Hủ Hủ Nhược Sinh

Chương 19 : Rủi ro

Người đăng: losedow

Ngày đăng: 21:18 26-10-2025

.
Đêm xuống. Phương đại sư lập đàn trong sân. Ông ta dặn Tiểu Tần chuẩn bị gà trống và máu chó đen, rồi lại lấy bùa chú và kiếm tiền đồng từ trong tủ ra. Kiếm cầm trong tay, ông ta còn múa vài đường, khí thế rất hăng, ra chiều sắp đại chiến một trận. Bố tôi thì ngoài mặt tâng bốc, hễ Phương đại sư vừa đi chỗ khác làm việc là bố lại lộ rõ vẻ lo lắng, hút thuốc lá hết điếu này đến điếu khác. Tôi ăn chút bánh mì, ngồi bên mép giường sưởi đợi suông, cổ chân không biết bị con bọ gì cắn, hơi ngứa, thỉnh thoảng lại phải gãi gãi. Nói thật, Phương đại sư trông có vẻ hơi bốc đồng tự phụ, nhưng tinh thần thì lại khiến người ta khâm phục. Ông ta khiến tôi thấy được một sức chiến đấu không thể diễn tả nổi. Người này có thể ham tiền, tự đại, nhưng ông ta gặp phải tà ma cũng không bị dọa chạy mất, dám đánh dám liều, có thể nghênh đón khó khăn mà tiến lên. Chỉ riêng điểm này đã đáng để tôi giơ ngón cái tán thưởng. "Bố ơi, bố đừng quên nhắc chú Phương đại sư, lỡ như đánh không lại thì đừng cố..." Bị thương thì không hay đâu. "Bố biết rồi." Bố tôi đáp lời, ra sân lại nói chuyện với Phương đại sư một lúc, tôi không đi được, đành ngồi trong nhà đợi, chẳng mấy chốc đã nghe thấy Phương đại sư hô lớn ở ngoài sân: "Lên đàn!!" Thế mà đã lên rồi à? Tôi cố gượng đứng dậy, lê đến bên cửa sổ, áp mặt vào kính nhìn ra ngoài. Ngoài sân rất sáng, nhìn rõ mồn một. Phương đại sư đứng sau bàn án, một tay múa kiếm tiền đồng, một tay vung bùa chú lên trời, miệng lẩm nhẩm thần chú gì đó. Bố tôi và Tiểu Tần đứng dựa vào cửa chính, không dám lại quá gần, sợ ảnh hưởng ông ta phát huy. Múa chẳng được bao lâu, Phương đại sư lại lấy ra một cái chuông đồng, rung lên leng keng, môi mấp máy, không ngừng nói gì đó! Tôi nghe tiếng chuông bắt đầu thấy sốt ruột, cả người như kiến bò trên chảo nóng. Thật muốn bảo ông ta đừng rung nữa, nghe mệt quá! ‘Leng keng!! Leng keng!!’ Phương đại sư đương nhiên không nghe thấy tiếng lòng của tôi, ông ta rung rất hăng, thậm chí còn nhảy lên bàn án mà nhún nhảy rung lắc: "Tà ma khắp thiên hạ, nghe tiếng chuông này của ta, mau mau chịu trói, không được bất tuân, ta phụng... Ái da mẹ ơi!" Bịch! Không biết có phải ông ta rung hăng say quá đà hay không, một chân giẫm hụt, ngã thẳng từ trên bàn xuống! "Á!" Tôi lo lắng kêu lên, thấp thoáng thấy một bóng trắng lại lóe lên ngoài sân rồi biến mất! "Chân tôi!!" Phương đại sư kêu gào thảm thiết: "Chân tôi! Đau chết mất!!" "Phương đại sư!" "Anh!" Bố tôi và Tiểu Tần lập tức xông tới, ngay giây sau đã nghe Tiểu Tần hét lớn: "Anh! Anh đừng động đậy, gãy xương rồi! Cẳng chân vẹo ra trước đầu gối luôn rồi!! Nhanh! Mau tìm xe đến bệnh viện!!" "Hả?!" Tôi lảo đảo lùi lại một bước, cúi đầu nhìn đầu gối của mình, ông ta... Cẳng chân vẹo ra đằng trước?? Bàn án đâu có cao, sao lại ngã đến nông nỗi này? "Dùng xe của tôi!!" Bố tôi lớn tiếng đáp, không quên quay vào nhà đón tôi: "Hủ Hủ, đi đi đi, Phương đại sư bị thương rồi, chúng ta phải mau đưa ông ấy đến bệnh viện!!" Tôi theo sau bố, ra đến sân, bố và Tiểu Tần khiêng Phương đại sư lên xe. Góc độ này khiến tôi nhìn vô cùng rõ ràng, cẳng chân của Phương đại sư gập lại y hệt số 7 nằm ngang! Đừng nói ông ta đau đến mức la hét không ngừng, tôi nhìn thôi cũng phải nhăn mặt! Bố để Phương đại sư nửa nằm ở ghế sau, đầu gối lên Tiểu Tần, tôi ngồi ở ghế phụ. Bố vừa định khởi động xe, Phương đại sư thều thào cất tiếng: "Lương lão bản... đi, ra sân lấy ít máu chó đen bôi lên cản trước... kẻo bị ma chắn đường..." "Vâng, vâng, vẫn phải nghe Phương đại sư!" Đến nước này rồi. Bố tôi vẫn còn nịnh! Bôi máu chó đen xong, cả đường đúng là không gặp chuyện tà ma nào, chỉ là đường đất xóc nảy quá, tiếng kêu thảm thiết của Phương đại sư cứ như nhịp trống, rất có tiết tấu: "Ái ôi! Ái ôi! Ôi mẹ ơi! Lương lão bản! Anh lái chậm thôi! Tôi không xong rồi!!!" Sóng này chưa lặng. Sóng khác đã nổi lên rồi! Nghe mà tôi tê dại cả người, vã mồ hôi lạnh! "Tôi chạy chậm lắm rồi! Chỗ nhà ngài nhiều ổ gà quá, ổ lớn lồng ổ nhỏ, ổ nhỏ lồng ổ cũ, tránh cũng không tránh nổi. Lúc đến con gái tôi còn bị xóc đến nôn luôn, tôi thật hết cách rồi!" Bố tôi vừa lái xe vừa không ngừng an ủi ông ta: "Phương đại sư, ngài ráng nhịn, yên tâm, viện phí, phí bồi dưỡng của ngài tôi lo hết..." Phương đại sư không đáp lời, đau quá ngất đi rồi. Trước khi nhắm mắt còn lẩm bẩm: "Nghĩ đến tổ tiên nhà ta trừ tà, cha ta là Phương Văn Ấn... ông nội ta là Phương Diệu Cường... người nào mà chẳng danh tiếng lẫy lừng... Ái ôi! Chân tôi!! Ợ..." "Phương đại sư, ngài cố lên... ngất rồi à?" Bố tôi nhìn qua gương chiếu hậu trong xe, lập tức thở dài: "Ngất rồi cũng tốt, không thì đau lắm. Ài, phải nói Phương đại sư xuất thân thế gia, có thể chịu đựng lâu như vậy mới ngất, thật có khí phách. Trợ lý Tiểu Tần, tôi biết, chuyện hôm nay nếu có bố của Phương đại sư ở đây, chắc chắn sẽ diệt được thứ tà ma đó!" "Chưa chắc." Tiểu Tần bày ra vẻ mặt chán chán buồn chết: "Ông nội anh tôi trước khi nhắm mắt đã dặn dò bố chồng của cô tôi, tức là bố của anh tôi, nhắc ông ấy gặp chuyện thì đừng bốc đồng, phải cẩn thận. Thế mà bố anh ấy đụng phải một con lệ quỷ, vẫn cứ quấn lấy đánh nhau với nó, cuối cùng không đánh lại, bố anh ấy chết do thất khiếu chảy máu, cái chết đó thảm lắm." "Hả?" Mặt bố tôi đờ ra: "Vậy ông nội của Phương đại sư đúng là nhìn xa trông rộng, ông nội ngài ấy vẫn rất biết nặng nhẹ, tuyệt đối là cao nhân!" "Hừ." Tiểu Tần lắc đầu: "Ông nội anh tôi, Phương Diệu Cường, giúp người ta bốc mộ, không ngờ cái xác lâu năm trong quan tài không phân hủy, gặp khí liền biến thành cương thi hung dữ. Ông nội anh ấy cứ đòi giao đấu, bảo mọi người xung quanh lùi lại, định dùng kiếm tiền đồng đâm con cương thi hung dữ đó về lại quan tài. Kết quả là con cương thi hung dữ hoàn toàn không sợ thứ này, nhắm cổ ông nội anh ấy cắn một phát, trúng ngay động mạch cổ. Ông già toi ngay tại trận, máu phun như vòi hoa sen, được đưa về nhà, chỉ kịp nói với bố anh tôi đúng một câu: 'Cẩn thận!' rồi tắt thở, chết không nhắm mắt, càng thảm hơn." "..." Tôi thấy lạnh gáy. Diệu Cường đúng là rất trâu bò, động mạch chủ bị cắn mà còn lết về nhà trăng trối được vài câu. "Khụ!" Bố tôi ho sặc sụa: "Nếu bố và ông nội của Phương đại sư đều ra đi vội vã bi thảm như vậy, Phương đại sư đáng lẽ phải sớm rút kinh nghiệm giáo huấn, sao gặp chuyện vẫn bốc đồng