Đô Thị Chi Binh Vương Trở Về (Đô Thị Chi Binh Vương Quy Lai)
Chương 74 : Kỳ Diệu Tâm Tình
Người đăng: duynguyen07
Ngày đăng: 15:26 12-11-2025
.
“Ôi, hai người các ngươi giấu ta lén lút nói gì đó vậy?” Ngay vào lúc này, tiếng nói của Lô Ưu đột nhiên xen vào, “Tiểu thư, ngươi không phải rất chán ghét Lâm tiểu đệ sao? Hôm qua còn mắng hắn nửa ngày với ta mà, sao bây giờ lại có tâm tình nói chuyện với hắn rồi?”
Sắc mặt Tô Diệu cứng đờ, lời vốn định nói ra miệng lại nuốt xuống, khuôn mặt xinh đẹp trắng như tuyết, như ngọc thoáng cái dâng lên hai vệt hồng xinh đẹp, nghiêng đầu nhìn Lô Ưu từ biệt thự đi ra, hung hăng nói: “Ngươi không nói chuyện, không ai coi ngươi là kẻ câm!”
Sau khi nói xong, Tô Diệu tựa hồ cảm thấy chính mình trước mặt Lâm Trọng có chút mất mặt, phồng má giận dỗi xoay người rời đi.
Tối hôm qua lúc ngủ, Tô Diệu quả thật đã gọi điện thoại cho Lô Ưu, mắng Lâm Trọng một trận té tát.
Khi đó, Tô Diệu bị Lâm Trọng nhìn hết thân thể, các loại cảm xúc như thẹn quá hóa giận, khốn quẫn, ngượng ngùng, mất mặt cùng một chỗ tuôn lên trong lòng, trong lòng một cỗ tà hỏa không chỗ phát tiết, liền đem bất mãn trong lòng đối với Lâm Trọng, tuôn hết ra cho Lô Ưu.
Thế nhưng, suốt cả đêm trôi qua, trải qua trắc trở nửa đêm gặp phải sát thủ ám sát, sự bất mãn trong lòng Tô Diệu đối với Lâm Trọng đã cơ bản biến mất, bị một loại cảm xúc kỳ diệu thay thế.
Dưới xu thế của loại cảm xúc này, Tô Diệu lúc nào không hay đã thay đổi thái độ lớn đối với Lâm Trọng, đương nhiên chính nàng không có cảm giác, nhưng Lô Ưu, người vẫn luôn quen thuộc với nàng, lại phát hiện ra manh mối, vì vậy không nhịn được lấy nàng ra trêu chọc.
Lô Ưu một câu nói khiến Tô Diệu tức giận bỏ đi, nàng bước đi như mèo, eo nhỏ khẽ vặn, mỉm cười đi đến trước mặt Lâm Trọng, cẩn thận quan sát mặt của hắn.
Lâm Trọng cũng không biết tối hôm qua Tô Diệu đã nói gì với Lô Ưu, hắn cũng không muốn biết, nói tóm lại khẳng định không phải lời tốt đẹp gì. Hơn nữa nghĩ đến cảnh tượng kia mà chính mắt mình nhìn thấy tối hôm qua, hắn vẫn có một loại cảm giác khí huyết sôi trào, dòng máu tăng tốc, bởi vì thân thể Tô Diệu, thật sự quá đẹp, quá gợi cảm, quá mê người!
Ánh mắt Lô Ưu phóng túng không chút kiêng dè, khiến Lâm Trọng có chút không tự nhiên, hắn sờ sờ mặt của chính mình: “Chị Ưu, trên mặt ta có gì sao?”
“Không có mà.” Lô Ưu vươn tay, tựa hồ muốn sờ sờ mặt Lâm Trọng, “Lâm tiểu đệ, để tỷ tỷ sờ sờ mặt của ngươi!”
Khi Lô Ưu vươn tay, thân thể Lâm Trọng theo bản năng muốn lùi lại, nhưng nhịn được, mặc cho tay Lô Ưu sờ lên mặt chính mình.
Lâm Trọng lớn lên không hề đẹp trai, thuộc trình độ đã trên trung đẳng, nhưng mặt của hắn, lại có một loại mị lực kỳ dị, khiến người ta càng xem càng cảm thấy có mùi vị.
Tựa như một vò rượu cũ, lúc nếm thử ban đầu thì chát đắng, khó vào cổ họng, nhưng càng nếm càng thơm, càng nếm càng thuần khiết.
Nếu như nhìn kỹ, liền sẽ phát hiện, dung mạo Lâm Trọng, kỳ thật có một số đặc trưng không giống nhân loại, đó là dị tướng do tu luyện Long Hổ Kình sinh ra. Tỷ như răng của hắn, tinh tế, đều đặn, trắng tinh, vượt xa trình độ của người bình thường nên có; còn có làn da của hắn, lỗ chân lông hầu như không nhìn thấy, giống như ngọc trơn bóng mịn màng; ánh mắt của hắn bình tĩnh đạm mạc, mới nhìn qua tựa hồ có chút ảm đạm không ánh sáng, trên thực tế là đem tất cả thần ý đều ẩn sâu, sâu thẳm như biển cả.
Lô Ưu nhìn mặt Lâm Trọng, tựa như đang thưởng thức một cuốn sách bí ẩn vô cùng, một chén rượu ý vị thâm trường, ngọc thủ đặt ở trên mặt Lâm Trọng, ánh mắt ngơ ngẩn, lại có chút si ngốc.
Lâm Trọng thấy Lô Ưu cư nhiên bắt đầu ngẩn người, không nhịn được khẽ ho một tiếng, thanh âm không lớn, nhưng đã đủ làm Lô Ưu giật mình tỉnh dậy: “Chị Ưu, làm sao vậy?”
Lô Ưu biết mình thất thố, nhưng không hề có chút nửa phần đỏ mặt, ngọc thủ trên mặt Lâm Trọng khẽ vặn một cái, mới nửa phần thân mật nửa phần hâm mộ nói: “Lâm tiểu đệ, da của ngươi thật là tốt, có thể nói cho tỷ tỷ biết là làm sao bảo dưỡng không?”
Nghe được lời Lô Ưu nói, Lâm Trọng đem ánh mắt chuyển qua trên mặt Lô Ưu.
Lô Ưu ngẩng đầu, môi anh đào đỏ tươi khẽ hé mở, khóe miệng lộ ra nụ cười tươi đẹp, mặc cho Lâm Trọng quan sát, đem một mặt chân thật nhất của chính mình bày ra trước mắt Lâm Trọng.
Lô Ưu tuy rằng biểu hiện rất táo bạo, kỳ thật trong lòng vô cùng khẩn trương, nàng cảm thấy dáng vẻ này của chính mình, giống như một thiếu nữ hoài xuân đang chờ đợi tình nhân hôn môi. Tim không bị khống chế đập thình thịch, lông mi dài khẽ run rẩy, trong ánh mắt thêm một tia mị ý ẩm ướt.
Nhưng Lâm Trọng lại không biết ý nghĩ nội tâm Lô Ưu, hắn chỉ là mang theo thái độ thưởng thức, ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ mê người của Lô Ưu.
Bởi vì mới vừa rời giường, Lô Ưu để mặt mộc, không trát bất kỳ mỹ phẩm nào, tuy rằng có chút mắt quầng thâm, nhưng làn da mịn màng săn chắc, trắng hồng, từ trong ra ngoài, tản ra vẻ sáng bóng mê người.
“Chị Ưu, da của ngươi rất tốt, không cần ta nói cho ngươi biết làm sao bảo dưỡng đi, hơn nữa ta đối với bảo dưỡng cũng một khiếu bất thông.” Lâm Trọng ngắm nhìn nửa phút, nói thẳng.
Lâm Trọng đối phó địch nhân đương nhiên là dễ như trở bàn tay, nhưng đối phó nữ nhân, lại có thể nói là một khiếu bất thông, quả thực là không nhìn ra sự câu dẫn như có như không của Lô Ưu đối với hắn.
“Ngươi cái đồ đần này, mị nhãn của tỷ tỷ thật sự là làm cho người mù loà xem.” Lô Ưu vừa buồn cười lại vừa tức giận, duỗi ra ngón tay ở cằm Lâm Trọng cạo một cái, “Thôi bỏ đi, ngươi như vậy mới đáng yêu, nếu như giống những nam nhân xấu kia, tỷ tỷ còn không có thèm đâu.”
Nói xong, nàng eo nhỏ lắc một cái, xoay người cũng đi vào biệt thự rồi, để mặc Lâm Trọng một mình tại chỗ cũ.
Lâm Trọng sờ sờ chỗ bị ngón tay Lô Ưu cạo qua, hoảng hốt cảm thấy chính mình tựa hồ đã bỏ lỡ một chuyện tốt nào đó.
Lúc sắp đến chín giờ, Lâm Trọng lái chiếc Rolls-Royce, đem Tô Diệu và Lô Ưu đưa đến Tinh Hà Đại Hạ.
Hắn vốn dĩ cho rằng cả ngày hôm nay lại muốn canh giữ ở bên người Tô Diệu, thực hiện chức trách thân vệ cận thân, lại không ngờ Tô Diệu lại cho hắn nghỉ phép.
“Cuộc ám sát nhằm vào ta vừa mới thất bại, hơn nữa nội gián cũng bị ta bắt được, bên Tô Mộ Dương kia khẳng định đã chân tay luống cuống, mấy ngày tiếp theo có lẽ sẽ không gặp lại ám sát nữa.” Tô Diệu ngồi ở chỗ ngồi phía sau của chiếc Rolls-Royce, hai cái đùi ngọc thon dài khép chặt lại, đối với Lâm Trọng thản nhiên nói: “Hôm nay ngươi cứ nghỉ ngơi đi, có việc ta sẽ gọi điện thoại cho ngươi, chiếc xe này cho ngươi dùng.”
Không biết vì sao, thái độ Tô Diệu đối với Lâm Trọng, lại trở nên nửa lạnh nửa nóng.
Sau khi nói xong, nàng liền tự mình mở cửa xe, đi về phía cửa Tinh Hà Đại Hạ.
Lô Ưu ngồi ở ghế phụ lái, ngoắc ngón tay với Lâm Trọng, Lâm Trọng tưởng rằng nàng có lời muốn nói, liền đem mặt lại gần.
“Chụt!”
Một tiếng khẽ vang lên, Lô Ưu cong lên môi đỏ, hôn một cái lên má Lâm Trọng, để lại một dấu son môi màu đỏ tươi rõ ràng.
Thân thể Lâm Trọng chấn động, đây là lần thứ hai Lô Ưu hôn hắn, cảm giác so với lần thứ nhất càng rõ ràng hơn, tuy rằng không hôn lên miệng, nhưng cảm giác mềm mại mà ấm áp khi chạm vào, vẫn khiến trái tim Lâm Trọng đập mạnh mấy cái.
“Chị Ưu, chị đây là?”
Trong mắt Lô Ưu chứa mị ý, cười hì hì nói: “Đây là phần thưởng tỷ tỷ cho ngươi, dù sao ngươi cũng là đại công thần mà, chẳng những cứu tiểu thư một mạng, còn bắt được nội gián ẩn sâu bên cạnh chúng ta, khiến chúng ta chiếm được quyền chủ động, tổng không thể khiến ngươi đại công thần thất vọng đau khổ, ngươi nói có đúng hay không?”
Đối mặt với lý do cường đại này của Lô Ưu, Lâm Trọng há mồm nghẹn họng, tâm phục khẩu phục.
“Tỷ tỷ đi làm trước đây, ngươi trở về nghỉ ngơi thật tốt, gặp lại nha.” Lô Ưu gửi cho Lâm Trọng một nụ hôn gió, cũng xuống xe rồi.
Nàng đuổi kịp Tô Diệu còn chưa đi xa, đi theo sát phía sau Tô Diệu, hai người một trước một sau đi vào Tinh Hà Đại Hạ.
Lâm Trọng đưa mắt nhìn theo hai người biến mất trong tầm mắt, mới khởi động chiếc Rolls-Royce, lái về vị trí ngõ Hùng Thịnh.
.
Bình luận truyện