[Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện
Chương 500 : Có những cuộc gặp gỡ
Người đăng: fishscreen
Ngày đăng: 22:34 12-08-2025
.
Một chiếc thuyền tiên gia Hài Cốt Than không đi thẳng về hướng bắc, mà là đi tới một vùng duyên hải phía đông nam.
Trong màn đêm, Trần Bình An ngồi dưới đèn mở một quyển sách có tên là “Xuân Lộ Đông Tại”, tương tự “Phóng Tâm Tập” của Phi Ma tông, là một quyển sách nhỏ do chủ thuyền giới thiệu về ngọn núi nhà mình, khá thú vị. Vị kiếm tiên Bắc Câu Lô Châu nào từng nghỉ chân ở ngọn núi, vị địa tiên nào từng uống trà luận đạo ở nơi danh lam thắng cảnh, văn nhân thi sĩ nào từng làm thơ viết thu pháp cho ngọn núi, tất cả đều được ghi chép trong sách.
Dưới chân Trần Bình An là một chiếc thuyền đến từ vườn Xuân Lộ, thu nhập chủ yếu là dọc đường buôn bán hoa thơm cỏ lạ do sơn môn nuôi trồng. Trong đó có ba loại hoa cỏ tiên gia gần như bị núi Mộc Y Phi Ma tông lũng đoạn, là một khoản thu nhập lớn của vườn Xuân Lộ. Cho nên lộ trình của thuyền là qua lại dãy núi Gia Mộc nằm giữa Hài Cốt Than và vườn Xuân Lộ.
Vườn Xuân Lộ thuộc môn phái Nông gia trong số các trường phái học thuật, nhiều nữ tu sĩ, hơn nữa tính tình ôn hòa. Mà dãy núi Gia Mộc sản xuất nhiều cây hiếm và yêu tinh hoa cỏ, thuộc thế lực hạng hai giàu có ở đông nam Câu Lô châu. Cộng thêm kết giao bạn bè rộng rãi, chém giết kết thù lại không nhiều, cho nên đã trở thành nơi rèn luyện dạo chơi của rất nhiều tiên sư gia phả trẻ tuổi phía nam.
Sở dĩ Trần Bình An lựa chọn chiếc thuyền này, có ba nguyên nhân. Một là có thể hoàn toàn đi vòng qua Hài Cốt Than. Hai là vườn Xuân Lộ có ba vật quý tổ truyền, trong đó có một cây hòe già vạn năm sinh trưởng ở dãy núi Gia Mộc, cao đến mấy chục trượng. Trần Bình An muốn đi xem thử có gì khác với cây hòe già năm xưa ở quê nhà hay không. Ba là mỗi khi đến cuối năm, vườn Xuân Lộ sẽ tổ chức một bữa tiệc chúc tết, hàng ngàn tiểu thương sẽ đến buôn bán. Đó là một thịnh hội tiền thần tiên chạy loạn, hắn cũng dự định tham gia.
Quyển sách nhỏ của vườn Xuân Lộ thực ra không tệ, chỉ là so với “Phóng Tâm Tập” thì số trang vẫn thua kém một chút. Trần Bình An hơi nuối tiếc vì không thể tìm được sách tương tự ở những ngọn núi khác, chẳng hạn như Phù Kê tông Đồng Diệp châu.
Hắn xem sách nhỏ xong, bắt đầu luyện tập sáu bước đi thế, cuối cùng gần như là luyện quyền trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh, qua lại giữa cửa phòng và cửa sổ, bước chân không hề sai lệch.
Lúc tảng sáng, Trần Bình An mở mắt ra, dừng thế quyền, ngồi trở về bên cạnh bàn. Hắn chờ một lát, đợi đến khi có người gõ cửa mới đứng dậy. Người gõ cửa là một vị quản sự trên thuyền, đó là một nam tu sĩ khá hiếm thấy ở vườn Xuân Lộ, hơn nữa còn là một vị Kim Đan. Có điều tinh thần của ông ta uể oải, kém xa Đỗ Văn Tư và Dương Lân của Phi Ma tông.
Cùng một cảnh giới, cao thấp cũng khác biệt một trời một vực, rất có thể khi chém giết sẽ lập tức phân ra thắng bại. Đây không phải nói tu sĩ vườn Xuân Lộ chỉ có mã ngoài, mà là tu sĩ Phi Ma tông thật sự khác người, đánh giết sinh tử là chuyện thường như cơm bữa.
Sau khi Trần Bình An mở cửa, lão tu sĩ áy náy nói:
- Đã quấy rầy đạo hữu nghỉ ngơi rồi.
Trần Bình An cười nói:
- Tống tiền bối khách sáo rồi, ta cũng vừa mới tỉnh dậy. Theo như quyển sách nhỏ kia giới thiệu, lúc này chắc chúng ta đã đến gần đỉnh Kim Quang và núi Nguyệt Hoa, cũng hai ngọn núi đạo lữ. Ta dự định ra ngoài thử vận may, xem có thể bắt gặp nhạn lưng vàng và ếch Minh Cổ hay không.
Lão tu sĩ mỉm cười nói:
- Ta đến đây chính là vì chuyện này, muốn muốn nhắc nhở Trần công tử một tiếng, khoảng hai canh giờ nữa sẽ tiến vào khu vực đỉnh Kim Quang.
Vị địa tiên Kim Đan này đổi một cách xưng hô thân cận hơn, có qua có lại.
Trần Bình An vội vàng nhường đường:
- Mời Tống tiền bối vào trong.
Lão tu sĩ hiểu ngầm cười. Giữa tu sĩ trên núi, nếu cảnh giới không chênh lệch lớn, chẳng hạn như ta Quan Hải còn ngươi Long Môn, xưng hô với nhau một tiếng đạo hữu là được rồi. Nhưng tu sĩ năm cảnh giới thấp đối diện với năm cảnh giới trung, hoặc là ba cảnh giới Động Phủ, Quan Hải, Long Môn đối diện với địa tiên Kim Đan và Nguyên Anh, nên kính xưng là tiên sư hoặc tiền bối.
Cảnh giới Kim Đan là một ngưỡng cửa, dù sao “kẻ kết thành kim đan, mới ngang hàng với ta”, quy củ trên núi này đúng mọi lúc mọi nơi. Đương nhiên nếu lá gan đủ lớn, tu sĩ năm cảnh giới thấp nhìn thấy địa tiên thậm chí là năm cảnh giới cao, vẫn tùy tiện gọi là đạo hữu cũng không sao, không sợ bị một chưởng đánh cho gần chết là được.
Lão tu sĩ thân là Kim Đan, lại gọi vị khách trẻ tuổi này là đạo hữu, hiển nhiên là có nghiên cứu. Khi đó người đi cùng thanh niên này tới bến thuyền, chính là đệ tử đích truyền Bàng Lan Khê của tổ sư đường Phi Ma tông. Hắn là một nhân tài thiếu niên rất nổi danh, nghe đồn trong sáu mươi năm tới, không chừng có thể xếp vào mười người trẻ tuổi đứng đầu tiếp theo của Bắc Câu Lô Châu.
Nếu là tông môn khác tuyên dương đệ tử như vậy, có lẽ là thủ đoạn gây dựng hư danh, cứ xem như chuyện cười là được rồi. Nếu gặp nhau trước mặt, chỉ cần ngoài miệng phụ họa, trong lòng có lẽ lại đang mắng một câu không biết xấu hổ. Nhưng vườn Xuân Lộ là khách quen của Hài Cốt Than, biết rằng tu sĩ Phi Ma tông không phải như vậy. Bọn họ không biết nói khoác, chỉ biết ra tay quyết liệt mà thôi.
Nếu chỉ là Bàng Lan Khê lộ diện thay Phi Ma tông tiễn khách, dĩ nhiên không so được với tông chủ Trúc Tuyền hoặc Dương Lân của thành Bích Họa hiện thân. Nhưng lão tu sĩ quanh năm bôn ba bên ngoài, không phải loại thần tiên thanh tịnh hở một chút là bế quan mấy chục năm, đã sớm luyện thành một đôi mắt sắc bén. Ông ta không nhìn ra lai lịch sâu cạn của du hiệp xứ khác này, nhưng nhìn lời nói và sắc mặt của Bàng Lan Khê ở bến thuyền, lại rất ngưỡng mộ đối phương, hơn nữa còn xuất phát từ đáy lòng. Chuyện này đáng để cân nhắc thật kỹ.
