Harry Potter Chi Luân Hồi

Chương 157 : Kiếp trước của Winster Ryan

Người đăng: Đoạt Phách

.
Ta không biết ta làm sao đi vào thế giới này, có lẽ ta phải nói mình là làm sao còn có thể lưu lại trí nhớ của kiếp trước, nhưng ta chỉ muốn đối với người trong nhà nói một tiếng xin lỗi, đáng tiếc cũng không có cơ hội nữa rồi. 11 năm thời gian giống như nước chảy từ ngón tay xẹt qua, ngoại trừ cảm giác trơn trượt lại không lưu lại một tia dấu vết, lúc tay theo trong nước xuất ra vẫn là khô khốc đấy. "Ngươi là ai?" Lúc ta 11 thời điểm một người thật kỳ quái đi vào trước mặt của ta, hắn nói, hắn gọi Hagrid, là một thành viên trông coi của một trường học kỳ quái, chỗ đó có cung cấp cho ta cơ hội đi học miễn phí, về sau ta đáp ứng đến đó, đơn giản là tại đó ít nhất ta có bảy năm thời gian miễn phí ăn uống cùng cân nhắc tương lai. Lúc gần đi quan sát cô nhi viên sinh sống lâu như thế, xách balô nhỏ và cũ nát, nhìn xem cái kia không có một bóng người cửa lớn ta không tiếp tục lưu luyến, một thân ảnh nhỏ gầy theo sát sau lưng người kia đi nhanh về phía trước, từ nay về sau lại không quay đầu lại. Tại thế giới ma pháp cái gì đều có thể phát sinh này, hết thảy đều có khả năng. "Winster. Ryan." "Hermione. Granger." "Harry. Potter." "Ron. Weasley." Tình hữu nghị của chúng ta bắt đầu khi ta đánh bại một con cự quái cứu vớt một cái nữ hài thời điểm, không phải ta muốn cậy mạnh đi solo boss làm anh hùng, chẳng qua là nhìn quá nhiều chiến hữu mất đi ta không muốn phải nhìn thêm tánh mạng ở trước mặt ta héo rũ mà thôi. Nếu như có thể cứu vớt mà nói •• ta sẽ cố gắng đấy. Cuộc sống đơn điệu, nhàm chán chương trình học, buồn cười mâu thuẫn, âm mưu thủ hộ, luôn có thể chứng kiến Harry cùng một gia hỏa tên là Draco còn có tùy tùng của hắn cãi lộn đánh nhau, luôn có thể nhìn thấy ma dược khóa giáo sư Snape cái kia mặt âm trầm cùng trong mắt che dấu rất sâu đối với Harry chỗ đó cái loại này yêu cùng hận đan vào cảm tình (nếu như không phải ngẫu nhiên theo một ít miệng rộng bức họa biết được một ít tin tức có lẽ ta cũng sẽ nhìn lầm), cũng luôn có thể phát giác tại phía trong tòa thành cái kia tựa hồ nhìn không tới một mực đang bành trướng âm mưu, là người phương Tây quá trắng ra chẳng muốn đi che dấu vẫn là lúc trước trải qua quá nhiều luôn nghi thần nghi quỷ? Sau khi lần nữa nghe được một cái Harry bản "Rừng cấm đại đào vong" ta cảm thấy được càng giống khả năng trước, bởi vì ta không cảm thấy loại tay mơ này có thể chạy thoát, cho nên đằng sau Harry cũng có thể có người đang khiêng. Flamel, ma pháp thạch, Voldemort, cuối cùng Harry rốt cục đã trở thành một anh hùng —— nhận lấy hoan hô của người trong toàn trường, nhưng những thứ này ngoại trừ tại tiểu phù thủy trong miệng nhiều hơn một cái trà dư tửu hậu chủ đề ra không có nửa điểm tác dụng —— ít nhất ta không thấy được, nếu như ta là Harry ta càng hy vọng cho ta ít tiền. Nghỉ hè đã đến, gối lên y phục duy nhất có thể thay, ta nằm ở trên ghế công viên trong thành phố nhìn chằm chằm vào cái kia hoa mỹ bầu trời đêm, ban đêm ẩm ướt gió nhẹ mang đến từng trận tình cảm ấm áp. Một người trên thế giới này cũng nên sống sót, tận khả năng sống sót, thế gian này sẽ không ngăn cách tất cả hi vọng của một người, sở dĩ ngươi tuyệt vọng, là bởi vì chính ngươi đã buông tha chính ngươi. "Hoveyking lão tiên sinh, ta có thể ở chỗ này thuê phòng không?" Ta đứng thẳng tắp ở trước mặt một lão giả lẳng lặng đợi hắn tuyên án, tiền còn lại đã không đủ để ta tiếp tục dông dài, ta cũng cần một chỗ đặt chân có thể nghỉ ngơi. "Có thể." Lão giả vừa mới dứt lời bên cạnh một nữ hài lớn hơn vài tuổi so với ta đã tung tăng như chim sẻ, tựa hồ so với ta còn cao hứng hơn, giúp đỡ ta đem hành lý không lớn xách vào trong nhà, chẳng biết lúc nào một mực lạnh lùng khuôn mặt để lộ vẻ mỉm cười. Nàng gọi Ibbie, một nữ hài Anh quốc hấp tấp, rất không thục nữ, trong phòng hoặc trên ban công luôn có thể gặp được nàng tùy ý ném nội y, là một đứa con gái khiến cho lão Hoveyking rất đau đầu. Thân thể đơn bạc cùng còn nhỏ tuổi khiến cho ta cùng với phần lớn công tác vô duyên, ở chỗ sâu trong ký ức trầm trọng chắc chắn sẽ có một ít đồ vật dùng được, ví dụ như trò chơi, dù sao nó dựa vào là sáng ý. Một nam nhân tên là lão Jack cho ta món tiền đầu tiên, để cho ta có nhiều thời gian làm chuyện của mình hơn —— ma pháp. Học kỳ mới, lịch trình mới. Đơn thuần Harry cùng ngây thơ Ron luôn có thể gây ra rất nhiều họa đồng thời đắc ý trong đó, cũng luôn có thể đem Hermione vì bọn họ suy nghĩ tức giận trong thâm tâm chảy nước mắt, mà ta cuối cùng là rời rạc ở bên ngoài tổ bốn người làm chuyện chính mình muốn làm, đại đa số thời gian ta càng ưa thích chính là ngồi ở bên hồ dựa vào đại thụ thỉnh thoảng hướng bên trong ném tảng đá, nhìn xem trong hồ thỉnh thoảng tạo nên từng đạo rung động sau đó chậm rãi biến mất ở trong thời gian vuốt lên. Chương trình học buồn tẻ không cách nào mang cho ta hấp dẫn quá lớn, cuộc sống đơn điệu không có cách nào mang đến cho ta một chút kích thích, một từ ngữ ly kỳ hấp dẫn toàn bộ chú ý của ta —— trường sinh linh giá, một loại sinh vật kỳ quái đi vào trong tầm mắt của ta —— giám ngục Azkaban, ta giống như nổi điên nghiên cứu tất cả thứ đồ vật cùng linh hồn có quan hệ, chỉ vì thực hiện một phỏng đoán trong nội tâm —— con người thật sự có thể Vĩnh Sinh sao? Bất kể là có đáp án hay không, ta cần chính là vì chính mình tìm một phương hướng có thể cố gắng, không hơn. Đám tiểu hài tử cuối cùng có thời điểm lớn lên, mà ta cũng rốt cục cùng những tiểu gia hỏa có thể gọi là thiếu niên này có một ít chủ đề cộng đồng, dù sao ta không phải không muốn đoạn tuyệt với nhân thế, không cùng bất luận kẻ nào giao tiếp, chỉ là trước kia cùng mao hài không có quá nhiều chủ đề, năm đó ta 14 tuổi. Cảnh tuyết ở Hogwarts luôn đẹp nhất đấy, đội mũ rộng vành ma pháp không dày nhưng rất ấm áp thoải mái dễ chịu dùng tiền của chính mình mua được, ta ngồi ở tòa thành chỗ cao nhất ngắm nhìn phương xa, một vòng trăng tròn treo ở trong màn đêm, ánh trắng tròn sáng ngời chiếu vào trên mặt đất rải cho đất tuyết một tầng ngân sắc quang mang, đất tuyết trên mặt đất lưu lại dấu vết "Làm loạn" ban ngày của các học sinh, ở phương xa trong rừng cấm yên tĩnh như đã ngủ say ngẫu nhiên còn có thể chứng kiến dấu vết dã thú đi ra kiếm ăn, hai chân của ta buông xuống ở bên ngoài tòa thành lay động nhai lấy rễ cỏ sớm đã không có mùi vị, suy nghĩ sớm đã không biết chạy về phía phương nào. Quên không được, ngày đó một tịnh ảnh thành thục ngồi ở bên cạnh của ta, nàng hai tay nắm chặt, khuôn mặt khẽ nhếch, hai mắt mỉm cười, cười tươi như hoa, sau đó một cánh tay phải trắng nõn đưa tới trước mặt của ta: "Fleur. Delacour. Ngươi thì sao?" "Winster. Ryan." Một cánh tay hơi nhỏ hơn một chút đưa tới, nhẹ nhàng nắm chặt liền rụt trở về. Đêm nay ánh trăng trở nên sáng ngời, dưới ánh trăng bóng dáng của nàng cô đơn và xinh đẹp, làm lòng người tan nát, tóc bạc theo gió phập phồng nhộn nhạo hào quang màu bạc, trong đôi mắt to màu xanh da trời tràn đầy vui vẻ, nụ cười trong vắt tự nhiên hào phóng rồi lại giống như yêu tinh, đâm vào tính mạng người khác. Ta chưa bao giờ tận lực tranh đoạt vật gì, trước kia như thế, sau này ••• ai biết! Chẳng biết lúc nào ta bắt đầu bộc lộ tài năng, dù sao ta chưa bao giờ để ý qua, trên cái thế giới này sự tình đáng giá ta chăm chú đối đãi kỳ thật cũng không nhiều, có lẽ, muốn nhiều rồi. Cuộc sống bình thản chấm dứt khi người kia phục sinh, hắn công chiếm bộ pháp thuật, cho nên ••• chúng ta chạy thoát. Một người tiếp một người chết đi, Dumbledore, Snape, Moody, ••••, ta không thèm để ý là ai lên làm lão đại, ta để ý chính là có thể an toàn sống sót hay không, ai làm lão đại cùng ta có quan hệ gì đâu? Ý nghĩ như vậy một mực giữ vững đến trước khi các nàng chết đi. Trong một căn phòng bốc lên hỏa diễm hừng hực ta đã tìm được Ibbie đang hấp hối, mái tóc xinh đẹp của nàng sớm đã bị hỏa thiêu dính sát ở trên da đầu, trên mặt hơn phân nửa cũng bị đốt trọi nhìn không tới gương mặt vốn là tịnh lệ, lúc chứng kiến ta khóe miệng nàng giật giật giống như lộ ra vẻ mỉm cười: "Đã lâu không gặp." Ở kiếp này mười mấy năm qua, ta lần thứ nhất rơi lệ. Rất nhiều ký ức luôn ở trong lúc vô tình giống như một cái ly bị đâm thủng một lỗ nhỏ, từng giọt một chảy ra, nhưng luôn có rất nhiều sẽ khắc cốt minh tâm đến chết không quên. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang