Già Thiên Ký
Chương 46 : Xem Người!
Người đăng: duynguyen07
Ngày đăng: 19:28 11-11-2025
.
Lục An nhìn Biện Thanh Lưu, tuy hắn còn rất nhiều chuyện phải làm, nhưng cũng rất muốn kết giao thêm vài bằng hữu, liền gật đầu, nói: "Được."
Hai người rời khỏi Thí Luyện Chi Tháp, đi trong khuôn viên trường. Người đi đường trong khuôn viên trường rất nhiều, đi trong đám người, khí chất ôn nhuận và tướng mạo mỹ lệ của Biện Thanh Lưu có thể hấp dẫn không ít ánh mắt, ngược lại là Lục An, từ trước đến nay sẽ không gây nên sự chú ý của người khác.
Lần này, Lục An chăm chú quan sát Biện Thanh Lưu một lượt. Ăn mặc đơn giản nhưng không mất khí chất, bất luận là trang phục, hay là cách nói chuyện, cử chỉ, đều xứng đáng với câu nói danh giá của đại gia. Lục An cũng từng thấy không ít gia đình quý tộc, nhưng phần lớn là khí chất dung tục, nhất là những đệ tử nhà giàu càng là hoàn khố bất kham. Mà Biện Thanh Lưu này trên thân lại không có một chút nào, ôn văn nho nhã, khiêm tốn hữu lễ, là một chân quân tử.
"Lục đồng học ngày đó ở Thối Thể Chi Tháp biểu hiện, thật sự khiến tại hạ bội phục không thôi." Biện Thanh Lưu vừa đi, vừa tán thưởng nói, "Lại thêm hôm nay biểu hiện ở Thí Luyện Chi Tháp, càng khiến tại hạ cảm thấy xấu hổ. Đồng dạng là cảnh giới Thiên Giả cấp bốn, thực lực của ta lại kém xa ngươi."
"Biện huynh quá khen rồi." Lục An nghe vậy cười một tiếng, hơi suy tư sau đó hỏi: "Không biết Biện huynh gọi ta ra đây, là vì chuyện gì?"
"Cũng không có chuyện gì, chính là muốn kết giao bằng hữu với ngươi." Biện Thanh Lưu lộ ra nụ cười, nói: "Trong niên đại này, có thể gặp được người như Lục đồng học là vinh hạnh của ta, tại hạ thật sự không muốn bỏ lỡ."
Lục An khẽ giật mình, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Biện Thanh Lưu, không phải vì cái khác, chính vì đây là phú quý nhân gia đầu tiên bằng lòng kết bạn với hắn.
Trong mắt người khác, hắn nhưng là hài tử nhà nghèo, ban đầu khai giảng liền bị người vài lần nhục nhã, hắn càng biết rõ, trong đám đồng học đều coi hắn như một trò cười mà xem. Mà đang ở tình huống này, Biện Thanh Lưu vậy mà bằng lòng kết giao với hắn, làm sao không khiến người ta kinh ngạc?
Biện Thanh Lưu thấy ánh mắt của Lục An càng thâm thúy, không khỏi có chút ngoài ý muốn, hỏi: "Lục đồng học không bằng lòng sao?"
Lục An nghe vậy lông mày nhíu chặt, nhẹ hít một hơi, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi không sợ bị những đồng học nhà giàu kia bài xích sao?"
"Bài xích?" Biện Thanh Lưu khẽ giật mình, theo đó nho nhã cười một tiếng, lắc đầu nói: "Ta chỉ sợ bị quân tử bài xích."
"Ta cũng không phải cái gì quân tử." Lục An nhíu mày nói, "Hơn nữa, ta đắc tội Chu Thành Khôn, không sợ nói cho ngươi biết, ta còn đắc tội một Thiên Giả cấp chín trong học viện, tên là Vương Chính Cương."
"Vương Chính Cương? Người này ta ngược lại cũng từng nghe qua." Biện Thanh Lưu như có điều suy nghĩ, theo đó không chút do dự lắc đầu, cười nói: "Ta muốn kết giao bằng hữu với ngươi, không liên quan đến người khác."
Lục An ánh mắt hơi ngưng, dừng lại bước chân, quay đầu nhìn Biện Thanh Lưu một hồi. Biện Thanh Lưu cũng dừng lại, vẻ mặt của hắn vẫn không thay đổi, một mực rất bình tĩnh.
"Được." Sau vài hơi thở, Lục An không còn do dự, ôm quyền nói: "Có thể kết giao bằng hữu với Biện huynh, là vinh hạnh của ta."
"Lục huynh quá khiêm tốn rồi." Biện Thanh Lưu cũng cung tay làm lễ, cười nói: "Là vinh hạnh của ta mới đúng."
Lục An cười một tiếng, đem tay buông xuống sau đó tiếp tục đi đường, nghĩ nghĩ hỏi: "Biện huynh là người Tinh Hỏa thành?"
"Phải." Biện Thanh Lưu nói, chỉ thấy hắn mang theo nụ cười, lộ ra rất là vui vẻ, phảng phất kết giao Lục An là một chuyện rất không tồi.
"Vậy ta đắc tội nhiều người như vậy, Biện huynh sẽ không sợ gia đình bị liên lụy sao?" Lục An hơi nhíu mày, hắn thật sự không muốn vì chính mình mà liên lụy người khác.
"Liên lụy?" Biện Thanh Lưu cười một tiếng, ưỡn ngực, trong xương cốt lộ ra một cỗ ngạo khí, nói: "Gia đình ta không có làm kinh doanh, bọn họ lại có thể thế nào?"
Lục An khẽ giật mình, có chút ngoài ý muốn nhìn Biện Thanh Lưu, hắn không hiểu, nếu không làm ăn, vậy còn có thể làm gì?
Nhìn ánh mắt nghi vấn của Lục An, Biện Thanh Lưu cười một tiếng, nói: "Không dối Lục huynh, gia đình ta chính là văn nhân thế gia, chỉ mở mấy gian tư thục, bởi vì gia phụ chính là văn nhân khá nổi danh của Tử Dạ quốc, cho nên học sinh mộ danh mà đến cũng không ít. Lại thêm tranh chữ của người trong nhà cũng có không ít người muốn mua, gia đình cũng coi như sống khá giả. Còn như mấy người ngươi lo lắng kia, cho dù cha của bọn họ gặp cha ta, chỉ sợ cũng phải lễ phép cúi người một cái."
Lục An nghe vậy bừng tỉnh đại ngộ, nhưng lại có chút ngượng ngùng nói: "Thì ra Biện huynh xuất từ văn nhân thế gia, đáng tiếc ta ngay cả chữ cũng không biết viết, bằng không còn có thể trao đổi một chút với Biện huynh."
"Lục huynh sai rồi." Biện Thanh Lưu cười một tiếng, lắc đầu nói: "So với giao lưu với các văn nhân khác, ta càng nguyện giao lưu với Lục huynh."
Lục An khẽ giật mình, lần này hắn thật sự không hiểu, hỏi: "Vì sao?"
"Tại hạ cho rằng, văn nhân, cũng không phải nói đã đọc bao nhiêu sách, biết ngâm nga bao nhiêu thơ ca thì chính là." Chỉ thấy thần sắc của Biện Thanh Lưu đột nhiên trở nên nghiêm túc, lộ ra rất nghiêm túc trang trọng, nói: "Mà là có thể từ những văn tự của cổ nhân học được tinh túy, trở thành một người không hổ thẹn với trời đất, không hổ thẹn với lòng."
"Có những người, đọc sách cả đời, nhưng lại gian dâm cướp đoạt, vô ác bất tác, mà có những người, cho dù cả đời chưa từng biết một chữ, lại là người khiến người ta tôn kính vạn phần. Quân tử chi giao tại tâm, cho nên bằng hữu như Lục huynh đây, ta mới phải kết giao cho bằng được."
Biện Thanh Lưu nói xong, Lục An một mực nhìn hắn, nhưng lại phát hiện ngữ khí, vẻ mặt của hắn không có một chút xíu nào giả dối, nịnh nọt, khoe khoang ý tứ, ngược lại nhạt như nước, nhưng nói ra từng chữ đều là sự thật.
Lục An hít sâu một cái, ôm quyền nói: "Biện huynh quá khen, bằng hữu như ngươi đây, ta cũng kết giao cho bằng được."
"Như thế rất tốt." Biện Thanh Lưu lộ ra nụ cười sảng lãng, nói: "Vốn ta còn có chút lo lắng hội ân oán ngày mốt, hiện tại xem ra, lo lắng của ta đều là thừa thãi rồi."
Lục An cười một tiếng, nhưng nói: "Còn xin Biện huynh giúp ta giữ bí mật, để tránh Chu Thành Khôn kia biết được sau đó có chuẩn bị."
"Đây là đương nhiên." Biện Thanh Lưu gật đầu, theo đó trên mặt lóe lên một tia thần tình do dự, nói: "Còn có một chuyện, không biết có nên nói hay không nên nói..."
Lục An thấy vậy khẽ giật mình, nói: "Biện huynh cứ nói."
Chỉ thấy trên mặt Biện Thanh Lưu vẫn có chút do dự, sau khi giãy dụa hít sâu một cái, mới nói: "Kỳ thật, có một chuyện muốn nhờ Lục huynh giúp đỡ."
"Chuyện gì?" Lục An nghi hoặc hỏi.
"Phó Vũ, người cùng ký túc xá với Lục huynh." Vẻ mặt của Biện Thanh Lưu có chút ngượng ngùng, ngượng ngùng nói: "Thật không dám giấu, ta có chút ngưỡng mộ nàng, nếu có thể, muốn nhờ Lục huynh nói cho ta biết sở thích của Phó đồng học, ta cũng có thể hợp ý, cùng nàng thân cận hơn một chút."
