Hào Nhoáng
Chương 3 : Rất vui được làm quen
Người đăng: Wendy2608
Ngày đăng: 08:18 19-06-2025
.
Ken hỏi trong nhóm:【Chúng ta có nên liên hệ với anh ta để rút bài không?】
Khương Lan không trả lời, cô đợi xem Ôn Nghệ nói gì trước.
Ôn Nghệ:【Rút cái gì mà rút, nếu cậu liên hệ thì anh ta lại có thứ để viết rồi.】
Ken:【Chúng ta cứ để yên cho họ chửi bới thậm tệ như vậy sao...?】
Những fan của Beto và người quen thuộc với phong cách nói chuyện của anh ta đều có thể cảm nhận được sự chế nhạo và mỉa mai xuyên suốt bài weibo này.
Việc châm biếm các thương hiệu khác phân phối chức danh (title) tại khu vực Trung Quốc, đồng thời cũng đặt nghi vấn rằng Via chỉ muốn tiết kiệm chi phí nên mới trao cho Từ An An chức danh đại sứ toàn cầu.
Trên con đường trẻ hóa hàng xa xỉ, Via chạy quá chậm, Via chạy một cách chật vật.
"Kiếm tiền nhanh" + "đồng phục sinh viên" ≈ mẫu hot trend.
Đó là đánh giá cốt lõi của Beto dành cho buổi trình diễn thời trang nữ New York lần này của Via.
Cay nghiệt không?
Cay nghiệt.
Khương Lan trả lời trong nhóm chat:【Cứ để đấy.】
Khương Lan vẫn nhớ ba năm trước, Beto từng chân thành khen ngợi buổi trình diễn Via mà sau này anh ta gọi là "khúc ca tuyệt vọng trước khi sa đọa". Đối với chiến lược trẻ hóa hiện tại của Via, Beto chua chát bởi vì anh ta kỳ vọng nhiều hơn vào thương hiệu này. Bị chỉ trích không phải vấn đề, không bị chê bai, không được kỳ vọng mới đáng lo.
Tối hôm đó trước khi đi ngủ, Khương Lan lại xem lại weibo của Beto. Những đánh giá về xu hướng street hóa hàng hiệu cùng hai câu hỏi xoáy sâu vào văn hóa đường phố và thời trang đường phố khiến cô suy nghĩ thêm một lúc.
Sáng hôm sau khi cuộc họp kết thúc, Khương Lan suy nghĩ một chút rồi vẫn quyết định đến hiện trường quay phim của Từ An An thăm hỏi.
Ôn Nghệ rất bất ngờ khi thấy Khương Lan xuất hiện. Cô biết lịch trình của Khương Lan dày đặc thế nào, trước đó Khương Lan đã nói là không đến, vậy mà giờ lại có mặt. Khương Lan hiếm khi thay đổi quyết định của mình.
Ôn Nghệ hỏi: "Chị Lan có việc gì cần đặc biệt đến hiện trường dặn dò không ạ?"
Khương Lan nói: "Chị đến xem."
Nhiếp ảnh gia và trợ lý đang điều chỉnh ánh sáng tại hiện trường quay.
Từ An An không trở lại phòng nghỉ, mà ngồi trên chiếc ghế không xa, đeo tai nghe nghe nhạc. Sau hai bài hát, cô ta mở mắt ra và phát hiện chiếc ghế vốn thuộc về Đinh Thạc giờ đang có Khương Lan ngồi.
"Hey." Từ An An hơi ngạc nhiên.
Khương Lan cũng nói: "Hey."
Từ An An nhoẻn miệng cười. Hai ngày trước tại show diễn lớn của Via, cô bé đã thành công làm quen với Quashy, tâm trạng cô gái nhỏ này rất tốt.
Khương Lan liếc nhìn điện thoại của cô, giao diện phát nhạc trên ứng dụng hiển thị bìa album của Quashy. Khương Lan hỏi: "Hay không?"
Từ An An đáp: "Of course!" Rồi cô đưa cho Khương Lan một chiếc tai nghe, "Chị có thể thử nghe xem."
Khương Lan nhét tai nghe vào tai.
Từ An An chọn một bài hát để phát. Khoảng 10 giây sau, cô lại lật giao diện lời bài hát ra, đưa cho Khương Lan xem: "Lời rất hay."
Bản thân Khương Lan rất ít khi nghe tác phẩm của các nữ rapper người Mỹ gốc Phi. Cô đọc những lời được Từ An An khen là hay, trong đó miêu tả ham muốn tình dục của một người phụ nữ, và cách cô ta chơi đùa với cơ quan sinh dục của một người đàn ông.
Ham muốn sống động của người phụ nữ phá vỡ lồng giam, mạnh mẽ và đầy sức mạnh, như một lưỡi dao sắc bén cắt đứt ánh sáng trước mắt Khương Lan.
Khương Lan nheo mắt, mỉm cười: "Nghe hay đấy."
Từ An An dùng ngón tay gõ nhịp vào thành ghế: "Sáng tác được nhạc như thế này, thật là cool."
Khương Lan nhìn Từ An An.
Cô gái này từ khi ra mắt năm 16 tuổi đã sống dưới hàng ngàn ánh đèn flash, có lẽ cô chưa từng có trải nghiệm tình dục, Khương Lan không chắc liệu cô có thực sự hiểu được lời bài hát này hay không.
Từ An An khẽ hát theo giai điệu. Một lúc sau, cô bất chợt nói: "Ký hợp đồng đại diện hình ảnh với em khiến các anh chị rất khó xử phải không?"
Khương Lan hỏi: "Tại sao em lại nghĩ vậy?"
Từ An An đáp: "Em cũng lướt Weibo mà. Rất nhiều người bảo em không xứng đáng."
Khương Lan nói: "Đúng là có những bình luận như vậy."
Từ An An quay đầu nhìn cô.
Khương Lan cũng nhìn cô ấy.
Từ An An nói: "I like you." Ngay sau đó, cô ấy lại nhe răng cười, "You are kind of cool!"
Khi rời đi, Khương Lan đến chào Đinh Thạc.
Đinh Thạc rất lo lắng không biết Từ An An đã nói gì không phù hợp với phía thương hiệu. Đáng lẽ anh phải đi theo cô ấy suốt, nhưng Ôn Nghệ đã gọi anh đi xác nhận kịch bản đã chỉnh sửa cho video quay ngày mai. Trợ lý của Từ An An hoàn toàn không kiểm soát được cô.
Anh nói: "Chị Lan, lần này đến New York làm phiền mọi người sắp xếp trước sau rồi."
Câu này không phải khách sáo, chuyến đi New York của Từ An An lần này tốn kém không ít. Từ hạng vé máy bay đến đường VIP, khách sạn đến xe đưa đón và ăn uống, tiêu chuẩn của Từ An An thế nào thì đoàn tùy tùng của cô cũng được hưởng chuẩn đó.
Khương Lan nói: "Không vất vả đâu. Dù sao lúc ký hợp đồng bên anh đã nhượng bộ một bước lớn như vậy, về hợp tác sau này chúng tôi không thể đối xử sơ sài với nghệ sĩ và bên anh được."
Đính Thạc hơi ngượng ngùng cười.
Beto đã không sai khi châm biếm trong bài đăng Weibo đó.
Danh hiệu đại sứ toàn cầu của Từ An An là do quản lý của cô - Đinh Thạc và giám đốc thương mại thông qua trung gian và Via kiên trì đàm phán mới có được.
Ban đầu khi Ôn Nghệ thông qua trung gian lần đầu tiên hỏi giá, câu trả lời nhận được là mức giá tiêu chuẩn cho hợp đồng đại diện thương hiệu độc quyền toàn bộ sản phẩm quần áo/giày dép/phụ kiện của Từ An An trong một năm là 15 triệu nhân dân tệ (khoảng 54 tỷ VNĐ), bao gồm 6 ngày quay, 2 lần tham gia sự kiện và 4 bài đăng Weibo thương mại. Còn vô số điều khoản bổ sung khác.
Vì biết là Via hỏi giá, đội ngũ của Từ An An sẵn sàng giảm mức giá tiêu chuẩn xuống còn 10 triệu tệ (khoảng 36 tỷ VNĐ) một năm.
Ôn Nghệ đến báo cáo với Khương Lan, Khương Lan nói: “Hỏi họ xem, muốn giảm xuống 3 triệu tệ (khoảng 11 tỷ VNĐ) cần điều kiện gì.”
Mức giá chém này quá phi lý, người trung gian không thể chuyển lời này, nên khi Đinh Thạc đến Thượng Hải công tác đã trực tiếp hẹn gặp Khương Lan và Ôn Nghệ để đàm phán.
Đinh Thạc cũng không ngại ngùng gì, nói chuyện rất thẳng thắn, hỏi liệu có thể cho danh hiệu đại sứ toàn cầu không.
Không biết từ năm nào mà nỗi ám ảnh về danh hiệu của ngôi sao Trung Quốc bắt đầu phổ biến. Dường như không thêm tiền tố địa lý thì không thể hiện được đẳng cấp. Thực ra với thương hiệu như Via, đại sứ là đại sứ, dù có lên sao Hỏa cũng vẫn là đại sứ của Via, thêm hay không thêm hai chữ "toàn cầu" chẳng có khác biệt gì. Khi phát thông cáo ở Trung Quốc thì thêm, nhưng trụ sở chính phát vẫn sẽ không thêm, nếu tầm ảnh hưởng quốc tế của ngôi sao không đủ, truyền thông Âu Mỹ thậm chí còn không thèm đăng lại. Việc sẵn sàng giảm 70% giá chỉ vì một danh hiệu quả thực là đặc sản Trung Quốc.
Nhưng câu nói này Khương Lan và Ôn Nghệ đều không nói tại hiện trường.
Sau đó Khương Lan đi xin chỉ thị của Trần Kỳ Nhuệ, cô hỏi: Sếp, có phong chức danh này không?
Trần Kỳ Nhuệ hỏi ngược lại: Ngân sách của em năm nay rất dồi dào?
Khương Lan nói: Ok.
Chiều hôm sau, sau khi kết thúc cuộc họp quan trọng nhất, Khương Lan về khách sạn trả phòng rồi thẳng tiến ra sân bay.
Ngồi trong phòng chờ sau khu vực kiểm tra an ninh, Khương Lan cuối cùng cũng thả lỏng được chút. Cô ăn nhẹ rồi mở ứng dụng WeChat lướt qua dòng trạng thái bạn bè.
Chưa lướt được mấy dòng đã thấy bài đăng của Trịnh Mạt Lị. Trịnh Mạt Lị là chủ một công ty tổ chức sự kiện địa phương từng hợp tác với Via trong các hoạt động cửa hàng tại Trung Quốc. Khương Lan và cô ấy có quan hệ khá tốt.
Dòng trạng thái của Trịnh Mạt Lị viết: Toàn là giới trẻ [cool]
Khương Lan mở bức ảnh cô ấy đăng, đó là một bức ảnh thi công tại hiện trường sự kiện.
Khương Lan nhấn vào avatar hỏi:【Đang bận rộn với sự kiện gì của giới trẻ thế?】
Trịnh Mạt Lị:【Một triển lãm thương hiệu đường phố cực kỳ niche, có cả trong và ngoài nước, năm nay lần đầu tổ chức ở Thượng Hải, cực kỳ kín tiếng. Thú vị hơn nhiều so với những triển lãm đại trà kiểu innersect. Bên trong có hai thương hiệu năm nay tìm chúng tôi hợp tác làm pop-up store.】
Khương Lan suy nghĩ một chút, hỏi:【Khi nào triển lãm diễn ra? Ở đâu?】
Trịnh Mạt Lị:【Thứ Sáu này nhé. Cậu đã từ New York về chưa? Khi nào về vậy? Tôi đến đón caạu nhé, dùng thẻ nhân viên đi cổng nội bộ cho nhanh.】
Khương Lan:【Tối nay bay từ New York về. 7h tối thứ Sáu gặp ở dưới tòa nhà công ty tôi nhé.】
Sau khi lên máy bay, Khương Lan xin tiếp viên một chai sleeping water nhỏ, uống sau khi cất cánh.
Bay được bốn tiếng, Khương Lan vẫn chẳng buồn ngủ chút nào. Cô thử đủ cách để chìm vào giấc ngủ: đọc sách giấy, viết email, nghe tiếng ồn trắng, nhưng đều thất bại. Cô cần tự làm kiệt sức bản thân thật sự.
Trong khoang ghế hạng thương gia bán kín, Khương Lan bất đắc dĩ lấy từ túi xách tay ra một quả trứng rung nhỏ gọn. Khác với chiếc máy massage cô dùng ở khách sạn, đây chỉ là phiên bản tạm bợ.
Tiếng ồn từ quả trứng rung bị lấn át bởi âm thanh gầm rú của động cơ máy bay.
Ở độ tuổi đôi mươi, Khương Lan tuyệt đối không thể tưởng tượng được rằng sau tuổi ba mươi, ham muốn tình dục của cô lại có thể mãnh liệt đến thế.
Đối với Khương Lan, ham muốn tình dục cũng giống như ăn uống, ngủ nghỉ - một nhu cầu tự nhiên.
Đôi lúc ở tuổi ba mươi hai, Khương Lan thậm chí nghi ngờ rằng ham muốn mãnh liệt trong cô bắt nguồn từ bản năng gốc rễ - gen di truyền nữ giới sau hàng vạn năm tiến hóa đang thúc ép người phụ nữ độc thân lâu năm như cô tìm kiếm bạn tình để duy trì nòi giống.
Cô ấy vô cùng ghê tởm thứ bản năng nguyên thủy không thể tự kiểm soát này. Nhưng cô lại phụ thuộc vào nó để trở nên hưng phấn, rồi chìm vào giấc ngủ sâu.
8 giờ sáng thứ Sáu, Khương Lan bước vào công ty.
ViVian cũng đến sớm, thấy Khương Lan liền ngạc nhiên: "Sớm thế? Đừng bảo về nhà xong cậu không ngủ nhé?"
Khương Lan đáp: "Trên máy bay ngủ say rồi, về lại phải điều chỉnh múi giờ nên thôi không ngủ nữa."
Trần Kỳ Duệ đến công ty lúc 8 giờ 30. ViVian gọi nội bộ bảo Khương Lan vào văn phòng Trần Kỳ Duệ. Khương Lan nói vâng.
Bước vào cửa, Khương Lan chào Trần Kỳ Duệ: "Sếp, chào buổi sáng."
Trần Kỳ Duệ nói: "Ngồi đi."
Khương Lan ngồi xuống ghế sofa.
Trần Kỳ Nhuệ nói: "Năm sau budget bên em anh đã thương lượng xong với global. Tập đoàn sẽ lấy một phần từ ngân sách Bắc Mỹ để hỗ trợ Trung Quốc, chi phí bên em sẽ do local chi trả trước, sau đó họ sẽ refund theo quý."
Khương Lan hỏi: "Một phần là bao nhiêu?"
Trần Kỳ Nhuệ nói: "Cộng thêm phần này, budget năm sau của em có thể đạt 15% doanh thu mục tiêu."
Khương Lan nói: "Cảm ơn sếp."
Trần Kỳ Nhuệ không phản hồi lời cảm ơn này. Từ đầu đến cuối, anh cũng không hỏi Khương Lan chuyến công tác này có mệt không, có cần nghỉ ngơi điều chỉnh vài ngày không.
Khương Lan đã báo cáo tình hình ngân sách và tìm kiếm sự giúp đỡ từ Trần Kỳ Nhuệ vào tối thứ Hai theo giờ New York. Trần Kỳ Nhuệ đã đưa ra phản hồi rõ ràng cho Khương Lan vào sáng thứ Sáu theo giờ Bắc Kinh.
Ôn Nghệ trước đó từng than phiền rằng Neal thật sự không coi mọi người là con người.
Nhưng đối với Khương Lan, cô không cần một sếp hỏi han ấm lạnh hay quan tâm nhân văn, cô cần một sếp có thể tạo nền tảng và phân bổ nguồn lực cho cô.
Có thể gánh vác được những việc mà cấp dưới không đảm đương nổi, có thể giải quyết được những vấn đề mà cấp dưới không xử lý được, đó mới là tiêu chuẩn của Khương Lan về một ông chủ đủ tư cách.
Trần Kỳ Nhuệ yêu cầu Khương Lan phải có mặt tại công ty trước 9 giờ thứ Sáu để tham dự một cuộc họp quan trọng.
Nền tảng thương mại điện tử bên thứ ba có lượng người dùng lớn nhất Trung Quốc sắp ra mắt Luxury Pavilion (Trung tâm hàng hiệu), một đội ngũ hôm nay đã đặc biệt từ Hàng Châu đến Thượng Hải để thăm các trụ sở chính của các thương hiệu xa xỉ quốc tế tại Trung Quốc.
Via tại Trung Quốc vẫn chưa bắt đầu mở rộng kênh thương mại điện tử, trang web chính thức của thương hiệu cũng chưa mở chức năng mua sắm trực tuyến. Tập đoàn Slash đầu năm đã thông báo Via sẽ thử nghiệm kênh kinh doanh thương mại điện tử trong năm nay, Trung Quốc là một thị trường vô cùng quan trọng.
Môi trường tiếp thị số, truyền thông số và thương mại điện tử của Trung Quốc khác biệt rất lớn so với châu Âu và Mỹ. Các thương hiệu phương Tây chủ yếu dựa vào website chính thức, nhưng lựa chọn đầu tiên của người tiêu dùng Trung Quốc khi mua sắm trực tuyến lại thường là các nền tảng bên thứ ba.
Tuy nhiên, các thương hiệu xa xỉ quốc tế luôn tỏ thái độ dè dặt và kháng cự đối với các sàn thương mại điện tử bên thứ ba tại Trung Quốc.
Lý do có hai điểm: một là hàng giả, hai là dịch vụ mua hộ.
Sự tồn tại của khối lượng khổng lồ các giao dịch C2C trong khu vực xám này gây tổn hại không nhỏ đến hoạt động kinh doanh của bất kỳ thương hiệu xa xỉ quốc tế nào tại Trung Quốc.
Đội ngũ khu vực Trung Quốc của Via thể hiện thái độ trung lập và cởi mở ở mức độ nhất định đối với chuyến thăm này của đối phương.
Trong cuộc họp, Trần Kỳ Duệ rất ít nói. Chỉ khi đội ngũ đối phương trình bày dữ liệu, Trần Kỳ Duệ mới hỏi một câu: "Dữ liệu có chính xác không?"
Lúc đó trên màn hình lớn hiển thị doanh số mua hàng hộ nước ngoài của Via trên nền tảng này trong năm qua: 300 triệu nhân dân tệ (khoảng 1080 tỷ VNĐ).
Sau cuộc họp, Khương Lan và trưởng phòng marketing của đội ngũ đối phương đã thêm nhau vào WeChat.
Người phụ trách thị trường đối phương sinh năm 91, đã dẫn dắt một đội ngũ lớn gồm vài chục người, trong tay quản lý hơn chục IP marketing cấp nền tảng. Đây là lần đầu tiên Khương Lan trực tiếp và gần gũi cảm nhận được tình hình nhân tài trong ngành công nghiệp internet Trung Quốc hiện nay.
Đây từng là một ngành công nghiệp rất xa lạ với ngành hàng xa xỉ.
Nhưng ở Trung Quốc ngày nay, không có gì là không thể thực hiện được.
7 giờ tối, Trịnh Mạt Lị đúng giờ đến đón Khương Lan dưới tòa nhà công ty.
Khương Lan lên xe, đưa cho cô ấy món quà nhỏ mang về từ New York rồi thắt dây an toàn: "Cảm ơn. Chúng ta đi thôi."
Trịnh Mạt Lị lại không chịu khởi động xe. Cô nhìn ngắm bộ quần áo và đôi giày trên người Khương Lan, muốn nói lại thôi.
Khương Lan hỏi: "Sao vậy?"
Trịnh Mạt Lị nói: "Cậu có muốn thay quần áo và giày không? Ở đó chẳng ai ăn mặc như cậu cả."
Khương Lan quanh năm đi làm đều mặc váy của Via, đi giày Via với độ cao khác nhau. Trang phục trên người cô chỉ có một chữ: Đắt.
Khương Lan không dễ dàng nhượng bộ: "Có cần thiết không? Đi thôi."
Trịnh Mạt Lị nói: "Cậu chắc chứ? Điều hòa bên đó không thể so với tòa nhà văn phòng của các cậu được đâu."
Khương Lan đáp: "Ở New York nhiệt độ giảm mạnh chỉ còn 13 độ tôi mặc thế này còn không chết cóng nữa là."
Trịnh Mạt Lị cười khẽ rồi khởi động xe.
Đến nơi tổ chức sự kiện.
Trịnh Mạt Lị đeo vòng tay phát sáng màu vàng huỳnh quang của nhân viên vào cổ tay trái của Khương Lan, rồi cười đùa: "Hahaha, nhìn màu vàng này khá hợp với váy của cậu đấy."
Khương Lan không nói gì, đi theo Trịnh Mạt Lị vào bằng lối nhân viên.
Dù Trịnh Mạt Lị nói đây là một triển lãm nhỏ kín đáo, nhưng đây là Thượng Hải, lại là tối thứ Sáu, không thể nào ít người được.
Nhìn thoáng qua, hầu như toàn là người trẻ.
Trịnh Mạt Lị dẫn Khương Lan đi nhanh một vòng, giúp cô có cái nhìn tổng quan về các thương hiệu tham gia triển lãm ở đây, sau đó đưa cô trở lại khu kho tạm mở mà mình phụ trách xây dựng cho một trong hai thương hiệu, lục tìm giữa đống đồ hỗn độn để kiếm nước cho cô uống.
Trịnh Mạt Lị nói: "Chỗ tập trung giới trẻ thì không khí thế này đấy, đừng đòi hỏi cao quá."
Khương Lan liếc nhìn vào bên trong.
Trong góc sâu nhất của kho tạm, có một chiếc ghế bình thường. Trên ghế là một người đàn ông đang ngủ. Anh ta đội mũ lưỡi trai, mặc áo hoodie, quần dài và giày thể thao. Từ đầu đến chân đều một màu xám đậm. Từ đầu đến chân không có bất kỳ logo thương hiệu nào.
Trang phục trên người anh ta chỉ có một từ để miêu tả: không nhãn hiệu.
Trịnh Mạt Lỵ sau khi lấy nước cho Khương Lan liền đi làm việc khác.
Khương Lan đứng bên ngoài rất lâu. Trong lúc đó, Trịnh Mạt Lỵ quay lại một lần, thấy cô vẫn đứng nguyên tại chỗ, liền hỏi: "Đến rồi mà không đi xem xung quanh à?"
Khương Lan lắc đầu, cô chỉ muốn đứng đây quan sát kỹ những người trẻ tuổi này.
Một lúc sau, Trịnh Mạt Lị quay lại, thấy cô vẫn giữ nguyên tư thế đó, không nhịn được nói: "Cậu mặc bộ này đứng đây, thật sự không cảm thấy mình lạc quẻ sao?"
Khương Lan nói: "Không."
Khương Lan lại nói: "Tôi tưởng sự ngầu trong mắt người trẻ là có thể bao dung những người khác biệt cùng đứng trên con phố thuộc về họ."
Phí Ưng bị rung tỉnh giấc.
Anh lấy điện thoại từ túi quần, liếc nhìn người gọi. Đây là giấc ngủ sâu nhất của anh trong hai ngày đến Thượng Hải lần này, dù chỉ chưa đầy bốn mươi phút.
Phí Ưng cắm tai nghe, nhấn nút nghe máy: "Ông chủ Hồ."
Giọng Hồ Liệt vang lên ổn định: "Phí Ưng. Hôm nay tôi đến Thâm Quyến, bên này có hội nghị khoa học dữ liệu. Nếu rảnh thì cùng ăn cơm."
Phí Ưng nói: "Tôi đang ở Thượng Hải."
Hồ Liệt nói: "Ồ. Đến Thượng Hải mà không tìm tôi? Đến từ hôm nào?"
Phí Ưng nói: "Hôm qua mới từ Nhật về. Mệt quá chưa kịp liên lạc với bạn bè bên này."
Hồ Liệt lại hỏi: "Mấy ngày nữa về Thâm Quyến? Tôi dự định tối chủ nhật quay lại Thượng Hải."
Phí Ưng nói: "Không đi nữa."
Hồ Liệt nói: "Không đi nữa là ý gì?"
Phí Ưng nói: "Dọn hẳn qua đây."
Hồ Liệt suy nghĩ một chút, rồi nói: "Biết rồi. Đội ngũ đầu tư của cậu ở Thượng Hải hiện còn thiếu người không? Bên tôi có nguồn lực có thể giới thiệu."
Phí Ưng nói: "Tạm thời không thiếu."
Hồ Liệt nói: "Được. Nếu có việc gì khác cần giúp cứ nói."
Phí Ưng không khách khí: "Cho mượn chiếc xe."
Hồ Liệt thắc mắc: "Tài sản của cậu gấp bao nhiêu lần tôi? Cậu mượn xe của tôi?"
Phí Ưng nói: "Xe của tôi chưa chuyển đến. Anh nhiều xe, cho tôi mượn một chiếc dùng tạm vài ngày. Tôi muốn chiếc Subaru độ của anh."
Hồ Liệt cười bật: "Cậu đã tính toán sẵn từ trước rồi nhỉ. Được thôi, lát nữa tôi sẽ bảo người gửi xe qua cho cậu. Cậu gửi địa chỉ cho tôi đi."
Sau khi cúp điện thoại, Phí Đứng đứng dậy, vươn vai vài cái.
Trần nhà kho sau quá thấp, giơ tay lên cũng khó khăn, anh đành phải bước ra ngoài. Bên ngoài ồn ào náo nhiệt, đêm thứ Sáu ở Thượng Hải người qua lại tấp nập, ai đã nói với anh rằng triển lãm này chắc chắn có thể tổ chức một cách kín đáo?
Phí Ưng chân đứng lại, đảo mắt nhìn quanh, giữa một biển người trẻ tuổi có một người phụ nữ ăn mặc khác biệt hoàn toàn.
Trong giới anh thường lui tới vốn đã ít phụ nữ, huống chi là những người phụ nữ ăn mặc kiểu này, anh không khỏi liếc nhìn thêm vài lần.
Khi Phí Ưng đi ngang qua cô ấy, cô đang nói chuyện với người bên cạnh.
Anh nghe thấy cô nói: "Tôi nghĩ sự 'ngầu' trong mắt giới trẻ là khả năng bao dung để những người khác biệt cùng đứng trên con phố thuộc về họ."
.
Bình luận truyện