[Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện

Chương 480 : Thầy giáo học trò, sư phụ đệ tử

Người đăng: fishscreen

Ngày đăng: 19:23 14-05-2025

Núi Lạc Phách là một trong số mấy ngọn núi cao nhất động tiên Ly Châu, vốn là địa điểm rất tốt để ngắm trăng. Thôi Đông Sơn mặc áo trắng nhẹ nhàng đóng cửa trúc tầng trệt, khi thiếu niên thần tiên dung mạo tuấn tú đứng lại, thật giống như ánh trăng và mây trắng quy về. Hắn rón rén đi lên tầng hai. Ông lão Thôi Thành đã ra ngoài hành lang, ánh trăng như nước tẩy rửa lan can. Thôi Đông Sơn gọi một tiếng “ông nội”, ông lão cười gật đầu. Ông lão đứng chắp tay, còn Thôi Đông Sơn nằm trên lan can, hai tay áo buông xuống bên ngoài. Thôi Thành không muốn tán gẫu nhiều với Thôi Sàm. Nhưng đối với “Thôi Đông Sơn” hồn phách chia ra này, có lẽ là cảm thấy phù hợp với ký ức của mình năm xưa, cho nên thân thiết hơn một chút. Thôi Thành hỏi: - Sao lại chạy về rồi? Thôi Đông Sơn nhẹ giọng nói: - Ở bên ngoài rong chơi tới lui, luôn cảm thấy không có gì thú vị. Đến khu vực thư viện Quan Hồ rồi, nghĩ tới phải chạm mặt với đám thầy giáo kia, ông nói gà bà nói vịt, trong lòng lại thấy phiền phức, cho nên lén chạy về. Thôi Thành cười nói: - Đã làm đại sự không thẹn với bản tâm, vậy thì phải bền lòng, không thể luôn nghĩ xem có thú vị hay không. Thôi Đông Sơn dùng cằm làm khăn, lau chùi lan can, nói: - Biết rồi. Thôi Thành hỏi: - Tối nay sẽ đi? Thôi Đông Sơn gật đầu nói: - Chuyện chính vẫn phải làm, lão rùa già thích làm việc nghiêm túc. Lúc này cháu đã lựa chọn cúi đầu trước hắn, sẵn sàng đánh cược chịu thua, dĩ nhiên sẽ không làm lỡ sự nghiệp vĩ đại của hắn. Nhất định sẽ cần cù chăm chỉ, trung thực nề nếp, giống như lúc còn nhỏ trả bài với thầy giáo dạy học tại nhà vậy. Thôi Thành cũng không nói nhiều, ông ta không cảm thấy mình có tư cách chỉ tay năm ngón với bọn hắn. Năm xưa là do ông ta bảo thủ giáo huấn quá nhiều, truyền thụ đạo lý cứng nhắc, lại thích lên mặt, cho nên thằng nhãi con mới giận dỗi rời nhà đi tới đất khách xa xôi. Một hơi rời khỏi Đông Bảo Bình Châu, đi đến Trung Thổ Thần Châu, còn nhận một lão tú tài cổ hủ làm tthầy giáo. Những chuyện này đều nằm ngoài dự liệu của ông lão. Lúc trước mỗi lần Thôi Sàm gởi thư về nhà xin tiền, ông lão vừa nổi nóng vừa đau lòng. Đường đường là cháu đích tôn của họ Thôi, đi học trong ngõ hẹp, có thể được truyền thụ học vấn lớn bao nhiêu? Như vậy cũng thôi đi, đã nhận lỗi với gia tộc, mở miệng xin xỏ, mỗi tháng chỉ có một chút tiền như vậy, còn ngại lên tiếng sao? Có thể mua được mấy quyển sách thánh hiền? Cho dù một năm không ăn không uống, có góp đủ để mua một bộ dụng trang trí trong thư phòng không? Đương nhiên rất lâu sau này ông lão mới biết, học vấn của lão tú tài kia lại cao đến mức giống như mặt trời ban trưa. Thôi Thành nói: - Ban nãy Thôi Sàm đã tìm Trần Bình An, chắc là đã nói rõ mọi chuyện rồi. Thôi Đông Sơn “ừ” một tiếng, cũng không cảm thấy lạ. Thôi Sàm hiểu rõ hắn, thực ra hắn cũng hiểu rõ Thôi Sàm không kém bao nhiêu, dù sao cũng từng là một người. Hắn quay đầu hỏi: - Hay là cháu đi trễ một chút? Thôi Thành cười nói: - Ngươi đi trễ hay sớm, ta ngăn được sao? Ngoại trừ lúc còn nhỏ bị ta nhốt ở lầu sách không chạy được, có lần nào mà ngươi nghe lời ông nội? Thôi Đông Sơn nói: - Lần này sẽ nghe theo ông nội. Thôi Thành nói: - Được rồi, sau này nếu hắn nhắc đến, ngươi cứ đẩy mọi chuyện lên người ta. Thôi Đông Sơn tươi cười, thành thạo leo lên lan can, lật người nhảy xuống dưới tầng trệt, nghênh ngang đi về phía mấy ngôi nhà chỗ Chu Liễm. Trước tiên hắn đi đến viện của Bùi Tiền, phát ra một chuỗi âm thanh quái dị, trợn mắt lè lưỡi, nhe nanh múa vuốt, khiến cho Bùi Tiền lờ mờ tỉnh dậy bị dọa đến giật mình. Bùi Tiền dùng thế sét đánh không kịp bưng tai, lấy bùa chú giấy vàng ra dán lên trán, sau đó cũng không mang giày, tay cầm gậy leo núi chạy như bay về phía bệ cửa sổ, nhắm mắt thi triển một bộ Phong Ma kiếm pháp, đồng thời la lên: - Đi mau, đi mau! Tha cho ngươi khỏi chết! Thôi Đông Sơn bực bội quát lên: - Gõ hư cửa sổ của tiên sinh nhà ta, ngươi sẽ phải bồi thường tiền. Bùi Tiền ngẩn người tại chỗ, vươn hai ngón tay ra, nhẹ nhàng đè bùa chú trên trán phòng ngừa rơi xuống. Trong lòng cô suy nghĩ, lỡ may yêu ma quỷ quái cố ý biến ảo thành hình dáng của Thôi Đông Sơn thì sao, tuyệt đối không thể xem thường. Cô thử dò hỏi: - Ta là ai? Thôi Đông Sơn cười híp mắt nói: - Đại sư tỷ. Bùi Tiền giống như trút được gánh nặng, xem ra thật sự là Thôi Đông Sơn. Thế là cô tung tăng chạy đến bên bệ cửa sổ, nhón chân lên, vừa nhìn quanh vừa tò mò hỏi: - Sao ngươi lại tới đây? Thôi Đông Sơn hỏi ngược lại: - Ngươi quản được sao? Bùi Tiền lấy bùa chú xuống cất vào trong tay áo, chạy đi mở cửa, lại không nhìn thấy Thôi Đông Sơn, quay một vòng vẫn là không tìm được. Kết quả cô ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy một kẻ mặc áo trắng treo ngược dưới mái hiên. Bùi Tiền bị dọa đến ngồi phịch xuống đất, vành mắt đã hơi ướt át. Cô vừa định khóc lớn, Thôi Đông Sơn lại giống một cây nhũ băng treo dưới mái hiên bị tan chảy, dùng tư thế ngã lộn nhào từ mái hiên trượt xuống, đầu đụng đất kêu một tiếng, sau đó rơi thẳng xuống đất. Nhìn thấy cảnh này, Bùi Tiền liền nín khóc mỉm cười, ấm ức trong thoáng chốc tan thành mây khói. Thôi Đông Sơn bò dậy, giũ tay áo trắng như tuyết, thuận miệng hỏi: - Tiện tỳ không có mắt kia đâu? Bùi Tiền cẩn thận nói: - Hôm nay Thạch Nhu tỷ tỷ đang bận buôn bán ở tiệm Áp Tuế, giúp ta kiếm tiền, không có công lao cũng có khổ lao. Ngươi không thể lại ức hiếp tỷ ấy, nếu không ta sẽ tố cáo với sư phụ. Thôi Đông Sơn cười nhạo nói: - Tố cáo? Sư phụ ngươi là tiên sinh của ta, rõ ràng là thân cận với ta hơn một chút. Lúc ta quen biết tiên sinh, không biết ngươi còn đang nghịch đất ở đâu. Bùi Tiền không muốn lép vế trong chuyện này, ngẫm nghĩ, hỏi ngược lại: - Lần này sư phụ đến nước Sơ Thủy du lịch giang hồ, lại mang về cho ta một đống quà, đếm không hết được. Ngươi có không? Cho dù có, liệu có nhiều bằng ta không? Thôi Đông Sơn cười nói: - Ngươi muốn so gia sản với ta, người được giang hồ gọi là đại gia bảo vật? Bùi Tiền nghiêm túc nói: - Đồ của mình không tính, chúng ta chỉ so quà tặng của sư phụ và tiên sinh. Thôi Đông Sơn mở rộng hai tay, cười nói: - Thua bởi đại sư tỷ cũng không mất mặt. Bùi Tiền gật đầu nói: - Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt. Thôi Đông Sơn vươn ngón tay ra, chọc vào ấn đường Bùi Tiền, nói: - Ngươi thích trích dẫn lung tung như vậy, đúng là khiến cổ nhân thánh hiền tức chết. Bùi Tiền gạt vuốt chó của Thôi Đông Sơn, lấy can đảm nhỏ giọng nói: - Láo xược. Thôi Đông Sơn bị chọc cười. Một từ ngữ hay như vậy, cục than đen nhỏ dùng lại chẳng có chút khí phách nào. Hắn đi ra ngoài viện, đồng thời kêu lên: - Đi, tìm đầu heo chơi. Bùi Tiền không còn thấy mệt mỏi nữa, vui tươi hớn hở đi theo sau Thôi Đông Sơn, kể lại hành động vĩ đại chọc tổ ong vò vẽ của mình và Bảo Bình tỷ tỷ. Thôi Đông Sơn hỏi: - Ngươi nghịch ngợm cũng thôi đi, còn liên lụy Tiểu Bảo Bình gặp họa, tiên sinh không đánh ngươi sao? Bùi Tiền liếc xéo nói: - Toàn nói lời ngớ ngẩn. Thôi Đông Sơn than vãn một tiếng, nói: - Tiên sinh nhà ta thật coi ngươi là khuê nữ của mình rồi. Bùi Tiền vui vẻ, “ngỗng trắng lớn” đúng là biết nói chuyện hơn lão đầu bếp. “Ngỗng trắng lớn” là biệt đanh mà Bùi Tiền lén lút đặt cho Thôi Đông Sơn, chuyện này cô chỉ nói với Bảo Bình tỷ tỷ biết “giữ mồm giữ miệng” nhất. Đi qua một ngôi nhà, trong tường có tiếng quần áo chấn động khi đi thế xuất quyền. Thôi Đông Sơn đạp không bay bổng, từng bước lên cao, đứng bên ngoài đầu tường nhìn vào trong. Hắn nhìn thấy một thiếu nữ xinh đẹp vóc người thon thả, đang luyện tập sáu bước đi thế mà tiên sinh nhà mình am hiểu nhất. Bùi Tiền đặt cây gậy leo núi kia dựa nghiêng vào tường, lui về sau mấy bước, nhảy lên thật cao, giẫm lên gậy leo núi, hai tay bám lấy đầu tường, cánh tay hơi dùng sức, thành công thò đầu lên. Vừa lúc nghe Thôi Đông Sơn nhỏ giọng nói: - Nhìn quyền này thật là cay mắt ta. Bùi Tiền thấp giọng nói: - Sầm Uyên Cơ này tâm địa không xấu, chỉ là hơi ngốc. Thôi Đông Sơn gật đầu nói: - Nhìn ra được. Sầm Uyên Cơ dù sao cũng là hạt giống luyện võ được Chu Liễm nhìn trúng, là một cô gái có hi vọng bước vào cảnh giới Kim Thân của võ phu. Cũng chỉ ở cái nơi thần tiên quỷ quái ẩn hiện như núi Lạc Phách này, cô mới không nổi bật. Nếu ném tới nước Sơ Thủy hay nước Thải Y, một khi để cô trèo lên cảnh giới thứ bảy, chính là đại tông sư danh xứng với thực, đi giang hồ nước cạn giống như mãng xà rừng núi lội ao, bọt nước tung tóe. Sầm Uyên Cơ vừa mới luyện quyền không lâu, có thể đắm chìm toàn bộ tâm thần vào đó đã không dễ dàng. Cho nên khi cô nghỉ ngơi một chút, dừng quyền thế, mới nghe được tiếng thì thầm trên đầu tường. Cô lập tức nghiêng người, bước chân lùi lại, hai tay bày ra một thế quyền, ngẩng đầu quát lớn: - Ai? Khi nhìn thấy cái đầu của “thiếu niên” tuấn tú kia, cô liền nhíu mày. Sao lại chui ra một kẻ xa lạ giống như tiên giáng trần vậy? Lại nhìn thấy Bùi Tiền đang ở một bên nhếch miệng cười, Sầm Uyên Cơ mới thở phào một hơi. Thôi Đông Sơn đặt hai khuỷu tay lên đầu tường, hỏi: - Ngươi là đầu heo... à không, là đệ tử ký danh mà Chu Liễm dẫn lên núi Lạc Phách? Sầm Uyên Cơ không trả lời, nhìn sang Bùi Tiền. Bùi Tiền cười hì hì giới thiệu: - Hắn tên Thôi Đông Sơn, là học trò của sư phụ ta, vai vế ngang hàng với ta. Sầm Uyên Cơ bắt đầu nghi ngờ. Học trò của sơn chủ trẻ tuổi kia? Thiếu niên trước mắt nhìn rất thanh tú, có phải bị ngốc hay không? Tìm ai không tìm, lại tìm cái gã văn dốt võ nát kia làm tiên sinh? Gã kia quanh năm suốt tháng chỉ biết lang thang bên ngoài, giống như một ông chủ ngồi không. Thỉnh thoảng trở lại ngọn núi, nếu không xã giao qua loa thì buổi tối cũng uống rượu giả điên. Ngươi có thể học được gì từ hắn? Gã kia cũng thật là đầu óc hồ đồ, lại dám làm thầy giáo cho người ta, thiếu tiền như vậy sao? Trong lòng Sầm Uyên Cơ thở dài, thế là ánh mắt nhìn thiếu niên áo trắng tuấn tú kia lại có vẻ thương hại. Thôi Đông Sơn nhẹ giọng nói: - Là ngốc thật, không phải giả vờ. Bùi Tiền “ừ” một tiếng, nói: - Ta không lừa ngươi, đúng không. Hai cái đầu lớn nhỏ rất hiểu ngầm, gần như đồng thời biến mất khỏi đầu tường. Sầm Uyên Cơ không nghe rõ bọn họ nói gì, cũng lười tính toán, dù sao trên núi Lạc Phách người lạ chuyện lạ rất nhiều. Thôi Đông Sơn không đi tìm Chu Liễm, mà dẫn Bùi Tiền lên đỉnh núi Lạc Phách, sau đó giậm chân một cái, nổi giận nói: - Còn không lăn ra. Sơn thần Tống Dục Chương núi Lạc Phách vội vàng hiện ra chân thân, đứng dưới bậc thềm bên ngoài miếu thờ, chắp tay thi lễ. Đối diện với vị “thiếu niên” năm xưa đã biết được thân phận thật sự, ông ta cũng không nhiều lời. Sắc mặt Thôi Đông Sơn âm trầm, bước nhanh về phía Tống Dục Chương. Thôi Đông Sơn lại sắp gây chuyện rồi? Bùi Tiền thấy tình thế không ổn, liền đuổi theo đối phương, nhỏ giọng khuyên nhủ: - Có gì từ từ nói, bà con xa không bằng láng giềng gần, đến lúc đó người khó xử vẫn là sư phụ. Thôi Đông Sơn thở dài, đứng trước vị sơn thần núi Lạc Phách vẻ mặt vẫn tự nhiên, hỏi: - Làm quan đến chết rồi, khó khăn lắm mới được làm sơn thần, vẫn không mở mang đầu óc? Mặc dù Tống Dục Chương kính sợ vị “quốc sư Thôi Sàm” này, nhưng lại không thẹn với cách đối nhân xử thế của mình, cho nên không hề sợ sệt, chậm rãi nói: - Kẻ biết cách làm quan làm người, đừng nói Đại Ly ta không thiếu, từ vương triều họ Lư đã bị hủy diệt, cho đến họ Cao Đại Tùy kéo dài hơi tàn, rồi đến nước chư hầu nhỏ thừa gió bẻ măng như nước Hoàng Đình, có nơi nào ít? Thôi Đông Sơn hỏi: - Vậy ta hỏi ngươi, làm quan hay làm sơn thần cũng vậy, ngươi được họ Tống Đại Ly đặt vào những vị trí này, rốt cuộc là theo đuổi đạo đức bản thân viên mãn, hay là một lòng vì nước vì dân? Tống Dục Chương hỏi: - Quốc sư đại nhân, chẳng lẽ không cho vi thần kiêm cả hai sao? Thôi Đông Sơn phất tay áo, không kiên nhẫn nói: - Lười nói nhảm với ngươi. Tống Dục Chương chắp tay bái biệt, cẩn thận kỹ lưỡng, kim thân trở về tượng thần bằng đất, hơn nữa còn chủ động “đóng cửa”, tạm thời bỏ qua việc tuần tra núi Lạc Phách. Thôi Đông Sơn dẫn theo Bùi Tiền tùy ý tản bộ trên đỉnh núi. Bùi Tiền tò mò hỏi: - Sao lại tức giận? - Nào có tức giận, ta không bao giờ tức giận vì những kẻ ngu xuẩn, chỉ buồn vì mình không đủ thông minh. Thôi Đông Sơn lắc đầu, hai tay mở rộng, khoa tay múa chân một chút: - Mỗi người đều có cách sống, học vấn, đạo lý, châm ngôn, kinh nghiệm... của riêng mình, cộng lại chính là xây dựng cho mình một ngôi nhà. Có một số giống như những ngôi nhà nhỏ ở ngõ Nê Bình, ngõ Hạnh Hoa, có một số lại giống như phủ đệ ở ngõ Đào Diệp, đường Phúc Lộc. Hoặc là giống như động phủ tiên gia của các ngọn núi lớn hôm nay, thậm chí là hoàng cung nhân gian, thành Bạch Đế Trung Thổ Thần Châu, Bạch Ngọc Kinh ở thế giới Thanh Minh. - Ngoài lớn nhỏ thì còn phân biệt vững chắc. Lớn mà không vững, chính là lâu đài trên cát, không chịu nổi gió táp mưa sa, khổ nạn vừa tới thì lâu đài sẽ sụp đổ, ngược lại không bằng nhà nhỏ mà kiên cố. Ngoại trừ chuyện này, còn phải xem cửa ngõ nhiều hay ít. Nếu là nhiều, hơn nữa thường xuyên mở ra, sẽ có thể nhanh chóng tiếp nhận cảnh vật bên ngoài. Nếu là ít, hơn nữa quanh năm đóng cửa, nghĩa là một người sẽ rất cố chấp, dễ đi vào bế tắc, sống chỉ biết bản thân. Bùi Tiền gật đầu nói: - Ta thích xem nhà cửa lớn nhỏ, cho nên nghe hiểu được những lời này của ngươi. Sơn thần lão gia không sợ ngươi kia, rõ ràng là một kẻ nội tâm đóng chặt, cố chấp cứng đầu. Thôi Đông Sơn quay đầu, liếc nhìn cặp mắt của Bùi Tiền, cười nói: - Được đấy, rất cơ trí. Bùi Tiền khoanh hai tay trước ngực, cầm cây gậy leo núi kia, dương dương đắc ý nói: - Đúng vậy, dù sao cũng ta sắp đến trường đọc sách rồi. Thôi Đông Sơn cười nói: - Vậy ta phải nhắc nhở ngươi một câu, một ngôi nhà diện tích có hạn, chứa cái này thì không chứa được cái kia. Vì sao rất nhiều người đọc sách đọc đến ngu ngốc? Là vì đọc một loại sách quá nhiều, mỗi khi đọc một quyển, lại che kín một phần cửa sổ cửa lớn, cho nên càng đến cuối càng không nhìn rõ thế giới này. Trong chớp mắt tóc đã bạc rồi, còn ở đó gãi đầu mơ hồ, vì sao ông đây đọc sách nhiều như vậy, vẫn sống không bằng heo chó. Đến cuối cùng chỉ có thể an ủi mình một câu, nếp sống ngày càng suy đồi, không phải lỗi của ta. Bùi Tiền nhìn xung quanh, thấy không có người, lúc này mới nhỏ giọng nói: - Ta đến trường học, chỉ là để sư phụ lúc đi xa yên tâm một chút, cũng không phải thật sự đi đọc sách. Đọc sách cái rắm, sọ não đau rồi. Thôi Đông Sơn chớp chớp mắt, sau đó cười ha hả, vừa chạy nhanh xuống núi vừa kêu lên: - Đi tố cáo đây. Bùi Tiền sững sốt, sau đó lã chã muốn khóc, bắt đầu liều mạng ba chân bốn cẳng chạy như bay, đuổi theo con “ngỗng trắng lớn” kia. Thôi Đông Sơn đột nhiên dừng lại, đứng dưới bậc thềm, quay đầu nhìn. Kết quả nhìn thấy một nha đầu đen nhẻm, vì muốn đuổi kịp mình, không quan tâm có té bị thương hay không, một chân đạp xuống đất trên đỉnh núi, nhảy lên thật cao, giống như chim ưng vọt qua khe suối, rất giống thiếu niên giày cỏ ở ngõ Nê Bình năm xưa. Thôi Đông Sơn mỉm cười nói: - Tiên sinh, học trò, đệ tử. Hóa ra ba người chúng ta đều giống nhau, đều sợ lớn lên như vậy, nhưng lại buộc phải lớn lên. Bỗng nhiên có người vỗ vào sau ót Thôi Đông Sơn, vị khách không mời kia vừa bực vừa buồn cười nói: - Lại ức hiếp Bùi Tiền rồi. Còn chưa dứt lời, một bộ áo xanh vừa từ lầu trúc núi Lạc Phách nhanh chóng chạy tới, mũi chân nhún một cái, thân hình lướt đi, ôm lấy Bùi Tiền, đặt cô xuống đất. Thôi Đông Sơn mỉm cười khom lưng chắp tay thi lễ, nói: - Học trò sai rồi. Bùi Tiền lau mồ hôi đầy mặt, con ngươi đảo một vòng, bắt đầu nói giúp Thôi Đông Sơn: - Sư phụ, con và hắn chỉ đùa giỡn thôi, thực ra chúng con không nói gì cả. Thôi Đông Sơn gật đầu như gà con mổ thóc, liên tục đồng ý: - Đúng đúng đúng. Trần Bình An cười nói: - Chính các ngươi tin sao? Bùi Tiền và Thôi Đông Sơn đồng thanh nói: - Tin! Trần Bình An cũng không truy xét căn nguyên, dù sao đều là gây rối. Ba người cùng nhau xuống núi. Thầy giáo học trò, sư phụ đệ tử. Áo xanh áo trắng, cục than đen nhỏ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Link thảo luận bên forum
 
Trở lên đầu trang