Hôm Nay Vẫn Đang Cố Gắng Làm Ma Đầu

Chương 40 : Xem Người Mà Chiếu Cố

Người đăng: Không Gian Truyện Hay

Ngày đăng: 10:05 27-11-2025

.
Chương 40: Xem Người Mà Chiếu Cố “Bỏ trốn?” Nụ cười ôn hòa trên mặt Tần Nhu dần thu lại, nàng vô cùng nghi hoặc nhìn thẳng Thẩm Thiên: “Phu quân nói vậy là sao?” “Chính là ý trên mặt chữ!” Đầu ngón tay Thẩm Thiên vuốt nhẹ chén trà trong tay, ánh mắt trầm tĩnh nhìn thẳng Tần Nhu: “Hơn mười ngày trước, ta trúng hai loại kịch độc, trong đó có một loại là 'Vô Hình tán'. Sau đó, Đỗ tổng bộ đầu điều tra vụ án này và đã tìm ra nhị đệ của nàng, Tần Duệ. Hắn đã thu thập đủ nhân chứng, vật chứng và sổ sách giao dịch chứng minh Tần Duệ đã mua trọn bảy cân bột độc Vô Hình tán được pha chế sẵn tại Chợ Đen ngoại thành, cách đây ba tháng.” Ánh mắt màu vàng nhạt của Thẩm Tu La khẽ ngưng lại, liếc nhìn về phía Thẩm Thiên đầy kinh ngạc. Đỗ tổng bộ đầu vẫn đang điều tra vụ án này sao? Hơn nữa, Đỗ tổng bộ đầu đã mật đàm chuyện này với thiếu chủ từ lúc nào? Tần Nhu nghe vậy, sắc mặt cũng trở nên nghiêm trọng, bỗng quay đầu trừng mắt về phía Tần Duệ bên cạnh, đôi mắt sắc bén như dao: “Tần Duệ! Mau nói cho chị, lời tỷ phu nói có phải thật không? Ngươi mua nhiều Vô Hình tán như vậy để làm gì? Ngươi có ý đồ gì?” Giọng nàng cất cao, đầy vẻ ngờ vực, chất vấn và kinh nộ. Tần Duệ nghe đến “bột độc Vô Hình tán” thì đã không khỏi nhíu mày, lúc này càng co rúm lại dưới ánh mắt sắc lạnh như dao của chị gái. Môi hắn mấp máy định biện giải, nhưng trong tầm mắt lại thấy ánh mắt Thẩm Thiên đang dò xét mình, liền hừ lạnh một tiếng, cứng giọng cãi lại: “Ta mua vật đó tự có mục đích của ta, việc Thẩm Thiên trúng độc không liên quan gì đến ta! Huống hồ, hai mươi ngày trước chúng ta đã khởi hành về quê thăm viếng, suốt dọc đường đều có giấy tờ của quan phủ làm bằng chứng, sổ sách tại trạm dịch cũng có thể tra! Lúc án phát chúng ta cách xa ngàn dặm, lẽ nào còn có thể phân thân đi hạ độc?” Tần Nhu nghe xong cau mày, ánh mắt dò xét nhìn Tần Duệ một lượt, lúc này mới chuyển sang Thẩm Thiên, giọng khẩn khoản: “Phu quân, lời nhị đệ ta nói không giả. Ba chị em ta về quê thăm viếng, ven đường đều dùng giấy tờ của Đại bá, hành tung có quan phủ ghi chép lại. Lúc án phát, chúng ta xác thực đang ở nơi đất khách, làm sao có thể liên quan đến việc phu quân trúng độc? Mong phu quân bảo Đỗ tổng bộ đầu tiếp tục điều tra kỹ lưỡng, để chứng minh đệ ấy trong sạch!” Thẩm Thiên khẽ mỉm cười, nâng chén trà lên nhấp một ngụm: “Vấn đề là không thể tra tiếp được nữa. Đỗ tổng bộ đầu tra ra hai mươi vò rượu thuốc lâu năm trong hầm rượu của phủ, đều đã bị người ta hạ Vô Hình tán. Ngỗ tác đã xem xét, phán đoán dựa trên thời gian độc tố lắng đọng, độc đã được hạ hơn mười hai ngày. Và Quản sự Tiền Tam, người phụ trách trông coi hầm rượu, đã bỏ trốn ngay đêm ta độc phát. Đỗ tổng bộ đầu tra được vị quản