Già Thiên Ký

Chương 65 : Chị Gái Đưa Em Về Nhà

Người đăng: duynguyen07

Ngày đăng: 20:09 11-11-2025

.
Nghe lời Phó Vũ nói, Lục An đột nhiên nghĩ đến tối nay mình đã đồng ý với Khổng Nghiên sẽ đi nhà nàng. Mà Nghiên tỷ tỷ đã nói mình phải mặc một thân y phục đẹp, trùng hợp Phó Vũ lại đưa cho mình một bộ, chẳng lẽ mọi chuyện trùng hợp đến vậy? Lục An một mặt mộng bức cầm lấy bao khỏa, ngẩng đầu nhìn về phía Phó Vũ, nghi hoặc hỏi: "Ngươi biết ta tối nay muốn đi Khổng Nghiên trong nhà làm khách sao?" "Ngươi muốn đi nhà nàng?" Phó Vũ hiển nhiên khẽ giật mình, lông mày hơi nhíu lại, lạnh lùng hỏi: "Ngươi đi nhà nàng làm cái gì?" "Nhà nàng vì cảm tạ những chuyện ta đã làm, tối nay nhất định phải mời ta yến tiệc..." Lục An có chút ngượng ngùng, gãi gãi đầu nói: "Nghiên tỷ tỷ nói đừng mặc quá mất mặt, ta còn vừa lúc đang lo lắng nên mặc y phục gì." Không biết vì sao, Lục An đột nhiên phát hiện biểu lộ của Phó Vũ dường như lại âm trầm một chút, nhất thời Lục An cũng chưa kịp phản ứng lại là tình huống gì. Chỉ là một giây sau sắc mặt hắn cứng đờ, trong nháy mắt sắc mặt trở nên khó coi! Bởi vì, Lục An rõ ràng cảm nhận được một cỗ áp lực vô hình! Áp lực này tuy vô hình, nhưng cũng không phải là do hắn huyễn tưởng ra, mà là chân thật tồn tại! Gần như chỉ trong nháy mắt, Lục An liền cảm giác được hành động của mình, thậm chí là hô hấp đều trở nên chậm chạp. Dưới ánh mắt của Phó Vũ, hắn lại không thể nhúc nhích dù chỉ một bước! Thật mạnh! Lục An kinh ngạc nhìn thiếu nữ xinh đẹp trước mắt, trong ánh mắt khó có thể che giấu nổi lên một vòng kinh hãi! Tuy rằng hiện tại hắn không có tiến vào Ma Thần chi cảnh, nhưng Lục An tự nhận cũng không phải là quả hồng mềm tùy ý để người ta nắn bóp. Thế nhưng chính là ánh mắt như vậy, lại cho Lục An áp lực lớn hơn không biết bao nhiêu lần so với Vương Chính Cương! Uy áp khủng bố! "Uỳnh!" Lục An nuốt nước miếng một cái, theo sau lông mày nhíu chặt, không hề hoảng sợ, ngược lại bình tĩnh trở lại. Chỉ thấy mệnh luân trong trái tim hắn bắt đầu vận chuyển điên cuồng, trong nháy mắt lực lượng tuôn ra khắp toàn thân! Mệnh luân tuôn ra khỏi cơ thể, trong sát na liền xông phá sự gông cùm trói buộc chặt chẽ trên cơ thể. Thế nhưng Lục An sau đó kinh ngạc phát hiện, mệnh luân của hắn lại chỉ ngoại phóng không đủ ba tấc đã không thể tiến thêm một bước, bị gắt gao áp chế! "Chuyện gì vậy?" Lục An trong lòng cả kinh, bình tĩnh trở lại lần nữa thúc đẩy mệnh luân của mình. Nhưng cho dù hắn cố gắng thế nào, mệnh luân của hắn đều trì trệ không tiến lên, phảng phất toàn thân bị nhốt trong một không gian kỳ quái! Đúng lúc trong lòng Lục An càng ngày càng kinh hoảng, đột nhiên áp lực xung quanh chợt biến mất, khiến cho mệnh luân dốc toàn lực ứng phó của Lục An trong nháy mắt nhào vào khoảng không, cảm giác dùng sai lực khiến hắn khẽ hừ một tiếng, suýt chút nữa một ngụm máu tươi tuôn ra! Lúc này, Phó Vũ không nhìn nhiều Lục An thêm một cái nữa, mà là trực tiếp xoay người, đi trở về trong phòng ngủ của mình, đóng cửa lại. Trong phòng khách to lớn, chỉ còn lại Lục An đang không ngừng thở dốc! Chỉ thấy hắn đỡ lấy hai đầu gối, từng ngụm từng ngụm thở dốc, mọi chuyện chỉ trong mấy hơi thở mà thôi, nhưng lại khiến trên mặt hắn mồ hôi rơi như mưa, theo cằm từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất, làm ướt một mảng lớn! Trong ánh mắt của Lục An tràn đầy kinh khủng, còn có sự khó tin không cách nào chịu đựng nổi. Phó Vũ, làm sao lại mạnh như vậy?! Vốn dĩ hắn cho rằng, Phó Vũ tuy rằng có thể phát ra thiên nguyên chi lực trong nháy mắt, nhưng thực lực tối đa cũng chỉ ở khoảng Thiên Giả cấp tám, ít nhất tuyệt đối sẽ không cao hơn Vương Chính Cương. Thế nhưng thực lực vừa rồi Phó Vũ đã thể hiện ra, lại là sự tồn tại mà hắn hoàn toàn không có năng lực chống cự! Trọn vẹn thở dốc rất lâu, Lục An mới dần dần ngồi dậy. Hắn nhíu mày nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, tuy rằng ánh mắt ngưng trọng, nhưng lại không có một chút tức giận nào. Hắn biết, vừa rồi nếu như Phó Vũ nguyện ý, hắn hiện tại chỉ sợ đã là một cỗ thi thể lạnh lẽo. Phó Vũ đối với hắn không có ác ý, chỉ là không biết vì sao nổi giận mà thôi. Hít sâu một cái, Lục An để mình triệt để bình tĩnh lại, cúi đầu nhìn về phía bao khỏa rơi trên một bên, còn có y phục hoa lệ bên trong, Lục An suy nghĩ một chút, dường như đã nghĩ rõ ràng điều gì đó. Nhưng thời gian cấp bách, hiện tại khoảng cách giờ Dậu rất gần rồi, Lục An cũng không nghĩ tiếp nữa, trở lại phòng sau liền nhanh chóng thay bộ y phục này vào. Khi hắn thay xong bộ này đứng trước mặt gương, lại hoàn toàn kinh ngạc. Bộ y phục này thật anh tuấn! Phảng phất là đo thân mà làm cho mình vậy, từ trên xuống dưới không có một chút nào chật chội, càng không có một chút nào thừa thãi. Không chỉ như vậy, Lục An cảm thấy phẩm vị của Phó Vũ thực sự là không biết cao hơn chính mình gấp bao nhiêu lần. Hắn đã từng thấy rất nhiều người giàu có ăn mặc hoa lệ, nhưng so với bộ trên người mình, lại có vẻ quá quê mùa. Một thân y phục màu xanh đậm được điểm xuyết đầy những chi tiết không rõ ràng nhưng lại tinh xảo, màu sắc phối hợp cùng một chỗ không những không hỗn loạn, ngược lại còn hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh. Nhất là mỗi một góc của y phục đều cực kỳ dụng tâm, ngay cả một viên cúc áo nho nhỏ cũng độc đáo, cực kỳ đẹp đẽ. Lục An biết rõ cảm thấy, khuôn mặt bình thường của mình đều được bộ y phục này tôn lên có một chút khí chất. Cảm thụ sự thoải mái và vừa vặn của y phục, Lục An lần đầu tiên cảm nhận được thì ra mặc quần áo cũng là một loại hưởng thụ. Hít sâu một cái, đẩy cửa ra khỏi phòng ngủ. Thế nhưng, hắn vừa ra cửa lại giật mình một cái, bởi vì Phó Vũ đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách nhìn hắn. Chỉ thấy Phó Vũ lạnh lùng dựa vào ghế sô pha, mắt lạnh lẽo tùy ý liếc mắt nhìn Lục An, gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Cũng được." Lục An trong lòng khẽ giật mình, không ngờ Phó Vũ này trở mặt còn nhanh hơn lật sách, vừa rồi còn phảng phất muốn giết mình vậy, nhưng tính tình cao lãnh của Phó Vũ hắn cũng không dám nói gì, chỉ có thể gãi đầu ngượng ngùng cười một tiếng, ngốc ngốc nói: "Ngươi ánh mắt thật tốt." "Đó là tự nhiên." Phó Vũ nhàn nhạt nói. Nói xong, chỉ thấy nàng lần nữa đứng dậy trở lại phòng ngủ, phảng phất đi ra chỉ là để thưởng thức tác phẩm của mình một cái mà thôi. "......" Lục An nhìn Phó Vũ rời đi, nhất thời hắn không cách nào nghĩ rõ ràng rốt cuộc Phó Vũ đang suy nghĩ cái gì, chỉ có thể chạy ra khỏi cửa trước, nhanh chóng thông báo cho Khương lão sư. ------ ------ Giờ Thân khắc thứ năm, Khổng Nghiên đến khu túc xá. Sự xuất hiện của Khổng Nghiên lập tức hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người trong khu túc xá, thậm chí có người đặc biệt chạy ra từ trong túc xá, chỉ vì nhìn Khổng Nghiên một cái. Trên thực tế, nhân khí của Khổng Nghiên ở Tinh Hỏa học viện là phi thường cao. Khổng Nghiên sở hữu một khuôn mặt nữ cường nhân, kiêu ngạo, gợi cảm đồng thời hiển hiện trên khuôn mặt xinh đẹp này, khác với những bình hoa gợi cảm yêu diễm kia, Khổng Nghiên cường đại kiêu ngạo khiến người ta tràn đầy dục vọng muốn chinh phục. Không chỉ như vậy, Khổng Nghiên còn sở hữu dáng người khiến tất cả nam nhân phải phun lửa. Vòng một cao vút, vòng eo thon gọn, vòng ba đầy đặn, đường cong hoàn mỹ khiêu khích thần kinh của tất cả mọi người, càng chết là nàng ấy thích nhất mặc đồ bó sát, lại còn để lộ nửa đường sự nghiệp, ngay cả các lão sư cũng vì nàng mà hồn xiêu phách lạc, số người thổ lộ với nàng không thể đếm hết! Có người đã thống kê qua, từ khi Khổng Nghiên xuất hiện ở Tinh Hỏa học viện, một mực là xếp hạng thứ nhất trong số tất cả nam nhân muốn mang lên giường nhất. Thế nhưng đến bây giờ năm thứ tư, lại không có một nam nhân nào hoàn thành tráng cử vĩ đại này. Đừng nói là đến bước cuối cùng, thậm chí không ai có thể bắt đầu bước đầu tiên. Mà Khổng Nghiên chưa từng ở trong khu túc xá, nhìn thấy nàng đến, nam nhân nào lại không hưng phấn? Gót giày của Khổng Nghiên giẫm trên mặt đất phát ra âm thanh thanh thúy, tất cả nam nhân đều gắt gao nhìn chằm chằm nữ nhân này, ảo tưởng nữ nhân này sẽ trở lại trước mặt mình... Thế nhưng, Khổng Nghiên lại đột nhiên dừng lại, đứng tại trên đường của khu túc xá, nhìn về phía một bên. Mọi người khẽ giật mình, cũng thuận theo ánh mắt của Khổng Nghiên nhìn lại, lại thấy một thiếu niên đang vội vàng sải bước chạy về phía này. Mà đạo thân ảnh này, không phải Lục An thì là ai? Từ sau trận chiến ân oán hội, chỉ sợ ở Tinh Hỏa học viện sẽ không có ai là không biết Lục An nữa. Mà khi bọn họ nhìn thấy Lục An, trong ánh mắt cũng trở nên quái dị, chẳng lẽ nói hai người này thật sự có gian tình gì sao? Quả nhiên, Lục An chạy về phía này. Vốn dĩ muốn trở lại túc xá hắn đột nhiên nhìn thấy Khổng Nghiên đang đứng bên đường, liền vội vàng chạy về phía này, thở hổn hển đứng trước mặt Khổng Nghiên. "Ta... không đến muộn chứ?" Lục An có chút thở dốc, nói không ra hơi. "Không có." Khổng Nghiên nói, theo sau quan sát Lục An. Nhìn một thân y phục màu xanh đậm này, thần sắc của Khổng Nghiên trở nên càng ngày càng kinh ngạc. Bộ y phục này, thật anh tuấn! Từ trên xuống dưới, không có một chỗ nào không hoàn mỹ. Phối hợp như vậy, thậm chí khiến nàng, người một mực tự cho là thời thượng, cũng phải nhìn mà than thở. Vốn dĩ Lục An chỉ là một tiểu tử nghèo bình thường, nhưng sau khi được bộ y phục này tôn lên, lại có vẻ có chút anh tuấn! Ngay cả Khổng Nghiên cũng lần đầu tiên tỉ mỉ quan sát ngũ quan của Lục An, nàng phát hiện, thì ra ngũ quan của Lục An cũng không tầm thường như vậy. "Rất không tồi." Khổng Nghiên, người một mực cao ngạo, cũng không nhịn được mở miệng tán thưởng nói: "Bộ y phục này cực kì đẹp đẽ." Lục An nghe vậy khẽ giật mình, sau đó cười một tiếng, vừa muốn nói gì đó thì lại bị Khổng Nghiên cắt ngang. "Đi thôi!" Khổng Nghiên tiếu dung gợi cảm lại xinh đẹp, cúi người, ghé sát vào mặt Lục An, khoảng cách hai người quá gần quá gần, phảng phất chóp mũi đều đã chạm vào nhau. Lục An không dám nhìn xuống, sợ rằng nhìn thấy những thứ không nên nhìn, chỉ có thể trừng to mắt nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của Khổng Nghiên. Lúc này, Khổng Nghiên lần nữa mở miệng, để luồng khí gợi cảm liêu nhân vuốt ve gò má Lục An, trước mặt Lục An mặt đỏ bừng, quyến rũ nói: "Chị gái đưa em về nhà."
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang