Đô Thị Chi Binh Vương Trở Về (Đô Thị Chi Binh Vương Quy Lai)
Chương 69 : Mèo Vờn Chuột
Người đăng: duynguyen07
Ngày đăng: 15:20 12-11-2025
.
“Rầm!”
Ngân Thất bị Lâm Trọng một chưởng đánh bay, đâm vào tường, phát ra một tiếng động trầm đục.
Tuy Lâm Trọng vì muốn bắt người sống mà thủ hạ lưu tình, nhưng chưởng này vẫn mang thiên quân chi lực, Ngân Thất cảm thấy ngũ tạng lục phủ của mình đều đang vặn vẹo chấn động, đặc biệt chỗ trúng chưởng càng đau tận xương cốt.
Cho dù không cần mắt xác nhận, Ngân Thất cũng biết xương ngực của mình chắc chắn đã gãy mấy cái.
Tô Diệu đang ngủ say bị tiếng động làm giật mình tỉnh dậy, mở mắt ra, lập tức ngồi dậy từ trên giường.
Thứ nàng nhìn thấy đầu tiên, chính là Ngân Thất đang đứng trượt xuống từ bức tường.
Trong nháy mắt, nàng liền biết, bóng người toàn thân đen nhánh này, chính là sát thủ đến ám sát nàng.
Nhưng Tô Diệu cũng không kinh hoàng thất thố, cũng không la to, ngược lại biểu hiện vô cùng trấn định.
Một đôi mắt đẹp, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, không chút nào sợ hãi mà nhìn thẳng Ngân Thất.
Bởi vì nàng biết, Lâm Trọng ngay tại bên cạnh mình.
Chỉ cần có Lâm Trọng ở đây, sát thủ này liền không cách nào làm tổn thương mình mảy may.
“Lâm Trọng, đừng giết hắn, ta muốn biết rốt cuộc là ai hết lần này tới lần khác ám sát ta!” Tô Diệu bình tĩnh mở miệng.
Một khắc này, cô gái lúc trước hay cãi cọ ồn ào với Lâm Trọng đã biến mất không dấu vết, Tô Diệu một lần nữa biến thành một vị tổng tài lạnh lùng tự nhiên, cao quý đại khí.
Lâm Trọng hơi gật đầu, đi ra từ trong bóng tối, chắn giữa Tô Diệu và Ngân Thất.
Trên người hắn vẫn chỉ mặc quần dài, để trần nửa người trên, để lại cho Tô Diệu một bóng lưng cường tráng và khỏe đẹp cân đối.
Khi thấy rõ mặt Lâm Trọng, Ngân Thất đột nhiên chấn động toàn thân, ánh mắt lộ ra vẻ không thể tin được.
Hắn hầu như không dám tin vào hai mắt của mình!
“Trời ạ, ma quỷ này, sao lại xuất hiện ở đây!” Trong lòng Ngân Thất, một cơn sóng gió động trời trào dâng, phát ra tiếng rên rỉ gần như tuyệt vọng!
Không sai, Ngân Thất nhận ra Lâm Trọng, bởi vì Lâm Trọng chính là người treo cao trên tuyệt sát bảng của giới sát thủ, đứng đầu bảng với số tiền treo thưởng cao tới năm trăm triệu!
Cái tuyệt sát bảng này, trong tổ chức Huyết Nhận, chỉ có sát thủ bạc và kim bài sát thủ mới có tư cách nhìn thấy.
Khoản treo thưởng nhắm vào Lâm Trọng, là do tất cả các tổ chức sát thủ trên toàn thế giới cùng phát ra, bởi vì những tổ chức sát thủ đó, đều từng chịu những bài học đau đớn dưới tay Lâm Trọng.
Tỉ như Huyết Nhận, từng là một tổ chức sát thủ nhất lưu, kim bài sát thủ nhiều tới mười người, mà sát thủ bạc càng có mấy chục người, trong tay Lâm Trọng đã tổn thất sáu tên kim bài sát thủ, còn sát thủ bạc thì chết mất hơn phân nửa.
Vì tinh nhuệ mất sạch, Huyết Nhận bây giờ luân làm nhị lưu, thậm chí không thể không kẹp đuôi, dời tổng bộ ra khỏi Viêm Hoàng Cộng Hòa Quốc.
Đối với Lâm Trọng, Huyết Nhận đã hận tới cực điểm, cũng sợ tới cực điểm!
Phàm là người có thể giết chết Lâm Trọng, mặc kệ là thông qua ám sát, đột kích hay bất kỳ phương thức nào khác, đều có thể lập tức đạt được năm trăm triệu tiền thưởng, đồng thời càng có thể một bước lên trời, trở thành khách quý của tất cả các tổ chức sát thủ!
Nhưng là, khoản treo thưởng này đến nay vẫn chưa có bất luận kẻ nào hoàn thành, bởi vì phàm là người nhận khoản treo thưởng này, không có ngoại lệ, đều bị Lâm Trọng ngược lại diệt gọn!
“Ồ, ngươi nhận ra ta?” Sự biến hóa cảm xúc của Ngân Thất không thoát khỏi mắt Lâm Trọng, hắn dừng lại bước chân áp sát, vô cùng hứng thú hỏi.
Thái độ của Lâm Trọng đối đãi với Ngân Thất, tựa như mèo vờn chuột, tràn đầy nhàn nhã và thong dong.
Nghe thấy thanh âm của Lâm Trọng, trong lòng Ngân Thất tự nhiên nảy sinh sợ hãi.
Hắn cho rằng đời này mình không còn sợ hãi nữa, nhưng bây giờ mới biết, đây chẳng qua là vì hắn còn chưa đụng phải người khiến hắn sợ hãi mà thôi.
Nam nhân trẻ tuổi trước mắt này, tuy rằng trên người không có bất kỳ sát khí nào, vẻ mặt cũng vô cùng bình tĩnh, không hung ác, cũng không dữ tợn, nhưng hết lần này tới lần khác lại khiến đáy lòng hắn phát lạnh.
Cảm giác đó, tựa như chuột đụng phải mèo, cừu gặp sói, con thỏ nhìn thấy chim ưng.
“Ngươi… ngươi là Phá Quân!”
Ngân Thất chậm rãi lùi lại, thanh âm khàn khàn và khô khốc, gian nan mà phun ra mấy chữ từ trong cổ họng.
“Phá Quân… thật sự là đã rất lâu rồi không có ai gọi ta như vậy.” Trong mắt Lâm Trọng lóe lên một tia hoài niệm, nhưng lập tức một lần nữa quay về vẻ đạm mạc, “Nếu biết ta là ai, vậy thì đừng giãy dụa vô ích nữa, nói tất cả những gì ngươi biết cho ta, ta sẽ để ngươi sống mà trải qua quãng đời còn lại trong nhà giam!”
Ngân Thất lúc này đã lùi tới cạnh cửa sổ, đột nhiên lộn ngược về phía sau một cái, liền muốn đánh vỡ cửa sổ đào tẩu.
Trong lòng của hắn đã không còn bất kỳ chiến ý nào, chỉ muốn chạy trốn khỏi trước mặt ma quỷ khủng bố này, hơn nữa bẩm báo tin tức Phá Quân ở Khánh Châu lên tổ chức!
Một khi đem tin tức bẩm báo lên, hắn không những sẽ không vì chưa hoàn thành nhiệm vụ mà chịu đến trừng phạt, ngược lại còn được đến phong phú khen thưởng của tổ chức.
Nhưng thân thể Ngân Thất vừa mới di chuyển, Lâm Trọng đã nhìn thấu hắn tính toán, đột nhiên ra tay.
Lâm Trọng một bước sải ra, trong một cái chớp mắt lướt qua khoảng cách ba mét, đi tới phía sau Ngân Thất, năm ngón tay cong như móc, nhanh như thiểm điện nắm lấy cổ hắn, cứ thế mà đặt tại trên tường.
Ngân Thất không cam lòng bó tay chờ chết, kịch liệt giãy giụa, tay trái lại giấu giếm mà lắc một cái, như rắn độc đâm ra phía sau, giữa ngón trỏ và ngón giữa, kẹp một cây kim thép.
Trên kim thép có tôi luyện kịch độc có thể khiến con voi đều tê liệt, nếu bị đâm trúng, dù cho Lâm Trọng thủ đoạn thông thiên, cũng tuyệt không có khả năng thoát chết, chỉ có thể mặc cho người xâu xé.
Nhưng mà, phản kích của Ngân Thất trong mắt Lâm Trọng có vẻ vô lực như thế, hắn một bàn tay khác bổ xuống một cái, “răng rắc” một tiếng, liền đem cổ tay Ngân Thất bổ gãy.
Hai tay Lâm Trọng không ngừng, liên tiếp mấy tiếng vang giòn, tứ chi của Ngân Thất đều bị Lâm Trọng tháo bỏ khớp xương, mềm nhũn mà rủ xuống.
Sau khi triệt để tiêu trừ sức phản kháng của Ngân Thất, Lâm Trọng mới xách hắn đi tới phòng khách, Tô Diệu khoác chăn mỏng đi theo phía sau, dò xét sát thủ này.
Lâm Trọng đặt Ngân Thất ở trên sàn nhà, giật xuống mũ trùm đầu trên mặt hắn, lộ ra một khuôn mặt tái nhợt âm trầm: “Nói cho ta biết, là ai đang thuê mướn các ngươi?”
“Đừng mơ mộng nữa, ta chết cũng không nói!”
“Ta khuyên ngươi vẫn là thành thật khai báo, đừng bức ta dùng thủ đoạn.” Lâm Trọng híp mắt lại, “Nếu biết ta là ai, vậy ngươi nên hiểu rõ, dưới thủ đoạn của ta, ngươi tuyệt đối không được bao lâu!”
Tô Diệu đứng ở một bên lẳng lặng nhìn.
Lúc Lâm Trọng tra hỏi Ngân Thất, nàng không hề mạo hiểm xen miệng, chuyện chuyên nghiệp nên giao cho người chuyên nghiệp làm, không hề nghi ngờ, Lâm Trọng chuyên nghiệp hơn nàng rất nhiều trong việc thẩm vấn phạm nhân.
“Mơ tưởng ta phản bội tổ chức!”
Trong mắt Ngân Thất lóe qua một tia kiên quyết, đột nhiên dùng sức cắn răng một cái, cắn nát một viên thuốc giấu ở trong miệng.
Thân thể của hắn kịch liệt run rẩy, trong cổ họng phát ra tiếng khanh khách quái dị, hai mắt lồi ra, rất nhanh liền đầu nghiêng một cái, mất đi hơi thở sự sống.
Tô Diệu sợ đến mức thân thể run lên, bắt lấy cánh tay Lâm Trọng: “Hắn… hắn bị làm sao?”
“Tự sát rồi.” Lâm Trọng tiếc nuối mà thở dài một tiếng, mặt trầm như nước, với kinh nghiệm phong phú của hắn, đương nhiên biết Ngân Thất đã tự sát như thế nào, chẳng qua là không ngờ đối phương lại trung thành như vậy với Huyết Nhận, thà tự sát cũng không muốn tiết lộ bí mật, “Trong miệng của hắn hẳn là có giấu độc dược, tự biết không chịu nổi tra hỏi của ta, cho nên thà lựa chọn tự sát.”
Tô Diệu lùi lại mấy bước, vô lực mà ngồi trên ghế sô pha, thần sắc mờ mịt: “Rốt cuộc là ai muốn giết ta?”
Lâm Trọng vì Ngân Thất khép lại hai mắt, không trả lời: “Không cần lo lắng, có ta ở đây, ngươi rất an toàn!”
Tô Diệu liếc Lâm Trọng một cái, đột nhiên cảm thấy tên này thuận mắt hơn rất nhiều: “Vậy chúng ta tiếp theo làm thế nào?”
Dù là Tô Diệu đã trải qua rất nhiều sóng to gió lớn, nhưng liên tiếp gặp phải ám sát, cũng không khỏi phương thốn đại loạn, lòng rối như tơ vò.
.
Bình luận truyện