[Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện

Chương 440 : Lại một năm lúc tuyết rơi (phần 2)

Người đăng: fishscreen

Ngày đăng: 21:43 25-11-2024

.
Trần Bình An trở về đảo Thanh Hiệp, lại đi tới phủ Chu Huyền một chuyến. Từ trong miệng Lưu Trọng Nhuận ở đảo Châu Sai, hắn đã biết được những bí sử nội tình phức tạp của hai nước năm xưa. Lần này nhìn tấm biển phủ Chu Huyền treo cao, lại có phần cảm khái. Trần Bình An xoa cằm, suy nghĩ có nên cạo râu hay không? Bằng không thì thật sự học theo Từ Viễn Hà, để râu rậm gặp người? Quỷ tu Mã Viễn Trí xuất hiện ở cửa phủ, mắng như tát nước, bảo Trần Bình An cút đi. Trần Bình An không cút, sự tình vẫn còn chưa nói. Sau khi mắng xong, Mã Viễn Trí hỏi: - Trên công báo đảo Liễu Nhứ nói, lần gần nhất ngươi tới đảo Châu Sai, là được chim oanh chim yến vây quanh, đi gặp Lưu Trọng Nhuận? Công báo còn nói rất xác thực, Lưu Trọng Nhuận kia có lẽ đã xem trọng ngươi, không chừng ngày nào đó ngươi còn phải kiêm nhiệm cung phụng của đảo Châu Sai. Trần Bình An trợn trắng mắt. Vẻ mặt Mã Viễn Trí hoài nghi nói: - Thật sự không có chuyện gì sao? Trần Bình An không trả lời. Mã Viễn Trí lập tức tươi cười nói: - Người có đức độ như Trần tiên sinh, lại là chính nhân quân tử, dĩ nhiên sẽ không tranh giành Lưu Trọng Nhuận với ta, là ta thất lễ rồi. Đi đi đi, vào trong phủ ngồi. Chỉ cần Trần tiên sinh có thể cam đoan với ta, đời này cũng không dính líu tới Lưu Trọng Nhuận, nhất là không có quan hệ nam nữ kia, vụ mua bán lúc trước, chúng ta lại dùng nửa giá giao dịch. Trần Bình An hỏi: - Ta đương nhiên không có chút vọng tưởng nào với Lưu đảo chủ, nhưng nếu Lưu đảo chủ cứ quấn lấy ta thì phải làm sao? Mã Viễn Trí cười ha hả nói: - Không ngờ Trần tiên sinh cũng là người hài hước biết nói chuyện cười. Trưởng công chúa điện hạ sẽ thích ngươi? Nàng cũng không bị quỷ ám, tuyệt đối không có khả năng. Sau đó hắn nhẹ giọng nói: - Lỡ may thật sự có một ngày như vậy, trưởng công chúa điện hạ thật sự không biết nặng nhẹ, còn xin Trần tiên sinh vững lòng vững dạ. Hãy có một chút khí phách mà người lịch sự nên có, không thể lừa gạt vợ bạn. Trần Bình An và Mã Viễn Trí đi trong phủ Chu Huyền. Nghe được những lời này, da đầu Trần Bình An ngứa ngáy, thiếu chút nữa không nhịn được, muốn nói toạc ra cách nhìn của Lưu Trọng Nhuận đối với Mã Viễn Trí. Khó khăn lắm hắn mới nuốt vào trong bụng, đành phải thở dài một tiếng, cảm thán với cố sự của gã đưa cơm này và Lưu Trọng Nhuận. Vừa nghĩ tới mình ít nhất còn phải đi đảo Châu Sai một chuyến, Trần Bình An càng nhức đầu không thôi. Hắn chỉ có thể cam đoan với Mã Viễn Trí, tuyệt đối sẽ không trêu chọc Lưu Trọng Nhuận, càng không có một chút nhớ nhung nào. Mã Viễn Trí hài lòng, trước khi ngồi xuống phòng khách, lại liếc nhìn Trần Bình An, nói: - Nếu là thời điểm ngươi vừa tới đảo Thanh Hiệp, ta vẫn có phần không yên lòng. Nhưng nhìn dáng vẻ của ngươi bây giờ, tướng mạo không tốt hơn ta bao nhiêu, có thể yên tâm hơn gấp trăm lần. Trần Bình An tháo hòm trúc sau lưng xuống, lấy pháp bảo Diêm Vương Điện kia ra, bất đắc dĩ nói: - Vậy ta cảm ơn sự tín nhiệm của ngươi. Sau đó hai bên bắt đầu giao dịch. Mã Viễn Trí tấm tắc khen ngợi Diêm Vương Điện dưới đáy có khắc hai chữ “Hạ Ngục”, còn có vẻ thèm thuồng. Hắn không chớp mắt nhìn chăm chú vào lầu các bằng gỗ xinh xắn lung linh kia, nói thẳng: - Ông đây ở đảo Thanh Hiệp đánh nhau sống chết nhiều năm như vậy, chính là muốn một ngày nào đó có thể dựa vào công lao, đổi lấy phần thưởng này của chân quân. Nếu thật sự không được, góp đủ tiền rồi, dù đập nồi bán sắt cũng phải mua tới tay. Nên biết Diêm Vương Điện là chí bảo bản mệnh của quỷ tu chúng ta, những quỷ tu địa tiên kia nếu không có một tòa Diêm Vương Điện, cũng ngại ra cửa chào hỏi người trong nghề. - Có điều Diêm Vương Điện cũng phân ra cấp bậc cao thấp. Đây tuy là loại thấp nhất, nhưng cũng là pháp bảo không tầm thường. Nghe nói vị quỷ tu cảnh giới Nguyên Anh đạo hạnh cao nhất Bảo Bình châu chúng ta, Diêm Vương Điện trên tay có phẩm chất “Đại Ngục”, lớn như một tòa lầu cao thật sự, có ba ngàn sáu trăm gian phòng. Tu sĩ phân ra âm thần đi xa, hành tẩu trong đó, gió lạnh từng cơn, ma quỷ thét gào, vô cùng thoải mái, còn có lợi cho tu vi. Trần Bình An nói: - Một ngày nào đó ta rời khỏi hồ Thư Giản, không chừng sẽ sang tay bán cho ngươi. Mã Viễn Trí quay đầu nhìn Trần Bình An, cười hì hì nói: - Chỉ chờ câu này của ngươi, rất tốt! Đưa tiền thần tiên xong, Mã Viễn Trí dẫn Trần Bình An tới bên cạnh giếng nước phủ Chu Huyền, bảo Trần Bình An đặt lầu các kia dưới đất. Mã Viễn Trí lấy phướn chiêu hồn ra, chân đạp cương bộ, miệng đọc khẩu quyết, vận chuyển linh khí. Từng luồng khói xanh từ trong phướn chiêu hồn bay ra, sau khi rơi xuống đất ào ào hóa thành âm vật. Trong giếng nước thì không ngừng có cánh tay nhợt nhạt bám lấy miệng giếng, chậm rãi bò ra. Hiển nhiên giếng nước có trấn áp rất mạnh với quỷ vật âm linh, cho dù đã rời khỏi nhà giam giếng nước, nhất thời thần chí của chúng vẫn không rõ ràng, ngay cả muốn đứng cũng rất khó khăn. Mã Viễn Trí mặc kệ chuyện này, ra lệnh cho đám quỷ dù đi hay bò cũng được, lục tục hóa thành kích thước như hạt cải, tiến vào trong Diêm Vương Điện kia. Trần Bình An đứng ở một bên quan sát, thực ra ở chỗ Du Cối và tu sĩ Âm Dương gia, hắn đã hai lần xem qua quang cảnh tương tự. Nhìn giống như gió thảm mưa sầu, nhưng thực ra là khổ vì phơi nắng mặt trời. Trước khi Trần Bình An rời khỏi phủ Chu Huyền, Mã Viễn Trí cũng không tiễn biệt, đứng ở bên cạnh miệng giếng, đột nhiên trầm giọng nói với Trần Bình An: - Ngươi cần gì phải như vậy? Lao tâm lao thần lao lực, còn không có kết quả tốt. Trần Bình An nhẹ giọng nói: - Thất bại là chuyện hiển nhiên rồi. Xem như là cầu an lòng vậy. Mã Viễn Trí cười nhạo nói: - Chỉ vì an lòng? Tiền thần tiên móc ra khỏi túi, có phải hơi nhiều rồi không? Trần Bình An hỏi ngược lại: - Người khiến cho ngươi an lòng là Lưu Trọng Nhuận, vì cô ấy mà ngươi có thể lén lút đi tới biên cảnh vương triều Chu Huỳnh, còn có nước chư hầu mà gã kia đang làm thái thượng hoàng. Ngay cả tính mạng ngươi cũng đặt lên rồi, sao không thấy ngươi đau lòng và hối hận? Mã Viễn Trí ngạc nhiên, không biết phải trả lời thế nào. Hắn đột nhiên cười nói: - Không giống nhau. Ta làm như vậy là để lấy lòng trưởng công chúa điện hạ, ước ao có thể kết thành đạo lữ với nàng, cho dù chỉ vài lần vui vầy cá nước cũng được. Dù sao trưởng công chúa điện hạ là mục tiêu lớn nhất trong đời của gã đưa cơm thấp hèn ta đây. Ngươi thì sao, lại có thể nhận được cái gì? Trần Bình An cười nói: - Đạo bất đồng, không nói nhiều. Mã Viễn Trí than vãn một tiếng: - Hai ta cùng hội cùng thuyền, đều là thua bởi hình dáng xấu xí không được nữ nhân yêu thích. Đồng bệnh tương lân, sau này nếu ngươi rảnh rỗi thì hãy thường xuyên tới phủ Chu Huyền. Nhìn thấy ngươi, tâm tình của ta sẽ có thể tốt hơn một chút. Lần này đến phiên Trần Bình An không biết phải trả lời thế nào. Trần Bình An đeo hòm trúc, rời khỏi phủ Chu Huyền nơi ánh mắt chủ nhân không tốt lắm. Hắn không xem là anh tuấn, hôm nay còn lôi thôi, nhưng làm sao cũng không đến mức giống như Mã Viễn Trí chứ? Trần Bình An hắn đồng ý, cha mẹ hắn cũng không đồng ý. Sau khi rời khỏi cổng phủ đệ, Trần Bình An cười cười. Hôm nay Hồng Tô không còn ở phủ Chu Huyền, Lưu Chí Mậu đã bảo quản gia sắp xếp cho cô vào phủ Hoành Ba của mình làm nha hoàn, nghe nói còn có thân phận nữ quan, dưới tay quản lý mười mấy tỳ nữ. Quỷ tu Mã Viễn Trí có lẽ không rõ nội tình, nhưng lại không dám từ chối chút chuyện nhỏ do tâm phúc của đảo chủ giao phó. Trần Bình An từng đi gặp Hồng Tô một lần, đó là lần đầu tiên hắn ghé bước đến phủ Hoành Ba. Khi đó Hồng Tô không vui lắm. Trần Bình An biết, nhất định vì cô là một người ngoài sống ở phủ Chu Huyền, giống như một tư lại ở địa phương nhỏ ít tiếng tăm, đột nhiên được thăng chức đến nha môn trung tâm kinh thành, mấu chốt là còn làm một chức quan nhỏ, dĩ nhiên sẽ bị đồng liêu và thuộc hạ bài xích nghiêm trọng. Có điều nhìn thấy Trần Bình An rồi, Hồng Tô vẫn rất cao hứng. Trần Bình An khéo léo từ chối ý tốt của đại quản gia trong phủ, chỉ nhờ Hồng Tô dẫn mình đi dạo phủ Hoành Ba một vòng, lúc này mới cáo từ rời đi. Sau đó có một ngày, Hồng Tô xin quản gia cho nghỉ một canh giờ, rời khỏi phủ Hoành Ba nơi trật tự nghiêm ngặt, người người thận trọng, đi đến cổng sơn môn tìm Trần tiên sinh. Cửa nhà đóng chặt, Hồng Tô đứng ở ngoài cửa, còn chạy tới bến thuyền, cuối cùng vẫn không chờ được bóng dáng gầy gò của tiên sinh sổ sách kia. Cô đành phải thất vọng trở về phủ Hoành Ba, trước tiên giữ lại những cảm kích và biết ơn kia trong lòng. Cô lại không biết, thực ra khi đó Trần Bình An vẫn luôn ngồi ở sau bàn sách trong nhà. Giống như lúc còn nhỏ nấu thuốc, ngoại trừ dược liệu tốt hay xấu, quan trọng nhất chính là độ lửa, chín quá hoá nẫu. Sự cảm kích của Hồng Tô, Trần Bình An đương nhiên tâm lĩnh, nhưng hắn vẫn phải suy nghĩ đến thân phận của mình, cùng với tình cảnh và vị trí của Hồng Tô. Ngày đó Lưu Chí Mậu thăm viếng, đã cố ý nhắc tới tỳ nữ hở cổ áo do Cố Xán một tay đào tạo. Theo như Trần Bình An thấy, đây là hành vi rất thiếu phong độ, cho nên đã dùng chuyện chân quân sở trường pha trà để nhắc nhở Lưu Chí Mậu, không nên có suy nghĩ nhỏ mọn này nữa. Lưu Chí Mậu đương nhiên nhìn thấu, không còn vô tình hay cố ý châm dầu vào lửa giữa Trần Bình An và Cố Xán. Tại hồ Thư Giản bỗng dưng có thêm một bằng hữu đối xử chân thành, Trần Bình An biết phải vì chuyện này tiêu hao bao nhiêu tâm thần, cùng với tương lai trả giá lớn đến đâu. Nhưng hắn càng hiểu rõ, tại đảo Thanh Hiệp có một bằng hữu như Hồng Tô, thực ra rất quan trọng đối với tâm cảnh của mình. Giống như kênh rạch dưới trăng sáng chiếu rọi, nước nhỏ róc rách, chẳng thấm vào đâu so với đồng ruộng nội tâm khô cạn. Nhưng có kênh rạch nước cạn trong vắt này hay không, lại khác biệt một trời một vực. Năm xưa vì báo ơn, Trần Bình An đã làm rất nhiều chuyện nhỏ cho nhà Cố Xán, trong đó có nửa đêm giành nước. Hắn biết mỗi khi đại hạn, cho dù không giành được nước, giành không lại những gã đàn ông trai tráng nửa đêm đi dạo canh chừng, nhưng chỉ cần trong kênh còn có nước chảy thì vẫn có hi vọng. Người khác luôn có lúc buông lỏng, phải đi về ngủ. Khi đó Trần Bình An nấp trong tối sẽ chạy như bay tới, phá bỏ đập nước nhỏ bằng đất bên bờ ruộng để dẫn nguồn nước từ thượng du. Nghe tiếng nước chảy rào rào, dọc theo bờ ruộng vui sướng chạy nhanh xuống dưới, cho đến tận bên cạnh bờ ruộng nhà Cố Xán. Hắn ngồi xổm xuống, lại xây dựng đập nước nhỏ, dòng chảy kênh rạch sẽ tràn vào trong ruộng đất. Nhìn mực nước dâng lên từng chút, từ từ chờ đợi, sau khi nước đầy lại phá đi con đê nho nhỏ kia, mặc cho dòng nước tiếp tục chảy xuống. Trong những năm đó, nhà Cố Xán gần như không lo lắng vì chuyện giành nước, trước giờ không cần đỏ mặt cãi nhau với những nông dân láng giềng đồng hương. Trần Bình An cũng không cảm thấy mình đang báo đáp ân tình, mà đây là chuyện nên làm. Thế sự khó an bình, gặp phải chuyện bất bình, trước tiên san bằng hố sâu trong lòng mình, sẽ có thể sống qua được, thậm chí sẽ không cảm thấy khổ sở. Hôm nay Tăng Dịch lảo đảo đẩy cửa nhà ra, mặt đầy vết máu. Trần Bình An đã đứng ngoài cửa, đỡ Tăng Dịch ngồi xuống bên cạnh bàn, sau đó lấy ra một bình thuốc cấp bậc không cao. Đây là thuốc phổ thông trong kho của đảo Thanh Hiệp, giá trị một đồng tiền tiểu thử, bình thường đều là tu sĩ cảnh giới Động Phủ và Quan Hải mua số lượng lớn, dùng cho luyện khí sĩ cảnh giới thứ ba như Tăng Dịch thì dư dả. Còn đan dược thượng phẩm linh khí quá dồi dào, luyện khí sĩ năm cảnh giới thấp vốn không tiếp nhận được, không có bản lĩnh tôi luyện chuyển hóa thành dự trữ trong kinh huyệt. Sau khi Tăng Dịch uống thuốc, sắc mặt ảm đạm, hổ thẹn khó chịu, gần như muốn rơi lệ: - Trần tiên sinh, xin lỗi, là tôi nôn nóng rồi. Trần Bình An xua tay, giải thích với thiếu niên: - Sự tình không thể đi theo hướng cực đoan. Hôm nay thực ra không phải ngươi nôn nóng, mà là một trong số cửa ải nhất định phải nghiến răng vượt qua, chỉ là không thể thành công mà thôi. Cho nên mấy viên thuốc này ta sẽ không ghi vào sổ. - Tham công liều lĩnh và sợ khó không tiến, trước tiên phải hiểu rõ sự khác biệt của hai thứ. Ngoài ra ngươi nên cố gắng bảo trì nội tâm “hư vô thanh tĩnh”, trong quá trình tu hành tiếp theo, ngươi cần phải hiểu rõ trước. Nếu không sau này trên đường tu hành, vừa gặp phải vách chắn, ngươi sẽ theo bản năng lui về phía sau, sợ hãi rụt rè, làm trở ngại đại đạo tiến bước. Tăng Dịch lau mặt, cười nói: - Tôi nhớ rồi. Trần Bình An nói: - Nhớ rồi, còn phải suy nghĩ nhiều, nếu không những thứ này sẽ không trở thành bậc thang đại đạo để ngươi đi lên. Ngươi đã thừa nhận mình khá ngốc, vậy thì càng phải suy nghĩ nhiều một chút. Trong những chuyện ngốc nghếch mà người thông minh không gặp trở ngại, ngươi cần phải tốn thêm thời gian, chịu nhiều khổ cực. Tăng Dịch gật đầu. Đạo lý rõ ràng, vẫn nghe hiểu được. Trần Bình An lấy hồ lô nuôi kiếm xuống uống một hớp rượu, do dự một thoáng: - Chỉ có sau khi dốc hết khả năng và nỗ lực, ngươi mới có một chút tư cách để oán trời trách người. Nếu là trước đây, Trần Bình An nhất định sẽ nói không nên oán trời trách người. Nhưng vào lúc này nơi này, hắn lại không nói những lời như vậy. Hắn bảo Tăng Dịch tự thổ nạp chữa thương, tiêu hóa linh khí đan dược. Trần Bình An vừa đứng dậy, đột nhiên quay đầu nhìn. Tăng Dịch nhìn theo ánh mắt của Trần Bình An, chỉ thấy ngoài cửa sổ cảnh hồ vắng vẻ, không có gì khác thường. Trần Bình An nhíu mày nói: - Không nên phân tâm. Tăng Dịch lập tức nín thở tập trung. Trần Bình An đứng lên, giúp đóng cửa lại. Hắn do dự một thoáng, không đi tới bến thuyền ngắm cảnh cho khuây khỏa, mà là trở lại trong nhà mình. Hắn lấy Diêm Vương Điện trong hòm trúc ra, ném vào đó một đồng tiền hoa tuyết. Tiền thần tiên sở dĩ có thể trở thành tiền thần tiên, là do linh khí thuần túy không phân âm dương. Tu sĩ có thể sử dụng, ma quỷ cũng có thể. Đạo không thiên vị. Bốn mùa luân chuyển, sinh lão bệnh tử, âm dương cách biệt, thời gian trôi đi. Trần Bình An ngồi ở bàn sách, mở một bộ “sổ sách” bên bàn tự tay viết. Hắn lấy ra một viên thuốc trong kho tàng Thủy điện đảo Châu Sai, nhẹ nhàng nuốt xuống, sau đó bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần. Luồng linh khí kia chậm rãi chảy vào Thủy phủ bản thân, đã hơi dư dả. Hắn mở mắt ra, lại nhìn một lượt những cái tên ở trang đầu sổ sách, cùng với hộ tịch quê quán và sự tích bình sinh của bọn họ. Một trang ghi chép này tổng cộng có chín người. Trần Bình An hít sâu một hơi, lúc này mới bắt đầu mặc niệm pháp quyết trong lòng, hai ngón tay khép lại bấm kiếm quyết, chỉ về phía Diêm Vương Điện trên bàn, dùng quỷ đạo sắc lệnh mời âm linh quỷ vật của chín hồn phách tàn khuyết ra ngoài. Trong phòng đã sớm dán bùa và bày trận, hình thành một mảnh đất âm minh, thích hợp cho ma quỷ trở lại dương gian dừng chân. Ba lá bùa, một là “bùa mây nước giữ nhà” trong Đan Thư Chân Tích, chính giữa mật bùa có chữ vàng ghi tên húy của Tam Sơn Cửu Hầu tiên sinh. Thứ hai là “bùa bách hòe”, nếu không khí trong phủ đệ giống như khói lửa hình quỷ, bùa này vừa có thể trấn áp, vừa có thể sắc lệnh triệu tập, hoàn toàn tùy thuộc vào tâm ý của người dán bùa. Cuối cùng là bùa chú do tu sĩ Âm Dương gia tặng kèm truyền thụ, tên là “bùa gỗ đào đóng đinh”, bẩm sinh có thể kiềm chế bản tính hung ác của ma quỷ âm vật, cố gắng khôi phục thần chí trấn tĩnh của chúng. Còn về trận pháp cung cấp “đất cắm dùi” ở dương gian cho âm vật yếu đuối, là học từ địa tiên Du Cối đảo Nguyệt Câu. Vì chuyện này mà Trần Bình An còn nhờ người giúp đỡ, mang một tảng đá xanh to lớn dưới đáy hồ Thư Giản lên bờ, gọt thành một tấm đá xanh, lại khắc bùa chú, khảm vào dưới đất làm sàn nhà. Ngoại trừ chuyện này, dưới lòng đất gần tấm đá xanh còn chôn “đất bản mệnh phúc đức địa phương”, nhờ tu sĩ đảo Thanh Hiệp mua từ hòn đảo khác, chôn theo thứ tự từng phương hướng. Mỗi lần Trần Bình An báo ra một tên họ hộ tịch, sẽ có một âm vật đi ra khỏi Diêm Vương Điện, đứng trên tấm đá màu xanh chiếm cứ nửa phòng. Chín âm vật này đều tới từ hai phủ đệ năm xưa, dưới quyền của cung phụng đứng đầu đảo Thanh Hiệp và đại sư huynh của Cố Xán, có tỳ nữ hở cổ áo, cũng có tạp dịch trong phủ. Lúc trước Trần Bình An đã thông qua bí pháp quỷ tu, trở thành chủ nhân tạm thời của Diêm Vương Điện. Đồng thời phân biệt thông báo cho tất cả âm vật ma quỷ trong lầu các của từng gian phòng, nói rõ hắn là ai, có quan hệ gì với Cố Xán, tại sao muốn làm việc này ở đảo Thanh Hiệp, tương lai còn sẽ làm những chuyện gì. Lúc này trong chín âm vật đột ngột chết thảm, sau khi chết lại chịu đủ giày vò, có giận dữ, sầu bi, ngỡ ngàng, đau khổ, thù hận, hoài nghi, mừng rỡ, thờ ơ, sợ hãi. Trần Bình An chậm rãi nói: - Các ngươi có di nguyện lúc lâm chung không? Có chuyện nhất định phải làm mà chưa hoàn thành không? Vì chính mình, vì thân nhân, vì sư môn, đều có thể nói. Ta sẽ cố gắng hoàn thành tâm nguyện giúp các ngươi. Trên bàn ngoại trừ sổ sách chất đống thành núi, còn có hồ lô nuôi kiếm dùng để nâng cao tinh thần, cùng với sáu người giấy bùa chú “mỹ nhân da cáo”, do họ Hứa thành Thanh Phong chuyên tâm chế tạo. Có thể cho âm vật cư ngụ trong đó, dùng dung mạo cô gái được vẽ trên bùa, đi lại dương gian không gặp trở ngại. Trần Bình An dừng lại một lúc: - Nếu như truy xét ngọn nguồn, ta quả thật có lỗi với các ngươi, bởi vì con cá chạch nhỏ kia là do ta tặng cho Cố Xán. Vì vậy ta mới lần lượt tìm ra các ngươi, nói chuyện với các ngươi. Thực ra ta cũng không nợ các ngươi thứ gì, bởi vì chỗ của chúng ta là hồ Thư Giản. - Nhân quả Phật gia, ta đương nhiên có, nhưng cũng không lớn. Cái khổ của kiếp này là do nguyên nhân kiếp trước, đây là lời nói trong chính kinh Phật gia. Nếu dựa theo học vấn Pháp gia, càng không có chút quan hệ nào với ta. Còn theo phương pháp tu hành Đạo gia, chỉ cần đoạn tuyệt hồng trần, rời xa thế tục, thanh tịnh cầu đạo, càng không nên như vậy. Nhưng ta không cảm thấy chuyện này là đúng, cho nên ta sẽ cố gắng. Không có ai lên tiếng trước, người sống và người chết trong phòng đều lâm vào trầm mặc lâu dài. Bất kể hiện giờ những âm vật kia có cảm giác và suy nghĩ gì, khi bọn họ nhìn người trẻ tuổi ngồi phía sau bàn sách, tiên sinh sổ sách trong mắt bọn họ, mỗi người lại nhìn thấy một tâm tình khác nhau trên người hắn. Như gương tự chiếu, vui buồn tương thông. Một tỳ nữ hở cổ áo bỗng nhiên nghiêm nghị nói: - Ta muốn ngươi một mạng đền một mạng, ngươi làm được không? Trần Bình An lắc đầu nói: - Đương nhiên không làm được. Tỳ nữ cười gằn nói: - Vậy ngươi làm thiện nhân giả, ngụy quân tử cái gì? Ngươi đáng chết, nên chết cùng với tên tạp chủng Cố Xán kia, hóa thành tro bụi, không có chỗ chôn! Trần Bình An nhìn cô. Gương mặt cô gái vặn vẹo, thù hận khắc cốt ghi tâm, nhưng khi vừa muốn xông ra khỏi tấm đá xanh kia, lại giống như đụng phải bức tường, bay ngược trở về. Cô gái ngã nhào lại giãy dụa đứng lên, đi tới vách chắn vô hình, năm ngón tay mở ra, giống như phát điên, dùng móng tay cào cánh cửa vô hình kia: - Ta chết rồi, ngươi cũng không được chết tử tế. Ngươi ở đây làm bộ làm tịch, đúng là đáng chết, còn đáng chết hơn tên Cố Xán kia... Cuối cùng cô mềm nhũn ngồi xuống đất, không ngừng nức nở. Trần Bình An đứng lên. Tám âm vật còn lại trên tấm đá xanh, gần như đồng thời lui về phía sau một bước. Trần Bình An vòng qua bàn sách, đi tới gần tấm đá xanh, ngồi xổm xuống. Tỳ nữ kia ngẩng đầu lên: - Ta chỉ là không muốn chết, ta muốn sống, có sai không? Trần Bình An lắc đầu nói: - Không sai. Hắn ngồi xếp bằng, nhẹ giọng nói: - Ngươi tên là Bạch Ly Thảo, nguyên danh là Bạch Mai Nhi, khi còn sống là tu sĩ cảnh giới thứ ba, xuất thân từ ngõ Bình Tử quận Cô Tô nước Thạch Hào, đã được hứa hôn từ bé. Năm mười bốn tuổi, tu sĩ phòng Điếu Ngư đảo Thanh Hiệp phát hiện ngươi có tư chất tu đạo, bèn dùng ba trăm lượng bạc mua ngươi từ cha mẹ. Cuối cùng cha mẹ ngươi lâm thời lật lọng, muốn đòi thêm ba trăm lượng bạc, kết quả bị tu sĩ kia đánh chết ngay trước mặt ngươi. - Đến đảo Thanh Hiệp rồi, ngươi lại được cung phụng đứng đầu trên đảo nhìn trúng, thu làm tỳ nữ. Ngươi ghét cái tên Bạch Mai Nhi nghe không hay, bèn đổi thành Bạch Ly Thảo, vì chuyện này còn tốn thêm mười hai đồng tiền hoa tuyết cho phòng hương hỏa. - Cuối cùng ngươi chết bởi con giao long tùy tùng của Cố Xán, thi thể vô cùng thê thảm. Ngươi chấp niệm nặng, ba hồn sáu phách được bảo tồn hơn nửa, lại bị quỷ tu Mã Viễn Trí phủ Chu Huyền bắt đi, nhốt trong giếng nước, muốn bồi dưỡng thành một quỷ tốt. Sau đó ta đưa ngươi ra khỏi giếng nước, tiến vào Diêm Vương Điện kia. Tỳ nữ lau nước mắt: - Ngươi có thể tùy ý giải quyết ta, nhưng Cố Xán còn sống thì ta chết không nhắm mắt! Sống hay chết thì ta đều sẽ nhớ kỹ Cố Xán hắn... Ánh mắt của cô kiên nghị: - Còn có ngươi, chẳng phải rất thần thông quảng đại sao. Ngươi không ngại thì cứ trực tiếp đánh cho ta hồn bay phách lạc, sẽ có thể mắt không thấy thì tâm không phiền. Trần Bình An lắc đầu, đứng lên. Một âm vật trẻ tuổi cũng xuất thân là tỳ nữ hở cổ áo, rụt rè lên tiếng: - Cho dù dùng thân thể âm vật ở lại trên đời, tôi cũng vui lòng. Sau này sẽ không cần chịu khổ sở thần hồn bị giày vò, đúng không? Trần Bình An gật đầu nói: - Có thể. Nếu còn có tâm nguyện gì, nghĩ xong rồi hãy nói với ta. Cô gái tung tăng, dung nhan dịu dàng, thi lễ chúc phúc với Trần Bình An. Một cô gái âm vật lúc đầu vẻ mặt lạnh lùng, chỉ vào Diêm Vương Điện trên bàn: - Ta muốn đầu thai chuyển thế, không cần bị nhốt ở cái nơi quỷ quái này, làm được không? Trần Bình An nói: - Thả ngươi đi chuyển thế đương nhiên không khó, nhưng ta không thể bảo đảm kiếp sau ngươi nhất định sẽ làm người, cũng không biết kiếp sau có được hưởng phúc hay không. Ta chỉ có thể cam đoan, đến lúc đó sẽ giúp những âm vật có lựa chọn giống như ngươi, cử hành một lần tế đàn giải nạn của Đạo gia và thủy lục đạo trường của Phật gia, cầu phúc cho các ngươi. - Ngoài ra ta cũng sẽ thực hiện một số quy củ trên núi, cố gắng gia tăng phúc đức báo ứng của các ngươi. Chẳng hạn như dùng danh nghĩa các ngươi, đến nước Thạch Hào đang có chiến tranh loạn lạc, mở lều cháo cứu tế nạn dân. Chuyện ta có thể làm cũng không ít. Cô gái lạnh lùng kia hơi sững sốt, dường như đã thay đổi chủ ý: - Để ta suy nghĩ thêm một chút, được không? Trần Bình An ừ một tiếng: - Đương nhiên. Cô gái đột nhiên hỏi: - Ngươi cũng biết tên của ta chứ? Trần Bình An nhẹ giọng nói: - Biết. Hơn nữa ta còn biết trước kia, ở những nơi không quá quan trọng trong phủ đệ, câu đối xuân đều là do ngươi viết. Ta còn chuyên môn đi tìm, đáng tiếc hôm nay phủ đệ đã đổi tên thành phủ Xuân Đình, bên trong đều được thay mới rồi. Cô gái lạnh lùng bỗng nhiên rơi lệ. Trần Bình An nói: - Xin lỗi. Cô gái kia im lặng không nói gì, chỉ khóc thút thít. Trong đó có một âm vật ban đầu rất sợ hãi hoảng hốt, là một người đàn ông trung niên tạp dịch, lúc nói chuyện với người khác thường khom lưng. Hắn run giọng nói: - Thần tiên lão gia, tôi tên là Giả Cao. Không biết tên của tiểu nhân cũng không sao, càng không cần nhớ. Tôi chỉ muốn đến ngôi mộ của cha mẹ mình thắp nhang, nhưng lại hơi xa, không nằm ở nước Thạch Hào, mà là nằm ở nước nhỏ Xuân Hoa, một nước chư hầu của vương triều Chu Huỳnh. Nếu thần tiên ngại phiền thì bỏ đi, tôi chỉ cần thần tiên lão gia có thể mở tế đàn giải nạn và thủy lục đạo trường, lại giúp chúng tôi tích góp một chút âm đức, thuận lợi đầu thai chuyển thế. Như vậy tôi sẽ không oán hận Cố Xán kia nữa. Trần Bình An gật đầu nói: - Ta biết hộ tịch của ngươi, cũng sẽ đi nước Xuân Hoa, đến lúc đó sẽ mời ngươi ra. Giả Cao lập tức khóc không thành tiếng, khom lưng cảm ơn: - Chi tiêu viếng mồ mả, phải làm phiền thần tiên lão gia rồi, kiếp sau nếu có cơ hội sẽ trả lại. Trần Bình An xoay người cầm hồ lô nuôi kiếm lên, uống một hớp rượu, sau đó trở về chỗ cũ: - Như vậy thôi sao? Chỉ có những chuyện này à? Người đàn ông trung niên lau mặt qua loa: - Đã đủ rồi. Môi của Trần Bình An khẽ mấp máy, sắc mặt nghiêm túc, không nói lời nào. Đột nhiên lại có một âm vật xoa tay cười, đó là một gã đàn ông tráng niên, nịnh nọt nói: - Thần tiên lão gia, tôi không cầu đầu thai, cũng không dám để thần tiên lão gia làm những chuyện tốn sức kia. Chỉ là có một tâm nguyện nho nhỏ, không tốn một đồng tiền hoa tuyết nào của thần tiên lão gia, cũng sẽ không khiến thần tiên lão gia phân tâm. Trần Bình An nheo mắt lại, mặt không cảm xúc nói: - Triệu Sử, nói thử xem. Gã đàn ông vốn là quản sự nhỏ của phủ Xuân Đình trước kia, liếc nhìn mấy tỳ nữ âm vật bên cạnh, nhếch miệng cười nói: - Tâm nguyện duy nhất của tiểu nhân, đó là muốn tiếp tục ở trong phủ đệ tiên gia kia của thần tiên lão gia, sau đó có thể giống như lúc còn sống, dưới tay quản lý mấy tỳ nữ. Chỉ là hôm nay có thêm một nguyện vọng, muốn đi tới thăm viếng chỗ ở của bọn họ, làm một chút... chuyện của nam nhân. Khi còn sống chỉ có thể nhìn trộm mấy lần, mắt cũng không đã ghiền. Hôm nay khẩn cầu thần tiên lão gia khai ân, có được không? Nếu như không được... tôi thật sự chết không nhắm mắt. Thiếu nữ tên là Bạch Ly Thảo, cũng là tỳ nữ đầu tiên lên tiếng, nghe vậy chỉ cười lạnh. Trần Bình An gật đầu, khóe miệng nhếch lên: - Được chứ, chuyện nhỏ mà thôi. Gã đàn ông cúi đầu khom lưng: - Thần tiên lão gia anh minh. Trần Bình An không cần lật xem quyển sổ kia, đã chậm rãi nói: - Triệu Sử, giống như tổ tiên đều xuất thân từ đảo Thanh Hiệp, vốn là quản sự hạng hai của phủ đệ Đăng Hoa. Ngoại trừ quản lý việc ăn ở đi lại và tiền tháng của mười mấy tỳ nữ, hàng năm còn có hai cơ hội rời khỏi hồ Thư Giản, đến khu vực xung quanh bao gồm nước Thạch Hào, giúp phủ Đăng Hoa đảo Thanh Hiệp tìm kiếm tạp dịch đệ tử. - Theo như hồ sơ của phòng hương hỏa ghi chép, về sự tích bình sinh của ngươi, cũng chỉ có một việc, đại khái là thành tựu lớn nhất của ngươi kiếp trước. Đó là ở thành Vân Lâu, ngươi đã từng xảy ra xung đột với một nữ tu sĩ xứ khác. Sau đó dựa vào tiếng tăm và quan hệ của đảo Thanh Hiệp, ngươi đã nhờ tu sĩ bản địa thành Vân Lâu làm nhục cô ta đến chết, thi thể ném xuống dưới hồ. Sắc mặt Triệu Sử lúng túng: - Khiến thần tiên lão gia chê cười rồi. Trần Bình An bước vào tấm đá xanh, đưa tay nắm lấy cổ âm vật này, mặt không cảm xúc nói: - Chê cười? Ta không cảm thấy buồn cười. Cổ bị năm ngón tay của Trần Bình An nắm chặt, Triệu Sử giống như rơi vào chảo dầu, đau đớn kêu gào: - Trần Bình An, ngươi nói không giữ lời! Ta nguyền rủa ngươi... Cánh tay Trần Bình An giơ lên cao, khiến cho Triệu Sử lơ lửng trên không, không để âm vật vùng vẫy lúc sắp chết này nói thêm nửa chữ. Hắn chậm rãi nói: - Giữ lời à. Kiếp sau ngươi tự mình đầu thai cho tốt là được rồi, giống như dựa vào bản lĩnh đối phó với nữ tu sĩ trẻ tuổi ở thành Vân Lâu kia vậy. Còn như sau khi ngươi hồn bay phách lạc, liệu có cơ hội này hay không, ta cũng không quản được. Đúng rồi, ngươi còn nhớ tên của nữ tu sĩ kia không? Ta nhớ, tên là Ngụy Thanh Ngọc. Âm vật trong tay Trần Bình An hóa thành tro bụi, bay đi tứ tán. Trần Bình An lui ra khỏi tấm đá xanh, ho mấy tiếng, trở lại phía sau bàn sách, nhìn về tấm đá xanh. Có hai âm vật một nam một nữ, lúc đầu phân biệt là vui vẻ và hoài nghi, chẳng biết tại sao lại quỳ xuống dập đầu. Sau một canh giờ, Trần Bình An mở cửa đi ra khỏi nhà. Tăng Dịch đã đứng ở cửa, nhìn thấy bóng dáng của Trần Bình An, liền quay đầu vui mừng nói: - Trần tiên sinh, tuyết rơi rồi. Tuyết lớn như lông ngỗng, là trận tuyết lớn đầu tiên của hồ Thư Giản chúng ta trong năm nay. Có điều hắn rất nhanh lại im bặt, có phần ủ rũ. Đối với đại tu sĩ như Trần tiên sinh, nhân gian có tuyết rơi hay không, tuyết lớn hay nhỏ, có ý nghĩa gì? Trần Bình An ngẩng đầu lên, hai tay lồng trong tay áo. Tuyết lớn mờ mịt, nhưng khi tuyết tan mới là lúc trời lạnh nhất. Sau khi tuyết tan, con đường sẽ càng lầy lội.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
Link thảo luận bên forum
 
Trở lên đầu trang