Cộng thêm lúc trước khe Quỷ Vực và Hài Cốt Than xảy ra biến cố long trời lở đất, Cao Thừa thành Kinh Quan hiện ra pháp tướng xương trắng, tự mình ra tay truy sát một vệt sáng vàng ngự kiếm chạy về phía tổ sư đường núi Mộc Y. Lão tu sĩ cũng không ngốc, liền nghiền ngẫm ra một chút tư vị.
Hai vị tu sĩ trên núi bèo nước gặp nhau, một bên có thể chủ động mở cửa mời người khác ngồi xuống, đã rất có thành ý rồi.
Người tu đạo không nhiễm hồng trần, cũng không phải là một câu nói đùa.
Lão tu sĩ họ Tống tên Lan Tiều, theo như truyền thừa gia phả tổ sư đường, là tu sĩ thế hệ chữ “Lan” của vườn Xuân Lộ. Bởi vì vườn Xuân Lộ gần như đều là nữ tu sĩ, trong tên có một chữ “Lan” cũng không sao, nhưng một nam đệ tử thì hơi kỳ quặc. Cho nên sư phụ của Tống Lan Tiều đã bổ sung một chữ “Tiều”, giúp áp chế mùi son phấn một chút.
Lúc trước Trần Bình An nghe Bàng Lan Khê nói, đỉnh Kim Quang và núi Nguyệt Hoa là hai ngọn núi đạo lữ rất đáng chú ý. Nếu như may mắn, ngồi thuyền sẽ có thể nhìn thấy linh cầm thú lạ, cho nên trên đường phải lưu tâm. Vừa lúc Tống Lan Tiều tới nhắc nhở chuyện này, giải thích nghi hoặc cho Trần Bình An.
Hóa ra tại khu vực đỉnh Kim Quang, thỉnh thoảng sẽ có nhạn lưng vàng hiện thân. Loài vật này tốc độ bay nhanh như phi kiếm của kiếm tiên, chỉ hơi nấn ná ở đỉnh Kim Quang được trời ưu ái. Trừ khi là cảnh giới Nguyên Anh, bằng không tu sĩ bình thường đừng mơ bắt được nó. Hơn nữa nhạn lưng vàng tính tình rắn rỏi, một khi bị bắt sẽ tự thiêu mà chết, khiến đối phương không thu hoạch được gì.
Nhạn lưng vàng thích bay cao trên biển mây cuồn cuộn, nhất là thích tắm rửa ánh mặt trời. Bởi vì phần lưng quanh năm phơi dưới ánh mặt trời chói chang, hơn nữa bẩm sinh có thể hấp thu tinh hoa mặt trời, cho nên khi trưởng thành có thể mọc ra một cọng lông vàng. Hai cọng đã là hiếm thấy, ba cọng lại càng khó gặp.
Phía nam Câu Lô châu có một vị tu sĩ hoang dã Nguyên Anh thành danh đã lâu, lúc còn ở năm cảnh giới thấp, nhờ duyên phận nên đã được một con nhạn tổ tông toàn thân lông vàng chủ động nhận chủ. Con vật kia chiến lực tương đương với một tu sĩ Kim Đan, lúc rung cánh như mặt trời chói chang bay lên. Vị tu sĩ hoang dã này lại rất thích đánh lén, đã làm mù mắt không biết bao nhiêu tu sĩ dưới địa tiên. Sau khi bước vào Nguyên Anh, hắn lại trở nên yên lặng, làm con rùa ngàn năm tu thân dưỡng tính, từ đó cũng không còn tung tích của con nhạn lưng vàng kia nữa.
Còn như núi Nguyệt Hoa, mỗi khi đến mùng một và mười lăm, sẽ có một con ếch lớn toàn thân trắng như tuyết, lớn như gò núi, dẫn theo một đám con cháu nằm trên đỉnh núi, không ngừng kêu vang, giống như luyện khí sĩ thổ nạp, hấp thu ánh trăng. Trước và sau đêm trung thu, càng là tiếng ếch kêu khắp núi, thanh thế động trời, cho nên núi Nguyệt Hoa còn có biệt danh là núi sét đánh.
Cũng từng có tu sĩ muốn thuần phục con ếch lớn này, chỉ là nó thiên phú phi phàm, tinh thông thổ pháp độn thuật, thân hình to lớn có thể thu lại như một hạt cải, ẩn nấp trong mạch đất chân núi. Cùng lúc đó núi Nguyệt Hoa cũng trở nên nặng như Ngũ Nhạc của nước lớn, mặc cho ngươi là tu sĩ Nguyên Anh, cũng không thể thi triển thần thông dời núi để giải quyết tận gốc.
Cho nên tu sĩ phần nhiều là lên núi Nguyệt Hoa lùng bắt mấy con ếch tuyết trăm năm, thành công thì xem như may mắn. Bởi vì lão tổ tông của những con ếch tuyết kia rất bao che, không ít tu sĩ năm cảnh giới trung đã vùi thây ở núi Nguyệt Hoa.
Tống Lan Tiều kể lại rất nhiều chuyện xấu hổ của tu sĩ đỉnh Kim Quang và núi Nguyệt Hoa, nói chuyện rất khôi hài vui vẻ. Trần Bình An cũng nghe rất hứng thú.
Từng có người giăng lưới bắt được một con nhạn lưng vàng, kết quả bị mấy con nhạn lưng vàng khác ngậm lưới bay lên cao. Người nọ nhất quyết không muốn buông tay, cuối cùng đến khi buộc phải buông tay, đã bị nhạn lưng vàng mổ đến thương tích khắp người, thân không tấc vải, cảnh xuân lồ lộ, trên người lại không mang theo trọng khí vật một tấc gì đó, vô cùng chật vật. Luyện khí sĩ trên đỉnh Kim Quang xem náo nhiệt liên tục huýt gió, bởi vì đó là một nữ tu sĩ cảnh giới Quan Hải của ngọn núi lớn. Sau đó nữ tu sĩ kia cũng không xuống núi du lịch nữa.
Trần Bình An tò mò hỏi:
- Trên đỉnh Kim Quang và núi Nguyệt Hoa, không có tu sĩ xây dựng động phủ sao?
Tống Lan Tiều vuốt râu cười nói:
- Tinh hoa mặt trời của đỉnh Kim Quang quá nóng, quanh năm lưu chuyển bất định, không có quy luật. Tu sĩ địa tiên miễn cưỡng có thể thường trú, còn luyện khí sĩ bình thường dựng nhà cỏ tu đạo ở đó, rất khó chịu đựng, chỉ hao tổn linh khí mà thôi. Về phần núi Nguyệt Hoa thì lại là một nơi phong thủy tốt ngũ hành đầy đủ, chỉ tiếc con ếch lớn kia chiếm núi làm vua, con cháu có đến mấy ngàn. Ếch lớn đã sớm mở mang đầu óc, rất căm hận luyện khí sĩ chúng ta, không cho luyện khí sĩ chạy lên núi tu hành.
Trần Bình An gật đầu nói:
- Muôn vàn yêu quái sông núi, mỗi con đều có cách sinh tồn của riêng mình.
Tống Lan Tiều dường như cũng đồng ý, mỉm cười cáo từ rời đi.
Nhiệt tình khách sáo dĩ nhiên phải có, nhưng quá nhiều thì lại khó tránh khỏi trở nên tầm thường, giao tình kiểu vồ vập thì sẽ thấp hơn người khác một cái đầu. Dù sao ông ta là một tu sĩ Kim Đan, vẫn cần chút thể diện này, nếu là cầu người làm việc thì đương nhiên sẽ khác.
Sau khi rời khỏi phòng, Tống Lan Tiều lắc đầu. Tu sĩ trẻ tuổi này ánh mắt vẫn nông cạn. Nhạn lưng vàng của đỉnh Kim Quang, ếch lớn của núi Nguyệt Hoa, không chịu khổ sở bị nhốt trong lồng, chung quy chỉ là số ít. Có bao nhiêu yêu quái rừng núi bị đánh chết mang đi đổi tiền? Chỉ riêng yêu tinh cây cỏ của dãy núi Gia Mộc, có bao nhiêu bị sang tay buôn bán, nửa đường chết yểu. Có thể được nuôi dưỡng trong gia đình giàu có của vương triều thế tục, đã xem như may mắn lắm rồi.
Lúc đi qua đỉnh Kim Quang, thuyền lơ lửng giữa trời dừng lại một canh giờ, nhưng không thấy bóng dáng một con nhạn lưng vàng nào. Khi đó Tống Lan Tiều đứng bên cạnh Trần Bình An giải thích mấy câu, nói rằng rất nhiều tu sĩ ẩn nấp ở đây chờ đợi nhiều năm, cũng chưa chắc thấy được mấy lần.
Sau đó chiếc thuyền vườn Xuân Lộ này chậm rãi bay đi, trong màn đêm vừa lúc băng qua núi Nguyệt Hoa. Lại không dám đến gần ngọn núi, mà cách xa bảy tám dặm đường, đi vòng quanh núi Nguyệt Hoa một vòng. Bởi vì hôm nay không phải mùng một và mười lăm, con ếch lớn kia cũng không xuất hiện. Tống Lan Tiều hơi lúng túng, bởi vì ngày thường thỉnh thoảng ếch lớn cũng sẽ ló đầu ra, chiếm cứ đỉnh núi, hấp thu ánh trăng. Cho nên lần này ông ta dứt khoát không hiện thân nữa.
Trần Bình An vẫn chờ đợi, đến khi thuyền rời xa núi Nguyệt Hoa mới trở về phòng. Tống Lan Tiều thấy vậy cười khổ không thôi, vận may của người này đúng là không tốt. Bình thường thuyền đi qua hai ngọn núi đạo lữ này, không cần hi vọng nhìn thấy nhạn lưng vàng. Tống Lan Tiều quản lý chiếc thuyền này đã hai trăm năm, số lần gặp phải cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Nhưng mà ếch lớn của núi Nguyệt Hoa, hành khách trên thuyền có đến năm phần cơ hội nhìn thấy.
Lại qua hai ngày, thuyền chậm rãi cất cao. Trần Bình An chủ động tìm Tống Lan Tiều hỏi thăm nguyên nhân. Tống Lan Tiều không che giấu, đây vốn là bí mật được công khai một nửa, cũng không xem là cấm kỵ của ngọn núi.
Mỗi con đường ổn định được mở ra nhiều năm, đều có không ít bí quyết. Nếu là đi qua núi sông thanh tú, thuyền thường sẽ hạ xuống, nhằm thu nạp linh khí trời đất, giảm bớt tiêu hao tiền thần tiên. Còn đi qua những “nơi vô pháp” linh khí cằn cỗi, càng ở gần mặt đất thì càng tiêu hao tiền thần tiên, cho nên phải bay cao một chút.
Còn như mưu lợi thế nào ở khu vực tiên gia, không xúc phạm quy tắc của môn phái động phủ, lại có thể “ăn xén” một chút, đó là ngón nghề cốt lõi của nhà thuyền lâu năm, càng coi trọng nhân tình qua lại với thế lực các phương.
Những chuyện bí mật không xem là kiêng kị này, Tống Lan Tiều đều nói hết cho Trần Bình An nghe, cũng xem một phần tình nghĩa nho nhỏ, dù sao cũng không cần tốn tiền. Ông ta cũng từ đó mà suy đoán một chút, người xứ khác này tới đây du lịch, có lẽ là đệ tử đích truyền của một môn phái lớn, một lòng tu đạo, không rành việc vặt, hơn nữa du lịch không nhiều. Bằng không thì phải biết rõ những nội tình đơn giản trên thuyền này.
Dù sao một ngọn núi tu hành nội tình thế nào, thuyền có thể đi được bao xa, là mấy ngàn dặm ngắn ngủi hay qua nửa châu, hoặc là có thể vượt châu, đều là kiến thức cơ bản rất trực quan.
Thỉnh giáo sự tình với người khác, Trần Bình An liền lấy ra một bình rượu tiên mua ở Hài Cốt Than, danh tiếng không bằng trà âm trầm, có tên là rượu gió mưa, chất rượu rất mạnh.
Ngày này Tống Lan Tiều đột nhiên rời khỏi phòng, ra lệnh cho thuyền hạ thấp xuống. Sau nửa nén nhang, ông ta đi tới đầu thuyền, đứng dựa vào lan can, híp mắt nhìn xuống núi sông bên dưới, loáng thoáng nhìn thấy một nơi có hiện tượng lạ, không nhịn được tặc lưỡi. Thuyền cách mặt đất không quá cao, cộng thêm thời tiết quang đãng, tầm mắt rộng rãi, sông núi dưới chân đường nhánh rõ ràng. Có điều tu sĩ bình thường không thể nhìn ra được cảnh tượng kỳ lạ kia.
Tống Lan Tiều chỉ xem náo nhiệt, không nhúng tay vào. Đây cũng là lấy việc công làm việc tư, nửa nén nhang này đã tốn mấy chục đồng tiền hoa tuyết rồi. Lão tổ quản lý tiền tài vườn Xuân Lộ cho dù biết được, cũng chỉ sẽ hỏi thăm Tống Lan Tiều có nhìn thấy chuyện gì mới mẻ hay không, nào lại tính toán chút tiền này. Một tu sĩ Kim Đan sống uổng thời gian trên thuyền, giống như một kẻ đáng thương đã cắt đứt tiền đồ đại đạo, bình thường đều ít người dám đụng chạm.
Trần Bình An đi tới bên cạnh Tống Lan Tiều, nhìn về một thành trì sương đen mờ mịt, hỏi:
- Tống lão tiền bối, sương đen che thành, đây là vì sao?
- Trần công tử ánh mắt tốt, ngay cả ta muốn nhìn cũng hơi tốn sức.
Tống Lan Tiều vuốt râu cười:
- Là một quận thành của nước Ngân Bình, chắc là sắp có tai họa ập xuống đầu, cho nên khí tượng hiện ra bên ngoài mới rõ ràng như thế. Không nằm ngoài hai trường hợp, một là có yêu ma quấy phá, hai là thần linh núi sông hoặc thành hoàng gia bản địa được triều đình sắc phong, đã đến thời kỳ kim thân mục nát, có xu hướng tan vỡ.
- Nước Ngân Bình này nhìn như đất đai rộng lớn, nhưng lại là nước nhỏ ở đông nam bộ Bắc Câu Lô Châu đúng như ý nghĩa. Đó là do lãnh thổ nước Ngân Bình linh khí không thịnh vượng, không xuất hiện luyện khí sĩ, cho dù có cũng là làm mướn không công cho người khác. Vì vậy nước Ngân Bình hoang vu hẻo lánh này chỉ là một cái vỏ rỗng, luyện khí sĩ đều không thích tới đây dạo chơi.
Đây rõ ràng là xem Trần Bình An như chim non mới ra đời. Tống Lan Tiều rất nhanh ý thức được lần này mình dùng từ không ổn, cẩn thận quan sát vẻ mặt đối phương, thấy hắn vẫn dựng tai lắng nghe, vô cùng chuyên chú, lúc này mới thở phào một hơi.
Quả nhiên là quý nhân của tổ sư đường tiên gia chữ “Tông”. Cũng may mà mình xuất thân từ vườn Xuân Lộ, luôn nhiệt tình giúp đỡ người khác. Nếu đổi thành thuyền của ngọn núi lớn ở trung bộ và phía bắc Câu Lô châu, một khi nhìn thấu thân phận đối phương, không chừng sẽ muốn đùa giỡn trêu chọc một phen. Chờ hai bên xảy ra xung đột, đánh đến hăng máu, tạm thời sẽ không giết người, nhưng nhất định sẽ tìm một cơ hội sắm vai tu sĩ hoang dã, hủy thi diệt tích, đây là chuyện thường xảy ra.
Tống Lan Tiều do dự một thoáng, vẫn nuốt lại những lời nhắc nhở đã đến bên miệng. Đệ tử của môn phái lớn rất thích mặt mũi, mình cũng không nên vẽ rắn thêm chân, tránh cho đối phương không nhớ lòng tốt lại còn ghi hận.
Trần Bình An nhìn quanh, sau đó nhấc nhấc nón, cười nói:
- Tống tiền bối, dù sao ta cũng đang rãnh rỗi, cảm thấy hơi ngột ngạt, muốn xuống dưới chơi đùa một phen. Chắc sẽ tới vườn Xuân Lộ chậm một chút, đến lúc đó nhất định sẽ tìm Tống tiền bối uống rượu. Sau khi ta rời đi, có thể sẽ gây ra một chút ảnh hưởng với trận pháp trên thuyền.
Tống Lan Tiều sững sốt, cảm thấy hơi bất ngờ. Có điều xưa nay tu sĩ làm việc tùy tâm, lão Kim Đan này cũng không nhiều lời, chỉ nói mấy câu chúc lành may mắn. Sau đó ông ta nhìn thấy tu sĩ xứ khác họ Trần kia dường như hơi lúng túng. Vì sao không ngự kiếm? Cho dù cảm thấy quá nổi bật, ngự gió thì có gì khó?
Trần Bình An đành phải vỗ hồ lô nuôi kiếm một cái, một tay chống lên lan can lật người nhảy xuống, tiện tay dùng một chưởng mở ra trận pháp trên thuyền. Thân hình hắn như mũi tên bắn đi, sau đó hai chân dường như giẫm lên một ánh kiếm màu xanh thẫm, đầu gối hơi cong, đột nhiên phát lực, thân hình nhanh chóng lướt nghiêng xuống dưới. Sóng gợn nổi lên bốn phía, kêu vang ầm ầm, khiến cho mí mắt Tống Lan Tiều run rẩy. Giỏi thật, kiếm tiên trẻ tuổi cũng thôi đi, thân thể còn vững chắc giống như võ phu cảnh giới Kim Thân? Đúng là kiếm tu chết tiệt!
Trần Bình An đáp xuống trên một ngọn núi, từ xa vẫy tay từ biệt.
Tống Lan Tiều cũng vẫy tay đáp lại, dù sao đối phương là một người hiểu lễ nghĩa, không thể ghét được.
Tu sĩ trên núi, chia tay vui vẻ khó biết bao.
Trần Bình An lấy ra một hòm trúc đeo lên lưng. Kiếm Tiên không muốn rời khỏi vỏ, hiển nhiên là ở khe Quỷ Vực không thể đánh một trận sảng khoái, cho nên hơi giận dỗi. Còn phôi kiếm Mùng Một tên gốc là “Tiểu Phong Đô”, Trần Bình An không dám tùy tiện để nó rời khỏi hồ lô nuôi kiếm.
Hắn lấy vòng hạch đào đeo lên tay, lại bỏ ba lá bùa cung Vân Tiêu vào trong tay áo trái.
Tại đỉnh Kim Quang và núi Nguyệt Hoa, không thể nhìn thấy nhạn lưng vàng và ếch lớn, đây là chuyện tốt, cũng là một một nguyên nhân ẩn giấu mà hắn lựa chọn chiếc thuyền vườn Xuân Lộ này.
Trần Bình An do dự một thoáng, không gấp gáp lên đường, mà lại tìm một nơi yên tĩnh, bắt đầu luyện hóa cây roi sét màu vàng dài nhất. Khoảng hai canh giờ sau, đại khái đã luyện hóa được bán thành phẩm. Hắn cầm gậy leo núi, bắt đầu đi bộ đi về phía quận thành nước Ngân Bình cách năm sáu chục dặm.
Lúc trước chia tay với Bàng Lan Khê ở bến thuyền, thiếu niên đã tặng hắn hai bộ tranh thần nữ bản tô nền, là tác phẩm đắc ý nhất của Bàng Sơn Lĩnh, có thể nói giá trị liên thành. Một bộ tranh thần nữ ước chừng có giá một đồng tiền cốc vũ, còn rất hiếm hàng. Có điều Bàng Lan Khê bảo Trần Bình An không cần bỏ tiền, bởi vì ông cố hắn đã nói, lúc trước trong phủ đệ, Trần Bình An nói những lời tâm huyết kia rất mới mẻ khoan khoái, giống như hoa lan trong thung lũng, không hề giống lời nịnh nọt.
Trần Bình An mặt dày cầm lấy hai bộ tranh thần nữ, mỉm cười nói với Bàng Lan Khê, lần sau trở lại Hài Cốt Than, nhất định phải uống rượu trò chuyện với ông cố hắn.
Bàng Lan Khê là người thành thật, nói:
- Ba bộ tranh thần nữ còn sót lại của ông cố ta, bây giờ đều đi hết rồi. Hai bộ tặng cho ngươi, một bộ tặng cho lão tổ quản lý giới luật tổ sư đường. Nếu còn muốn dùng lời nịnh nọt đổi lấy tranh tô nền, chính là làm khó ông ấy rồi.
Trần Bình An chân thành nói:
- Trong lòng ông cố ngươi tự có núi sông, đã sớm thuộc lòng linh tính thần vận của thần nữ thành Bích Họa, dưới cổ tay như có quỷ thần tương trợ, từ tâm đến bút, từ bút đến giấy. Cho nên thần nữ trên giấy sống động như thật, giống như tâm linh tương thông với ông cố ngươi, tất cả đều nước chảy thành sông, tuyệt diệu tự nhiên...
Bàng Lan Khê nghe đến trợn mắt há mồm. Nhưng khi Trần Bình An ngồi chiếc thuyền kia đi xa, hắn lại cảm thấy không nỡ, muốn nghe thêm một chút đạo lý mà người kia uống rượu nói ra.
Khi đó ở một nơi cách xa bến thuyền, lão tổ sư Phi Ma tông nhìn chăm chú vào bàn tay. Bàng Sơn Lĩnh ở một bên gật đầu mỉm cười:
- Rất hợp ý ta.
Lão tổ sư kìm nén cả buổi cũng không thể thốt ra được mấy lời bay bướm, đành phải từ bỏ, hỏi:
- Mấy lời khách sáo tầm thường này, ngươi cũng tin à?
Bàng Sơn Lĩnh nhướng mày:
- Ở Phi Ma tông các ngươi, ta có thể nghe được những lời này sao?
Lão tổ sư nổi nóng, mắng du hiệp trẻ tuổi kia là mặt dày vô sỉ, nếu không phải thái độ của hắn với nữ nhân còn xem như đứng đắn, không chừng sẽ là Khương Thượng Chân thứ hai.
Lúc ấy Trần Bình An chỉ biết lão tổ Phi Ma tông và Bàng Sơn Lĩnh đang dùng thần thông quan sát mình và Bàng Lan Khê, còn như lão tổ sư thẹn quá hóa giận thì hắn không biết.
Một du hiệp trẻ tuổi mặc áo xanh đeo hòm, tay cầm gậy leo núi, đi trên đường nhỏ triền núi giữa mùa đông hoang liêu.
Hi vọng chuột tinh nhỏ canh cửa ở cung Dương Tràng, đời này có sách đọc không hết, bình yên qua lại giữa khe Quỷ Vực và Hài Cốt Than, nhiều lần vác hòm chứa đầy sách trở về.
Hi vọng hai con yêu vật trên cầu treo kia một lòng tu hành, đừng làm ác, chứng đạo trường sinh.
Hi vọng con ba ba già một lần nữa trở về chùa nghe kinh Phật, có thể bù đắp lỗi lầm, tu thành chính quả.
Không biết thiếu nữ núi Bảo Kính giấu mặt sau ô xanh, có thể tìm được người hữu tình cầm ô che mưa cho cô hay không? Kiếm khách xương trắng tên là Bồ Nhương, ngoài mặc áo xanh cầm kiếm, một ngày kia liệu có thể dùng hình dáng cô gái hiện thân giữa trời đất, mi sầu giãn ra, mặt mày vui vẻ hay không?
Trần Bình An không biết những chuyện này có xảy ra không. Hắn cũng không biết, trong mắt Bàng Lan Khê ngây thơ, trong mắt chuột tinh nhỏ kia, cùng với trong mắt Tào Tình Lãng ở đất lành Ngẫu Hoa xa xôi, gặp được Trần Bình An hắn, cũng giống như Trần Bình An lúc còn trẻ gặp được A Lương, gặp được Tề tiên sinh.
Link thảo luận bên forum
.
Bình luận truyện