Già Thiên Ký
Chương 144 : Một Tháng Sau
Người đăng: duynguyen07
Ngày đăng: 16:48 12-11-2025
.
Một tháng sau.
Trong một mảnh núi non trùng điệp, một đoàn thương đội đang tiến lên trên con đường núi. Thương đội rất dài, có trọn vẹn mười cỗ xe ngựa kéo hàng hóa, phía trước và phía sau đều có không ít tráng hán cưỡi ngựa bảo vệ. Còn có mấy cái kiệu ở phía sau cùng, bên trong ngồi thương nhân, gia quyến và người làm.
Thương nhân tên là Lưu Tiến Tài, hắn ngồi trong cỗ xe ngựa xa hoa nhất, cũng là cỗ xe ở phía trước nhất. Vợ của hắn đoan trang xinh đẹp ở ngay bên cạnh, còn có một cô con gái mười bốn tuổi. Người một nhà nói cười vui vẻ, hết sức hạnh phúc.
Bên trong những cỗ xe ngựa phía sau ngồi những người làm, có quản gia, có trướng phòng tiên sinh, còn có hạ nhân làm tạp dịch và nha hoàn. Quản gia và trướng phòng tiên sinh tự nhiên ngồi phía sau xe ngựa của Lưu Tiến Tài, rồi đến nha hoàn, cuối cùng là hạ nhân.
Trong cỗ xe ngựa cuối cùng, các hạ nhân cũng hiếm khi rảnh rỗi, nói cười vui vẻ bàn luận về việc riêng của mình. Bọn họ đều mặc trang phục giống nhau, ngoại trừ một người.
Đó là một thiếu niên thân mặc áo khoác ngoài màu lam đen, hắn một mình yên tĩnh ngồi trong góc, chiếc mũ trên áo khoác ngoài đội trên đầu rủ xuống che khuất gần hết khuôn mặt, phảng phất như đang ngủ.
Đường sá xa xôi, các hạ nhân luôn có lúc không có chuyện gì để nói. Khi mỗi người đều đã nói xong chuyện thú vị của mình thì trở nên rất nhàm chán, lúc này bọn họ không khỏi đều nhìn về phía thiếu niên trong góc.
"Này! Người làm!" Một hạ nhân đi đến trước mặt thiếu niên, dùng tay đẩy bả vai của thiếu niên.
Thiếu niên bị đẩy xong cuối cùng cũng có chút phản ứng, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, giơ tay lấy xuống chiếc mũ trên đỉnh đầu lộ ra cả khuôn mặt.
Không phải Lục An, thì còn có thể là ai?
Xiêm y của hắn sớm đã không phải trang phục của Tinh Hỏa học viện, lấy màu đen làm chủ rất chất phác nhưng cũng rất sạch sẽ, trước ngực của hắn vẫn treo chiếc nhẫn từ nhỏ đến lớn kia, trong ánh mắt sáng ngời nhiều hơn một phần tang thương.
"Có việc?" Lục An mở miệng, nhẹ nhàng hỏi.
"Ta nói người làm, ngươi sao lại thích ngủ như vậy? Từ ngày đầu tiên lên xe đến giờ đã trọn vẹn ba ngày, ban ngày lẫn ban đêm ngươi đều không có lúc nào không ngủ!" Hạ nhân kia không nhịn được nói, "Kiểu ngủ này của ngươi khiến chúng ta nhìn đều sợ hãi!"
Lục An nghe vậy động đậy thân thể, mỉm cười một cái nói, "Ta đây từ nhỏ đã như vậy, không cần lo lắng."
"Vậy cũng đừng ngủ nữa, ngày đẹp trời thế này không hoạt động một chút thì thật đáng tiếc biết bao! Hơn nữa, ngươi lên xe ba ngày nay chúng ta nói chuyện với ngươi một tay đều đếm được, chúng ta cùng nhau tâm sự đi! Đừng quên còn bốn ngày lộ trình, không tâm sự thì nhàm chán biết bao!" Hạ nhân nói.
Lục An nhìn tám đôi mắt phía trước đang nhìn mình, hắn vừa mới tu luyện cũng quả thật hơi mệt chút, liền gật đầu nói, "Được."
"Cái này mới đúng!" Tám tên hạ nhân hoan hô một tiếng, lập tức đều xích lại phía sau xe ngựa một chút, chuẩn bị lắng nghe câu chuyện của Lục An.
Lục An nhìn tám tên hạ nhân, khẽ hít một hơi, hỏi, "Các ngươi muốn biết gì?"
"Ngươi từ đâu đến? Muốn đi làm gì? Có chuyện thú vị nào không?" Đám hạ nhân kia vội vàng hỏi.
"Ta từ Tinh Hỏa thành đến." Lục An nhẹ nhàng nói, "Chuẩn bị đi Thiên Thành quốc nương nhờ thân thích."
Nghe Lục An trả lời ngắn gọn súc tích, các hạ nhân vô cùng thất vọng, một người trong đó vội vàng hỏi, "Vậy còn chuyện thú vị?"
Chuyện thú vị?
Lục An nhíu mày, nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi nói, "Ta từng ăn một bữa tiệc lớn ở phố thương mại trung tâm của Tinh Hỏa thành."
"Oa!!!" Các hạ nhân nghe vậy phát ra một tràng âm thanh tán thán, thậm chí có người nước miếng đều chảy xuống.
"Ta cũng rất muốn ăn một bữa tiệc lớn như vậy! Nghe lão gia nói, bữa tiệc lớn ở phố thương mại trung tâm của bất kỳ địa phương nào cũng đều là ngon lành nhất, đầu bếp trong phủ không làm được đâu!"
"Đúng vậy, ngay cả tên món ăn cũng cái này hơn cái kia động lòng người, đời này ta nếu có thể ăn một miếng cũng chết không hối tiếc!"
"......"
"Còn nữa không?" Một tên khác hạ nhân vội vàng hỏi, "Nói như vậy nhà ngươi cũng là một gia đình giàu sang, còn có chuyện chơi vui nào không?"
Lục An lại nghiêm túc suy nghĩ một chút, lắc đầu nói, "Hết rồi."
"......"
Trên mặt các hạ nhân đều lộ ra một vẻ kinh ngạc, nhưng nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Lục An cũng không biết nên nói gì, một người khác lại lập tức hỏi, "Vậy còn người thì sao? Có gặp được người nào thú vị, hoặc khó quên không?"
Người?
Trong đầu Lục An lập tức hiện lên bóng người xinh xắn kia, trong ánh mắt lộ ra một tia tưởng niệm, nhưng cũng chỉ là thoáng qua mà thôi.
"Không có." Lục An mỉm cười nói, "Ta một mình đi một mình về, một mình đã quen rồi."
"Ai..." Các hạ nhân lại thất vọng, lẫn nhau lắc đầu tiếp tục nói chuyện về sự tình của lẫn nhau, bởi vì bọn họ dù có nhàm chán đến mấy cũng nói chuyện nhiều hơn Lục An.
Nhìn những hạ nhân phía trước đang nói chuyện rôm rả, Lục An đưa tay kéo rèm cửa ra, nhìn cao sơn lưu thủy bên ngoài, biểu lộ hết sức bình tĩnh.
Một tháng trước, hắn trốn khỏi Thiên Mạc thành, trên đường đi mua một con ngựa, liên đêm chạy trốn đến thành thị gần nhất cách Thiên Mạc thành, sau đó đổi một con ngựa khác, đi quan đạo tiến về Nguyệt Vũ thành, rồi từ Nguyệt Vũ thành tiến về Quảng Lộc thành. Quảng Lộc thành là thành thị phía đông nhất của Tử Dạ quốc, đi xa hơn về phía đông chính là Thiên Thành quốc.
Trên đường đi hắn đi rất chậm, bởi vì hắn từng giây từng phút tại thăm dò tin tức của Thiên Mạc thành, cho đến khi hắn được biết Tinh Hỏa học viện bồi thường số tiền lớn, Thiên Mạc thành thả Lý Hồng Đường mới an tâm đào mệnh. Dù thế nào đi nữa, hắn đều nợ Lý Hồng Đường một mạng, nợ Tinh Hỏa học viện một ân tình to lớn.
Muốn ra khỏi Tử Dạ quốc không dễ dàng, bởi vì giữa Tử Dạ quốc và Thiên Thành quốc là một dãy núi lớn. Muốn ra khỏi Tử Dạ quốc thì nhất định phải xuất phát từ quan đạo, mà quan đạo ở biên giới có một yếu tắc, nhất định phải thông qua thẩm hạch mới có thể đi qua. Lục An sợ sự tình của mình đã bị Thiên Mạc thành thông báo cho yếu tắc, mà nếu không đi qua yếu tắc thì phải đi đường vòng cực xa, cho nên hắn tìm được đội thương đội này, cho thương nhân một chút tiền, trà trộn vào trong đó mới thuận lợi thông quan từ yếu tắc.
Thiên Thành quốc là mục đích của hắn, bởi vì quan hệ giữa Thiên Thành quốc và Tử Dạ quốc không quá thân mật, hơn nữa quốc lực của Thiên Thành quốc phải so với Tử Dạ quốc mạnh hơn một chút. Bàn tay của Thiên Mạc thành dù có dài đến mấy cũng không có khả năng vươn đến Thiên Thành quốc, cho nên hắn ở đây sẽ hết sức an toàn. Khi ở khu vực Tháp Bất Tạp Nhĩ, vẫn luôn có nô lệ cố gắng chạy trốn đến Thiên Thành quốc, cho nên hắn mới đặt mục tiêu đầu tiên ở đây.
Ngay lúc Lục An suy tư, đột nhiên cỗ xe ngựa phía trước dừng lại, theo đó cỗ xe ngựa của hắn cũng dừng lại. Chỉ nghe quản gia xuống xe, lớn tiếng nói với tất cả mọi người, "Nghỉ ngơi ở đây hai khắc đồng hồ, mọi người tự do hoạt động, hai khắc đồng hồ đúng giờ quay lại!"
Nghe lời quản gia nói, lập tức tất cả hạ nhân chạy xuống xe ngựa hoạt động thân thể, dù sao xe ngựa của hạ nhân không được bằng những cỗ xe phía trước, không chỉ là những tấm ván gỗ cứng rắn mà người còn đặc biệt chen chúc. Bọn họ đã sớm mệt mỏi vì ngồi, đều cần hoạt động thân thể, nhất tề xuống xe.
Lục An cũng xuống xe, đi đến bên cạnh chỗ trống hoạt động thân thể. Bên cạnh có một dòng suối nhỏ, hắn từ trên quan đạo đi xuống đến bên cạnh dòng suối nhỏ, nâng một nắm nước rửa một chút mặt, để bản thân cũng thanh tỉnh hơn một chút.
Vô tình quay đầu lại, Lục An nhìn thấy thương nhân và thê nữ của hắn cũng đã xuống xe, ba người đều đang nói cười vui vẻ gì đó. Lục An nhìn người một nhà này, ánh mắt khẽ động.
Lắc đầu, Lục An xoay người lại nâng mấy nắm nước vẩy lên mặt rồi mới đứng lên. Đột nhiên, hắn nhìn thấy bên kia bờ suối nhỏ có một vài cây trái, lập tức nhãn tình sáng lên, dẫm lên những cục đá trên dòng suối nhỏ nhảy mấy cái liền vượt qua dòng suối nhỏ, dễ dàng bò lên cây trái, hái những trái cây bên trên.
"Lục huynh đệ, hái cho chúng ta một chút đi!" Các hạ nhân đang uống nước bên cạnh dòng suối nhỏ thấy vậy đều hô to, Lục An nghe vậy mỉm cười một cái, lấy áo làm túi đựng đầy ắp.
Một tiếng "Phịch", Lục An vững vàng rơi xuống đất, trái cây trong lòng không rơi cái nào. Trái cây ở đây chín vừa đủ, khiến người ta nhìn vào rất có thực dục.
Lục An lần nữa dẫm lên cục đá nhảy qua dòng suối nhỏ, đi đến trước mặt một đám hạ nhân.
"Nào, trái cây này rất ngon." Lục An cười nói, một đám hạ nhân cũng không khách khí mỗi người cầm một trái, không rửa mà ăn ngay.
Tiếng ăn uống bên này không nhỏ, những người trên quan đạo phía trên cũng nghe mà chảy nước miếng, thương nhân kia nói gì đó với quản gia xong, quản gia lớn tiếng nói với hạ nhân phía dưới, "Mang tất cả trái cây của các ngươi rửa sạch rồi mang lên đây!"
Những hạ nhân kia nghe vậy chấn động trong lòng, vội vàng khom người xưng là. Lục An cũng không sao cả, đem phần trái cây còn lại đều cho bọn họ, rửa sạch rồi do các hạ nhân mang lên.
Nhìn người một nhà thương nhân cũng ăn say sưa ngon lành, Lục An cũng khẽ mỉm cười, chuẩn bị xoay người lại đi hái thêm một chút trái cây để ăn trên đường.
Hắn ba bước hai bước vượt qua dòng suối nhỏ đến dưới gốc cây trái, ngay lúc hắn chuẩn bị lần nữa bò lên cây, đột nhiên nghe thấy phía sau truyền đến một trận tiếng nổ lớn!
Lục An chấn động trong lòng, vội vàng quay người nhìn lại, vậy mà phát hiện mười mấy tảng đá lớn từ trên núi nhanh chóng lăn xuống, lao về phía thương đội mà đập tới!
Những tảng đá lớn này tốc độ bay nhanh, hơn nữa không hề có dấu hiệu. Bất kể là thương nhân, hạ nhân hay tiêu sư đều không kịp phản ứng, chỉ có thể trơ mắt nhìn những tảng đá lớn rơi xuống hỗn loạn thành một đoàn!
"A!!!"
Tiếng kêu chói tai của sự sợ hãi vang lên, trên quan lộ khe núi hiện lên hết sức rợn người!
.
Bình luận truyện