Hủ Hủ Nhược Sinh
Chương 15 : Là con đã hại mọi người
Người đăng: losedow
Ngày đăng: 21:18 26-10-2025
.
Trong lúc bố cố gắng ghép lại cái lưỡi, cú sốc thị giác quá mạnh đã khiến tinh thần tôi hoàn toàn sụp đổ.
Lúc tôi tỉnh lại, đã ba ngày trôi qua.
Bố mẹ không có ở đây, người ở bên giường bệnh là chị cả Lương Văn Lệ.
Thấy tôi tỉnh lại, chị cả liền lau nước mắt kể lại mọi chuyện cho tôi nghe.
Cô Ba bị mất nửa cái lưỡi.
May mà cấp cứu kịp thời, sức khỏe không sao, nhưng lưỡi bị cắn nát rồi, không nối lại được nữa.
“Hủ Hủ, chuyện này thật là quá mức kỳ quái, bảo vệ cũng đều thấy cả, bệnh viện đã báo cảnh sát. Mẹ vừa tỉnh lại là phải lấy lời khai, bà đang lẩm bẩm trong miệng có mùi máu tanh, họ liền kể chuyện của cô Ba, hỏi mẹ có biết rõ đầu đuôi không. Mẹ lập tức bị kích động mạnh…” Chị cả sụt sịt mũi: “Bệnh cao huyết áp tái phát, hôm kia vừa tỉnh lại đã ngất đi, cấp cứu xong thì nửa người bắt đầu liệt, đứng không dậy nổi. Bố sợ mẹ ở đây nằm viện lại bị dọa sợ, nên đã chuyển mẹ về bệnh viện ở Lâm Hải rồi, có Hữu Chí và Tiểu Linh chăm sóc…”
Thấy tôi sốt ruột, chị cả vỗ vỗ vai tôi: “Hủ Hủ, em nghe chị nói đã. May mà tối đó cô Ba đi taxi về cùng người bạn học Phật, người bạn đó biết chút ít về chuyện này nên đã lập tức liên lạc với sư thầy trụ trì trong chùa, một vị hòa thượng rất lợi hại. Ông ấy đã trợ niệm giúp em nên mới giữ được mạng cho em, mẹ và cả cô Ba.”
Tôi kìm nén cảm xúc, nghĩ về hai vệt sáng vàng đêm đó, cũng lờ mờ hiểu ra được phần nào.
“Bạn của cô Ba nói, cô Ba bị thiệt là vì không phải là đệ tử Phật môn thực thụ, pháp lực của cô không đủ, gặp phải mấy thứ bình thường thì tiễn đi là xong, lần này chọc phải thứ lợi hại nên đã bị dạy dỗ.” Chị cả lau khô nước mắt: “Hôm qua bố còn mời vị hòa thượng đó từ chùa đến đây. Bố cầu xin ông ấy xem trên người em còn tà ma gì không, vị hòa thượng đó nói còn, mà còn rất nhiều…”
“Rất nhiều?” Tôi không dám tin: “Tại sao ạ?”
“Lời ông ấy nói cứ như mây như sương, chị cũng không hiểu lắm.” Chị cả sụt sịt: “Nhưng ý cuối cùng của vị hòa thượng là, không thể giúp chúng ta.”
“Hả?” Tôi gắng gượng ngồi dậy, cúi đầu thấy trước ngực có đeo một tấm thẻ bài màu vàng: “Đây là…”
“Bùa hộ mệnh vị hòa thượng đó để lại cho em.” Chị cả nói: “Ông ấy bảo, giúp trợ niệm cũng là vì thấy cô Ba gặp nạn, người xuất gia lòng dạ từ bi, ông không thể khoanh tay đứng nhìn. Mà ông ấy cũng không giỏi về trừ tà, vả lại chuyện này của em sát nghiệt quá nặng, ông lực bất tòng tâm. Chuyện có thể làm chính là để lại tấm bùa hộ mệnh này, bảo vệ em không bị tà ma xâm phạm, giữ em bình an.”
Sát nghiệt quá nặng?
Đầu óc tôi rối bời: “Chị cả, vậy em cứ đeo tấm bùa hộ mệnh này cả đời, có phải là sẽ không sao nữa không?”
“Bố hỏi rồi, không được.” Chị cả lắc đầu: “Ý của hòa thượng là, tình hình của em bây gờ thuộc dạng bị ác quỷ địa ngục thèm muốn. Những oan hồn còn vương lại dương gian không thể siêu thoát đó đều muốn câu hồn phách của em. Như vậy, chúng nó có thể bắt được thế thân thay mình chịu tội ở dương thế, để chúng nó được vào luân hồi đầu thai…”
Hả?
“Dựa vào đâu chứ?!” Rốt cuộc em đã làm gì mà chọc phải chúng nó? Tại sao lại bắt em làm thế thân!
“Vị hòa thượng không nói. Bố vừa hỏi đến chi tiết là ông ấy lại lắc đầu, vẻ mặt khó nói lắm. Bố hỏi em làm sao mà gặp tà, có phải bị tai nạn xe dọa sợ không, rốt cuộc là sốt rồi mới gặp tà, hay là gặp tà rồi mới sốt. Vị hòa thượng đó cũng lắc đầu, chỉ lẩm bẩm ‘không thể nói, không thể nói’. Chị nghe ông ấy nói mà sốt ruột chết đi được.” Chị cả bất lực nói: “Nhưng có một điểm vị hòa thượng nói rất rõ, ác niệm của oan hồn rất mạnh, bùa hộ mệnh của ông ấy nhiều nhất chỉ bảo vệ em được ba tháng. Trong vòng ba tháng, nếu nhà mình không tìm được pháp sư trừ tà lợi hại, cơ thể em sẽ bị vô số tà linh dần dần kéo sụp, người sẽ từ bệnh hư chuyển thành bệnh thực, không thuốc nào chữa được, chỉ có thể…”
“Thế nào ạ?”
“Chờ chết.”
Hai chữ của chị cả vừa thốt ra, tôi bất giác bật cười, cười rồi lại khóc.
“Hủ Hủ, đừng sợ.” Chị cả vội tìm khăn giấy lau nước mắt cho tôi: “Bố mấy hôm nay đã bắt đầu đi tìm tiên sinh rồi, nhất định sẽ tìm được cao nhân!”
Tôi gật đầu, rồi lại lắc đầu, gạt tay chị cả ra: “Em không sợ, em chỉ là…”
Uất ức!
Em có thể hơi nghịch ngợm một chút, đôi khi cũng không thích làm bài tập, tập luyện có lúc lười biếng, bày trò trêu chọc người khác. Nhưng em chưa từng bắt nạt bạn học, em đối xử chân thành với từng người bạn, gặp người lớn đều chào hỏi, được giúp đỡ đều nói cảm ơn. Em nghĩ em là một đứa trẻ ngoan, tại sao lại muốn hại em chứ?
Tại sao lại để mẹ nhai nát lưỡi cô Ba trước mặt em, tại sao cứ nhất định bắt em phải chết?
‘Không thể nói’ rốt cuộc là ý gì? Là không biết, hay là nói ra sẽ phạm phải cấm kỵ gì?
Tiếng thở dài yếu ớt nơi chân trời đêm đó.
Là vị hòa thượng thở dài ư?
Nhớ lại lúc ông nội mất, khi cấp cứu trong bệnh viện, bác sĩ cũng thở dài với bố như vậy.
Bây giờ là em, có phải vị hòa thượng cảm thấy bất lực, thấy đáng tiếc cho em không?
Trong lòng như bị mèo cào chó cắn.
Vô cùng khó chịu!
“Hủ Hủ, mấy thứ đó mê hoặc em, dọa nạt em, chính là để tạo ra một hiện trường giả là em tự sát mà chết.” Chị cả nói với vẻ mặt sợ hãi: “Cho nên, mẹ bị thứ đó nhập vào, mới kéo em ra bờ hồ…”
“Mẹ không sao chứ!” Tôi nhìn chị cả: “Sẽ không bắt mẹ đi chứ ạ.”
“Không đâu!” Chị cả xua tay: “Họ đã xem camera rồi, trên camera, mẹ kéo em xuống lầu, suốt cả quãng đường đều cười, còn em thì như say rượu. Đến hồ nước nhân tạo của bệnh viện, đó là điểm mù camera, không quay được. Nhưng lưỡi của cô Ba là mất ở trên xe, mẹ thì cắn ở bờ hồ, họ cũng không hiểu, lưỡi của cô Ba sao lại… Dù sao cũng đều là người nhà mình, hai cảnh sát đến đây tuổi cũng đã lớn, ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng cũng hiểu là có chuyện gì, họ an ủi bố vài câu rồi đi.”
“Bà nội thì sao, bà nội biết chuyện này chưa ạ?”
“Ai dám nói cho bà nội chứ, bà vốn đã có bệnh tim, không chịu được kích thích.” Chị cả thở dài: “Bố nói dối bà, bảo là đội tuyển thể dục nghệ thuật quốc gia đã chọn em, ông tìm huấn luyện viên nước ngoài cho em, tập huấn mấy ngày. Nếu em vượt qua được các bài kiểm tra sẽ đưa em sang Nga chuyên tâm học thể dục nghệ thuật, nâng cao thành tích. Mẹ nằm viện là vì thấy em sắp đi nước ngoài, bà kích động quá nên huyết áp mới tăng.”
Tôi cau mày: “Bà nội có tin không ạ?”
“Trước đây huấn luyện viên ở trường thể thao của em chẳng phải đã đến nhà mình nói rồi sao, thể dục nghệ thuật của Nga rất giỏi, có điều kiện thì đưa em đi sớm sẽ có tương lai. Bố vội vàng nhớ ra chuyện này, mượn cớ nói vậy, chứ nếu nói em ở thủ đô, hay thành phố nào trong nước, bà nội nhất định sẽ mò đến tìm em.”
Chị cả búi tóc cho tôi: “Em đừng lo, bố đã dặn dò người nhà rồi. Đợi chuyện của em xử lý xong, bố sẽ về nói với bà là em kiểm tra không đạt. Ông chỉ tìm cớ trì hoãn thôi. Mấy ngày nay em cũng đừng gọi điện cho bà nội, cứ coi như mình đang tham gia tập huấn đi, không lỡ em nói hớ, bà nội chắc chắn sẽ lo lắng phát sốt.”
Tôi cúi đầu không nói gì.
Thảo nào bà cụ kia nói, phải tìm cao nhân pháp lực thông thiên, nếu không sẽ không đối phó được con ma mặt đen hay những thứ bẩn thỉu khác…
Vị hòa thượng tuy không nói rõ tôi đã đắc tội với chúng nó thế nào, sau đó cũng không muốn ra tay nữa, nhưng vẫn phải cảm ơn ông.
Nếu không, tôi, mẹ và cô Ba, có lẽ đều đã bỏ mạng ở đây rồi.
Đều tại tôi.
Nếu ngay từ đầu tôi không nhờ cô Ba giúp, lưỡi của cô Ba đã không bị mất.
Mẹ cũng sẽ không bị dọa đến tăng huyết áp.
Nhưng bây giờ nghĩ những chuyện này thì có ích gì?
Tôi hận bản thân mình không thể làm được gì cả! Chỉ có thể mặc cho người ta xâu xé.
Đã mang đến phiền phức lớn như vậy cho gia đình.
“Chị cả, em xin lỗi…”
“Hủ Hủ, em có lỗi gì đâu mà xin!” Chị cả búi cho tôi kiểu tóc củ tỏi, rồi ôm lấy tôi: “Bố nói rồi, chẳng qua chỉ là mấy thứ bẩn thỉu thôi mà, người sống còn sợ người chết hay sao? Bố nhất định sẽ tìm được cao nhân tiêu diệt hết lũ bẩn thỉu đó!!”
“Ôi chao! Con gái út của bố cuối cùng cũng tỉnh rồi!” Bố tôi bước vào: “Gọi bác sĩ đến xem chưa, có thấy chỗ nào không khỏe không?”
Tôi lắc đầu, chưa kịp nói gì, nước mắt lại rơi xuống.
Bố tôi có vóc dáng chuẩn của đàn ông phương Bắc, cao một mét tám ba, vai rộng lưng dày, tuy đã có tuổi nhưng lưng vẫn thẳng tắp, cao lớn, hơi mập mạp. Vậy mà mới ở bệnh viện mấy ngày, ông thoáng cái như già đi mười tuổi, tóc hoa râm, giống như một ông lão tuổi xế chiều. Nhìn tôi, ông dường như muốn tỏ ra thoải mái, nhưng lại không giấu được vẻ cay đắng: “Hủ Hủ, con khóc cái gì, tỉnh rồi còn khóc, có đói không? Bố đi mua cháo thịt cho con ăn.”
“Không đói ạ.” Tôi mếu máo, vươn tay ôm lấy ông: “Bố, là con đã hại mọi người.”
“Nói bậy bạ!” Bố vỗ nhẹ lưng tôi: “Hủ Hủ, con không hại bất kỳ ai, là thứ bẩn thỉu đang bắt nạt con, đừng lo. Nếu con không sao rồi, chiều nay chúng ta xuất viện, bố dẫn con đi gặp tiên sinh. Bố không tin người sống lại trị không nổi cái đám đã xuống lỗ rồi!”
“Bố ơi, trước khi xuất viện, con muốn đi thăm cô Ba…”
“Được!”
.
Bình luận truyện