ngủ một giấc là khỏe thôi." Vương Tuyết vận chuyển dị linh lực chữa lành vết thương da thịt trên cánh tay Vương Kỳ, liếc mắt nhìn những người bị thương đang kêu rên trong đại viện, không đành lòng nói: "Con đi trước xử lý cho bọn họ một chút." Y sư chạy đến, mọi người Vương gia trong trong ngoài ngoài bận rộn mấy ngày, đem người chết an táng, người bị thương an trí cẩn thận, người sống thu dọn đồ đạc, toàn bộ chuyển tới Vân Sam Trang Viên cư trú. Bên phía Hà gia, Hà Hoằng Nghị bi thống tột cùng, nuốt hận bế quan, đã là dự định xong xuôi sau khi đột phá Võ Huyền cảnh, sẽ cùng Vương gia và Thiên Hổ Võ Quán tính toán rõ ràng một khoản nợ tổng thể. Cho nên trong khoảng thời gian bế quan này ngược lại cũng trở nên yên tĩnh. Mà Liệt Hỏa Môn khẩn cấp phân phó người điều tra mối quan hệ giữa Vương Kỳ và Càn Khôn Môn, sau khi xác định hai bên chỉ là người xa lạ, liền tiếp tục ở lại Hà gia. Dù sao thì mối thù uổng công chết hai đệ tử Thiên Vũ cảnh là phải báo, linh thạch khoáng mạch của Vân Sam Trang Viên, cũng là phải thuộc về chính mình. Vương gia một mực phân phó người theo dõi động tĩnh của Hà gia, sau khi người của Liệt Hỏa Môn quyết định ở lại, lập tức hoảng sợ. "Gia chủ, chúng ta phải làm sao đây? Có muốn hay không cũng đi Hưng Dương Thành mời mấy vị cao thủ giúp đỡ?" "Đã đi rồi." Vương Chấn Đông mặt mày ủ dột nhìn nước trà trên bàn, thở dài một tiếng thật dài, nói: "Liệt Hỏa Môn là phụ thuộc môn phái của Càn Dương Các ở Hưng Dương Thành, thế lực của Càn Dương Các các ngươi cũng biết, cũng không biết Hà gia đã cho bọn họ lợi ích gì, Càn Dương Các vậy mà lại phóng lời ra, nói là ai dám giúp đỡ Vương gia chúng ta, chính là cùng Càn Dương Các là kẻ thù." "Đại tiểu thư Càn Dương Các, càng là xem Vương gia chúng ta như cái gai trong mắt, Vương gia ở Hưng Dương Thành tìm người giúp đỡ, đều bị nàng ta dẫn người đánh đuổi ra ngoài rồi. Chúng ta là không tìm được người a." "Gia chủ, cái này... hay là chúng ta đi Càn Khôn Môn hỏi thử?" Vương Chấn Đông lặng lẽ lắc đầu, lại thở dài một tiếng. "Càn Khôn Môn là môn phái trung lập chuyên về con đường Luyện Sư, ở Hưng Dương Thành mấy trăm năm, từ trước đến nay chưa từng thay đổi địa vị trung lập, không thể nào giúp đỡ." "Hơn nữa cái Bất Động Minh Vương Ấn ta nhặt được, là công pháp của Càn Khôn Môn, nghe ý tứ của hai vị Luyện Sư kia, bộ công pháp này ở Càn Khôn Môn phân lượng cũng không thấp. Tất cả các môn phái đều rất kỵ kỵ công pháp của mình tiết lộ ra ngoài, Kỳ nhi không phải người của Càn Khôn Môn, lại học được Bất Động Minh Vương Ấn, bọn họ không tìm tới đã là đại hạnh rồi." "Vậy phải làm sao, chúng ta cũng chỉ có thể chờ đợi như vậy sao?" "Chỉ có, tử chiến một trận. Thanh Sơn, đi nói với những người khác một chút, lần đại nạn này khó tránh khỏi mất đi tính mạng, người nào nguyện ý rời đi thì có thể đi. Người nào nguyện ý ở lại, trận chiến này nếu như chúng ta thắng, từ nay về sau tất nhiên sẽ trọng dụng." Vương Thanh Sơn muốn nói lại thôi, cuối cùng bất đắc dĩ nói: "Vâng." Vương Chấn Đông co mình trong ghế, suy sụp rất nhiều, "Các ngươi cũng đi xuống đi." Chỉ có thể gửi hi vọng vào trên người Vương Kỳ, hi vọng vị lão tổ kia có thể giúp một tay. Nhưng Vương Kỳ chung quy tu vi còn thấp, cho dù có bản lĩnh, cũng không thể sử dụng ra được a.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang