-
-
Tuỳ chỉnh
Font chữ
Palatino
Times
Arial
Georgia
Sáng sớm, Trương Hàm khoanh chân ngồi trong phòng, hai mắt nhắm nghiền, cả người hoàn toàn bất động. Một vài tia nắng nhẹ xuyên qua rèm cửa chiếu lên mặt hắn, hai mắt hắn khẽ run, chậm rãi mở ra. Trên mặt Trương Hàm không dấu nổi sự thất vọng, khẽ thở dài:
- Đúng là không có cách nào cảm giác được ám năng lượng, hơn nữa tất cả các chủng năng lượng khác trong không gian này còn bài xích ta, làm thế nào bây giờ?
Từ tối qua nghe theo lời khuyên của Vô Hư hắn bắt đầu thử câu thông năng lượng ngoại giới, nhưng kết quả suốt một đêm là hoàn toàn thất bại. Việc này dù tâm lý đã có đoán trước nhưng sự thực vẫn khiến Trương Hàm vô cùng uể oải.
Khẽ lắc đầu, tạm thời không suy nghĩ về việc này nữa, hắn bước vào phòng tắm, thay một bộ quần áo khác rồi bước xuống lầu. Từ trong bếp truyền đến mùi thơm nức khiến Trương Hàm nhanh chân đi vào, bên trong chỉ có hai người, Ảnh Sát và Anna.
Ảnh Sát lúc này đang mặc tạp dề, chuyên tâm nấu nướng, mà Anna thì hai tay chống cằm, vẻ mặt vẫn còn ngái ngủ, thấy Trương Hàm đi tới bèn mỉm cười với hắn, bộ dạng vô cùng đáng yêu.
- Buổi sáng tốt lành.
- Buổi sáng tốt lành.
Trương Hàm cười gật đầu đáp lại cô gái nhỏ này, theo sau ngồi xuống cạnh bên, im lặng chờ Ảnh Sát nấu xong. Không phải nói chứ nhìn bộ dạng nàng bây giờ khiến hắn có cảm giác là lạ. Dù sao hình ảnh một nữ nhân tóc bạc mặt lạnh như băng đang chuyên tâm nấu ăn, xem thế nào đều có cảm giác không hài hòa.
Một lúc sau Ảnh Sát bưng thức ăn ra, là xúc xích và trứng chiên, còn thêm bánh mỳ nướng. Nàng đặt hai đĩa đồ ăn trước mặt Trương Hàm và Anna, còn bản thân thì rót một cốc sữa yên lặng ngồi xuống.
Trương Hàm không còn cảm giác đói bụng, nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn đem đĩa đồ ăn dọn sạch, dù sao có cơ hội để được mỹ nữ nấu ăn cho không nhiều lắm nha. Một lúc sau, Vô Hư và Ota cũng đi vào. Ảnh Sát chờ tất cả đều đã ăn sáng xong, lúc này mới mở miệng:
- Đêm qua đã có nhiệm vụ truyền đến, L nhiệm vụ.
Nghe thấy tin này ngoại trừ Trươn Hàm, ba người còn lại sắc mặt đều hơi đổi, có thể thấy phải tham gia nhiệm vụ dạng L đối với bọn họ cũng không phải chuyện đơn giản gì.
- Địa điểm ở đâu?
Vô Hư hỏi.
- Nhật bản, một ngôi làng nằm cạnh chân núi phú sĩ, đây là tư liệu.
Ảnh Sát đáp, theo sau bàn tay khẽ vung, mặt bàn trước mặt bọn họ chợt nổi lên một số văn kiện và hình ảnh lập thể, y hệt cảnh tượng mà Trương Hàm đã thấy trong phòng của Cổ. Hắn ngưng thần, tập trung quan sát tư liệu trước mặt:
"Địa điểm: làng Waru, nằm cách phía nam núi Phú Sĩ 30 km.
Nhân khẩu: 189 người.
Sự việc: Ngày hai mươi tháng ba, nhân viên điều tra địa chất của cục địa lý Nhật Bản do có công vụ nên ghé qua làng Waku, phát hiện toàn bộ dân làng ly kỳ mất tích, không tìm thấy bất cứ dấu vết nào để lại. Cả làng chỉ còn lại súc vật nuôi tồn tại. Vụ việc nhanh chóng được thông báo cho cảnh sát, theo sau là lực lượng phòng vệ quốc gia, nhưng tất cả đều không thể tìm thấy một người nào, giống như toàn bộ dân làng qua một đêm đã bốc hơi khỏi mặt đất.
Đối tượng tình nghi: trước mắt chưa biết, nhưng ít nhất là ám sinh vật cấp B trở nên.
Nhiệm vụ: tìm ra nguyên nhân mất tích của 189 dâng làng Waku, nếu phát hiện người sống sót thực hiện hành động giải cứu, nếu phát hiện ám sinh vật yêu cầu tiêu diệt, hoặc bắt giữ nếu đủ khả năng".
- Chỉ có những thông tin này?
Vô Hư hỏi, Ảnh Sát gật đầu: - Trước mắt tổng bộ chỉ điều tra được nhiều như vậy, còn lại vẫn phải dựa vào chúng ta.
- Ám sinh vật B cấp là gì?
Trương Hàm lúc này mở miệng hỏi, hắn đối với phân cấp các loại ám sinh vật vẫn chưa rõ ràng. Mà Ảnh Sát nghe vậy thuận miệng giải thích:
- Căn cứ vào mức độ năng lượng trong cơ thể sinh vật ám năng lượng mà phân chia thành D, C, B, A, S, SS cấp. Nếu như lấy năng lượng trong cơ thể cậu để làm chuẩn, thì cậu thuộc về C cấp áp chót nhất, Anna và Ota là C cấp đỉnh phong. Mà B cấp là đẳng cấp của tôi và Vô Hư.
"Mình mới C cấp, hơn nữa còn là C cấp yếu nhất?" Trương Hàm thầm nghĩ, không khỏi quay qua nhìn tên béo và thiếu nữ tóc vàng, hai người này không ngờ tổng mức năng lượng còn cao hơn so với hắn. Vốn trước đây hắn từng nghĩ bản thân rất mạnh, rất lợi hại, nhưng hiện tại xem ra cũng chỉ là dạng trung bình mà thôi.
Lúc này một mực không lên tiếng Ota đột nhiên mở miệng:
- Nhiệm vụ lần này e rằng không đơn giản.
- Có phát hiện gì sao?
Ảnh Sát quay sang tên béo hỏi, mà ánh mắt mọi người trong lúc nhất thời đều đổ dồn vào hắn. Dù sao nhiệm vụ lần này là ở Nhật Bản, mà thằng này chính là dân Nhật Bản chính gốc một trăm phần trăm nha.
- Ngôi làng này tôi chưa từng đến, nhưng ở Nhật Bản có thể làm ra loại hành vi này, e rằng tám chính phần mười là sơn tinh quỷ quái gây nên, oán linh thường chỉnh trả thù, giết người, sẽ không chơi cái trò mất tích ly kỳ này.
- Cũng đúng. Chỉ là như vậy có chút phiền phức, yêu quái ở Nhật Bản rất nhiều loại, nhưng đều là dạng vô cùng khó chơi, hơn nữa cực cá biệt còn có cả cấp SS, gần như ngang với truyền thuyết rồi.
Vô Hư vuốt nhẹ mũi, vẻ mặt có chút lo lắng. Tất cả mọi người sắc mặt cũng không phải rất tốt. Dù sao Oán Linh là sinh vật ám năng lượng, dù là hình thái như nào thì bản chất vẫn là như vậy không thay đổi được, mọi người đối với chúng cũng có một số biện pháp nhắm vào. Nhưng nếu là sơn tinh quỷ quái thì lại khác, trong cơ thể chúng ngoài ám năng lượng ra còn hỗn hợp một số loại năng lượng khác, là cái mà người ta gọi là thần thông yêu pháp gì gì đó, hơn nữa hiện tại còn không biết là loại yêu quái nào để có thể đề phòng.
- Việc đến đâu hay đến đó thôi. Nhiệm vụ bắt đầu trong hai tuần nữa, mọi người chuẩn bị dần đi. Anna, thánh kinh của em rất quan trọng, trong thời gian này nhất định phải tập luyện nghiêm túc vào, nếu có thể sử dụng được thánh ca tịnh hóa là tốt nhất. Mà Vô Hư, tập trung chế tác thêm Trấn Ma phù, ít nhất phải đảm bảo số lượng đủ phân cho mỗi người. Lần này chúng ta có thêm người mới, so với quá khứ càng phải cẩn thận. Trương Hàm trong khoảng thời gian này cậu nên đi theo Vô Hư, nhanh chóng hiểu rõ về ám sinh vật và những việc cần lưu ý vào. Nhiệm vụ mỗi lần đều rất nguy hiểm, một phút lơ là cái giá sẽ phải trả là chính sinh mạng mình. Tất cả đã hiểu rồi chứ?
Tất cả đều gật đầu, Ảnh Sát thấy vậy mới hài lòng, đứng dậy đi lên lầu, Anna hướng về Trương Hàm làm mặt quỷ, theo sau nhanh chóng đuổi theo nàng. Trong phòng ăn nhất thời chỉ còn lại có ba nam nhân. Lúc này Ota sắc mặt có chút khó coi, trầm thấp mở miệng:
- Nhiệm vụ lần này e rằng không dễ làm a.
Hai người Trương Hàm và Vô Hư quay qua nhìn hắn, tên béo thở dài, nghiêng người tiến sát bọn họ, thần thần bí bí nói:
- Các ngươi có biết Waku tiếng Nhật nghĩa là gì không? Là ác quỷ đó, béo gia lần này e sợ phải bị lột mất mấy cân thịt đây".
Ota vỗ vỗ ngực, dáng vẻ rất đau lòng. Trương Hàm và Ota vẻ mặt xem thường liếc xéo hắn, nhưng sắc mặt hai người cũng không phải rất tốt, nhất là Trương Hàm, trực giác nói cho hắn nhiệm vụ lần này sẽ rất nguy hiểm, cực kỳ cực kỳ nguy hiểm.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Làng Waku, phía nam núi Phú Sĩ, Nhật Bản.
Đêm đến, cả ngôi làng không một tiếng động, chỉ cò vài cơn gió nhẹ thổi qua, đánh lên những phiến cửa sổ chưa cài nghe lạch cạch, lạch cạch. Mây đen dày nặng, ánh trăng khó khăn lắm mới có thể xuyên qua mây chiếu xuống, rọi lên từng căn nhà vắng bóng người, có một chút lạnh lẽo mà cô độc.
Lúc này, một âm thanh rất nhỏ vang lên, giống như có người đang thì thầm, lại như than thở.
- Trăng... trăng.
Từ trong những căn nhà, hàng loạt bóng người lặng lẽ mở cửa bước ra. Sắc mặt họ trắng bệch, hai mắt đen ngòm, trọng miệng không ngừng lẩm bẩm:
- Trăng... trăng.
Bọn họ xếp thành từng hàng, nối đuôi nhau đi vòng quanh làng, trong miệng vẫn nói không ngừng. Cũng không biết là bao lâu sau, ánh trăng dần dần mờ đi, những bóng người này lại lục tục trở về nhà của họ, theo sau cửa một lần nữa đóng lại. Không gian lại trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng gió vi vu thổi qua, dường như tất cả cảnh tượng ban nãy chỉ là một hồi ảo giác.
Sáng hôm sau, phi trường thủ đô Tokyo, năm người Thiên Ma chiến đội đã đặt chân lên Nhật Bản. Hiện tại mới vào hè, thời tiết vẫn còn khá mát mẻ, năm người đều mặc quần áo thoải mái, nhìn qua không khác gì với những khách du lịch.
- Ota, nơi này anh quen thuộc nhất, tìm một chỗ nghỉ ngơi đi.
Ảnh Sát cầm lên balo, phân phó một tiếng.
- Yes sir, đợi tôi một chút.
Ota gật đầu, theo sau thân hình béo núc ních nhanh chóng biến mất. Năm người đứng yên tại chỗ chờ đợi. Lại nói đây là lần đầu tiên Trương Hàm đến Nhật Bản, cho nên rất hiếu kỳ quan sát xung quanh. Ấn tượng đầu tiên đập vào mắt hắn là hiện đại. Thực sự vô cùng hiện đại, tất cả mọi thứ từ máy bán nước, trạm xe bus, cửa ra vào đều hoàn toàn được tự động hóa, hơn thế nữa có thể thấy được những robot giúp việc xuất hiện ở khắp nơi hỗ trợ du khách.
