Hồng Mông Bá Thể Quyết
Chương 98 : Ta Tiêu Nặc, nhất định sẽ khiến Niết Bàn Điện quật khởi trở lại
Người đăng: duynguyen07
Ngày đăng: 20:45 01-12-2025
.
“Tiếp theo, nên tính toán món nợ các ngươi đã giết Ảo Độc Thú này…”
Tiếng lạnh lùng lọt vào tai, tựa như lưỡi đao.
Tiêu Nặc nắm đoạn kích gãy của Hôi Cốt Kích, ánh mắt lạnh lùng quét thẳng về phía Liễu Sương ở một bên khác.
Ngay khoảnh khắc tiếp xúc với ánh mắt của Tiêu Nặc, sắc mặt Liễu Sương kịch biến, nàng cảm thấy một trận lạnh lẽo tận xương lan tràn khắp toàn thân.
Chạy trốn!
Trong trí óc của Liễu Sương chỉ còn lại có một ý niệm này.
Đối tượng mà nàng dựa dẫm lúc này đang nằm ở bên chân Tiêu Nặc, toàn thân đẫm máu, chật vật như một con chó chết.
Liễu Sương chỉ có thể chạy trốn!
Nhưng lại tại lúc Liễu Sương vừa xoay người, một đạo quang ảnh màu đen liền xé rách không khí, truy đuổi về phía sau nàng.
“Bành!”
Một đoàn huyết vụ chói mắt nổ tung dưới thân Liễu Sương, đạo hắc ảnh kia cắt đứt đầu gối chân phải của Liễu Sương.
Liễu Sương đang chạy trốn trơ mắt nhìn một đoạn bắp chân của mình bay ra ngoài.
Mà, thứ chặt đứt chân phải của nàng, chính là vũ khí của Từ Viễn Sách, đoạn Hôi Cốt Kích kia.
Cực đau lan tràn toàn thân cùng với việc đạp hụt ở bên phải khiến Liễu Sương trong nháy mắt mất đi cân bằng.
“A…”
Nàng phát ra một tiếng kêu thảm kinh hãi, ngã quỵ về phía trước.
Nhưng cũng vào cùng lúc đó, “xoẹt” một tiếng, Tiêu Nặc như quỷ ảnh loáng đến trước mặt Liễu Sương, tiếp theo, Liễu Sương chợt cảm thấy cổ họng siết chặt, bàn tay của Tiêu Nặc trực tiếp bóp chặt cổ của đối phương…
“Trốn được sao?”
Tiêu Nặc ánh mắt băng lãnh, giọng nói mang theo chế giễu, Liễu Sương chậm rãi bị nhấc lên khỏi mặt đất.
Nàng một khuôn mặt kinh hãi, sắc mặt trắng bệch.
“Sách, Sách sư huynh, cứu, cứu ta…”
Liễu Sương nghiêng mắt nhìn về phía Từ Viễn Sách ở phía sau.
Mà, Từ Viễn Sách nằm trong đống đá lộn xộn, xương cốt trên người hắn không biết đã gãy bao nhiêu, hắn run rẩy giơ cánh tay lên, trừng trừng Tiêu Nặc.
“Ngươi, nếu ngươi dám động vào nàng, ta nhất định sẽ không buông, không buông tha ngươi…”
“Phải không?”
Tiêu Nặc tâm niệm vừa động, đoạn kích gãy trên mặt đất lại lần nữa bị hắn hút vào trong lòng bàn tay.
Tiêu Nặc trở tay đâm đoạn kích vào đan điền của Liễu Sương.
“Tê!”
Một chuỗi máu tươi đỏ thẫm bắn tung tóe, Liễu Sương chợt cảm thấy đan điền đau xót, lực lượng của nàng nhanh chóng bắt đầu tiêu tán.
“Ngươi…” Liễu Sương nhất thời lâm vào nỗi sợ hãi to lớn, nàng ngay cả khí lực vùng vẫy cũng không có, từng giọt máu tươi thuận theo đoạn kích nhỏ xuống…
Tiêu Nặc lạnh lùng nhìn đối phương: “Đừng lo lắng, ta hạ thủ coi như nhẹ, nếu cứu được kịp thời, không đến mức biến thành phế nhân. Nhưng nếu hắn còn dám phát ra một chút âm thanh, tất cả mọi người của các ngươi hôm nay, đều phải… chết!”
“Ông!”
Mọi người cảm thấy đại não trống rỗng.
Mấy vị đệ tử Phiêu Miểu Tông còn chưa tham chiến đều lạnh run, không biết là, ‘tất cả mọi người’ mà Tiêu Nặc nói, có bao gồm cả bọn hắn hay không.
Liễu Sương câm như hến, nàng vẫn nhìn Từ Viễn Sách.
Ngay lúc này nàng, chỉ hi vọng Từ Viễn Sách có thể bò lên, che chở nàng ở phía sau.
Thế nhưng, khi nhìn thấy thảm trạng của Liễu Sương, Từ Viễn Sách vậy mà sợ hãi…
Hắn sợ Tiêu Nặc một kích tiếp theo sẽ đâm vào đan điền của hắn, đối với võ tu mà nói, đan điền bị hủy, trở thành phế nhân còn đáng sợ hơn cả cái chết.
“Sách, sư huynh…” Liễu Sương yếu ớt kêu.
Từ Viễn Sách không dám nói chuyện nữa.
Mỗi một giọt máu tươi nhỏ xuống từ trên người Liễu Sương, đều tăng thêm một điểm sợ hãi trong lòng Từ Viễn Sách.
Tiêu Nặc nhấc Liễu Sương trong tay, hắn nhàn nhạt nói: “Tiếp theo, ngươi nên lấy cái gì ra để gánh chịu cái chết của Ảo Độc Thú…”
Áo giáp đồng xanh trên người Tiêu Nặc giống như liệt diễm đang cháy trên bề mặt, hoa văn ám kim sắc tối tăm chói sáng, lóng lánh đoạt mục.
Liễu Sương nào còn có nửa điểm kiêu ngạo trước kia, nào còn có nửa điểm ngạo mạn trước kia.
“Ta, ta bồi ngươi một đầu yêu thú cấp tướng ấu niên kỳ… Trong Thập Thú Đồ của ta, còn có…”
“Chỉ có một đầu sao?” Tiêu Nặc nhìn chằm chằm vào hai mắt của Liễu Sương, người sau cảm thấy linh hồn đều đang bị giám thị.
“Hai, hai đầu, còn có hai đầu…”
“Không đủ!” Tiêu Nặc giọng nói u lãnh, ánh mắt giống như nước dưới giếng cổ, thâm thúy lại âm hàn: “Hai đầu yêu thú, không đủ để lắng lại lửa giận của ta, không đủ để bù đắp sự ngạo mạn của ngươi đối với Niết Bàn Điện, càng không đủ để đổi lấy tính mạng của các ngươi…”
Lửa giận, ngạo mạn, tính mạng, từng chữ bén nhọn, không ngừng đánh bại phòng tuyến tâm lý của Liễu Sương.
Sự ngạo mạn và khinh thường của nàng đối với một đoàn người Niết Bàn Điện, đổi lấy chính là uy hiếp tính mạng ngay lúc này.
Liễu Sương lại lần nữa nhìn về phía Từ Viễn Sách.
Ngay lúc này Từ Viễn Sách đã tiến vào trạng thái “giả chết”, nam nhân trước kia vẫn luôn chiều chuộng nàng, trước mặt Tiêu Nặc, ngay cả một câu nói cũng không dám nói.
“Ta, ta còn có một viên Thiên Nguyên Đan, cũng cùng nhau… cho ngươi!”
Vì bảo vệ tính mạng, Liễu Sương cuối cùng cũng cúi xuống cái đầu ngạo mạn của nàng.
“Tách!”
Đột nhiên, Liễu Sương cảm thấy toàn thân buông lỏng, sau đó nàng vô lực ngã sấp xuống trước mặt Tiêu Nặc.
Nàng cúi đầu, chỉ có thể nhìn hai chân của Tiêu Nặc, nhìn qua giống như là hung thú đã bị thuần phục.
Sau đó, Liễu Sương lấy ra Thập Thú Đồ cùng với viên Thiên Nguyên Đan vừa mới lấy được.
Tiêu Nặc ngồi xổm người xuống, nhận lấy hai thứ này.
“Biết ta vì sao không giết ngươi không?” Tiêu Nặc ghé vào bên tai đối phương nhàn nhạt nói: “Ta sẽ để cho những người đã từng chế giễu, khi dễ, giẫm đạp Niết Bàn Điện các ngươi đều tận mắt nhìn thấy, ta Tiêu Nặc… nhất định sẽ khiến Niết Bàn Điện quật khởi trở lại.”
Lời vừa nói ra, Liễu Sương cả người như gặp phải điện giật.
Nàng không thể tin được nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mắt này, kiên nghị, bá khí, lạnh lùng, vô úy…
Khí chất này trên người Tiêu Nặc, là trên người Từ Viễn Sách chưa từng có.
Một khắc này, Liễu Sương minh bạch, Từ Viễn Sách triệt để thua, cho dù bây giờ Từ Viễn Sách trốn tránh co lại, hắn cũng vĩnh viễn không có khả năng lật về cục này.
Không nhìn thêm Liễu Sương thất hồn lạc phách một cái, Tiêu Nặc chậm rãi đứng lên, hắn chỉ hướng Từ Viễn Sách: “Nếu còn để ta nhìn thấy ngươi khiêu khích Niết Bàn Điện, ta nhất định chém không tha!”
“Oa!” Khí lưu lạnh lẽo xông thẳng xuống mặt đất, ánh sáng thiên tài trên người Từ Viễn Sách, toàn bộ bị che lấp.
Tiếp đó, Tiêu Nặc nhìn về phía Lý Mục cùng những đệ tử Phiêu Miểu Tông khác.
Vừa tiếp xúc với ánh mắt của Tiêu Nặc, Lý Mục liền sợ đến tay chân mềm nhũn.
Ngay cả Từ Viễn Sách, Liễu Sương đều rơi vào kết cục như vậy, Lý Mục không chút nào nhận vi đối phương sẽ dễ dàng bỏ qua cho mình.
“Ta ở đây cũng có một viên Thiên Nguyên Đan, chuyện hôm nay, còn mong giơ cao đánh khẽ!”
Lý Mục run rẩy lấy ra Thiên Nguyên Đan nâng ở lòng bàn tay.
Vừa thấy Lý Mục đều sợ vỡ mật, mấy vị đệ tử Phiêu Miểu Tông khác cũng nhất thời phá phòng thủ.
Mấy người vội vàng lấy ra hai viên Thiên Nguyên Đan vừa mới cướp được từ trước mặt nhiều hung yêu.
“Mấy người chúng ta tổng cộng chỉ lấy được hai viên.”
“Vị sư đệ này còn xin bỏ qua cho chúng ta một lần, chúng ta đều là theo Từ Viễn Sách sư huynh kiếm cơm, chúng ta đều chỉ là đám tiểu đệ.”
“Đúng vậy, lúc các ngươi vừa mới đại chiến, chúng ta ngay cả tay cũng không động.”
“Đâu chỉ là ngay cả tay cũng không động, chúng ta ngay cả ý nghĩ động thủ cũng không có.”
“…”
Nhìn phản ứng của mọi người, Tiêu Nặc thầm nghĩ trong lòng cười lạnh.
Nói thật, Tiêu Nặc kỳ thật không hề tính toán làm gì bọn hắn.
Oan có đầu, nợ có chủ, tất nhiên là Liễu Sương, Từ Viễn Sách trêu chọc Niết Bàn Điện, Tiêu Nặc chỉ sẽ tìm hai người này.
Bất quá, có tiện nghi không nhặt là kẻ ngu.
Không có lý do gì lại bỏ qua ba viên Thiên Nguyên Đan cực phẩm.
Ngay lập tức, Tiêu Nặc mặt không biểu cảm nhận lấy ba viên Thiên Nguyên Đan mà Lý Mục và những người khác giao ra, sau đó lại đến trước thi cốt của Nộ Hỏa Bạo Viên.
Ngay lúc này thú thể của Nộ Hỏa Bạo Viên gần như chỉ còn lại có một bộ khung xương lớn, trong lòng bàn tay khô héo của nó, phân biệt nắm lấy một viên Thiên Nguyên Đan.
Hai viên Thiên Nguyên Đan này, là người của Thiên Cổ Môn muốn mang đi, nhưng lại không thể thành công lấy đi.
Bây giờ cũng là tiện nghi của Tiêu Nặc.
Sau đó, Tiêu Nặc lấy ra hai viên đan dược trong tay Nộ Hỏa Bạo Viên, đồng thời rút Ma Đao Ám Tinh Hồn từ mặt đất ra, cuối cùng liền không quay đầu lại rời đi.
Đợi đến khi Tiêu Nặc vừa đi, mọi người đều từ đáy lòng thở phào nhẹ nhõm.
“Xem như là giữ được tính mạng rồi…” Lý Mục thầm nghĩ trong lòng.
Hắn ánh mắt quét qua lầu các ở một bên khác của Đan Viện, trong tòa lầu các sụp đổ kia, Hứa Cát còn không biết thương thế nghiêm trọng hay không.
Nhưng khẳng định là, thương thế của Từ Viễn Sách và Liễu Sương nhất định là vô cùng nghiêm trọng.
“Sương, Sương sư muội…” Từ Viễn Sách giọng nói yếu ớt kêu nhẹ Liễu Sương.
Nhưng Liễu Sương mặt xám như tro nằm rạp trên mặt đất, đối với tiếng kêu của Từ Viễn Sách, nàng phảng phất như không nghe thấy.
Trong lòng của nàng không chỉ là thất vọng đơn giản như vậy, nàng không thể tiếp thu, người đàn ông mà nàng ngưỡng mộ, trước mặt Tiêu Nặc, lại không chịu nổi một kích như vậy.
…
Cũng ngay sau khi Tiêu Nặc đi không lâu, hai đạo thân ảnh vội vã chạy tới.
Hai người này không phải ai khác, chính là Quan Tưởng, Thường Thanh của Niết Bàn Điện.
“Tiểu sư đệ xác định là đã đến đây sao?” Quan Tưởng lên tiếng hỏi.
Thường Thanh nhíu mày, trầm giọng nói: “Ta cũng không biết, chúng ta phải lập tức tìm được hắn, Từ Viễn Sách không phải hắn có thể ứng phó được.”
“Ai! Các ngươi không nói cho hắn biết thực lực của Từ Viễn Sách mạnh đến mức nào sao?”
“Nào có thời gian? Khi ấy chúng ta đều không chú ý tới hắn rời đi lúc nào.”
“Được rồi! Nhanh chóng tìm người đi! Một Từ Viễn Sách đã vô cùng khó đối phó rồi, huống chi còn có một Liễu…”
Chữ “Sương” còn chưa mở miệng, Quan Tưởng bất thình lình kinh hãi.
Hắn mạnh mẽ dừng lại ngay tại chỗ, phảng phất như nhìn thấy cảnh tượng rung động khó quên cả đời.
“Ngươi thế nào rồi?” Thường Thanh hỏi.
Hắn hỏi xong, cũng đồng dạng kinh hãi đứng ở ngay tại chỗ.
“Đây, đây là?” Thường Thanh hai mắt trợn tròn, hai bàn tay không khỏi nắm thành quyền.
Trước mắt hai người, là một tòa Đan Viện đã bị hủy hoại.
Trên đài luyện đan ở trung ương Đan Viện kia, khắp nơi hoang tàn, mấy đạo thân ảnh toàn thân đẫm máu, bất ngờ đập vào mi mắt.
“Từ, Từ Viễn Sách?” Quan Tưởng không thể tin được nhìn người đang nằm trong hố lõm phế tích kia.
Hắn theo bản năng đi về phía trước mấy mét, lập tức xác định, đó chính là Từ Viễn Sách.
“Trời ạ, sao lại biến thành hình dạng này?”
Quan Tưởng hai bàn tay chà xát lấy đầu, từ đáy lòng hít một hơi khí lạnh.
Đây là đã nhận lấy bao nhiêu tổn thương, mới có thể biến thành bộ dáng này?
Ngay lập tức, con ngươi của Thường Thanh lại lần nữa nhanh chóng co rụt lại, hắn nhìn thấy Liễu Sương…
Ngay lúc này Liễu Sương đang co ở một góc bậc thang, trên người nàng còn cắm một đoạn kích gãy, nhìn qua nào còn có nửa điểm hung hãn vô lý trước kia.
Lý Mục lắc lư đứng lên, mấy vị đệ tử Phiêu Miểu Tông khác cũng đều một khuôn mặt khẩn trương nhìn hai vị người tới của Niết Bàn Điện.
Thường Thanh, Quan Tưởng nhìn nhau một cái, người trước đè nén sự bồn chồn trong lòng, tiến lên dò hỏi.
“Ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lý Mục nhìn hai người, giọng nói yếu ớt nói: “Ngươi, các ngươi không biết sao?”
Biết rõ cái gì?
Bọn hắn mới vừa đến, có thể biết rõ cái gì?
“Ý gì?” Thường Thanh không hiểu, hắn lại hỏi: “Là ai đã làm các ngươi bị thương thành hình dạng này?”
“A, a…” Lý Mục cười lạnh một tiếng, hắn nói: “Khó, khó, chẳng lẽ, không phải các ngươi để hắn đến sao?”
Chúng ta?
Thường Thanh, Quan Tưởng lại lần nữa nhìn nhau một cái, sự rung động trong lòng giống như hồng thủy phá tan đê đập.
Là Tiêu Nặc!
…
Tình cảnh vừa chuyển.
Trong rừng rậm ánh sáng xám xịt.
Lan Mộng thần sắc cô đơn ngồi trên một tảng đá, trên mặt của nàng còn có vệt nước mắt chưa khô cạn.
Mấy ngày qua, nàng đã khóc rất nhiều lần.
Cho dù Lục Trúc lìa đời sau đó, Lan Mộng cũng rất nhanh liền điều chỉnh trạng thái của bản thân, bởi vì nàng biết, nàng không thể một mực đắm chìm trong bi thương.
Nàng muốn thay thế Lục Trúc sống sót, nàng muốn thay thế Lục Trúc kiên trì Niết Bàn Điện, nàng muốn thay thế Lục Trúc chờ đợi Thiên Táng Kiếm trở về.
Thế nhưng mấy ngày qua gặp phải, khiến nàng cảm thấy sắp không kiên trì nổi nữa.
“Một kích kia của Liễu Sương, không làm bị thương yếu hại của Ảo Độc Thú, ta đã kiểm tra qua rồi, nó có thể cứu sống được…”
Lâu Khánh đến phía sau Lan Mộng, sau đó nhẹ nhàng vỗ xuống bả vai đối phương.
Trên mặt của Lan Mộng không hề lộ ra bao nhiêu vui vẻ.
Nàng trầm mặc.
Cũng không nói chuyện.
Lâu Khánh hít một hơi thật sâu: “Ta biết trong lòng của ngươi rất khổ, nếu quả thật cảm thấy mệt mỏi rồi, thì bỏ cuộc đi!”
Bỏ cuộc?
Tâm thần của Lan Mộng run lên.
Nàng ngẩng đầu nhìn Lâu Khánh, nàng không thể tin được, trong miệng đối phương lại nói ra hai chữ “bỏ cuộc”.
Lâu Khánh giọng nói nặng nề nói: “Ta dường như có thể hiểu được vì sao ‘Đại diện điện chủ’ lại đáp ứng giải tán Niết Bàn Điện rồi, bởi vì trong mắt tất cả mọi người, Niết Bàn Điện vĩnh viễn sẽ không trở về. Nó vĩnh viễn đều không thể trở về thời kỳ huy hoàng trước kia…”
Viền mắt của Lan Mộng đỏ hoe.
Nước mắt trong con mắt của nàng chuyển động.
Lâu Khánh ánh mắt phức tạp, hắn ngẩng đầu nhẹ nhàng nâng lên: “Sự kiên trì của chúng ta, có lẽ thật sự không đổi lại được ngày đó.”
Lan Mộng hai bàn tay nắm chặt, khớp ngón tay đều bóp đến trở nên trắng.
Nàng cố gắng không để nước mắt của mình rớt xuống.
Mệt mỏi sao?
Đương nhiên mệt mỏi!
Mỗi người của Niết Bàn Điện đều rất mệt mỏi, bọn hắn đau khổ chống đỡ tòa tín niệm sắp đổ xuống này.
Thế nhưng, nếu bỏ cuộc thì Thiên Táng Kiếm làm sao bây giờ?
Vậy bảy cỗ quan tài đặt ở chủ điện phải làm sao bây giờ?
Lan Mộng mê võng.
Nàng kỳ thật hi vọng Lâu Khánh đồng ý cổ vũ nàng, để nàng một lần nữa tỉnh lại.
Nhưng lần này, Lâu Khánh không làm như vậy.
Lâu Khánh là sư huynh lớn tuổi nhất của toàn bộ Niết Bàn Điện, hắn còn tỉnh táo hơn bất kỳ người nào, thậm chí còn trầm ổn hơn cả Đại diện điện chủ Ứng Cận Hoan…
Nếu ngay cả hắn cũng nói bỏ cuộc, vậy Lan Mộng thật sự ngay cả bức tường tín niệm cuối cùng cũng phải sụp đổ.
“Sư huynh, ngươi muốn bỏ cuộc sao?” Lan Mộng từng chữ một nói.
Lâu Khánh lắc đầu: “Ta sẽ không!”
“Vậy ngươi vừa mới…”
“Nhưng ta hi vọng ngươi bỏ cuộc, ngươi quá mệt mỏi rồi.” Lâu Khánh giải thích.
Lan Mộng không biết nên trả lời như thế nào.
Trừ trầm mặc, không còn gì khác.
Ngay lúc này…
Thường Thanh, Quan Tưởng vội vã trở về bên này.
“Sư huynh, Lâu Khánh sư huynh…” Quan Tưởng người còn chưa đến, giọng nói đã truyền tới.
Lâu Khánh, Lan Mộng nhìn về phía hai người trở về.
Vừa thấy dáng vẻ lo lắng của hai người, trong lòng Lâu Khánh không khỏi lộp bộp một chút.
Tiêu Nặc đâu?
Vì sao không mang hắn trở về?
Chẳng lẽ đi trễ rồi sao?
“Chúng ta không tìm được Tiêu Nặc sư đệ…” Thường Thanh lên tiếng nói.
Tâm của Lâu Khánh, Lan Mộng nhất thời trầm xuống.
Xem ra vẫn là xảy ra chuyện rồi.
Không đợi Lâu Khánh tự trách, Thường Thanh tiếp tục nói: “Nhưng chúng ta đã tìm được Từ Viễn Sách, Liễu Sương… Từ Viễn Sách đã không sai biệt lắm biến thành phế nhân rồi, trên người hắn không có mấy cái xương cốt là tốt, lúc chúng ta nhìn thấy hắn, giống như một con chó chết, còn đang bốc lên máu…”
“Liễu Sương cũng thảm…” Quan Tưởng cũng vội vàng nói: “Liễu Sương bị chặt đứt một chân, trên người còn cắm một đoạn kích gãy, dự đoán đan điền đều đã nhận lấy tổn thương. Còn có Lý Mục, Hứa Cát hai vị đệ tử nhất phẩm này, cũng cùng nhau gặp tai vạ…”
Lời vừa nói ra, thân thể Lâu Khánh không khỏi chấn động, Lan Mộng cũng mạnh mẽ đứng lên.
“Là Tiêu Nặc làm sao?” Lan Mộng không thể tin được nói.
“Đúng vậy!” Thường Thanh cảm xúc đồng dạng kích động, hắn dùng sức gật đầu: “Nghe một người nói, Tiêu Nặc trước mặt Liễu Sương đã nói một câu như vậy: Ta sẽ để cho những người đã từng chế giễu, khi dễ, giẫm đạp Niết Bàn Điện các ngươi đều tận mắt nhìn thấy, ta Tiêu Nặc… nhất định sẽ khiến Niết Bàn Điện… quật khởi trở lại!”
Quật khởi trở lại!
Bốn chữ này, Thường Thanh kể lại đặc biệt dùng sức.
Thân thể yêu kiều của Lan Mộng run lên, nước mắt của nàng không nhịn được trào ra khóe mắt, trong lòng của nàng, lại lần nữa dấy lên ngọn lửa hi vọng…
Ánh mắt của Lâu Khánh cũng lại lần nữa trở nên kiên định vô cùng.
Hắn nói với mọi người: “Chỉnh đốn một đêm, ngày mai tiếp tục thi hành nhiệm vụ!”
.
Bình luận truyện