như thế chứ." "Ài!" Tiểu Tần thở dài một hơi: "Di truyền rồi chứ sao." "Khụ khụ khụ khụ!!" Bố tôi ho suýt văng cả phổi ra ngoài! Lòng tôi trăm mối ngổn ngang, nghĩ đến phí gặp mặt một nghìn rưỡi của Phương đại sư, thu như thế đúng là không nhiều... Chỉ số rủi ro quá cao mà! ... Đến bệnh viện, bố tôi giúp nhân viên y tế khiêng Phương đại sư lên giường cáng. Gãy xương thôi mà, bác sĩ mổ chính nhận điện thoại cấp cứu cũng chưa coi là chuyện gì to tát. Kết quả, vừa thấy cẳng chân dựng đứng hiên ngang như cờ xí của Phương đại sư, ông ấy chết sững ngay tại chỗ. Tôi và bố đợi mấy tiếng đồng hồ ngoài cửa phòng phẫu thuật, mãi đến khi bác sĩ ra nói không có vấn đề gì lớn, bố tôi mới yên tâm. Từ bệnh viện ra, bố tôi đưa hết tiền mặt mang theo cho Tiểu Tần. Khoảng năm vạn. Tiểu Tần cũng khá ái ngại. Dù sao thì bố tôi cũng bị Phương đại sư sống chết giữ lại. Ra nông nỗi này, ai cũng khó xử. Ngồi lên xe, trời đã sáng trưng. Tiểu Tần đuổi theo ra, bố tôi còn tưởng viện phí không đủ, ai ngờ Tiểu Tần lo lắng cho tôi: "Lương lão bản, thứ mà con gái anh gặp phải lợi hại lắm, bệnh nặng vái tứ phương, anh à, tuyệt đối đừng gặp phải kẻ lừa đảo. Tôi biết một người, ông ấy tên Thẩm Vạn Thông, hiệu là Thánh Thủ gì đó. Hồi nhỏ tôi nghe ông nội anh tôi nhắc qua, là cao thủ tuyệt đỉnh. Ông nội anh tôi hồi trẻ từng tìm Thẩm Vạn Thông tỷ thí, kết quả bị người ta chỉnh cho không dám hó hé tiếng nào. Anh đi hỏi thăm xem, ông ấy nhất định giải quyết được chuyện của con gái anh!" "Vâng, cảm ơn!" Đáy mắt bố tôi sáng lên: "Vậy ông Thẩm Vạn Thông này sống ở đâu!" "Tôi không biết." Tiểu Tần lắc đầu: "Tôi chỉ nghe nói về ông ấy thôi, hình như là người miền Nam, nếu còn sống thì cũng bảy tám mươi rồi. Dù sao thì bản lĩnh của ông ấy là cực kỳ cao cường, ông nội anh tôi lải nhải cả đời, chỉ phục mỗi một mình người này thôi!" "À, được rồi, cảm ơn nhé." Ánh sáng trong mắt bố tôi vụt tắt. Tiểu Tần vừa đi, ông liền lẩm bẩm một mình: "Chỉ biết mỗi cái tên, Thánh Thủ gì chứ? Bảy tám mươi tuổi rồi, cái nghề này của bọn họ, lúc thì lệ quỷ quấn thân, lúc thì bị cắn động mạch cổ, người này liệu còn sống khỏe được không?" Tôi cúi đầu, không xen lời, tâm tư vẫn còn dao động vì cái cẳng chân gãy gập của Phương đại sư. Cầu mong ông ta sau này không để lại tàn tật. "Hủ Hủ, tối qua mẹ con còn bảo bố tìm vị Hoàng đạo sĩ năm đó đã điểm hóa cho con, nhưng bố gọi mấy vòng điện thoại rồi, cũng không biết người này ở đâu." Bố tôi lắc đầu: "Chỉ dựa vào một cái tên để tìm người thì khó quá." Vừa khởi động xe, điện thoại đã reo vang. Bố tôi thuận tay nhấc máy: "A lô, chú Kiều à, dậy sớm thế... Cái gì?!" Bố tôi cao giọng, tôi lập tức nhìn sang. Chỉ thấy sắc mặt bố tôi tái nhợt, "ừ ừ" một hồi, sau đó ông đặt điện thoại xuống, nhìn tôi vẻ không thể tin nổi: "Hủ Hủ, có phải con từng nói, hôm sinh nhật con bị sốt, trên đường có một người phụ nữ bắt chuyện với con không?" "Vâng ạ." "Khoảng ba mươi tuổi?" "Vâng, trạc tuổi chị cả." "Cười tủm tỉm?" "Đúng ạ." Tôi nhìn gương mặt mỗi lúc một trắng bệch của bố: "Sao thế ạ?" "Cô ta..." Bố tôi đạp phanh, cả người xụi lơ trên ghế lái: "Cô ta... chết nhiều năm rồi..."
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang