Đô Thị Tuyệt Phẩm Tà Thiếu

Chương 36 : Kết Thúc Hoàn Mỹ

Người đăng: duynguyen07

Ngày đăng: 13:28 09-11-2025

.
Uy ca vội vàng quay đầu, quát vào mặt đám tiểu đệ của mình: “Mẹ nó! Tất cả đưa tiền trong người ra cho lão tử!” Cũng chỉ khi đối mặt với đám tiểu đệ này, hắn mới có dáng vẻ của một Uy ca. Quát xong một tiếng, Uy ca xoay người cười hì hì gật đầu với Tôn Triết, sau đó lục lọi ra ví tiền của mình, móc ra một nắm tiền giấy. Sau khi gom hết tiền mặt của một đám tiểu đệ, Uy ca đếm sơ số tiền, rồi mới gật đầu, bưng một xấp tiền giấy trăm tệ đi đến trước mặt Tôn Triết, cười cợt nói: “Đại gia, ngài xem, chúng ta chỉ gom được bấy nhiêu đây thôi, ngài xem có đủ không? Nếu không đủ chúng ta lại đi gom tiếp!” Tôn Triết liếc nhìn số tiền đó, ừm, ước chừng chắc phải hơn một vạn tệ. Nhìn không ra nha! Mấy người này ra ngoài đều mang nhiều tiền mặt như vậy sao? Nhàn nhạt gật đầu, Tôn Triết nói: “Ta thấy số tiền này chắc là không sai biệt lắm rồi, phần thiếu coi như ta đáng thương ngươi.” Cái mặt của Tôn Triết này cũng đủ dày, phảng phất như mình nhân từ biết bao. Uy ca liên tục nhỏ giọng cảm ơn, trong lòng lại mắng chửi Tôn Triết, mẹ nó! Chỉ là một cái ghế đẩu rách nát mà thôi, lão tử ở đây đã hơn một vạn tệ rồi, cũng không biết đủ mua mấy trăm cái ghế đẩu! Thật mẹ nó lòng dạ đen tối! Mặc dù là nghĩ như vậy, nhưng Uy ca cũng không dám nói ra, hắn cũng không muốn tìm cái chết, vội vàng đưa tiền cho Tôn Triết. “Hả?” Tôn Triết nhìn Uy ca: “Đưa tiền cho ta làm gì!” Cái quái gì? Chẳng phải ngươi muốn chúng ta bồi thường sao! Uy ca mờ mịt, trong lòng vạn con thảo nê mã chạy qua, vị đại gia này sao mà khó hầu hạ vậy! Uy ca sắp khóc rồi! “Ta lại không phải ông chủ của cửa tiệm này, thứ bị đánh hỏng là ghế đẩu của quán nướng này, ngươi đưa tiền cho ta làm gì!” Nhìn Uy ca không rõ vì sao, Tôn Triết lần nữa mở miệng nhắc nhở. Nhìn một chút Lâm Thi Vũ mẫu nữ, Uy ca bừng tỉnh đại ngộ, xem ra vị lão gia này và cửa tiệm này có quan hệ không tầm thường. “Vâng vâng vâng, tiểu nhân biết rồi!” Uy ca vội vàng gật đầu biểu thị rõ ràng, bước nhanh đi đến trước mặt Lâm Thi Vũ mẫu nữ, quan sát các cô, cuối cùng ánh mắt khóa chặt trên người Lâm mẹ. “Dì ơi chào dì!” Uy ca rất lễ phép nói: “Dì chính là ông chủ của quán nướng này phải không? Thật là, thủ hạ không hiểu chuyện, đã làm phiền dì rồi, còn làm hỏng đồ của dì! Thật sự là có lỗi quá! Số tiền này, là tiền bồi thường của chúng cháu, còn xin ông chủ nhận lấy đi!” Uy ca đưa hơn một vạn tệ cho Lâm mẹ, ngữ khí chân thành, trong lòng nghĩ thế nào, cũng chỉ có chính hắn biết thôi! Đoán chừng đã sớm buột miệng mắng to rồi! “Cái này…” Lâm mẹ nhìn số tiền Uy ca đưa tới, có chút không biết làm sao, không ngờ sự tình lại phát triển như vậy! Thấy Lâm mẹ mãi mà không nhận lấy số tiền mình đưa qua, mồ hôi lạnh trên đầu Uy ca đều toát ra! Tôn Triết thấy vậy cũng chỉ có thể mở miệng: “Lâm a di, dì cứ nhận lấy tiền đi! Đồ vật của dì bị làm hỏng, bồi thường tiền cho dì, là lẽ đương nhiên!” “Vậy cũng không cần nhiều như vậy a… Cái này quá nhiều rồi…” Lâm mẹ có chút do dự nói. Uy ca lập tức cảm động! Người tốt a! Nói đúng vào tâm khảm lão tử rồi! Đúng vậy nha! Đâu cần nhiều tiền như vậy a! Người với người chính là không giống nhau, vị lão gia này quá đen rồi! Nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Đừng mà ông chủ, hắn nói đúng! Làm hỏng đồ của dì, bồi thường tiền là nên, còn như phần nhiều hơn thì coi như là cháu xin lỗi dì!” Tôn Triết nhìn Uy ca biết nói chuyện như vậy, trong lòng rất là hài lòng, không tệ không tệ, tiểu tử này vẫn rất biết điều! Nếu là biết được ý nghĩ trong lòng Tôn Triết, Uy ca không chừng sẽ khóc chết, ta mà không biết điều, chẳng phải sẽ bị ngươi hành hạ sống chết sao! Cuối cùng Lâm mẹ nói không lại Tôn Triết, đành phải miễn cưỡng nhận lấy hơn một vạn tệ này, lúc nhận lấy cả người vẫn còn ngơ ngác, cứ thế mà có thêm một vạn tệ? Thấy Lâm mẹ nhận tiền, Uy ca thở phào một hơi, lặng lẽ liếc Tôn Triết một cái, thấy Tôn Triết nở nụ cười hài lòng, lúc này mới yên tâm. Đi đến trước mặt Tôn Triết, Uy ca cẩn thận từng li từng tí nói: “Đại gia ngài xem chúng ta xin lỗi cũng xin lỗi rồi, bồi thường tiền cũng bồi thường rồi, chúng ta có thể… đi được không?” Tôn Triết thầm nghĩ nói. Hi vọng một vạn tệ này có thể giảm bớt chút gánh nặng kinh tế cho nhà Thi Vũ đi! Đối với Uy ca vẫn rất hài lòng, nếu không phải thủ hạ của hắn đến đưa tiền! Tôn Triết còn không biết làm sao giúp đỡ Lâm Thi Vũ chứ! Lần này tốt rồi! Lý do chính đáng cho nhà Lâm Thi Vũ một vạn tệ, những người này thật sự là người tốt a! Tùy ý vung vung tay, Tôn Triết nói với Uy ca: “Ừm, ngươi rất không tệ! Dẫn theo người của ngươi đi thôi.” Nghe được Tôn Triết cho phép, Uy ca xoa xoa mồ hôi lạnh trên đầu, thật là, áp lực khi đứng trước mặt Tôn Triết thật mẹ nó không phải lớn một cách bình thường! Uy ca xoay người chào hỏi đám tiểu đệ rời đi, còn không ngừng chắp tay cáo biệt với ba người Tôn Triết. Ngay tại lúc Uy ca bọn người sắp đi ra khỏi quán nướng, Tôn Triết giống như là nhớ tới cái gì, lại chào hỏi một tiếng: “Người kia chờ một chút!” Thân thể Uy ca cứng đờ, xoay người lại đối mặt Tôn Triết nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Vị lão gia này, còn có chuyện gì sao?” Tôn Triết dừng một chút, trong trạng thái tâm lý cực kỳ khẩn trương của Uy ca, chậm rãi mở miệng nói: “Sau này, ta không hi vọng quán nướng này có người quấy rầy, hiểu ý của ta sao?” Tôn Triết gắt gao nhìn chằm chằm Uy ca. Nghe được lời này, Uy ca thở phào một hơi, vội vàng vỗ vỗ bộ ngực của mình: “Đại gia yên tâm! Có ta A Uy ở đây! Bảo đảm sẽ không có người tới tìm phiền toái! Ngài cứ yên tâm đi!” Không để ý đến lời bảo đảm của Uy ca, Tôn Triết nói: “Cút đi!” Uy ca xấu hổ cười cười, nghĩ đến chính mình ở trước mặt vị mãnh nhân này còn giả vờ ngưu bức cái gì a! Vội vàng dẫn theo một đám tiểu đệ bước nhanh rời đi. Cho đến khi rời khỏi quán nướng mấy trăm mét xa, Uy ca mới căng thẳng nhìn ngó bốn phía, không nhìn thấy thân ảnh Tôn Triết, lúc này mới yên tâm, mềm nhũn ngồi xuống một cái ghế trên đường, thở phào một hơi. “Rầm!” Uy ca nhìn thấy người đã chọc tới Tôn Triết, lập tức trong lòng liền tức giận rồi! Hung hăng một cước đá lên, xông lên chính là một trận quyền đả cước thích, ngoài miệng không ngừng nói: “Bảo ngươi ngưu bức, bảo ngươi cho lão tử gây phiền toái! Mẹ nó!” Đánh một lúc lâu, đánh người đó sưng cả mặt mày, Uy ca cũng mệt đến thở hổn hển, mới một lần nữa ngồi xuống. Người đó dưới sự dìu đỡ của những tiểu đệ khác lết không nổi, chật vật không thôi. Lúc này có một tiểu đệ thấy Uy ca hẳn là đã nguôi giận, mở miệng cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Uy ca? Tiểu tử kia là ai a? Hắn là thân phận gì? Ngươi sao lại đối với hắn như vậy… tôn kính?” Tiểu đệ này vốn dĩ muốn nói sợ hãi, sau đó nghĩ nghĩ không đúng, mới đổi giọng. Uy ca nhìn tiểu đệ này một cái, thở dài một hơi nói: “Nhớ rõ mấy ngày trước có người đập phá địa bàn Hắc Hổ Bang chúng ta sao?” Mọi người ào ào gật đầu, đương nhiên biết, Hắc Hổ Bang không ai không biết, còn tạo thành một trận phong ba không nhỏ. “Chuyện này với người này có quan hệ gì? Bọn hắn quen biết?” Có người nghi hoặc, không rõ Uy ca sao lại nhắc tới chuyện này.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang