Hỗn Độn Thiên Đế Quyết.

Chương 964 : Hổ Gia Ngươi Là Thôn Thiên Hổ Uy Danh Hiển Hách

Người đăng: duynguyen07

Ngày đăng: 23:12 13-11-2025

.
Lúc Sở Kiếm Thu đang ngồi dưới đất nghỉ ngơi, Thôn Thiên Hổ liền vươn cái đầu khổng lồ của nó qua, thăm dò hỏi: "Ca, có thể hay không chia cho ta một ít thịt của con sư tử ba đầu kia?" Thôn Thiên Hổ nhìn thi thể của con sư tử ba đầu kia, chảy nước miếng, nếu nó có thể ăn hết con sư tử ba đầu này, tu vi của nó ít nhất có thể tăng lên hai cảnh giới, tương đương với tu vi Thần Nhân cảnh hậu kỳ của nhân tộc. Thiên phú của Thôn Thiên Hổ nguyên bản là thôn phệ vạn vật, biến vạn vật thành thực lực của bản thân mình, vật bị thôn phệ có đẳng cấp càng cao thì thực lực của bản thân nó tăng trưởng càng nhanh. Lúc Thôn Thiên Hổ nuốt yêu thú, so với Cự Nhân tộc ăn huyết nhục yêu thú thì sự chuyển hóa càng thêm triệt để hơn. Cự Nhân tộc tuy rằng lúc nuốt thiên tài địa bảo có thể chuyển hóa tinh hoa bên trong thành tu vi của bản thân một cách hiệu quả cao, nhưng vẫn cần mượn tu vi công pháp để chuyển hóa, tuy công pháp tu luyện của bọn họ rất thấp kém, nhưng dù sao vẫn cần mượn một phương pháp như vậy. Nhưng Thôn Thiên Hổ lại hoàn toàn khác biệt, từ lúc sinh ra, bản thân nó đã mang theo loại thiên phú này, có thể chuyển hóa thiên tài địa bảo nuốt vào thành tu vi cảnh giới của bản thân, không cần mượn bất kỳ công pháp nào. Theo cảnh giới tu vi của nó ngày càng cao, thiên phú huyết mạch thức tỉnh ngày càng mạnh, những thứ nó có thể nuốt ăn cũng sẽ ngày càng nhiều. Khi cảnh giới tu vi còn thấp, nó chỉ có thể nuốt yêu thú hoặc linh dược để tăng lên tu vi của mình, đến khi thiên phú huyết mạch của nó chân chính thức tỉnh hoàn toàn thì có thể thôn phệ vạn vật. Sở Kiếm Thu đẩy cái đầu khổng lồ của Thôn Thiên Hổ đang vươn tới ra, bực bội nói: "Đi ra một bên đi." Lần này suýt chút nữa đã bị tên này bẫy chết, không tìm nó tính sổ đã là tốt lắm rồi, còn dám tới đây đòi đồ. Thôn Thiên Hổ thấy vậy, không khỏi có chút chán nản, nhưng nó cũng không dám nói nhiều, dù sao lần này cũng là tai họa do chính mình gây ra, Sở Kiếm Thu giúp nó cản lại phiền phức lớn này, đối với nó đã xem như là nhân chí nghĩa tận. Nếu không, chỉ bằng thực lực của nó, cuối cùng chắc chắn sẽ bị con sư tử ba đầu này xé xác. Sau khi Sở Kiếm Thu và đám người La Sơn nghỉ ngơi tốt, liền lên đường trở về Hắc Sơn bộ lạc. Lúc này đã là hoàng hôn, Na Á đứng ở cửa thôn của sơn cốc Hắc Sơn bộ lạc ngóng trông, chờ Sở Kiếm Thu và đám người La Sơn trở về. Tuy rằng từ sau khi Sở Kiếm Thu luyện chế ra đám vũ khí pháp bảo kia, thực lực của Hắc Sơn bộ lạc đã tăng nhiều, nhưng gần đây Đông Sơn Vực ngày càng không yên tĩnh, đối với việc Sở Kiếm Thu và đám người La Sơn ra ngoài đi săn và thu thập thiên tài địa bảo, Na Á vẫn khó tránh khỏi lo lắng trong lòng. Ngoài Na Á ra, còn có không ít người khổng lồ đang chờ ở cửa thôn, có người đang đợi chờ tình nhân của mình, có người thì đang đợi chờ người thân của mình. Đợi đến khi ở cửa sơn cốc xuất hiện một đội thân ảnh khổng lồ, đám người Na Á mới thở phào nhẹ nhõm, yên tâm, vui mừng tiến lên nghênh tiếp đội ngũ kia. Ngay khi những nữ cự nhân này đang vui vẻ chạy về phía đó, bỗng nhiên trong đội ngũ có một con cự hổ màu trắng thân hình vô cùng to lớn vọt ra. Những nữ cự nhân kia nhìn thấy con cự hổ màu trắng này, sắc mặt nhất thời kịch biến, sợ tới mức liên tục lùi lại. Thôn Thiên Hổ nhìn thấy dáng vẻ kinh hoảng thất thố của những nữ cự nhân này, nhất thời đắc ý cười ha ha. Những nữ cự nhân kia nhìn thấy bộ dạng quái dị này của con hổ trắng, càng bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, bọn họ chưa từng thấy qua yêu thú quỷ dị như vậy, cũng không biết con quái vật khổng lồ này rốt cuộc có lai lịch gì. Sở Kiếm Thu thấy một màn này, không khỏi cạn lời, tiểu