Hủ Hủ Nhược Sinh
Chương 20 : Tiên sinh xuất mã
Người đăng: losedow
Ngày đăng: 21:23 26-10-2025
.
"Hả?" Tôi không dám tin: "Người nói chuyện với con là người sống mà!"
Chẳng phải ma đều là mặt đen hoặc bóng trắng hay sao?
"Khả năng cao... cô ta không phải là người." Mặt bố tôi trắng bệch: "Hủ Hủ, bố không giấu con, người gọi lại cho bố chính là chú Kiều của con. Chú ấy đã giúp bố kiểm tra camera giám sát trên đoạn đường con đi học về hôm đó, ngay tại giao lộ mà con nhìn thấy tai nạn xe hơi. Từ camera, chú ấy phát hiện có một người phụ nữ đột ngột xuất hiện từ hư không ngay sau lưng con, sau đó người phụ nữ đó vỗ vai con một cái, con quay đầu lại nhìn cô ta... Giây tiếp theo, tai nạn xảy ra, con lại nhìn về phía chiếc xe gây tai nạn, còn người phụ nữ đó cứ thế biến mất giữa không trung..."
Biến mất??
"Bố, giữa ban ngày ban mặt, sao cô ta có thể chào hỏi con như người thật được?"
Tôi hoàn toàn không có cảm giác âm u đáng sợ gì cả!
"Chú Kiều cũng giật nảy mình. Chú ấy nói tối qua đã kiểm tra cả đêm, xem luôn cả những đoạn đường trước và sau đó, người phụ nữ đó đột ngột xuất hiện sau lưng con, vỗ con một cái, nói gì đó, rồi tai nạn vừa xảy ra là cô ta biến mất..."
Bố tôi hít một hơi thật sâu: "Chú ấy cảm thấy chuyện này kỳ quái, đã cắt một tấm hình chính diện của người phụ nữ đó, rồi ngay trong đêm lại tìm bạn bè bên đội cảnh sát hình sự, tra ra người phụ nữ đó là người ngoại tỉnh, đã chết hơn mười năm rồi. Thông qua đối chiếu của chuyên gia, xác nhận ảnh chụp màn hình giám sát và ảnh thẻ căn cước mà người phụ nữ đó đăng ký trước khi chết có ngũ quan trùng khớp. Chi tiết cụ thể, chú Kiều vẫn đang giúp bố tra tiếp, lát nữa chú Kiều sẽ gửi ảnh chụp màn hình vào điện thoại bố. Nhưng có thể chắc chắn, người gọi con trưa hôm đó nhất định không phải là người."
Trong đầu tôi hiện lên dáng vẻ của người phụ nữ đó.
Chỉ là một duyên phận gặp gỡ thoáng qua.
Dung mạo chi tiết tôi không nhớ rõ lắm.
Nhưng cảm giác thì rất rõ ràng!
Cô ta vỗ tôi, xúc giác rất thật, thần thái và khí chất đều vô cùng hiền hòa.
Hoàn toàn không ăn nhập gì với hình tượng ma quỷ cả!
Reng reng
Điện thoại bố tôi rung lên, ông hít sâu một hơi rồi mở tin nhắn MMS, liếc nhìn rồi đưa cho tôi: "Hủ Hủ, có phải người phụ nữ này chào con không."
Tôi nghển cổ qua, ảnh chụp màn hình không rõ lắm, nhưng đại khái có thể nhìn ra ngũ quan. Cô ta vẫn đang cười với tôi, tóc búi cao, mặc áo khoác vest màu xám nhạt, bên trong là áo sơ mi trắng, kiểu dáng quần áo có hơi cũ một chút. Nhìn tổng thể cũng coi như giản dị trang nhã, đi đâu cũng không bị nghi ngờ là người xấu.
"Là cô ta, cô ta gọi con." Tôi ngây người: "Bố này, liệu chú Kiều có nhầm không? Ma quỷ có thể giống như người đi lại dưới ánh mặt trời sao?"
Thật không thể tưởng tượng nổi!
"Chú Kiều đã kiểm tra camera mấy lượt rồi, nếu cô ta là người, sao có thể biến mất trong nháy mắt được?" Bố tôi cau mày: "Ma quỷ có thể xuất hiện dưới ánh mặt trời hay không bố không biết, nhưng có một điểm, nếu thứ này không lợi hại, cô Ba con có bị mất lưỡi không? Chân của Phương đại sư sao có thể bị gãy đến mức đó? Vẹo cả ra ngoài?"
"Lưỡi của cô Ba là do con ma mặt đen làm, còn chân của Phương đại sư..." Tôi lẩm bẩm: "Lẽ nào bóng trắng đó chính là cô ta?"
Đúng rồi!
Ở nhà Phương đại sư, giọng cười chính là của phụ nữ!
Lúc ông ta bị ngã, trong sân nhà ông ta cũng có một bóng trắng lóe lên rồi biến mất!
"Mẹ kiếp." Bố tôi gầm khẽ, thoát khỏi giao diện tin nhắn MMS, thuận tay đập mạnh vào vô lăng: "Bố đã nói con không thể vô duyên vô cớ sốt cao được, hóa ra là bị tà ma nhằm vào rồi!"
Nhằm vào?
Bà cụ giường bên cạnh cũng nói như vậy!
"Bố ơi, vậy sao cô ta biết tên con?" Tôi hỏi: "Tại sao lại nhằm vào con?"
Đây mới là điểm mấu chốt!
Từ việc sốt cao không rõ lý do đến liên tiếp gặp tà ma, lẽ nào tôi đã đắc tội với cô ta?
Nhưng tôi đâu có quen biết cô ta!
"Để chú Kiều tra trước đã, nếu không tra ra được thì đành phải hỏi chính người phụ nữ này thôi!" Bố tôi có vẻ giận lắm: "Chắc chắn là thứ này đã xung tán hồn phách của con, mới khiến cho những thứ bẩn thỉu khác có cơ hội chui vào. Giống như vị hòa thượng kia nói, oan hồn muốn kéo con làm kẻ chết thay, gốc rễ chính là ở người phụ nữ này. Không có cô ta, con đã không gặp phải những chuyện xúi quẩy này! Đừng sợ! Bố dù có phải dốc hết toàn bộ gia sản cũng phải tóm bằng được thứ này, hỏi cho ra nhẽ!"
Cổ họng tôi nghẹn lại, vừa nghĩ đến việc mình bị một người chết bắt chuyện là tôi lại rùng mình.
Những mối nghi ngờ trong lòng cũng ngày một nhiều thêm.
Bố tôi cũng trở nên ngày càng tức giận, trên đường về nhà cô Ba, ông cứ phân tích mãi.
Cuối cùng ông còn an ủi tôi, tra ra được thứ bẩn thỉu đó cũng coi như chuyện tốt, ít nhất cũng biết được nguyên nhân con ngã bệnh, gốc rễ ở đâu, còn lại... chỉ là trừ tà mà thôi!
Tôi không lên tiếng, liên tiếp hai người vì chuyện này mà bị thương khiến tôi vừa áy náy vừa hoang mang.
Lên lầu, bố bảo tôi về phòng ngủ một giấc, ông tiếp tục liên hệ với tiên sinh trừ tà. Dù sao thì ông cũng coi như có chút quan hệ, tuy cái nghề tiên sinh này thuộc dạng ngoài lề, lừa đảo cũng nhiều, nhưng bạn bè hỏi thăm bạn bè, cũng không sợ không tìm được tiên sinh.
Có điều hơi phiền phức một chút, bố tôi có nhiều bạn bè ở quê nhà Lâm Hải, có hai người giới thiệu đều là tiên sinh ở khu vực quanh Lâm Hải. Gặp trường hợp này bố tôi đều từ chối, ông không muốn đưa tôi về quê chữa bệnh âm.
Một là ông đã sống ở thành phố Lâm Hải mười mấy năm, chưa từng nghe nói có vị ẩn sĩ cao nhân nào. Hai là Lâm Hải là một thành phố cỡ trung, dân số mấy triệu người, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhà chúng tôi lại còn mở nhà hàng, người quen quá nhiều.
Bố tôi sợ bệnh âm của tôi chưa chữa khỏi mà chuyện đã đồn đại ra ngoài, lắm mồm lắm miệng, sẽ rất khó nghe.
Vì vậy, ông chủ yếu vẫn là hỏi thăm các tiên sinh ở gần Bắc Kinh.
Dù sao cũng là thủ đô, người tài cũng nhiều.
Bố tôi tuyên bố không thiếu tiền, danh tiếng của tiên sinh càng lớn càng tốt.
Tôi vật lộn cả đêm, thân thể rất mệt, nhưng nằm trên giường lại trằn trọc mãi không ngủ được.
Tôi muốn về nhà.
Tôi nhớ mẹ.
Lăn qua lộn lại, tôi nghe thấy bố đang ở phòng khách gọi điện cho chú Kiều: "Kiều à, em lại giúp anh tra vụ tai nạn xe hơi hôm đó đi. Đúng, anh nghi ngờ vụ tai nạn đó có khi cũng do thứ này gây ra, mục đích là để đâm con gái anh. Ây da, không phải anh bị chứng hoang tưởng bị hại, chẳng phải em cũng nói người phụ nữ đó biến mất trong nháy mắt sao, kỳ bí lắm. Chúng ta đều không quen biết..."
Lúc tôi tỉnh dậy đã là giữa trưa. Bố đã chuẩn bị xong bữa trưa, thấy tôi ra liền gọi tôi qua ăn: "Hủ Hủ, bố lại tìm được một vị tiên sinh rồi, là ‘đỉnh tiên nhi’, tiên sinh xuất mã, nghe nói vị tiên đó lợi hại lắm, đã xuất quan rồi. Địa chỉ bố đều hỏi thăm xong rồi, ăn cơm xong bố đưa con đi." (người dịch: trong truyền thuyết ở vùng Đông Bắc Trung Quốc, các loại động vật thành tinh được gọi tôn trọng là “tiên” hoặc “tiên nhi”, như hồ tiên là yêu tinh cáo (hồ ly), hoàng tiên là yêu tinh chồn (hoàng thử lang). Các loại tiên này sẽ đứng phía sau, chọn người đại diện của mình. Người đại diện được gọi là “đỉnh tiên nhi”, sẽ thay mặt yêu tinh để xem tướng xem bói làm phép các kiểu)
"Bố ơi, 'xuất quan' là gì ạ?"
Tôi uể oải, chẳng muốn ăn.
"Hủ Hủ, con ăn một bát cơm, bố kể chuyện cho con nghe chịu không?"
Tôi gật đầu, cầm đũa lên: "Bố kể đi."
"Có một truyền thuyết, gọi là 'Hồ Hoàng bất quá Sơn Hải Quan'. Thời xưa, có một vị hoàng đế đi săn, gặp một cô gái bị gấu đen vồ cắn. Hoàng đế muốn cứu người nên bắn một mũi tên, kết quả con đoán xem, con gấu đen né được! Cô gái bị bắn chết. Hoàng đế làm ơn mắc oán, trong lòng hơi phiền muộn. Tối đến lại đổ mưa to, hoàng đế ở ngoại ô rét mướt. Đúng lúc này, có người đến dâng cho hoàng đế một chiếc áo choàng bằng lông cáo. Hoàng đế mặc thử, ái chà, ấm áp dễ chịu, gặp mưa cũng không thấm..."
Bố gắp thức ăn cho tôi: "Ngài liền hỏi người đến sao biết ngài muốn gì mà tới dâng báu vật. Đối phương nói, ông ta là hồ tiên, con gái ông ta vừa tu thành hình người, không ngờ bị gấu đen tinh bắt nạt, đang lúc giằng co thì bị hoàng đế ngộ sát. Chiếc áo lông cáo này chính là con gái ông ta. Hoàng đế thấy áy náy, liền hỏi ông ta muốn thế nào? Đối phương nói muốn xin cho con gái một ân điển, để được đầu thai làm người."
Tôi chăm chú lắng nghe: "Còn có thể như vậy ạ?"
"Con xem, hoàng đế là gì, là thiên tử, là cửu ngũ chí tôn. Lòng trắc ẩn của hoàng đế nổi lên, liền nói: 'Con gái nhà ngươi vì ta mà chết, ngươi còn tặng ta áo lông cáo, có công cứu giá, ta liền phong con gái ngươi làm Lão Phật gia, kiếp sau được người đời quỳ lạy, hưởng hết vinh hoa phú quý!'"
Bố tôi kể tiếp: "Đối phương còn đòi thánh chỉ, hoàng đế đi vi hành làm gì có ngọc tỷ, liền nhỏ máu lên áo lông cáo, nói ‘miệng vàng lời ngọc, quyết không nuốt lời, nếu nuốt lời thì xác quay lưng lên trời!’"
"Thế ông ấy có nuốt lời không ạ?"
"Hoàng đế về cung xong thì thấy không ổn, gọi đại thần đến hỏi, họ nói đó là yêu ma, dễ gây họa loạn giang sơn. Hoàng đế lúc này cũng hối hận. Ngài linh cơ chợt động, ban một đạo thánh chỉ!"
Bố tôi cười cười với tôi: "Âm thanh ngàn dặm xuyên ngàn núi, bóng đèn úp xuống tựa trăng treo, hai thứ này không cùng xuất hiện, Hồ Hoàng không qua Sơn Hải Quan. Đấy, điển cố là từ đây mà ra!"
"Thiên lý truyền âm?" Tôi ngậm đũa: "Điện thoại di động có thể làm được mà. Bóng đèn úp xuống, đèn trần chẳng phải đều úp xuống sao?"
"Đúng vậy." Bố tôi gật đầu: "Nhưng ở thời cổ đại thì rất khó, lúc đó làm gì có điện thoại, buổi tối đều dùng nến để thắp sáng, ngọn lửa đều hướng lên trên. Có lẽ hoàng đế cũng không ngờ thời đại lại thay đổi nhanh đến vậy, cho nên sau này rất nhiều linh vật lợi hại đã có thể 'nhập quan'. Còn chuyện Lão Phật gia gì đó đều là truyền thuyết thôi. Lại có người nói, cuối cùng lăng mộ của hoàng đế bị quật lên, ngài ấy nằm sấp thật. Tóm lại cứ coi như nghe kể chuyện thôi. Còn có một cách nói khác là rất nhiều vị tiên phải bảo vệ núi Trường Bạch, cho nên không 'xuất quan'... Hôm nay bố gọi điện cho vị đại tiên này xong, thấy kỳ lạ nên mới cố ý hỏi thăm đấy."
Tôi "ồ" một tiếng, thật ra chẳng có tâm trạng nghe kể chuyện, nhưng thấy bố vì tôi mà đi tìm hiểu kỹ như vậy, tôi thấy ấm lòng vô cùng.
"Con gái, ăn nhiều vào!" Bố tôi thở hắt ra: "Dù sao thì vị tiên này chắc chắn lợi hại, chúng ta không cần lo nữa!"
Tôi không động đậy, bố tôi hơi ngẩn ra: "Sao thế con gái, mặt bố dính gì à?"
"Không phải ạ." Nhìn vào mắt bố, trong mắt ông hằn đầy tơ máu, nếp nhăn trên mặt sâu như rãnh mương, bộ vest đang mặc cũng đã nhàu nhĩ. Lòng tôi chợt thấy xót xa vô cùng: "Bố, cơm bố nấu ngon lắm."
Tôi bưng bát lên bắt đầu ăn ngấu nghiến, thậm chí là vồ vập.
Bố tôi thấy tôi như vậy liền vui vẻ: "Đúng rồi, ăn nhiều vào, ăn no chúng ta mới có sức. Nào, ăn thịt đi, bố đặc biệt làm món sườn xào chua ngọt cho con đấy. Ăn no rồi chúng ta đi xem thử, vị tiên 'xuất quan' này lợi hại đến đâu!"
"Vâng!"
.
Bình luận truyện