Đông A Mạn Lục - Kiếm Vấn Hồng Trần
Chương 7 : Vị Nghiệp có Thanh Phong, mùa xuân hoa đào nở (2)
Người đăng: Mạch Tử
Ngày đăng: 13:02 31-07-2021
.
Những đứa trẻ tiếp theo không có được kết quả tốt như Hàn Ninh, không vượt qua được tiêu chuẩn nâng được “thất đỉnh” của Thanh Phong võ quán, có đứa trẻ khóc nức nở ngay trên sân, được người của võ quán kéo ra ngoài. Có thể thấy tuyển chọn môn sinh của Thanh Phong võ quán không hề đơn giản.
- Đến rồi, đến rồi! Tiếp theo là Đoàn Kinh Thiên, ngươi đoán xem hắn sẽ nâng được bao nhiêu đỉnh? - Một đứa trẻ có nốt ruồi lớn gần khóe miệng quay sang nói với đứa trẻ cao gầy bên cạnh.
- Đoàn Kinh Thiên từ hơn nửa năm trước đã nâng được mười một đỉnh, ta đoán hắn ít nhất có thể nâng được mười ba đỉnh. Vị trí thứ nhất của kỳ tuyển sinh năm nay nhất định là thuộc về Đoàn Kinh Thiên. - Đứa trẻ cao gầy tỏ vẻ am hiểu.
- Đoàn Kinh Thiên quả thật rất mạnh, nhưng ai nói vị trí đầu bảng năm nay nhất định sẽ thuộc về hắn? Ta thấy vị trí đó, tiểu thư nhà ta thích hợp hơn. - Một đứa trẻ nữ đứng bên cạnh hai người, vẻ mặt cao ngạo nói chen vào.
- Tiểu thư nhà ngươi? - Đứa trẻ cao gầy tò mò.
- Đúng vậy tiểu thư nhà ta. - Đứa bé gái cao giọng.
- Tiểu thư nhà ngươi là ai?
- Tiểu thư nhà ta là Đại thiên kim của Trương gia, Trương Thủy Nguyệt. Ngươi nói xem có khả năng tranh vị trí thứ nhất với Đoàn Kinh Thiên không?
- Nếu là Trương Thủy Nguyệt thì quả thật có… Trời đất, mười lăm đỉnh, Đoàn Kinh Thiên vậy mà nâng được mười lăm đỉnh. - Đứa trẻ nam có nốt ruồi trên mép đang nói với đứa bé gái, đột nhiên trợn tròn mắt, nhìn về phía giữa sân thốt lên.
- Đoàn Kinh Thiên, mười lăm đỉnh, thông qua. Người tiếp theo, Trương Thủy Nguyệt. - Người phụ trách ghi kết quả của võ quán nhìn tờ danh sách, cao giọng.
Trương Thủy Nguyệt từ trong đám người đi tới khu vực đặt đỉnh, nhìn hai chiếc đỉnh thứ mười bốn, mười năm một lần, lại đưa mắt nhìn Đoàn Kinh Thiên sau khi nâng đỉnh đang xếp bằng điều tức phía xa, nàng dừng lại trước chiếc đỉnh thứ mười lăm.
Không biết có phải do Đoàn Kinh Thiên nâng được mười lăm đỉnh khiến Trương Thủy Nguyệt có phần căng thẳng, hay bản thân nàng thực sự không nâng được, mà hai lần Tâm Di nâng đỉnh đều chỉ nâng được đến thân người lại rơi xuống.
- Trương Thủy Nguyệt, chỉ còn một lần nâng đỉnh nữa, nếu lần này tiếp tục thất bại sẽ mất cơ hội gia nhập võ quán. - Hứa Tuấn lớn tiếng nhắc nhở.
- Đa tạ giáo đầu cảnh tỉnh. - Trương Thủy Nguyệt giật mình tỉnh táo lại, ôm quyền hướng Hứa Tuấn cúi đầu.
Cuối cùng dù không cam tâm nhưng vẫn chuyển sang nâng chiếc đỉnh thứ mười bốn. Cũng coi như đã đáp ứng được yêu cầu của võ quán.
- Người cuối cùng, Hoàng Tư Yên.
…
- Hoàng Tư Yên này là ai mà có thể ngang hàng với Đoàn Kinh Thiên nâng được mười lăm đỉnh?
- Thật không thể tin nổi một người con gái lại có thể cùng thành tích với Đoàn Kinh Thiên.
- Ngươi nghe nói chưa, cô ta mới mười một tuổi còn kém hơn chúng ta hai tuổi, thật là không thể tin được.
Đoàn Kinh Thiên đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên mở mắt, nhìn về phía người con gái thân hình mảnh mai nhưng lại có sức mạnh có thể sánh mình với đang đứng ở giữa sân, đôi mắt ánh lên tia nhìn kỳ lạ. Hắn nhếch miệng cười, không nhìn đối phương nữa mà ngẩng đầu nhìn bầu trời trên cao, đó là nơi hắn muốn hướng tới, đó mới là sân khấu để hắn thể hiện tài năng tuyệt thế của mình.
Trương Thủy Nguyệt nghe những lời bàn tán xung quanh, bàn tay siết chặt lại. Đáng lẽ những lời tán dương đó phải thuộc về nàng, vậy mà tất cả những hào quang đẹp đẽ đó lại bị một đứa con gái tầm thường cướp lấy, điều này thật khó tiếp nhận nổi.
- Thảo Nhi, tìm hiểu xem con bé kia là ai!
- Vâng, tiểu thư. - Đứa bé tên Thảo Nhi đứng bên cạnh gật mạnh đầu rồi ngay lập tức rời đi.
*
Hứa Tuấn dẫn những người vượt qua vòng thi đầu tiên rời quảng trường di chuyển qua một hành lang dài tới trước một ngọn giả sơn cao lớn trong võ quán. Ông ta quay người nhìn đám nhỏ.
- Đầu tiên chúc mừng các ngươi thông qua vòng khảo hạch thứ nhất của Thanh Phong võ quán. Vòng thứ hai sẽ kiểm tra khả năng phản xạ của các ngươi. Trên ngọn giả sơn có một dòng thác nhỏ, sẽ có người thả mười chiếc lá trúc xuống, ai có thể bắt được năm lá trúc trước khi tất cả rơi xuống mặt nước được tính là thông qua. Các ngươi đã rõ chưa?
- Rõ ạ! - Cả đám trẻ đồng thanh hô lớn.
Những người có thể vượt qua vòng thứ nhất đều có năng lực nhất định, vì vậy vòng thứ hai ngoại trừ hai người thiếu may mắn bị loại, còn lại năm mươi sáu người còn lại đều vượt qua tuyển chọn và trở thành môn sinh của Thanh Phong võ quán.
*
Kết thúc vòng khảo hạch thứ hai, Hứa Tuấn để cho một tạp dịch của võ quán dẫn thí sinh bị loại ra ngoài, còn hắn tự mình dẫn những môn sinh trúng tuyển đi tới “Diễn võ trường” nằm ở trung tâm của Võ quán.
Diễn Võ trường là nơi luyện võ của các võ sinh, diện tích rất rộng, hai bên trái phải dựng từng giá gỗ dài treo các loại dụng cụ, vũ khí hỗ trợ môn sinh của võ quán rèn luyện. Ở chính giữa Diễn Võ trường là một đài đá hình chữ nhật dài năm mươi thước, cao một trượng là nơi các giáo đầu giảng bài; ngoài ra đài đá này còn được dùng là lôi đài, để các môn sinh thực chiến, trao đổi võ đạo với nhau.
- Một lần nữa chúc mừng các ngươi vượt qua khảo hạch trở thành môn sinh chính thức của Thanh Phong võ quán. Để tránh những rắc rối không đáng có phát sinh sau này, ta sẽ nói lại với các ngươi những môn quy chính của võ quán một lần. - Đứng trên đài đá, Hứa Tuấn nhìn xuống đám trẻ xếp hàng ngay ngắn phía bên dưới, gật đầu hài lòng nói tiếp. - Thứ nhất, nơi này sẽ là nhà của các ngươi trong một năm tới, ta mặc kệ trước đây các ngươi là con em của gia tộc, thế lực nào, đã trở thành môn sinh của Thanh Phong võ quán thì phải tuân thủ môn quy nơi đây, không có ngoại lệ.
- Thứ hai, gia nhập võ quán có nghĩa các ngươi đã trở thành huynh đệ, đồng môn của nhau, ta mặc kệ các ngươi trước đó có thù hận, mâu thuẫn hay không, đã ở bên trong võ quán thì nghiêm cấm các môn sinh gây sự, đánh nhau, nếu bị phát hiện lập tức hủy tư cách môn sinh, trục xuất võ quán.
- Thứ ba…
- Là một trong ba người có thành tích khảo hạch tốt nhất năm nay của võ quán, tại sao ta cảm thấy ngươi không mấy vui vẻ vậy? - Bên dưới Diễn Võ trường, các môn sinh chúng tuyển xếp thành ba hàng đứng ngay ngắn, nghiêm túc lắng nghe giáo quan phổ biến môn quy. Hoàng Tư Yên đứng trong hàng, cúi đầu nhìn đoàn kiến càng đang xếp thành hàng dài tha mồi dưới chân mình, ngẩn người. Những môn quy mà giáo quan đang giảng phía trên nàng đã sớm biết, so với việc nghe lại mấy điều môn quy phiền phức kia, nàng càng có hứng thú với đàn kiến dưới chân mình. Đối với đàn kiến mà nói, nàng giống như là Thần Phật, một ý nghĩ, một cái giẫm chân cũng có thể quyết định sinh tử của chúng. Hoàng Tư Yên lại không khỏi nghĩ tới, đối với những cao thủ tuyệt đỉnh sở hữu sức mạnh phi phàm, những người nắm giữ quyền lực tối cao của các đại môn phái, có phải cũng là dùng ánh mắt cao ngạo, từ trên cao nhìn xuống đối với tuyệt đại đa số bình dân, bách tính, trong đó có nàng. Nếu không muốn là con kiến trong mắt người khác, có thể tùy ý bị người khác giẫm đạp, vậy chỉ có thể tìm cách trở nên lớn mạnh, đến mức ngay cả những cao thủ sở hữu võ công mạnh mẽ nhất trời đất này nếu muốn giết nàng cũng sẽ phải trả một cái giá rất đắt.
Ngươi sao thế? - Ngay lúc này, một giọng nói truyền tới, phá vỡ mạch suy nghĩ của nàng. - Là một trong ba người có thành tích khảo hạch tốt nhất năm nay của võ quán, tại sao ta cảm thấy ngươi không mấy vui vẻ vậy?
- Là một trong ba người có thành tích tốt nhất, ta nhất định phải vui vẻ? - Hoàng Tư Yên quay đầu liếc nhìn Hàn Ninh không biết đã di chuyển đến bên cạnh nàng từ lúc nào, lạnh nhạt đáp. Hoàng Tư Yên chưa bao giờ gặp Hàn Ninh trước đây, có thể nói buổi khảo hạch của Thanh Phong võ quán ngày hôm nay là lần đầu tiên hai người gặp mặt, đối với người thích yên tĩnh như nàng vốn dĩ sẽ không để ý đến người xa lạ, nhưng bởi vì thân hình ục ịch của đối phương quá nổi bật trong đám học viên, cho nên Hoàng Tư Yên phá lệ nhớ rõ tên của Hàn Ninh.
- Một đứa trẻ lại có giọng điệu của một ông cụ non, những năm qua chắc là ngươi phải sống khổ lắm nhỉ? - Hàn Ninh có chút ngạc nhiên không nghĩ đối phương sẽ đáp lại, nó nhìn lên trên đài đá thấy Hứa Tuấn vẫn đang khí thế hừng hừng phổ biến giáo quy, lúc này mới quay sang đánh giá Hoàng Tư Yên, cười híp mắt, nhỏ giọng nói.
- Ta là nữ, dù trời có sập xuống cũng không thành “ông” cụ được. - Hoàng Tư Yên liếc nhìn dáng vẻ tươi cười của Hàn Ninh, trong lòng không khỏi sinh ra chán ghét, không kiên nhẫn nói. - Hơn nữa chúng ta rất thân thiết sao?
- Trên đời làm gì có cái gọi là không gặp mà thân thiết, đều phải trải qua gặp gỡ, quen thuộc rồi mới có thể trở nên thân thiết, đúng không? - Hàn Ninh giống như không nhận thấy thái độ cự tuyệt người từ ngoài ngàn dặm của Hoàng Tư Yên, nhiệt tình nói. - Bây giờ chúng ta mặc dù chưa quen thuộc nhưng ta có dự cảm sau này ta với ngươi sẽ đặc biệt thân thiết đấy. Hơn nữa…
- Trật tự! - Hàn Ninh còn đang muốn nói điều gì, đúng lúc này, Hứa Tuấn nhìn mặt trời đã lên cao gần đỉnh đầu, lại nhìn xuống đám nhỏ bên dưới đang bắt đầu nói chuyện rầm rì bên dưới thì quát lớn. - Các ngươi đều đã trở thành môn sinh của Thanh Phong võ quán, ta hy vọng trong thời gian ở đây các ngươi sẽ học được nhiều thứ, không chỉ đơn giản là võ công mà còn là là tinh thần bao dung, nghĩa hiệp. Cố gắng tu tập, biết đâu trong số các ngươi sẽ có người có thể trở thành đệ tử của Ngũ đại môn phái như Côn Sơn Kiếm Phái, hoặc ít nhất cũng có gia nhập một môn phái nhị lưu nào đó. Trở thành môn sinh của võ quán, việc giặt giũ, quét dọn phòng ốc sẽ do tạp dịch của võ quán đảm nhiệm. Nếu các ngươi không quen thuộc người phục vụ mà nói có thể để người hầu của mình ở lại, võ quán sẽ sắp xếp chỗ ở cho những người hầu đó. Được rồi, ta không nói nhiều nữa, bây giờ sẽ có người dẫn các ngươi đến chỗ ở của mình sắp xếp hành lí, sau đó tập hợp ở nhà ăn dùng bữa trưa. Buổi chiều các ngươi có thể tự do tham quan võ quán hoặc làm quen với nhau, ngày mai chính thức bắt đầu buổi học đầu tiên.
Bình luận truyện