đồng áo xanh nói không sai, tâm trí của tên này thật sự giống như một tiểu hài tử bốn năm tuổi vậy, thích trêu chọc người khác. Sở Kiếm Thu vỗ một cái tát lên cái đầu khổng lồ của Thôn Thiên Hổ, quát: "Đừng có hồ đồ!" Đám người La Sơn thấy Thôn Thiên Hổ dọa dẫm tộc nhân của bọn họ như vậy, nhất thời cũng không khỏi trừng mắt nhìn Thôn Thiên Hổ, La Sơn vội vàng đi ra phía trước an ủi những nữ cự nhân bị dọa sợ kia. "Mọi người đừng sợ, con hổ trắng này là tọa kỵ của Sở huynh đệ, sẽ không làm hại mọi người đâu." La Sơn đi lên nói với đám nữ cự nhân Na Á. "La Sơn, ngươi nói cái rắm gì thế, đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, hổ gia ngươi là Thôn Thiên Hổ uy danh hiển hách, không phải hổ trắng gì hết, ngươi còn vũ nhục lão tử như vậy nữa, không nên trách hổ gia không khách khí với ngươi!" Thôn Thiên Hổ nhất thời trừng đôi mắt hổ to lớn vô cùng, tức giận nói. La Sơn căn bản là lười để ý tới con cự hổ màu trắng bị não úng thủy này, có Sở Kiếm Thu ở bên cạnh, con hổ trắng này căn bản cũng không dám lỗ mãng. Sau khi nghe La Sơn giải thích, đám nữ cự nhân Na Á tuy rằng đã yên tâm không ít, nhưng đối với con cự hổ màu trắng thân hình to lớn kia vẫn có vài phần sợ hãi, không dám tới gần bên cạnh con hổ trắng. Sở Kiếm Thu thấy một màn này, vỗ vỗ đầu Thôn Thiên Hổ nói: "Mau thu nhỏ thân hình của ngươi lại đi, đừng đi dọa người nữa." Thôn Thiên Hổ vốn còn muốn ra oai một phen, dọa cho những người khổng lồ nhát gan này một trận, nhưng đã Sở Kiếm Thu đã nói vậy, nó cũng không dám cãi lời, đành phải thu nhỏ thân hình lại còn ba trượng. Đợi đến khi Thôn Thiên Hổ thu nhỏ thân hình, nỗi sợ trong lòng những nữ cự nhân kia mới dần tan đi. Mọi người tụ tập tại quảng trường khổng lồ ở trung tâm thôn lạc, bắt đầu kiểm kê thu hoạch của ngày hôm nay. Những thiên tài địa bảo thu thập được tự nhiên đều thuộc về Sở Kiếm Thu, những người khổng lồ này chỉ kiểm kê yêu thú săn được. Từng cỗ thi thể yêu thú thân hình to lớn được đặt trên quảng trường, những người khổng lồ già trẻ trai gái kia thấy thu hoạch phong phú như vậy, nhất thời ai nấy đều vui mừng hớn hở. Chỉ riêng thu hoạch hôm nay cũng đủ cho bọn họ ăn cả một năm. Hơn nữa, những con mồi thu hoạch được này đều là yêu thú có cảnh giới tu vi cực kỳ không tầm thường, sau khi ăn những con yêu thú này, thực lực của Hắc Sơn bộ lạc bọn họ sẽ lại tăng lên một mảng lớn. Nhưng sau khi bày ra thi thể của những yêu thú này, những người khổng lồ này đều không động vào chúng, mà là mời Sở Kiếm Thu lấy trước. Dù sao thì mọi thứ Hắc Sơn bộ lạc có được ngày hôm nay đều là do Sở Kiếm Thu mang lại, không có Sở Kiếm Thu, Hắc Sơn bộ lạc đừng nói là thu hoạch được con mồi phong phú như vậy, ngay cả tự vệ cũng khó khăn. Sở Kiếm Thu cũng không khách khí, trước tiên lấy ra yêu đan trên mỗi thi thể yêu thú, sau đó nhờ những người khổng lồ kia giúp đỡ lột da lông và lấy nanh vuốt của chúng ra. Sau khi lấy những thứ này xuống, Sở Kiếm Thu vốn định đem toàn bộ phần còn lại của thi thể yêu thú tặng cho Hắc Sơn bộ lạc, nhưng ánh mắt bỗng liếc thấy Thôn Thiên Hổ đang nằm nhoài ở một bên, đang mắt ba ba nhìn từng cỗ thi thể yêu thú trong quảng trường mà chảy nước miếng. Thôn Thiên Hổ tuy rằng thèm thuồng những thi thể yêu thú kia không thôi, nhưng không có mệnh lệnh của Sở Kiếm Thu, nó cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Sở Kiếm Thu suy nghĩ một chút, liền xin những người khổng lồ kia thi thể của con sư tử ba đầu. Lúc giết con sư tử ba đầu này, tuy ban đầu Thôn Thiên Hổ lâm trận bỏ chạy, nhưng sau đó cũng bỏ khá nhiều công sức, nếu không phải Thôn Thiên Hổ ở chính diện kháng trụ công kích của sư tử ba đầu, Sở Kiếm Thu và đám người La Sơn cũng không dễ dàng giết được con sư tử ba đầu này như vậy.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang