[Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện
Chương 478 : Tiếng chim ngói trong núi
Người đăng: fishscreen
Ngày đăng: 16:36 09-05-2025
Năm xưa núi lớn phía tây ít dấu chân người, chỉ có tiều phu đốt than và thợ gốm đào đất qua lại, hôm nay từng phủ đệ tiên gia đã chiếm cứ ngọn núi. Còn có bến thuyền tiên gia núi Ngưu Giác, Trần Bình An không chỉ một lần nhìn thấy trẻ con trong trấn nhỏ, cùng nhau bưng chén cơm ngồi trên đầu tường, ngẩng đầu chờ thuyền bay qua. Nếu vừa khéo nhìn thấy, liền hô to gọi nhỏ, không ngừng nhảy nhót.
Lần này trên đường trở về núi Lạc Phách, Trần Bình An và Bùi Tiền đã gặp phải một đoàn xe tiên sư đi tới đỉnh Y Đới.
Muốn đặt chân ở đây, xây dựng động phủ, có một điểm không tốt, đó là Nguyễn Cung đã lập ra quy củ, không cho bất cứ tu sĩ nào tùy ý ngự gió đi xa.
Nhưng theo thời gian trôi qua, sau khi Nguyễn Cung xây dựng Long Tuyền kiếm tông, không chỉ là thánh nhân trấn giữ, mà còn là tông chủ một tông, muốn vươn cành tỏa lá thì cần nhân tình qua lại. Cho nên ông ta bắt đầu nới lỏng lệnh cấm, bảo đệ tử Đổng Cốc địa tiên Kim Đan phụ trách sàng lọc mấy tuyến đường ngự gió trên không. Chỉ cần xin Long Tuyền kiếm tông mấy lệnh bài “thông hành” có hình dạng kiếm sắt nhỏ, sẽ có thể tự do ra vào đất lành Ly Châu.
Có điều đến tận bây giờ, trong mười mấy thế lực tiên gia còn ở lại quận Long Tuyền, rất ít người lấy được thanh kiếm sắt xinh xắn kia. Không phải Long Tuyền kiếm tông mắt cao hơn đầu, là do người đúc kiếm không phải Nguyễn Cung, cũng không phải mấy đệ tử đích truyền, mà là con gái một của Nguyễn Cung là Nguyễn Tú. Tốc độ đúc kiếm ra lò của vị Tú Tú cô nương kia rất chậm, một năm mới miễn cưỡng đúc được một thanh.
Nhưng có ai lại không biết ngượng đến nhà thúc giục? Cho dù mặt dày như vậy, cũng chưa chắc đã có gan. Hôm nay trên núi lưu truyền một tin đồn, vài năm trước có một nhóm niêm can lang tinh nhuệ của Đại Ly, do lang trung sở Thanh Lại Lễ bộ tự mình dẫn đội, xuôi nam đến hồ Thư Giản “nói lý”. Tú Tú cô nương gần như dựa vào sức một người, đã giải quyết tất cả mọi chuyện.
Môn phái tiên gia năm xưa dùng tiền đồng kim tinh mua đỉnh Y Đới, tổ sư đường sơn môn nằm ở nước Mộng Lương nơi có núi Vân Hà, thuộc về thế lực hạng hai cấp thấp ở Đông Bảo Bình Châu. Ban đầu kỵ binh Đại Ly tình thế không ổn, không phải là môn phái này không muốn di dời, mà là tiếc khoản tiền thần tiên đã dùng mở phủ đệ kia.
Huống hồ tổ sư đường có một vị lão tổ sư, là địa tiên Kim Đan hiếm hoi còn lại trên núi nhà mình, hôm nay đã dựng nhà cỏ tu hành trên đỉnh Y Đới, bên cạnh chỉ mang theo hơn mười đồ đệ, cùng với một số nô bộc tỳ nữ. Vị lão tu sĩ này có quan hệ bất hòa với sơn chủ, môn phái làm như vậy là muốn đưa vị tổ sư gia tính tình cố chấp này ra ngoài, tránh khỏi mỗi ngày ở tổ sư đường ra vẻ kiêu ngạo, thổi râu trừng mắt, khiến đám vãn bối không được tự tại.
Trần Bình An đi không nhanh, xe ngựa của đám tiên sư lại không chậm. Trần Bình An liền kéo Bùi Tiền tránh sang nhường đường, không ngờ đoàn xe tiên sư cũng dừng lại theo.
Đoàn xe có hai chiếc xe ngựa, hơn hai mươi người. Thực ra tiên sư gia phả chân chính chỉ có ba người, còn lại đều là tạp dịch tùy tùng trên núi.
Một tu sĩ trẻ tuổi và hai nữ tu sĩ xinh đẹp bước xuống xe ngựa. Trong đó có một nữ tu sĩ còn ôm một con cáo trắng nhỏ lười biếng cuộn tròn.
Tu sĩ trẻ tuổi là một trong mấy đệ tử đích truyền của lão tổ sư trên đỉnh Y Đới, hắn đi đến bên cạnh Trần Bình An, chủ động chào hỏi cười nói:
- Trần sơn chủ, ta là Tống Viên của đỉnh Y Đới. Lúc trước sư phụ dẫn ta đến thăm viếng núi Lạc Phách, ta đứng ở hàng sau, có lẽ Trần sơn chủ không có ấn tượng.
Lời này khéo léo mà không giả tạo, rất tinh tế.
Trần Bình An nhận ra Tống Viên, trí nhớ của hắn vốn rất tốt, trước giờ lại không phải loại người ngước mũi lên trời. Ngay cả Thúy Oánh ở phường Thanh Phù năm xưa mà hắn cũng nhớ được, không cần nói tới đệ tử đích truyền của một vị địa tiên Kim Đan trên ngọn núi hàng xóm.
Trên thực tế ngày đó địa tiên đỉnh Y Đới thăm viếng núi Lạc Phách, chỉ có mấy vị sư huynh sư tỷ đứng ở hàng sau, còn Tống Viên thì đứng bên cạnh sư phụ. Dù sao hắn cũng là đệ tử cuối cùng được sủng ái nhất. Hoàng đế cũng yêu thích con út, chính là lý này.
Trần Bình An ôm quyền đáp lễ, cười hỏi:
- Tiểu Tống tiên sư vừa từ nơi khác trở về sao?
Tống Viên hơi kinh ngạc. Trên đỉnh Y Đới có một vị sư thúc cũng họ Tống, cho nên vị sơn chủ núi Lạc Phách này gọi mình là tiểu Tống tiên sư, rất đáng để nghiền ngẫm.
Tống Viên gật đầu nói:
- Ta và Lưu sư muội vừa từ núi Vân Hà dự lễ trở về. Có một bằng hữu cũng dự lễ ở đó, nghe nói đất lành Ly Châu chúng ta là đất thiêng sinh ra nhiều hiền tài, hiếm thấy ở một châu, cho nên muốn du lịch quận Long Tuyền chúng ta, đã theo ta và Lưu sư muội trở về.
Tống Viên âm thầm lui về sau hai bước nhỏ, vươn tay về phía hai nữ tu sĩ trẻ tuổi, nói:
- Giới thiệu với Trần sơn chủ một chút, vị này là Lưu sư muội, cháu gái mà sư phụ ta cưng chiều nhất, Trần sơn chủ cứ gọi cô ấy Nhuận Vân là được. Vị này là Chu tiên tử của Thanh Mai quán hồ Nam Đường, là bằng hữu thân thiết nhất với Lưu sư muội. Chúng ta vừa mới từ trường học họ Trần chạy đến đây, dự định trước tiên tới thư viện Lâm Lộc núi Phi Vân xem thử, sau đó trở về đỉnh Y Đới.
Trần Bình An gọi một tiếng “Lưu cô nương, Chu tiên tử”, sau đó cười nói:
- Vậy ta không làm chậm trễ tiểu Tống tiên sư lên đường nữa.
Tống Viên mỉm cười gật đầu, cũng không cố gắng tiếp tục khách sáo hàn huyên. Không thể lôi kéo quan hệ theo cách này. Tu sĩ trên núi, chỉ cần là tiên gia năm cảnh giới trung đã đi tới sườn núi, phần lớn đều bảo trì thanh tịnh, không muốn nhiễm quá nhiều chuyện hồng trần. Trần Bình An đã không chủ động mời bọn họ đến núi Lạc Phách, Tống Viên cũng sẽ không mở miệng. Cho dù vị Chu tiên tử Thanh Mai quán bên cạnh đã nháy mắt với hắn, hắn cũng làm như không thấy.
Vị Chu tiên tử này dựa vào kính hoa thủy nguyệt, đã giúp Thanh Mai quán hồ Nam Đường kiếm được khá nhiều lợi nhuận. Trên đường du hành phía bắc, cô ta rất cố chấp, không muốn bỏ lỡ bất cứ quan hệ kinh doanh và núi sông tráng lệ nào. Gần như mỗi lần đến phủ đệ tiên gia hoặc cảnh quan xinh đẹp, cô ta đều dùng bí pháp của Thanh Mai quán “giữ lại” hình ảnh, sau đó “khảm nạm” tư thái động lòng người của mình vào trong đó. Vào dịp lễ tết, có thể gởi cho một số khán giả quen thuộc giàu có, chịu vung tiền như nước vì cô.
Tống Viên một đường cùng đi, thật ra có hơi buồn bực. Nhưng Chu tiên tử và Lưu sư muội trước giờ quan hệ rất tốt, Lưu sư muội lại rất mong sau này đỉnh Y Đới nhà mình sẽ bỏ hạn chế kính hoa thủy nguyệt, mình sẽ học theo vị Chu tỷ tỷ khôn khéo này một chút. Tống Viên cũng tiện nói gì.
Sư phụ rất cưng chiều cháu gái, nhưng chỉ có chuyện này là không đáp ứng. Nói rằng một cô gái trang điểm xinh đẹp, xuất đầu lộ diện, suốt ngày ra vẻ phong tình với một đám háo sắc lòng dạ bất chính, như vậy không hợp tình lý. Đỉnh Y Đới cũng không thiếu chút tiền thần tiên này.
Vị Chu tiên tử kia cũng mặc kệ Trần Bình An đã dời bước, vuốt vuốt tóc mai, sóng mắt lưu chuyển, nói:
- Trần sơn chủ, ta đã nghe Tống sư huynh nhắc đến ngài nhiều lần. Tống sư huynh rất ngưỡng mộ ngài, còn nói hôm nay Trần sơn chủ là đại địa chủ số một số hai ở đất lành Ly Châu. Không biết ta và Nhuận Vân cùng nhau thăm viếng núi Lạc Phách, có đường đột không?
Tống Viên cảm thấy da đầu phát lạnh, cười khổ không thôi.
Thực ra hắn đã nói với vị Chu tiên tử Thanh Mai quán này không chỉ một lần, đất lành Ly Châu không giống như những trọng địa tiên gia tu đạo khác. Nơi này tình hình phức tạp, thần tiên đông đảo, nhất định phải thận trọng từ lời nói đến việc làm. Chắc là Chu tiên tử vốn không nghe vào tai, hoặc là nghe rồi càng kích thích đấu chí, nóng lòng muốn thử. Có điều Chu tiên tử ơi Chu tiên tử, quận Long Tuyền Đại Ly này thật sự không đơn giản như cô tưởng tượng.
Trần Bình An khẽ cười với Tống Viên, dùng ánh mắt ra hiệu cho vị tiểu Tống tiên sư này không nên suy nghĩ nhiều, sau đó nói với vị tiên tử Thanh Mai quán kia:
- Không may là ta sắp rời núi, có lẽ phải khiến Chu tiên tử thất vọng rồi. Lần sau trở về núi Lạc Phách, ta nhất định sẽ mời Chu tiên tử và Lưu cô nương đến ngồi một chút.
Lưu Nhuận Vân đỉnh Y Đới đang định lên tiếng, lại bị Tống Viên lặng lẽ kéo tay áo.
Chu tiên tử cắn môi, lại hỏi:
- Là như vậy à. Không biết khi nào Trần sơn chủ sẽ trở về quê nhà? Để Quỳnh Lâm chuẩn bị trước.
Trần Bình An lắc đầu cười nói:
- Tạm thời cũng không biết được.
Tiên tử Chu Quỳnh Lâm của Thanh Mai quán xinh đẹp uyển chuyển, nghiêng người làm một động tác chúc phúc, sau đó vòng eo mảnh khảnh thẳng lên, dịu dàng yêu kiều nói:
- Rất hân hạnh được quen biết với Trần sơn chủ, hoan nghênh lần sau đến Thanh Mai quán hồ Nam Đường làm khách, Quỳnh Lâm nhất định sẽ tự mình dẫn Trần sơn chủ đi ngắm mai. “Nhà cỏ rừng mai xuân đậm đà” của Thanh Mai quán chúng ta, nổi tiếng đã lâu, nhất định sẽ không làm Trần sơn chủ thất vọng.
Trần Bình An cười nói:
- Được rồi, nếu có cơ hội đi qua, nhất định sẽ làm phiền Thanh Mai quán.
Chu Quỳnh Lâm nhìn nha đầu đen nhẻm tay cầm gậy leo núi kia, mỉm cười nói:
- Tiểu cô nương, có khỏe không.
Bùi Tiền chỉ vào gương mặt còn sưng đỏ của mình, ra vẻ ngốc nghếch thật thà, nói:
- Ta không khỏe lắm.
Chu Quỳnh Lâm còn định quan sát tiểu nha đầu thoạt nhìn không khiến người ta ưa thích này thêm một chút, Trần Bình An đã dắt tay Bùi Tiền cáo từ rời đi.
Lưu Nhuận Vân dường như muốn lên tiếng giúp Chu tỷ tỷ, nhưng Tống Viên chẳng những không buông tay, ngược lại còn nắm chặt cổ tay của cô. Lưu Nhuận Vân hơi đau, rất ngạc nhiên, lúc này mới nhẫn nại không nói gì.
Từ nhỏ đến lớn Lưu Nhuận Vân đều sống dưới sự bảo hộ của ông nội, không có phiền não, tính tình ngây thơ, lòng dạ không sâu. Nhưng dù sao cô cũng là một tiên sư gia phả hợp tiêu chuẩn, mặc dù đến nay vẫn chưa bước vào cảnh giới Động Phủ, nhưng cũng không phải thật sự ngốc.
Đoàn xe chậm rãi lăn bánh, sau khi chạy đi xa, người đánh xe được dặn dò trước mới dám tăng nhanh vó ngựa lên đường.
Màn xe vén lên, Chu Quỳnh Lâm nhìn một lớn một nhỏ đi bên đường. Có điều hai người kia chỉ lo vùi đầu đi tới, khiến cô cảm thấy bất đắc dĩ. Mình tinh thông mười tám loại phương pháp mê hoặc nam tử, lại gặp phải một kẻ mù không hiểu phong tình.
Tống Viên ngồi một mình trong toa xe ngựa phía trước, thở vắn than dài.
Chu tiên tử này thật không phải thành phần lương thiện gì, sắp tới lên đỉnh Y Đới rồi, nhất định phải lén lút nói mấy câu với sư phụ, tránh cho Nhuận Vân bị cô ta dạy hư.
Trên đường Bùi Tiền hì hục chơi đùa bộ Phong Ma kiếm pháp, sau đó cười híp mắt hỏi:
- Sư phụ, ngài đoán xem trong ba người, con thấy người nào thuận mắt nhất?
Trần Bình An thuận miệng đáp:
- Lưu Nhuận Vân của đỉnh Y Đới?
Bùi Tiền lắc đầu nói:
- Cho sư phụ đoán lần nữa.
Trần Bình An cười nói:
- Là Tống Viên? Sư phụ cũng thấy thế.
Không ngờ Bùi Tiền vẫn lắc đầu như trống bỏi, phủ nhận:
- Lại đoán, lại đoán.
Trần Bình An hơi ngạc nhiên, hỏi:
- Vì sao lại là Chu Quỳnh Lâm?
Đối với Chu Quỳnh Lâm giỏi dựa dẫm, Trần Bình An không đáng nói là phản cảm, nhưng càng không thể nói là thích.
Chủ yếu là phương thức lôi kéo quan hệ của cô không được khéo léo ổn thỏa, rất dễ gây ra phiền phức cho Tống Viên. Lỡ may rước lấy ác cảm, Chu Quỳnh Lâm có thể trở về Thanh Mai quán hồ Nam Đường, tiếp tục làm tiên tử của mình. Nhưng Tống Viên là nửa bằng hữu của cô, cùng với đỉnh Y Đới của Tống Viên, lại không đi đâu được. Đây mới là điểm mấu chốt khiến Trần Bình An không muốn nể mặt Chu Quỳnh Lâm.
Bùi Tiền vươn một tay ra, khẽ lắc lư, ra hiệu cô muốn nói nhỏ với sư phụ một chút.
Trần Bình An mỉm cười cúi người xuống. Bùi Tiền dùng một bàn tay che bên miệng, nhỏ giọng nói với hắn:
- Chu tiên tử kia nhìn rất quyến rũ, đương nhiên là còn kém xa nữ đạo sĩ tỷ tỷ và Diêu Cận Chi. Nhưng con nói cho sư phụ biết, con nhìn thấy trong lòng cô ta có rất nhiều người nhỏ đáng thương mặc quần áo rách rưới, giống như con năm xưa vậy, ốm nhom ốm nhách, sắp chết đói rồi. Mà cô ta lại rất thương tâm, đối diện với một nồi cơm lớn trống rỗng, không dám nhìn bọn họ.
Trần Bình An trong lòng rung động, đột nhiên ngẩng đầu nhìn, thấy đoàn xe đã đi xa.
Hắn lẩm bẩm nói một câu mà ban nãy vị tiên tử kia đã nói:
- Là như vậy à.
Thấy Trần Bình An chậm rãi bước đi, Bùi Tiền vung gậy leo núi, hơi nghi hoặc, ngẩng đầu hỏi:
- Sư phụ, không vui sao? Có phải con nói sai rồi không?
Bùi Tiền ngẫm nghĩ, rất nhanh lại nghĩ ra cách sửa chữa sai lầm. Cô há to miệng, sau đó lắc đầu, làm động tác ăn như hổ đói, nói:
- Được rồi, con đã ăn hết lời nói vào trong bụng, sư phụ mau vui vẻ.
Trần Bình An tươi cười, đưa tay nhẹ nhàng ấn đầu Bùi Tiền. Đầu của cô không cử động được, nhưng thân thể lại đung đưa.
- Chờ sau khi sư phụ rời khỏi núi Lạc Phách, ngươi hãy tới đỉnh Y Đới tìm Chu tỷ tỷ kia, cứ nói mời cô ấy đến núi Lạc Phách làm khách. Nhưng nếu Chu tỷ tỷ muốn ngươi giúp đỡ đi thăm viếng Long Tuyền kiếm tông gì đó, ngươi cứ nói mình là một đứa trẻ, không làm chủ được. Nếu có một số việc thật sự không dám xác định, ngươi hãy đi hỏi Chu Liễm.
Bùi Tiền “à” một tiếng, nói:
- Yên tâm đi sư phụ, hôm nay con đối nhân xử thế giống như giọt nước không lọt. Buôn bán của tiệm Áp Tuế, tháng này kiếm thêm được mười bốn lượng ba đồng so với bình thường. Nếu là ở nước Nam Uyển, chừng này có thể mua bao nhiêu sọt bánh bao trắng tinh rồi.
- Sư phụ, lại nói với ngài một chuyện. Kiếm được nhiều tiền như vậy, con sợ Thạch Nhu tỷ tỷ thấy tiền nổi lòng tham. Cho nên cố ý thương lượng với tỷ ấy một chút, nói số tiền này chúng ta cứ lén lút giấu đi là được, dù sao trời không biết đất không biết, coi như là tiền riêng của các cô nương trong nhà. Không ngờ Thạch Nhu tỷ tỷ lại nói muốn suy nghĩ cẩn thận, kết quả tỷ ấy suy nghĩ rất nhiều ngày, con cũng sốt ruột gần chết rồi. Cho đến hai ngày trước khi sư phụ ngài trở về, tỷ ấy mới nói một câu “vẫn nên bỏ đi”.
- Ài, Thạch Nhu này may mắn là không gật đầu đồng ý, nếu không sẽ phải ăn một bộ Phong Ma kiếm pháp của con rồi. Có điều nể tình tỷ ấy còn có chút lương tâm, con đã tự mình móc tiền túi, mua một chiếc gương đồng tặng cho tỷ ấy. Hi vọng Thạch Nhu tỷ tỷ không quên gốc, mỗi ngày soi gương nhiều lần. Ha ha, sư phụ ngài nghĩ xem, ở trong gương Thạch Nhu tỷ tỷ lại nhìn thấy một lão già bại hoại chứ không phải Thạch Nhu...
Bùi Tiền giống như chim sẻ bay quanh Trần Bình An, không ngừng líu ríu ồn ào.
Trần Bình An sờ trán, không muốn nói chuyện.
Không biết hai người ở tiệm Áp Tuế, rốt cuộc là ai đùa giỡn ai, hình như không ai chiếm được ưu thế.
- Vì sao sư phụ không tự mình mời Chu Quỳnh Lâm? Có điều đại đệ tử khai sơn là con ra trận, cô ta chắc cũng cảm thấy vinh hạnh rồi.
- Ta chỉ đồng cảm với những việc thiện không ai biết của cô ấy, không phải tán đồng với chuyện lôi kéo quan hệ không chu đáo của cô ấy, cho nên sư phụ không thể ra mặt. Bằng không sẽ khiến cô ấy lầm tưởng, các ngọn núi ở quận Long Tuyền đều giống như núi Lạc Phách chúng ta. Với phong cách hành sự của cô ấy, có lẽ sẽ thuận buồm xuôi gió ở Thanh Mai quán, nhưng đến nơi này rồi, sớm muộn gì cũng sẽ gặp phải khó khăn trắc trở. Tiên sư tu đạo có thể mua ngọn núi ở đây, một khi xảy ra xung đột với cô ấy, cũng sẽ không quan tâm tới Thanh Mai quán hồ Nam Đường gì đó. Đến cuối cùng, chẳng phải là chúng ta đã hại cô ấy?
- Sư phụ, ngài nói vòng tới vòng lui. Con dụng tâm ham học, thích nghiêm túc suy nghĩ, kết quả sọ não lại đau.
- Vậy thì đừng nghĩ nữa, nghe một chút là được rồi.
- Thế nhưng vào tai này ra tai kia, không phải là chuyện tốt. Chu lão đầu bếp luôn nói con là một kẻ đầu óc không mở mang, còn thích nói con vóc dáng không lớn não cũng không lớn. Sư phụ, ngài nhất định đừng tin lão.
- Không được nói xấu sau lưng người khác.
- À, biết rồi.
- Thực ra không phải cái gì cũng không thể nói, chỉ cần không có ác ý là được rồi, đó mới là trẻ con nói chuyện thiếu suy nghĩ. Sở dĩ sư phụ nghiêm khắc như vậy, là sợ ngươi tuổi còn nhỏ, tạo thành thói quen tự nhiên, sau này sẽ không sửa được nữa.
- Nếu chính con cũng không biết là ác ý, nhưng thực ra lại là ác ý, kết quả phạm phải sai lầm, gây ra chuyện xấu, vậy phải làm sao?
- Có sư phụ ở đây.
Đến núi Lạc Phách rồi, Trịnh Đại Phong còn đang bận giám sát công việc, không để ý tới vị sơn chủ Trần Bình An này.
Trong nhà của Chu Liễm, trên tường đã treo đầy tranh cuộn, đều là tranh mỹ nữ. Hơn nữa toàn bộ là nữ thần linh ở khu vực Bắc Nhạc, sống động như thật, vô cùng truyền thần, chỉ riêng búi tóc đã nhiều đến hơn mười loại.
Trần Bình An kìm nén cả buổi, hỏi:
- Sầm Uyên Cơ không nói ngươi già mà mất nết sao?
Chu Liễm cười ha hả nói:
- Tiểu cô nương chỉ khen lão nô là đại sư hội họa.
Trần Bình An không biết phải trả lời thế nào.
Ba người cùng đi đến lầu trúc.
Chu Liễm hỏi:
- Nhanh như vậy thiếu gia đã muốn đi sao?
Trần Bình An gật đầu nói:
- Mấy ngày nữa chiếc thuyền vượt châu kia sẽ đến núi Ngưu Giác.
Chu Liễm thân hình lom khom xoa cằm, mỉm cười không nói gì.
Trần Bình An nghi hoặc nói:
- Cụ thể là chuyện gì? Cứ nói thẳng đi.
Chu Liễm gãi đầu nói:
- Không có gì, chỉ là bỗng dưng nhớ tới tiếng chim ngói trong núi lớn của chúng ta, lúc ly biệt có chút cảm xúc.
Trần Bình An không hiểu chuyện gì.
Chu Liễm nói là muốn đến xem Sầm Uyên Cơ luyện quyền, lập tức rời đi.
Trần Bình An đến dưới lầu trúc, cũng không gấp gáp lên lầu, mà ngồi ở ghế đá bên vách núi. Bùi Tiền rất nhanh dẫn theo cô bé váy hồng tên là Trần Như Sơ, cùng nhau chạy nhanh tới.
Trần Bình An thành thạo đưa tay ra, kết quả trong tay lập tức có thêm một nắm hạt dưa.
Trần Như Sơ là trăn lửa hóa thân văn vận, thực ra đọc sách rất nhiều, cho nên Trần Bình An không nhịn được hỏi:
- Có thơ từ cổ và bút tích văn nhân nào liên quan đến chim ngói không?
Trần Như Sơ vội vàng ngừng cắn hạt dưa, ngồi ngay ngắn, rủ rỉ đọc một đống thơ từ văn chương liên quan đến chim ngói. Bùi Tiền nghe đến ngủ gà ngủ gật, vội vàng cắn thật nhiều hạt dưa để nâng cao tinh thần.
Trần Bình An cảm thấy không thể nghĩ ra hàm ý của Chu Liễm, phần nhiều là “núi sâu nghe chim ngói”, trình bày nỗi khổ ly biệt gì đó. Hắn cũng lười suy nghĩ nhiều, lát nữa còn phải lên lầu, nên lo lắng cho mình mới đúng.
Tiểu nha đầu đột nhiên cười nói:
- Còn có một câu, “dòng suối chảy xiết núi nguy nga, không đi tiếp được đâu anh à”.
Bùi Tiền linh quang chợt hiện, vội nói:
- À, lão đầu bếp muốn nói đến Tú Tú tỷ tỷ.
Trần Bình An để nắm hạt dưa còn dư hơn nửa xuống, yên lặng đứng dậy, đi lên tầng hai.
Bị đánh cũng rất tốt.
Link thảo luận bên forum
Bình luận truyện