Lời này vừa nói ra, ngược lại khiến Lục An có chút ngẩn người.
Hóa ra, vừa rồi tìm chính mình kết giao bằng hữu là vì chuyện này?
Lập tức, trên mặt Lục An toàn là hắc tuyến, tuy nhiên không biểu hiện ra, nhưng nội tâm lại đã thay đổi rất nhiều. Vừa rồi hắn còn muốn thật sự kết giao một bằng hữu với người này, nhưng bây giờ ngẫm lại, ngược lại là chính mình quá non, vậy mà dễ dàng như thế liền bị người mê hoặc.
"Ngươi vì sao không tự mình đi hỏi?" Lục An cũng không biểu hiện ra dị thường, trong lòng hắn, Phó Vũ là một vị trí rất kỳ lạ, nhẹ giọng hỏi.
Biện Thanh Lưu nghe vậy sắc mặt càng thêm ngượng ngùng, lắc đầu nói: "Thật không dám giấu, ta có mấy lần chủ động giao đàm với Phó đồng học, nhưng nàng không để ý tới ta."
Lục An nghe vậy trong lòng cười lạnh, nhưng không động thanh sắc nói: "Được, ta sẽ lưu ý thêm."
Biện Thanh Lưu nghe vậy vui mừng, vội vàng nói: "Vậy ta liền ở đây đa tạ Lục huynh rồi!"
"Không có gì." Lục An cười nhạt một tiếng, nói: "Phía trước chính là ký túc xá rồi, nếu không có chuyện khác, ta đi về trước nghỉ trưa rồi."
"A! Lục huynh xin mời!" Biện Thanh Lưu còn đang trong lúc vui vẻ, cũng không có phát hiện sự biến hóa cuối cùng của Lục An, chắp tay nói.
Lục An nhìn Biện Thanh Lưu một cái, cái gì cũng không nói, sải bước rời đi.
Rất nhanh, Lục An liền trở lại ký túc xá của chính mình. Hắn vẫn nhíu mày, không biết vì sao, cảm giác bị người ta lừa khiến hắn cảm thấy rất khó chịu. Hắn không phải tức giận Biện Thanh Lưu, mà là tức giận chính mình. Sao trải qua nhiều chuyện như vậy, chính mình vẫn là dễ dàng như vậy mắc lừa?
Hít sâu một cái, Lục An cố gắng để hỏa khí của chính mình hạ xuống. Thời gian giữa trưa rất quý giá, hắn còn muốn ngủ một giấc, để Người Sương Đen kia chỉ bảo chính mình.
Đẩy cửa ra trở lại phòng ngủ, Lục An lập tức ngã xuống nằm ở trên giường. Cầm lấy chén đắp lên mình, rất nhanh cả người liền bình tĩnh trở lại.
Trải qua mười hai năm sinh hoạt nô lệ, kỳ thật đã không có gì có thể khiến Lục An không bỏ xuống được rồi, Biện Thanh Lưu đương nhiên cũng không ngoại lệ. Sau khi bình tĩnh, trải qua mấy ngày nay nỗ lực, Lục An đã nắm giữ phương pháp khiến mình nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Quả nhiên, khi hắn nhắm mắt lại sau đó không đến nửa nén hương thời gian, cả người liền rơi vào trạng thái ngủ say. Mà chính hắn, thì là không ngạc nhiên chút nào lại lần nữa xuất hiện ở trong không gian màu đen này.
Sau khi rơi xuống đất, Người Sương Đen dần dần từ trước mặt không xa hội tụ mà thành. Khi hắn thành hình sau đó, ánh mắt lại có chút ngoài ý muốn quan sát Lục An.
"Ngươi vừa rồi tức giận rồi sao?" Người Sương Đen giọng nói tang thương hỏi: "Vì cái gì?"
Lục An khẽ giật mình, nhưng suy nghĩ một chút Người Sương Đen ngay tại thức hải của mình, có thể cảm nhận được cảm xúc của mình cũng không ngoài ý muốn, vốn không muốn nói hắn lại là nghĩ đến cái gì, hỏi: "Ngươi thực lực mạnh như vậy, cũng hẳn là sống rất lâu rồi đúng không?"
Người Sương Đen nghe vậy khẽ giật mình, cười nhạt một tiếng nói: "Không tồi."
"Vậy ngươi nhất định gặp qua rất nhiều người." Lục An nhíu mày nói: "Chắc hẳn khả năng nhìn người của ngươi, cũng hẳn là không kém chứ?"
"Xem người?" Người Sương Đen phảng phất nghe được chuyện gì rất buồn cười, vậy mà cười ra tiếng, nói: "Cũng không tồi."
"Vậy tốt." Lục An sắc mặt ngưng trọng, nói: "Ta xin ngươi giúp ta xem một người."
"Ai?" Người Sương Đen hỏi.
"Biện Thanh Lưu!"
.
Bình luận truyện