- Không biết quê hương mình bao giờ mới được như vậy.
Trương Hàm nhẹ giọng cảm thán, mà lúc này một chiếc xe màu đen chợt phanh lại trước mặt hắn, từ cửa sổ tên béo ló đầu ra, vẫy vẫy tay.
- Đi thôi.
Ảnh Sát mặt không biểu tình phân phó một tiếng, mọi người lục tục cầm lên hành lý tiến vào xe. Ota cầm lái, dọc đường đi miệng không ngừng ba hoa kể chuyện về Tokyo, nào là nơi nào ăn ngon, nơi nào chơi vui, chỗ nào lại có dịch vụ chăm sóc đặc biệt. Hắn nói chuyện rất hăng say, nước miếng tứ tung, hoàn toàn không thua gì hướng dẫn viên chuyên nghiệp. Chỉ là Trương Hàm ngồi ghế phụ cạnh bên lại phát hiện trong mắt hắn không ngờ lại có một tia bi thương nhàn nhạt.
Năm người tiến vào một khách sạn năm sao đỉnh cấp, mọi người thuê một phòng hạng vip, bên trong ngoài hai giường ngủ còn có cả phòng khách và bồn tắm hơi tự động. Theo như lời Ảnh Sát nói thì mỗi lần làm nhiệm vụ tốt nhất không nên tách ra, vì bọn họ sẽ không biết được nguy hiểm từ đâu ập tới.
Năm người sau chuyến bay dài cũng đã hơi mệt, vì vậy tất cả đều trở về phòng ngủ. Vì phòng chỉ có hai giường ngủ, mà Ảnh Sát và Anna đã chiếm một giường, cho nên ba gã đàn ông đối với việc phân phối chiếc giường còn lại có chút khó giải quyết. Ngay lúc Trương Hàm định đứng ra tình nguyện ngủ trên ghế sofa thì Vô Hư đã trước một bước chủ động. Theo như lời hắn nói thì là:
- Người xuất gia phải chịu khó chịu khổ mới có thể thành chính quả. Chút việc vặt này tính là cái gì.
Trương Hàm nghe vậy rất bội phục, thầm nghĩ không hổ là cao tăng đắc đạo, khí chất tuyệt không phải phàm nhân có thể so sánh. Chỉ là lúc hắn chuẩn bị trở về phòng, chợt Vô Hư kéo hắn lại, thần tình rất nghiêm túc nhỏ gióng nói một câu:
- Tên béo kia chân có mùi, hơn nữa hắn ngủ còn có tật ngáy, đạo hữu, cố gắng lên a.
- ...
Trương Hàm nhất thời suýt nữa không nhịn được chửi ầm lên, theo sau vẻ mặt đau khổ bước về phòng. Năm người ngủ đến tận chiều tối mới tỉnh dậy, vẫn là Ota ra ngoài gọi thức ăn mang lên. Ăn uống xong, Ảnh Sát tập trung mọi người lại, bắt đầu bàn bạc về nhiệm vụ lần này:
- Làng Waku cách nơi này khoảng 160 km. Hôm nay nghỉ ngơi chỉnh đốn một đêm, sáng mai chúng ta xuất phát từ sớm, tranh thủ đến trưa đến được nơi đó. Hiện tại không biết ngôi làng này rốt cuộc cất giấu thứ gì nên có thể do thám vào ban ngày là an toàn nhất.
- Chỉ cần tìm ra chút dấu vết để lại, chúng ta sẽ biết được rốt cuộc là do oán linh hay do yêu quái gây ra, như vậy về sau sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Vô Hư đáp một tiếng, theo sau từ trong ngực móc ra một sấp bùa màu vàng, mặt bùa không biết dùng chu sa hay loại chất lỏng nào vẽ lên những hình thù cổ quái màu đỏ tươi, Trương Hàm ngồi ngay bên cạnh mơ hồ cảm giác được một thứ khí tức khiến bản thân khó chịu từ những lá bùa này tỏa ra.
- Đây là Trấn Ma Phù. Hiện tại mỗi người ba tấm, cầm lấy đi, nó sẽ giúp ngăn trở một lần công kích của Ám sinh vật.
Ảnh Sát chủ động cầm lên sáu tấm, phân cho Anna một nữa. Tên béo cũng rất nhanh nhẹn cầm phần của mình nhét vào trong ngực, miệng còn cười tiện hề hề. Chỉ có Trương Hàm là hơi do dự, nhưng hắn vẫn quyết định cầm lấy. Lá bùa vừa vào tay, Trương Hàm chỉ cảm thấy một cỗ cảm giác bỏng rát từ tay truyền đến khiến hắn suýt chút kinh hô, nhưng rất nhanh từ thể nội hắn một luồng khí tức âm hàn tỏa ra, khiến cảm giác này nhanh chóng biến mất, Trương Hàm vội vã cầm ba lá bùa nhét vào trong túi.
Ảnh Sát và Vô Hư dường như đều nhìn ra sự khác thường của Trương Hàm, hai người đưa mắt nhìn nhau nhưng không nói thêm gì, theo sau mọi người lục tục trở về phòng ngủ.
Một đêm qua đi, sáng sớm hôm sau năm người bắt tàu cao tốc Shinkanshen để di chuyển về làng Waku. Loại tàu này nghe nói tốc độ cao nhất có thể đạt tới 320km/h, khiến Trương Hàm vô cùng thán phục. Tới gần giữa trưa, năm người dừng ở chân núi Phú Sĩ, từ đây cần phải thuê xe mới có thể tiến đến phạm vi ngôi làng. Việc này tất nhiên không làm khó được Ota, hắn rất nhanh kiếm được một chiếc xe bảy chỗ, theo sau cả đội bắt đầu lên đường tới địa điểm nhiệm vụ lần này.
Chặng đường từ chân núi Phú Sĩ đến làng Waku còn phải trải qua một đường mòn nằm giữa rừng, xe di chuyển rất khó khăn, cũng may tay lái của Ota rất ổn nên không có vấn đề gì.
Chỉ là không biết có phải ảo giác hay không, từ lúc tiến vào khu rừng này Trương Hàm bỗng có một cảm giác rất khác lạ. Hắn nghiêng tai lắng nghe hồi lâu, theo sau nói:
- Không có một tí âm thanh nào của động vật cả. Tiếng chim hót, thú kêu, ngay cả côn trùng cũng hoàn toàn không có.
Mọi người khẽ gật đầu, thân là dị năng giả giác quan của họ cũng vô cùng nhạy bén, đã sớm nhận ra sự khác thường này. Lúc này Anna bỗng kéo lấy cánh tay Ảnh Sát, mở miệng nói:
- Chị, trong khu rừng này tồn tại một lực lượng tà ác, Anna rất khó chịu.
Trên trán cô bé mơ hồ có thể thấy mồ hôi tuôn ra, hai hàng lông mày nhíu chặt. Ảnh Sát vỗ nhẹ đầu nàng an ủi:
- Không sao đâu, đừng sợ hãi quá, Anna rất mạnh mà không phải sao?
- Vâng, Anna rất mạnh.
Cô bé nghe vậy nắm tay nhỏ nắm lại, nghiêm túc nói. Mà ở một bên khác, Vô Hư lúc này khẽ vươn tay, ngón giữa và ngón trỏ tay phải tạo thành hình kiếm chỉ, theo sau điểm nhẹ vô trán mình. Từ trán hắn có kim quang chợt lóe, mơ hồ có thể trông thấy một con mắt màu vàng óng mờ ảo hiện ra giữa trán.
Vô Hư hai mắt nhắm nghiền, chỉ có con mắt trên trán quan sát xung quanh. Một lúc sau kim quang tán đi, con mắt này cũng biến mất. Lúc này hắn mới mở mắt ra, nhìn mọi người, sắc mặt có chút trầm trọng nói:
- Tình hình so với chúng ta dự đoán còn phức tạp hơn. Nơi này ngoài yêu khí ra, không ngờ còn có cả Oán linh tồn tại.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Làng Waku diện tích không lớn, toàn bộ làng cũng chỉ có gần hai mươi hộ gia đình, sinh sống một trăm tám mươi chín con người. Xe đi đến cửa làng thì dừng lại, năm người cầm lên hành lý, chậm rãi bước xuống.
Trương Hàm đạp lên mặt đất, một chiếc lá khô từ xa bay tới, rơi rụng xuống dưới chân hắn. Trương Hàm đưa tay định nhặt chiếc lá lên, nhưng vừa đụng vào lá khô đã hoàn toàn tan rã, hóa thành tro bụi. Hắn lắc đầu, đưa mắt cẩn thận đánh giá hoàn cảnh nơi này.
Ngôi làng này kiến trúc được xây dựng đa phần bằng gỗ, không thì dùng bùn đất, mái lợp rơm rạ, nhìn qua toát lên một vẻ vô cùng xưa cũ. Trương Hàm thật không ngờ ở thế kỷ hai mươi mốt như hiện tại, trên một đất nước hiện đại như Nhật Bản lại có một nơi thế này. Hiện giờ toàn ngôi làng một mảnh quạnh quẽ, không hề trông thấy một bóng người nào tồn tại, mà những vật nuôi nơi này cũng đã được cảnh sát chuyển dời qua chỗ khác, thành ra khiến cho làng Waku lúc này không khác gì một mảnh đất chết.
- Trước tiên vào trong đã.
Ảnh Sát nói, mọi người gật đầu đồng ý, theo sau Ota đi trước dẫn đường tiến vào trong làng. Trương Hàm đi ở mặt sau cùng, hắn nhìn từng ngôi nhà cửa đóng im ỉm, không biết vì sao có cảm giác như đang có rất nhiều đôi mắt ở trong bóng tối nhìn trộm bản thân, tóc gáy không khỏi dựng ngược.
Loại cảm giác này càng lúc càng trở nên rõ rệt, khiến cho Trương Hàm tâm tình không khỏi trở nên bực bội. Hắn bước nhanh lên trước, tay đặt lên cửa ngôi nhà gần nhất, đẩy mạnh ra. Nhưng trái với dự đoán của hắn, trong phòng này không có một bóng người, hoàn toàn trống vắng.
Cử động của Trương Hàm gây nên sự chú ý của người gần hắn nhất là Vô Hư. Vô Hư quay đầu lại, tay trái đặt lên vai Trương Hàm, giọng điệu rất ôn hòa:
- Bình tĩnh, khống chế cảm xúc. Ngôi làng này quỷ khí vô cùng dày đặc, rất dễ làm người khác sinh ra tâm trạng tiêu cực.
Lời nói của Vô Hư rất chậm, nhưng từng chữ lại như chuông vang truyền thẳng vào tai Trương Hàm khiến hắn trong giây lát cả người run lên, ánh mắt trở nên thanh triệt rất nhiều. Nghĩ lại trạng thái bản thân vừa nãy, Trương Hàm không khỏi mồ hôi lạnh toát ra. Ngôi làng này thực sự quá tà dị, dù đến giờ bọn họ còn chưa nhìn thấy bóng một quỷ ảnh nào, nhưng không ngờ ngôi làng đã có thể vô thanh vô tức ảnh hưởng đến tâm trí của hắn. Điều này khiến Trương Hàm không khỏi đem lòng cảnh giác đề đến mức cao nhất.
Năm người đi đến mảnh đất rộng trung tâm làng. Lúc này Ảnh Sát nhìn về phía Vô Hư và Anna, trầm giọng nói:
- Động thủ đi. Ota và Trương Hàm, chúng ta hộ pháp cho bọn họ.
Anna và Vô Hư đưa mắt nhìn nhau, thiếu nữ từ trong ngực lấy ra một cuốn kinh thánh bề ngoài rất cũ, bìa sách làm bằng da đã rách nát hơn phân nửa, chất giấy cũng trở nên ố vàng. Anna lật mở kinh thánh ra, tay để trước ngực, gương mặt cungx trở nên vô cùng trang nghiêm, theo sau bắt đầu niệm tụng một đoạn kinh văn:
"Nguyện cho mắt con được chiếu sáng bằng Lời Ngài.
Nguyện cho mắt con được ban phước để thấy.
Nguyện cho tất cả sự che khuất về tâm linh và các vảy cá phải đượclấy
ra khỏi mắt con.
Nguyện cho con được cùng tất cả các thánh đồ thấu hiểu bề rộng, bề dài, bề cao, bề sâu của tình yêu thương của Ngài.
Nguyện xin Đức Giê-hô-va dạy dỗ tôi trong thì đen tối, và nguyện xin
cho tôi được tỉnh thức với lời khải thị.".
Nàng vừa dứt lời, hai mắt đột nhiên tỏa ra ánh sáng vàng kim chói mắt. Anna một tay nâng kinh thánh, tay còn lại vẽ vào không trung trước mặt một hình chữ thập tràn ngập quang mang, miệng cao giọng ngâm nga:
- Lấy mắt của Chủ là mắt của ta, xua tan đi, vĩnh hằng hắc ám.
Chữ thập bằng ánh sáng đột nhiên vỡ vụn, theo sau hóa thành điểm điểm tinh quang bay khắp cả làng, một lúc sau mới dần dần tan biến. Anna khép kinh thánh lại, thần sắc có chút mệt mỏi. Trông thấy Ảnh Sát đưa mắt nhìn sang, thiếu nữ khẽ lắc đầu thất vọng nói:
- Không tìm thấy một chút dấu vết gì của thế lực tà ác cả, chỉ là trong không khí vẫn có thể cảm nhận được quỷ khí nặng nề. Chuyện này thật là khó hiểu.
- Để cho bần tăng tới đi. Nếu như trong không gian có quỷ khí, vật nhất định là có vật âm tà xung quanh đây. Chúng ta có thể nhận thấy nhưng không nhìn thấy, nhất định là do bọn chúng giở trò.
Lúc này Vô Hư bước ra một bước, bình tĩnh nói. Hắn từ trên cổ tháo xuống một vòng tràng hạt, mỗi một hạt đều to bằng nắm tay trẻ con, toàn thân đên nhánh. Vô Hư khẽ niệm một tiếng phật hiếu, nửa người bên phải thoát ra khỏi áo cà sa, theo sau đem tràng hạt quấn lên cánh tay, mở miệng ngâm lên một đoạn kinh văn bằng tiếng Phạn.
Trương Hàm lúc này kinh ngạc phát hiện nửa người bên phải của Vô Hư không ngờ toàn bộ đều xăm lên một hính thú, nhìn qua vô cùng dữ tợn. Con thú này đầu Lân, thân gấu, toàn thân được bao bọc bởi lớp vẩy như rồng, trên đầu có một sừng, lưng có cánh, mồm máu há rộng, điệu bộ vô cùng hung tàn.
- Đây là... Tỳ Hưu? Không quá giống đi, trên đầu chỉ có một sừng?
Trương Hàm thấp giọng lẩm bẩm. Ota ở bên cạnh hắn nghe vậy nói:
- Tỳ Hưu có hai loại. Loại mà trên đầu hai sừng, bụng to mông lớn mà các nhà thường bày tượng là Thiên Lộc, dùng để tụ tài bảo của. Mà loại một sừng gọi là Ích Tà, chuyên ăn sinh khí yêu ma, chính là hung thú tuyệt hảo để trừ tà. Chỉ là người bình thường đều chỉ biết Thiên Lộc mà không biết Ích Tà, lâu dần đều đinh ninh cho rằng Tỳ Hưu hình dáng đều như vậy.
- Ra là vậy.
Trương Hàm gật nhẹ đầu, Tỳ Hưu chia hai loại, điểm này trước đây đúng là hắn chưa từng nghe nói quá. Mà lúc này giữa sân Vô Hư kết thúc ngâm xướng, giữa lòng bàn tay hắn không biết từ lúc nào đã hiện ra một chữ Phật kim quang rực sáng. Hắn khẽ hít sâu một hơi, theo sau một chưởng đánh xuống mặt đất, miệng quát lớn:
- Trấn!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Một chưởng đánh xuống, lấy Vô Hư làm trung tâm một vòng sóng gợn màu vàng lan bao phủ gần như toàn diện tích ngôi làng. Không gian hơi rung lên, trong khoảnh khắc một cỗ khí tức âm trầm cực kỳ đột ngột xuất hiện, nhưng lại nhanh chóng biến mất, không gian cũng trở lại bình thường.
Vô Hư sắc mặt có chút khó coi, trầm giọng nói:
- Toàn bộ ngôi làng này đều bị bao phủ trong một cỗ ảo thuật, nhưng đối phương thủ đoạn rất cao siêu, bần tăng tuy có thể nhận ra nhưng không thể phá hư được. Ít nhất phải đợi đến đêm khuya, âm khí lên cao, ảo trận càng rõ ràng hơn một chút lúc đấy mới có thể thử lại lần nữa.
Ảnh Sát vỗ nhẹ vai hắn, bình tĩnh nói:
- Không nên gấp gáp, tuy không phá hư được ảo thuật của đối phương nhưng ít ra chứng minh hiện tại là không có nguy hiểm. Chúng ta có thể lợi dụng khoảng thời gian này lục soát lại toàn bộ ngôi làng một lần nữa, đợi đến đêm khuya bắt đầu toàn lực ra tay.
Mọi người nghe vậy gật đầu, trước mắt cũng không còn cách nào tốt hơn.
- Hiện tại chia ra ba tổ, Ota và Trương Hàm một tổ, Vô Hư một tổ, Anna đi với tôi, chia ra tìm kiếm. Sau nửa giờ nữa chúng ta gặp mặt tại đây, nhớ kĩ nếu có gì bất thường phải nhanh chóng báo hiệu, không nên tự tiện ra tay.
Ảnh Sát vuốt nhẹ tóc, phân phó một tiếng. Theo sau nàng dẫn đầu đi thẳng về một hướng, bắt đầu từng nhà lục soát. Anna nhìn mọi người khẽ cười, vẫy vẫy tay nhanh chóng đuổi theo Ảnh Sát. Còn lại ba người nhìn nhau, Vô Hư nói một tiếng: "Bần tăng hướng Nam" cũng rời khỏi, vì vậy Ota và Trương Hàm đành dọc theo phương hướng ngược lại bắt đầu.
Trương Hàm đi tới trước thềm một ngôi nhà xây bằng gỗ, trên mái còn lợp rơm rạ, nhìn qua vô cùng xưa cũ. Hắn lắc đầu, tiện tay mở cửa tiến vào. Bên trong bày biện thập phần đơn giản, giường, bàn ghế, tủ quần áo, ngoài ra không có gì đặc biệt. Trương Hàm lật mở một vài ngăn tủ, phía trong ngoài y phục và một vài vật dụng linh tinh ra thì không còn gì khác. Hắn thở dài, đóng lại tủ quay người bước ra ngoài.
Cứ như vậy trong vòng hai mươi phút hắn lục soát hơn mười ngôi nhà, nhưng đều ngoại lệ không tìm được gì. Nhà dân ở đây xây dựng rất đơn sơ, liếc mắt một cái là có thể thấy hết, những tưởng nếu có manh mối gì lưu lại thì cảnh sát đã sớm phát hiện. Trương Hàm vừa đi vừa nghĩ thâm, bất tri bất giác đi tới một mặt giếng. Giếng này xây bằng đá, bộ dáng xưa cũ, nhìn qua chắc là chuyên dùng để múc nước sinh hoạt trong làng.
Trương Hàm đi lại gần, cúi đầu nhìn xuống giếng. Giếng khá sâu, nhưng nhờ thị lực mà hắn vẫn có thể trông rõ ràng, đây là một chiếc giếng cạn, có lẽ mạch nước ngầm không còn, cũng có lẽ là nguyên nhân khác, nhưng chiếc giếng này chắc chắn đã rất lâu không được sử dụng. Trương Hàm nhìn nhìn một lúc, không có gì khác lạ, hắn ngẩng đầu lên định xoay người đi khỏi. Nhưng ngay lúc này, bất chợt một giọng nói truyền vào tai hắn, giọng nói đứt quãng, rít lên, giống như có người đang cắn chặt răng mà nói vậy. Hơn nữa càng làm hắn tóc gáy dựng ngược là phương hướng giọng nói truyền tới, không ngờ chính là dưới giếng cạn:
- Máu... không còn, nước mắt... cũng khô. Ngươi, có hận không?
- Ai?
Trương Hàm quay ngoắt đầu lại, nhìn xuống dưới giếng. Lần này, hắn rốt cuộc nhìn thấy. Dưới giếng sâu, không biết từ bao giờ đã bị hàng loạt tóc đen phủ kín. Giữa mớ tóc đen đó, một gương mặt người nổi lên. Đây là gương mặt của một cô gái, làn da trắng bệch, hai mắt trắng dã, khóe mắt có hai vệt máu khô kéo dài trên má, từ miệng của nó cũng có vô số tóc đen tuôn ra, giống như hàng trăm hàng ngàn con rắn ngọ nguậy liên tục, nhìn qua cực kỳ khủng bố.
- Có...
Trương Hàm vốn định la lên gọi người, nhưng bất chợt vật dưới giếng nói tiếp một câu, làm hắn sững sờ tại chỗ.
- Ta đã... chết, ngươi... cũng chết. Đồng loại, ta muốn... giết, giết, giết... sạch đám dơ bẩn trên đời này. Ngươi... có muốn giết không?
- Nói linh tinh gì vậy?
Trương Hàm quát lên, nhưng theo tiếng nói của nó truyền tới, trong lòng hắn không ngờ lại nổi lên dục vọng muốn chém giết cực kỳ mãnh liệt. Hai mắt hắn dần dần đỏ lên, hô hấp trở nên nặng nề, trong đầu không ngừng tưởng tượng ra từng tràng cảnh núi thây biển máu.
- Cút... cút cho ta. Ta không phải đồng loại của ngươi.
Trương Hàm cắn chặt môi đến ứa máu, hai mắt lóe lên một tia thanh minh, gầm lên với sinh vật dưới giếng. Mà theo tiếng hét của hắn, gương mặt kia dần dần lặn xuống dưới đám tóc đen, theo sau tất cả tóc cũng đều chui sâu vào các kẽ nứt dưới giếng, hoàn toàn biến mất.
Trương Hàm một tay vịn thành giếng, thở hổn hển, sau lưng ướt đẫm mồ hôi. Hắn tâm tình trở nên vô cùng trầm trọng, tuy không biết bóng đen từng giúp hắn trở thành như này là thứ gì, nhưng những tác hại của việc là Tử Vong giả càng ngày càng hiện rõ ra trước mắt Trương Hàm.
Lúc này một bàn tay chạm nhẹ lên vai hắn, Trương Hàm quay ngoắt lại, cánh tay đã vung lên chuẩn bị tung ra một quyền.
- Bình tĩnh, tôi đây.
Ota vội vã nhảy lùi về sau mấy bước, hắn nhìn bộ dạng của Trương Hàm, không khỏi ngưng trọng nói:
- Xảy ra chuyện gì? Cậu chạm mặt nó rồi sao?
- Xin lỗi.
Trương Hàm thu quyền, hơi áy náy nói. Theo sau hắn lần nữa nhìn về đáy giếng. Tất cả đã biến mất, nơi này lại một lần nữa trở thành giếng cạn, dường như gương mặt vừa xuất hiện kia chỉ là một hồi ảo giác.
- Nó vừa ở dưới giếng, hơn nữa âm thanh của nó có chút đặc biệt, có thể ảnh hưởng tinh thần người khác.
Trương Hàm giải thích cho Ota, nhưng hắn vẫn giữ lại nội dung lời gương mặt kia đã nói. Trực giác nói cho Trương Hàm biết việc này nên chỉ bản thân biết là tốt nhất, trong đầu hắn nãy giờ hai chữ "đồng loại" kia vẫn luôn văng vẳng.
- Đến giờ rồi, chúng ta quay lại trung tâm hội tụ với mọi người rồi thảo luận chuyện này sau. Cũng không biết bọn người kia thu hoạch được gì không có.
Ota vỗ nhẹ lưng Trương Hàm an ủi một câu. Dù sao theo như hắn thấy Trương Hàm có lẽ là lần đầu tiên gặp phải ma quỷ nên bị dọa sợ. Điều này cũng không đáng trách, tuy nói bọn họ đều có năng lực phi thường, nhưng bản chất thì họ vẫn chỉ là nhân loại, đối với những sự vật chưa biết, nhân loại luôn có một loại bản năng sợ hãi.
Mười phút sau hai người Trương Hàm đã hội tụ với những người còn lại, theo sau Trương Hàm một lần nữa lặp lại lời vừa rồi, đem việc gặp phải gương mặt nói cho ba người Ảnh Sát. Tất cả nghe xong đều sắc mặt nặng nề, theo sau dưới đề nghị của Ảnh Sát cả đội lại lần nữa về tới chỗ giếng cạn. Ở đây Vô Hư và Anna thi nhau dùng năng lực điều tra một hồi, nhưng ngoại trừ phát hiện quỷ khí còn sót lại ra đều chẳng thu hoạch được gì. Cuối cùng Ảnh Sát đành phải hạ lệnh tạm thời nghỉ ngơi, chờ đợi buổi tới.
Thời gian trôi qua rất nhanh, mặt trời dần dần lặn xuống, bóng dáng núi Phú Sĩ như một quái vật khổng lồ, hoàn toàn đem ngôi làng nuốt chửng vào màn đêm tăm tối.
Đêm nay, trăng lại bị mây đen che phủ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Trung tâm làng, Thiên Ma chiến đội ngồi vây quanh một đống lửa, sắc mặt mọi người đều có chút trầm trọng.
- Đêm tới.
Ota nói một tiếng, cầm lên một khối bánh quy bỏ vào miệng nhai răng rắc. Trương Hàm nhìn thoáng qua hắn, trầm lặng không nói gì. Màn đêm tới âm khí sẽ dâng cao, ảo trận bày ra ở nơi này không thể che dấu kĩ như ban ngày được nữa, nhất định sẽ hiện ra dấu vết. Chỉ là điều đó đồng nghĩa với việc hệ số nguy hiểm sẽ nhanh chóng tăng vọt, nhất là trước mắt bọn họ còn gần như mù tịt về mối nguy hiểm này.
Bỗng một tia sáng mỏng manh chiếu xuống mặt Trương Hàm, hắn ngẩng đầu lên. Mây mù hơi hé ra, khiến cho ánh trăng có thế chiếu xuống một tia sáng yếu ớt. Bỗng nhiên, hàng loạt tiếng cạch cạch vang lên, mọi người cả kinh nhìn lại, chỉ thấy tất cả những cửa nhà xung quanh họ lúc này đang dần dần mở ra.
Từng gương mặt người lần lượt xuất hiện, lấp ló phía sau cửa. Bọn chúng sắc mặt trắng bệch, hai mắt đen ngòm, tất cả đều nhìn chăm chăm vào năm người đang ngồi quanh đống lửa. Bọn chúng nam nữ già trẻ đều có, nhìn sơ qua không ngờ chính là những dân làng Waku bị mất tích. Dưới ánh trăng, bọn chúng đẩy cửa bước ra, thân hình lắc lư dần dần tiến về phía Thiên Ma chiến đội.
- Thi quỷ! Nhiều như vậy.
Anna kinh hô thành tiếng, không nhịn được tựa sát vào Ảnh Sát. Ảnh Sát vẻ mặt lạnh lùng, hai tay từ từ giơ lên, mơ hồ có thể thấy không gian xung quanh nàng đang dần trở nên nhộn nhạo.
- Bình tĩnh, thi quỷ tuy nhiều nhưng bất quá chỉ là loại Ám sinh vật đẳng cấp thấp mà thôi. Ngoại trừ không biết đau đớn ra bọn chúng cũng không so người bình thường mạnh hơn là mấy, chúng ta có thể đối phó được.
Vô Hư bàn tay vừa lật, một lá Trấn Ma phù hiện ra, bình tĩnh nói. Chỉ là trong lòng hắn cũng không dễ dàng như vẻ ngoài, có thể khiến cả một làng người biến thành thi quỷ, kẻ đứng sau thực lực e rằng cực kỳ khủng bố.
- Ota, Trương Hàm, cản bọn họ lại. Những sinh vật này năng lượng bình thường không quá tổn thương đến chúng, phải là thánh quang của Anna và phật lực của Vô Hư mới khắc chế được.
Ảnh Sát từ trong túi áo rút ra một đôi dao găm, lưỡi đao màu bạc, hàn khí bức người. Nàng tiến lên một bước, đứng cạnh Vô Hư và Anna, bảo vệ bọn họ. Hai người này là chủ lực để diệt trừ Ám sinh vật, tuyệt đối không thể có sơ suất.
Ota vứt túi bánh quy xuống đất, vỗ vỗ bụng, theo sau gầm lên một tiếng. Tiếp theo, cơ bắp cả người hắn nhanh chóng biến lớn, cánh tay dài ra, lông tóc mọc đầy, trong khoảnh khắc đã biến thành một con khỉ đột màu trắng cao gần ba mét. Đây chính là năng lực của hắn, biến thân hung hầu Bạch Thần Viên.
Bạch Thần Viên hai tay đấm ngực giận dữ gầm lên, theo sau dưới chân đạp mạnh, cả người nhảy lên cao mấy mét lao thẳng vào một thi quỷ gần đó.
Uỳnh!
Mặt đất rung lên, thi quỷ hoàn toàn bị hung hầu đạp cho nát bét. Chỉ là từ thi thể của nó, một luồng chất lỏng màu đen chảy ra dính vào bộ lông của hung hầu, nhất thời chỗ bị dính phải da thịt nhanh chóng lở loét, khiến cho hung hầu đau đớn ngao ngao kêu to.
- Đừng tiếp xúc quá gần với chúng, kiềm chế là được. Còn lại để bần tăng xử lý.
Vô Hư quát khẽ, niệm một tiếng phật hiệu, Trấn Ma phù trong tay bỗng hóa thành một vệt sáng vàng bắn thẳng vào một đám thi quỷ đang đến gần. Nhất thời kim quang lóa lên, những thi quỷ này cả người chợt bốc cháy rừng rực, giãy dụa một lúc rồi hóa thành khói đen tan biến.
Mà bên kia Anna cũng ra tay. Cô gái nhỏ này một tay đặt lên thánh kinh, tay còn lại chỉ thẳng vào hai con thi quỷ cạnh đó.
- Chủ nói, ánh sáng là lưỡi gươm chỉ lối.
Nhất thời từ đầu ngón tay nàng một vệt kim quang xuất hiện, theo sau tốc độ cực nhanh bắn ra xuyên thủng đầu hai thi quỷ. Từ chỗ vết thương của bọn chúng có thể thấy được khói đen bốc lên, theo sau cả người đều phân hủy.
Hai người vừa ra tay, dường như kích thích đến đám thi quỷ còn lại. Bọn chúng thét lên chói tai, nhất tề lao thẳng về phía Vô Hư và Anna, dù đi đường không vững, dù thân hình lắc lư nghiêng ngả, nhưng trong đôi mắt đen ngòm của chúng dường như có máu tươi
đang thiêu đốt, bộ dáng như điên như dại.
- Ngăn cản bọn chúng.
Ảnh Sát nghiêm giọng nói. Nếu như đối mặt đối thủ là nhân loại, hoặc giả là dị năng giả đi nữa nàng cũng sẽ không đề phòng như vậy. Dù sao những người trong đội đều thân mang tuyệt kĩ, có rất nhiều thủ đoạn tự bảo vệ mình. Nhưng đối mặt với Ám sinh vật thì hoàn toàn khác hăn, Anna và Vô Hư đều chỉ có thể dùng tới năng lượng trong người để tiêu diệt chúng, những thủ đoạn khác là vô dụng. Nhưng cũng chính vì vậy hai người tiêu hao sẽ đặc biệt đại, nếu như vừa chuyên chú tấn công lại còn phải lo lắng phòng vệ, vậy rất nhanh sẽ không chống đỡ được.
Đây chính là chỗ khó của nhiệm vụ dạng L. Mặc ngươi mạnh như thế nào, nhưng nếu không có những năng lực khắc chế chúng thì đều là vô tác dụng. Đây mới chỉ là thi quỷ, nếu gặp phải dạng oán linh vô hình vô ảnh, dù là dị năng giả e rằng cũng chỉ có thể chống đỡ lâu hơn người bình thường một chút mà thôi.
Trương Hàm bước lên một bước, cánh tay như hóa thành một đầu roi vung mạnh về phía một thi quỷ gần nhất. Trên cánh tay hắn mơ hồ có thể thấy được một luồng năng lượng màu đen bao phủ, đây chính là thành quả duy nhất của hắn trong khoảng thời gian tu luyện gần đây: năng lượng ngoại phóng.
Thi quỷ bị trúng một quyền này, cả phần đầu đều lõm xuống dưới, con ngươi bắn ra ngoài, chỗ bị trúng quyền da thịt nhanh chóng phân hủy, hóa thành hắc khí. Những hắc khí này vừa thoát ra, đột nhiên bắn về phía Trương Hàm, theo sau chui thẳng vào người hắn.
- Cái này...
Trương Hàm quá sợ hãi, vội vã kiểm tra thân thể mình. Nhưng chợt hắn sắc mặt hiện lên vẻ cổ quái. Thân thể hắn không hề bị khói đen ăn mòn, hơn thế nữa năng lượng trong người mơ hồ còn tăng trưởng một tia.
- Chẳng lẽ ta có thể hấp thu Ám năng lượng từ trên thân bọn chúng?
Trương Hàm sửng sốt nghĩ thầm, hai mắt không khỏi toát ra quang mang hưng phấn. Hắn vốn vì chuyện bản thân không cách nào hấp thu năng lượng ngoại giới tu luyện mà phát sầu rất lâu, lần này cuối cùng cũng xem như tìm ra một con đường.
Chỉ là chưa đợi hắn kịp vui mừng, bỗng chốc trong không gian chợt nổi lên vô số sương mù. Từ trong những sương mù này, hàng ngàn hàng vạn tóc đen chợt bắn ra, đem hắn bao trùm lấy. Những sợi tóc này như từng điều rắn độc, quấn chặt mũi miệng hắn. Trương Hàm chỉ kịp đưa mắt nhìn qua phía sau, bốn người còn lại không ngờ cũng đều bị tóc đen này tập kích, theo sau hắn đầu óc một trận mơ hồ, hôn mê bất tỉnh...
Nếu như ở nơi này còn một người khác nhất định có thể chứng kiến một màn vô cùng kì dị: Năm người Thiên Ma chiến đội hai mắt dại ra, lẳng lặng đứng yên tại chỗ, sương mù tràn ngập xung quanh họ nhưng hoàn toàn không thấy bóng dáng của những cọng tóc đen nào. Chỉ là cách họ không xa, những con thi quỷ kia đang ngày một tới gần. Từng bàn tay khẳng khiu vươn ra, giống như muốn đem năm người xé thành nhiều mảnh.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện
Kiraphi Bá Tánh Bình Dân
drop à bác
Nov 15, 2018 10:03 am 0 trả lời 0
avast1 Bá Tánh Bình Dân
Mạnh nhất VN chắc cho bên Vovinam vào à? ^^
Sep 18, 2018 10:13 pm 2 trả lời 2
Ẩn HồngBá Tánh Bình Dân
Chưa nghĩ ra:D nếu mà cổ đại chắc là mấy thánh Tản Viên Thạch Sanh gì đó.
Sep 20, 2018 06:14 pm 1
avast1Bá Tánh Bình Dân
Thạch Sanh thì lôi thần khí guitar bass vả địch còn niêu cơm đập boss :v
Sep 20, 2018 09:10 pm 0
avast1 Bá Tánh Bình Dân
Sát Phá Lang trong Song KIếm :v
Sep 12, 2018 10:20 pm 0 trả lời 4
lovehen Sơ Nhập Giang Hồ
Truyện hay quá. Cho mình xin link và tiếng Hoa đi
Sep 02, 2018 05:24 am 1 trả lời 1
Ẩn HồngBá Tánh Bình Dân
Cảm ơn bạn đã đọc truyện. Đây là truyện sáng tác bạn nhé, không phải truyện tiếng Trung.
Sep 02, 2018 12:05 pm 0
tntkxx Vi Vu
ủng hộ tác giả
Aug 31, 2018 01:26 am 1 trả lời 1
Ẩn HồngBá Tánh Bình Dân
cảm ơn bạn đã ủng hộ, mong bạn đồng hành cùng truyện nhé:))
Aug 31, 2018 11:33 am 1