sự này vốn thân thiết với nhị đệ của nàng, qua lại mật thiết. Nhiều người trong phủ có thể làm chứng, trong hai mươi ngày trước khi vụ án xảy ra, hai người các ngươi thường xuyên tụ họp, uống rượu và mật đàm.” Tần Nhu nghe vậy sững sờ, nàng lại lần nữa nghiêng đầu, nhìn Tần Duệ bằng ánh mắt càng thêm ác liệt. Tần Duệ thì lập tức ngây người, sắc mặt liền trở nên trắng bệch. Hắn muốn biện giải nhưng lại không biết nên nói gì, môi lúng túng nhưng không thốt nên được một chữ nào, mồ hôi lạnh trên thái dương chảy ròng ròng. Thẩm Thiên nhấc mắt, thu trọn phản ứng của đôi chị em này vào đáy mắt, vẻ mặt thản nhiên nói tiếp: “Còn một chuyện nữa, hôm nay trên đường ta từ Ngự Khí ty về phủ, đã bị thích khách ám sát. Thích khách đã dùng mũi tên đặc chế khắc phù văn 'Phá giáp' và 'Gió mạnh'. Mức độ 'Quán Nhật xạ pháp' của hắn đã đạt đến cảnh giới đăng phong tạo cực. Mũi tên còn được tẩm độc Thực Tâm Chậm, loại độc cùng với Vô Hình tán, đều xuất phát từ cùng một quyển sách là Huyết Độc bí lục.” Tần Duệ như mèo bị giẫm đuôi, bỗng nhiên ngẩng đầu, sắc mặt từ trắng chuyển sang đỏ, thần sắc kích động: “Thẩm Thiên ngươi có ý gì? Từ khi về đến đây ta vẫn ở trong phủ, chưa từng bước ra ngoài! Cho dù ta muốn giết ngươi, cũng sẽ không ngu đến mức đi ám sát giữa đường.” Tần Nhu cũng đã nhận ra vẻ mặt vừa rồi của đệ đệ rất không đúng, sắc mặt nàng trầm lạnh như băng, xanh xám, hướng về phía Thẩm Thiên khẽ khom người: “Phu quân, việc này có rất nhiều điểm đáng ngờ, xin phu quân cho phép ta đưa nhị đệ về để cẩn thận tra hỏi. Nếu đúng là do đệ ấy gây ra, Tần Nhu ta nhất định sẽ cho phu quân một câu trả lời thỏa đáng, tuyệt đối không quanh co!” Lời còn chưa dứt, nàng đã một bước tiến lên, năm ngón tay như kìm sắt, vững vàng nắm chặt cổ tay Tần Duệ, kéo hắn sải bước ra ngoài. Lực đạo mạnh đến mức khiến Tần Duệ lảo đảo mấy lần. Tần Nguyệt vẫn rụt rè trốn sau lưng, cũng bị sự việc đột ngột này dọa đến khuôn mặt nhỏ trắng bệch, vội vàng chạy chậm đuổi theo bước chân chị gái. Bóng dáng ba chị em Tần Nhu vừa khuất sau hành lang cửa chính, một bóng người mảnh khảnh đã lách vào từ cửa hông phòng lớn. Đó chính là Tam phu nhân Tống Ngữ Cầm. Nàng nghiêng người tựa vào khung cửa, đôi mắt đẹp trêu tức nhìn Thẩm Thiên: “Chà, phu quân đúng là gan dạ hào hùng! Tu vi Tần Nhu đã đạt tới Thất phẩm, chiến lực càng không thể xem thường. Ngay cả Đại phu nhân Mặc Thanh Ly, e rằng giờ đây cũng chỉ có thể ngang sức với nàng. Còn có hai đệ muội của nàng, Tần Duệ và Tần Nguyệt, dù tuổi còn trẻ nhưng đều có tu vi Bát phẩm chân thật, lại giỏi về xạ thuật gia truyền, bách phát bách trúng là điều đương nhiên! Phu quân vừa rồi hùng hổ dọa người, lời lẽ nào cũng như móc tim gan, chẳng lẽ không sợ chọc giận nàng, bức ép ba chị em họ liều mạng cá chết lưới rách, đánh cuộc đại khai sát giới ngay trong phủ sao? Đến lúc đó cho dù mấy người chúng ta hợp sức, thêm cả Thẩm Tu La và Thẩm Thương, cũng chưa chắc bảo vệ được phu quân vẹn toàn.” Thẩm Thiên nghe vậy cười khẽ một tiếng, thần thái dễ dàng tiếp tục uống trà: “Cầm nhi nói vậy thật hoang đường. Bản thân ta hành sự quang minh chính đại, lòng không thẹn, có gì đáng sợ?” Thực ra hắn là tùy cơ ứng biến. Nữ tử Tần Nhu này ngày xưa chịu gả vào Thẩm gia vì hai đệ muội, hạ mình gả cho Thẩm Thiên, một kẻ thanh danh tồi tệ như vậy, có thể thấy tính tình nàng trọng tình nghĩa, chịu nhục một mặt. Nàng có hai đệ muội làm trói buộc, cũng giống như Thẩm Tu La, tương đối dễ dàng nắm thóp. Nàng am hiểu sâu uy quyền của pháp luật triều đình, rõ ràng một khi ba chị em họ bị coi là kẻ đào phạm, kết cục nhất định sẽ thê thảm vô cùng. Vì lẽ đó, không phải vạn bất đắc dĩ, không thể lui được nữa, Tần Nhu chắc chắn sẽ không bí quá làm liều, làm ra loại việc cực đoan ngọc đá cùng vỡ. Nhưng Mặc Thanh Ly và Tống Ngữ Cầm thì không giống. Mặc Thanh Ly tính tình cao ngạo lạnh lẽo cứng rắn, tâm tư khó dò. Tống Ngữ Cầm thì lung lay và xảo quyệt, khó mà ràng buộc. Còn quản gia Thẩm Thương, người này lão luyện thành thục, lịch duyệt phong phú, không dễ lay động. May mắn là hắn ở Thẩm gia lâu, đối với Thẩm gia còn có mấy phần trung thành, người cũng rất hoài cổ, điều động không khó, bất quá Thẩm Thiên muốn cầu sự quy tâm chân chính, nhất định phải dùng ân đức thật lòng. Ngoài ra, hắn sắp xếp lại trí nhớ của "Thẩm Thiên", phán đoán dựa trên tính cách của Tần Duệ, khả năng hạ độc của thằng nhóc này không cao. Hắn đang dốc sức tăng tu vi, mơ ước trở thành Ngự Khí sư để đưa chị gái thoát khỏi khổ ải. Trừ phi Thẩm Thiên làm chuyện gì khiến Tần Duệ giận dữ, dẫn đến cảm xúc mãnh liệt giết người. Nhưng vấn đề là thằng nhóc này có năng lực gì lung lạc sai khiến Quản sự Tiền Tam kia hạ độc cho hắn? Tống Ngữ Cầm nheo mắt đánh giá Thẩm Thiên, cảm thấy vị ‘Phu quân’ này của mình càng lúc càng cao thâm khó lường. Trên mặt nàng chợt lại tràn ra nụ cười đắc ý, từ trong tay áo lấy ra một cái bình sứ trắng loáng, ở trước mặt Thẩm Thiên quơ quơ, giọng mang theo vẻ khoe khoang: “Nhìn xem đây là gì?” Thẩm Thiên liếc mắt một cái, vẻ mặt liền tỉnh ngộ: “Nàng luyện Dưỡng Khí đan?” “Là cực phẩm Dưỡng Khí đan.” Tống Ngữ Cầm kéo nắp bình ra, một luồng mùi thuốc mát lạnh thuần hậu tức thì tràn ngập. Nàng đem miệng bình để sát vào chóp mũi Thẩm Thiên, dường như đang biểu diễn hiếm thế trân bảo: “Phu quân ngửi một chút, lại nhìn một chút phẩm chất của nó.” Nàng hơi giương lên cằm, nhìn từ trên cao xuống mà nghễ Thẩm Thiên, đáy mắt mang theo vẻ mong đợi. Mấy ngày trước tên này còn trào phúng nàng luyện đan là phí thời gian, chỉ làm chà đạp tài liệu, còn nói nàng có thể luyện ra thành đan đã rất tốt, không cần thiết ở Dưỡng Khí đan trên tiếp tục bỏ công sức, nói nàng muốn có thể chân chính lĩnh ngộ đến bản “Dưỡng khí đan phương tường giải” này, luyện ra Dưỡng Khí đan tốt hơn, như vậy hắn liền đem chữ ‘Thiên’ trong tên chuyển lại đây viết. Nhưng ta Tống Ngữ Cầm hết lần này tới lần khác liền lĩnh ngộ tinh túy nội dung cốt yếu của đan phương tường giải, luyện thành cực phẩm Dưỡng Khí đan hoàn mỹ không một tì vết này! Hiện tại nên kinh ngạc chứ? Tiếp đến là không phải nên khen thán đan dược này hoàn mỹ? Sau đó kính phục tài năng của nàng? Tống Ngữ Cầm lại thất vọng phát hiện, Thẩm Thiên nhìn thoáng qua đan dược trong bình, sắc mặt lại không có chút rung động nào, phảng phất nhìn thấy chỉ là mấy viên kẹo tầm thường. Tống Ngữ Cầm nhíu mày, có chút khó chịu: “Cái này là cực phẩm Dưỡng Khí đan! Chất lượng hầu như hoàn mỹ không khuyết điểm, dược hiệu so với Dưỡng Khí đan bình thường cao hơn hai phần mười trở lên!” Là nàng nghĩ sai rồi, cái tên công tử bột vô học này, căn bản không thể phân biệt được Dưỡng Khí đan tốt xấu! “Ồ.” Thẩm Thiên lại lười nhấc mí mắt, giọng nói gần như qua loa, “Cái này là cực phẩm sao? Thoạt nhìn cũng không có gì chỗ thần kỳ, năm ngoái ta thấy nhiều lắm rồi, chất lượng còn tốt hơn cái này, ở Ngự Đan Phòng trong cung chỗ nào cũng có.” Trong lòng hắn lại thở dài, thiên tư chế thuốc của Tống Ngữ Cầm này thực sự bình thường cực kì, ngay cả mấy đệ tử ký danh hắn thu trước đây cũng không đuổi kịp. Chỗ thích hợp duy nhất, chính là nữ tử này đủ nỗ lực, đủ chấp nhất. Nếu không phải hiện tại hắn không có lựa chọn nào khác, đều không muốn cùng Tống Ngữ Cầm lại đáp một câu nói. Tống Ngữ Cầm nghe vậy thì lại một trận ngây người, trong lòng dường như bị tạt một chậu nước lạnh, sau đó sinh ra ý tỉnh ngộ. Đúng vậy! Bá phụ Thẩm Bát Đạt của Thẩm Thiên là Thái giám giám sát Ngự Dụng Giám, mà dược liệu của Ngự Đan Phòng đều do Ngự Dụng Giám chọn mua cung cấp. Thẩm Thiên tiến vào Ngự Đan Phòng có gì đáng kinh ngạc? Không đúng! Lúc trước mình chỉ coi hắn xem “Vạn Dược đề cương. Bổ Ích thiên” cùng “đan đạo sơ giải” là do ngẫu nhiên đoạt được, bây giờ xem ra không hẳn như vậy. Thẩm Thiên nếu như thật sự tiến vào Ngự Đan Phòng, như vậy trong tay hắn vô cùng có khả năng nắm giữ càng nhiều đan phương của Đan Tà Thẩm Ngạo! Sự thất vọng trong mắt Tống Ngữ Cầm trong nháy mắt chuyển thành nóng bỏng, nàng con mắt hơi chuyển động, trên mặt liền chất lên hoàn toàn lấy lòng cười ngọt ngào, vài bước vòng tới sau lưng Thẩm Thiên, một đôi tay ngọc nhẹ nhàng đặt lên vai hắn, lực đạo vừa phải xoa bóp, tiếng nói cũng thả đến lại mềm lại dịu: “Phu quân, người ngày hôm trước không phải nói phải đọc đan phương mới cho thiếp sao? Hiện nay cái bản ‘Dưỡng khí đan phương tường giải’ này thiếp đã thuộc nằm lòng, nắm giữ được lô hỏa thuần thanh, chính là có thể nghiên cứu một chút đan mới.” Thẩm Thiên nghe vậy cười gằn, trong lòng nghĩ: “Lúc trước ta nói đọc đan phương mới cho nàng, là muốn dụ dỗ nàng đi theo bảo vệ ta lúc ta nhặt đá.” “Kết quả nàng lại được voi đòi tiên, dẫn đến giao dịch thất bại.” “Hiện tại ta có Mặc Thanh Ly là lựa chọn tốt hơn, ta còn vô cớ cho nàng đan phương, há không phải ngu không thể nói?” Hắn nhắm hai mắt, tựa hồ khá là hưởng thụ xoa bóp trên vai, trong miệng lại hàm hồ nói: “Đan phương à? Ừm, không nhớ rõ.” Sắc mặt Tống Ngữ Cầm lập tức tối sầm, lực tay không tự chủ tăng thêm mấy phần, khiến vai Thẩm Thiên hơi chùng xuống. Nàng cắn răng, tiếng nói như trước ngọt ngào: “Phu quân nói đùa rồi, người ngay cả bí pháp Thất phẩm như Huyết Vọng trảm đều có thể học được thành thục trong ngắn ngủi mấy ngày, có thể thấy được phu quân ngộ tính siêu quần tuyệt luân, thiên tư cỡ này, sao không nhớ rõ chỉ là một phần đan phương đây?” Nàng đã từ hạ nhân nơi đó nghe nói, Thẩm Thiên trong kì khảo hạch Ngự Khí sư, đã dùng ba thức Huyết Vọng trảm đánh bại Tiểu kỳ quan Cẩm Y Vệ. Việc này nàng nghe nói sau, vừa bắt đầu cũng là không thể tin, kinh dị không ngớt. Lấy tu vi Cửu phẩm của Thẩm Thiên, lại thông qua ba hạng khảo hạch Ngự Khí sư, còn có thể tại võ thí bên trong đánh bại một Tiểu kỳ có thực chức Bát phẩm! Điều này nói rõ Thẩm Thiên trong mấy ngày ngắn ngủi liền hiểu thấu đáo tất cả tinh nghĩa của Huyết Vọng trảm, mà lại tu luyện đến cấp độ cực cao! Thẩm Thiên vẫn như cũ nhắm hai mắt, giọng nói lười biếng: “Chính là không nhớ rõ, ta đọc đan phương cho nàng cũng chẳng có lợi ích gì, hà cớ gì phải tốn tâm tốn sức suy nghĩ?” Tống Ngữ Cầm nhất thời rõ ràng, trong lòng một tiếng cười lạnh: “Làm sao không có chỗ tốt? Sau này, ta sẽ cùng phu quân xuống Thần Ngục Cửu Ly.” Thẩm Thiên lại tựa như nghe như không nghe thấy, nhắm hai mắt bĩu môi, ý trào phúng lộ rõ trên mặt. Tống Ngữ Cầm cũng biết điều kiện này quá thiếu thành ý, dù sao cùng Thẩm Thiên xuống Thần Ngục Cửu Ly là có thể kiếm tiền, hiện tại là nàng đang cầu cạnh Thẩm Thiên nên phải đưa ra điều kiện tốt hơn. Nàng suy nghĩ một chút, lập tức cắn răng một cái: “Sau này thiếp luyện chế Dưỡng Khí đan, sẽ bán cho trong phủ với tám thành giá thị trường, cái này tổng được chưa?” Thẩm Thiên rốt cục mở mắt ra, nghiêng đầu liếc nàng một cái: “Ba mươi chín lượng một viên!” Tống Ngữ Cầm nghe vậy không còn gì để nói, ba mươi chín lượng vừa vặn là giá vốn dược liệu, còn chưa kể công sức. Chuyện này có nghĩa là nàng bỏ ra thời gian, tinh lực, hao tổn tinh thần khống hỏa, làm không công cho trong phủ chế thuốc, lại ngay cả một đồng tiền công cũng không kiếm lời được. Điều làm Tống Ngữ Cầm nghi hoặc hơn là, tại sao Thẩm Thiên lại rõ ràng giá thuốc thị trường như lòng bàn tay? Cái tài năng tính toán tỉ mỉ, chi li này, lẽ nào là di truyền từ vị bá phụ ở Ngự Dụng Giám, người quản lý việc thu mua của hoàng gia, Thẩm Bát Đạt - người nổi tiếng tham ô? KẾT CHƯƠNG
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang