Diệt Tận Trần Ai
Chương 64 : Hảo Hảo Đoạt Trước
Người đăng: maybay
.
-----o0o-----
Có lẽ những sư huynh sư tỷ các khóa trước của Thu Đạo Học Viện, cũng sẽ ở trên Bất Chu Sơn mà ghen ghét với vận may và vinh quang của các tân học viên có được ở Đại Diệp ngày hôm nay.
Hàng năm, học sinh mới của Thu Đạo Học Viện trước khi đi đến Bất Chu Sơn tu hành, đều tiến vào cung điện để yết kiến Đại Diệp thiên tử, thu được thân sách của Đại Diệp Đức Chiêu thiên tử.
Có thể được diện kiến thiên nhan, tự mình lắng nghe lời dạy dỗ, ở trên điện thiên tử tiếp nhận vinh quang tiến vào Thu Đạo Học Viện, bản thân việc này chính là không có mấy người ở Đại Diệp có thể làm được.
Bao nhiêu người tu hành dung nhan già cả, lớp lớp tóc bạc, cũng chưa từng được bước trên điện phủ này.
Mà mấu chốt là, mỗi một người tu hành ở trên đại điện tiếp nhận thân sách của thiên tử tiến vào Thu Đạo Học Viện, phỏng chừng cho tới bây giờ cũng sẽ chưa hề đạt được từ chính tay Tây Đà thánh nữ chúc phúc.
Được xem như một phần lễ vật trân quý cuối cùng mà Tây Đà sứ giả trước khi đi lúc trao cho Đại Diệp. Cho nên, loại này nghi thức cũng có vẻ càng thêm coi trọng.
Trời còn chưa sáng ở trong phủ Kỳ Xuân Hầu, công việc cũng đã lu bù lên, người đi ra đi vào, tất tả bắt đầu chuẩn bị cho hôm nay Kỳ Xuân hầu cùng với đám người vãn bối Dương Trạch nhập điện. Tới khi sắc trời hừng đông mới vừa chuẩn bị xong.
Dương Trạch vận áo quần mới tinh, trước khi ra cửa lại khoác thêm một kiện trường sam dài đến gối bằng lụa mỏng, nhìn qua tất cả, thật thanh tú mà tràn đầy sức sống.
Khi đi đến cửa phủ, hắn liền thấy Tiết Nhiễm một thân váy áo màu vàng phá lệ xinh đẹp, chầm chậm bước tới. Hai người đối mặt đều hơi sững sờ, hai mắt Tiết Nhiễm tỏa sáng, trong lòng lại có một cảm giác vi diệu không hiểu. Nàng lập tức liền nghiêng đầu, bàn tay phải áp lên tay trái, đặt lên bên eo, nhẹ nhàng uốn gối gật đầu, hành lễ ôn nhu của nữ tính xong liền ra ngoài, bước lên một cỗ xe ngựa thộc về nàng.
Người trong Hầu phủ cũng lần lượt lên xe, Dương Hồng Viễn, Trình Anh và Dương Trạch đi chung lên thiên tử điện, cùng mọi người ở trong phủ cáo biệt, mới lên xe ngựa của mình, sau đó từng hàng xa giá ở bên trong Hầu phủ chạy dọc qua tất cả đường cái ở Thượng Lâm, đè nát đá xanh cản trở ở trên đường.
Đã sớm có ngưởi đi đường nhận ra được đoàn xe, liền biết rõ người nào đương vào điện, vì thế có ít người thăm hỏi, thoải mái cười,
"Kỳ Xuân Hầu lão gia xem như tuổi già được an ủi rồi, một đời thế hệ trẻ tuổi ở Hầu phủ nhân tài xuất hiện lớp lớp, là có người nối nghiệp nha!"
Giờ phút này còn có rất nhiều đoàn xe, giống như là xếp hàng rồng rắn, chạy qua mạch trận, tung hoành đường đi ở Thượng Lâm, chạy qua thành thị giống như bàn cờ hướng về phía hoàng cung ở Thượng Lâm, dẫn theo vô số người ngửa mặt trông lên, chú ý ngước nhìn.
Không khí sáng sớm cực kỳ trong lành, Dương Trạch bước xuống xe ngựa, trông thấy từng hàng xa giá đồ sộ hối hả tụ tập ở bên ngoài hoàng cung. Dòng người hỗn tạp nhưng đều ăn ý đi theo sự chỉ dẫn của lễ quan và cấm quân nghiêm túc trang trọng, có thứ tự tiến vào trong cung.
Chờ đợi trong giây lát đến thời điểm vào cung, xa xa liền trông thấy khí phái hùng vĩ của thiên tử điện.
Cánh cửa chính cao hơn 8 người cùng một lúc được mở rộng thông suốt. Giải đất to lớn bên ngoài điện, đã sớm đứng đầy quan viên, thế tộc ăn mặc lễ phục.
Mọi người đứng ở ngoài điện, lần lượt tụ tập, nhàn tản nói chuyện phiếm, hoặc một đám ba năm người đang hướng khắp nơi đi đến, cười cười nói nói, nhưng biểu lộ của mỗi người ngoại trừ vẻ thoải mái đều lộ ra sự lo lắng nặng nề cho việc lớn sắp xảy ra.
Vương quốc Thu Đạo Học Viện chiêu sinh là việc lớn mỗi năm. Người tu hành trẻ tuổi yết kiến Đức Chiêu thiên tử cũng là một việc lớn hằng năm cần phải lo liệu.
Dương Trạch và đoàn người phải đi vào thông đạo bên cạnh để hướng tới trong điện, sớm có người ở phía trước dẫn đường, hai bên đều có trạm bảo vệ của lễ quan.
Động tĩnh bên này sớm bị rất nhiều quan viên, thế tộc chú ý tới, bọn họ từ một bên trông lại, hoặc đầu tụ lại một nhóm chỉ trỏ. Có chút thế quan gia tộc phảng phất lại còn quen biết người nào đó ở trong đám bên đây, xa xa đã phất tay chào hỏi. Bên này liền lập tức có người đáp lại.
Chẳng qua tình hình lúc này, thật làm cho người ta vô tình sinh ra cảm giác khẩn trương.
Vào điện, liền tự nhiên có lễ quan bước đến đem đám người Dương Trạch Lưu Khiêm, cùng với người trong Hầu phủ tách ra.
Mọi người ở trong phủ thì kế tiếp liền hướng về phía trên đại điện, từ từ chờ đợi điển lễ tiến hành. Mà những người tu hành thông qua kỳ chiêu sinh như Dương thì đi về hướng phòng trà ở sau hậu điện, yên lặng chờ nhập điện yết kiến.
Thiên tử điện cũng không phải vàng son lộng lẫy như trong ấn tượng của Dương Trạch, mà lại rất trang nghiêm, mộc mạc và trang trọng.
Ba người bước đi dưới sự dẫn dắt của lễ quan để vào trà thính, phát hiện rất nhiều người đã đến rồi, mọi người lại còn đang trò chuyện rôm rả với nhau, tiếng nói ồn ào tràn ngập trong không khí, chứng kiến Dương Trạch, Lưu Khiêm và Tiết Nhiễm tiến đến, những âm thanh này liền như bị gió vùi lấp vào đáy cốc, chìm trong yên lặng.
Dương Trạch vô ý thức nhìn trúng Đổng Huyên ngồi ở bên kia phòng trà. Có lẽ là do quan hệ đã thật lâu không gặp, ánh mắt của hai người khi chạm vào nhau, tròng mắt trong sáng của Dương Trạch không có tránh đi, đối với nàng khẽ mỉm cười.
Đổng Huyên hiển nhiên không ngờ tới cả người của Dương Trạch, vô luận là ăn mặc vẫn là khí chất đều có thay đổi lớn như vậy. Nàng đầu tiên hơi khựng lại, sau đó có chút mất tự nhiên nghiêng đầu đi, như là không nhìn thấy sắc mặt tươi cười của Dương Trạch , cùng người bên cạnh tiếp tục nói chuyện phiếm.
Dương Trạch ba người tìm chỗ bỏ trống để ngồi xuống, tiếng nói chuyện phiếm của mọi người chung quanh, lại từ từ nổi lên sột soạt.
Trong hai mươi lăm người được chọn, có phân nửa đến từ vương đô, phân nửa còn lại đến từ trời nam đất bắc. Cho nên ngoại trừ quen biết ngay từ đầu, phần lớn mọi người cũng không quá quen thuộc. Lưu Khiêm và Tiết Nhiễm thì đã ở kỳ đại khảo gặp qua, còn Dương Trạch thì tuyệt đối không hề có ấn tượng.
Nhưng rất nhanh mọi người liền nghĩ đến phần danh ngạch miễn thi đại khảo. Họ lập tức sáng tỏ, đây là tên Dương Tam thế tử kia. Ở dưới danh tiếng của Thượng Quan Yến, vinh dự của hắn cũng thật là ảm đạm.
Thời điểm lúc Thượng Quan Yến tiến vào điện, mọi người không tự chủ được đều đem ánh mắt nhìn về phía hắn. Một số người còn tỏ ra vẻ sùng kính, tất nhiên là bởi vì thành tích và tu vi ở tất cả các môn đều nhất đẳng của hắn.
Một ít người lại đối với hắn hơi có chút địch ý, Thượng Quan Yến nổi bật cực điểm, thế cho nên loại phong mang này đâm tới những người đều tự nhận mình ưu tú ở xung quanh, họ đương nhiên có chút căm thù.
Thượng Quan Yến vô cùng có phong độ bước vào trong phòng, ngồi trên một chỗ trống, xung quanh không người. Con mắt hắn thản nhiên nhìn mọi người ở trong sảnh. Khi hắn dừng lại ở trên người Dương Trạch, nhìn thấy Dương Trạch điềm nhiên như thường không chút nào bị khí thế chấn nhiếp, ngồi ở đó nhàn nhã thưởng thức trà. Ánh mắt của Thượng Quan Yến chìm xuống, bất quá chỉ là trong khoảnh khắc, liền lập tức dời đi..
Lúc trước Thượng Quan Yến từng nói qua, muốn tham gia đại khảo để uy danh mình chấn động Đại Diệp, sau đó hắn thật sự một người một ngựa tuyệt trần mà đi.
Ở trên đại khảo, tất cả mọi người đối mặt với hắn đều thua kém không bằng. Thành tích đệ nhất đại khảo là hắn, hôm nay lên điện đệ nhất vị cũng là hắn. Cho nên hắn nhiều lần vượt qua Dương Trạch, không hề lo lắng. Nghĩ như vậy, Thượng Quan Yến liền càng thêm vững vàng, chờ đợi buổi lễ long trọng bắt đầu.
Bên ngoài điện đã có tiếng hô dẹp đường nổi lên, lễ nhạc bắt đầu tấu vang.
Tiến vào trà thính là một vị lễ quan dày dạn kinh nghiệm. Nhưng không biết có phải là vì hôm nay toàn bộ Đại Diệp đều chờ mong thấy mặt thật của Tây Đà thánh nữ hay không, thần sắc đều hơi có vẻ bối rối, cuối cùng nhắc nhở mọi người đợi lát nữa khi tiếp nhận thánh nữ chúc phúc cần phải chú ý lễ nghi. Sau đó mới dẫn họ ra khỏi phòng, đi lên đại điện.
Mặc dù là mọi người sớm có chuẩn bị, khi nhìn thấy chỗ ngồi bên cạnh Đức Chiêu thiên tử trên đại điện, nàng kia như mây bay nước chảy, váy áo trắng muốt như băng, khuôn mặt xinh đẹp rực rỡ vẫn khiến cho trái tim người ta như ngừng lại một nhịp.
Không ít nhân sĩ trong ngoài thiên tử điện, đều đang xa xa chiêm ngưỡng, mắt thấy Tây Đà trước khi rời đi Đại Diệp mới bại lộ ra ngoài, khiến cho thành Thượng Lâm rung động lắc lư trước phong tư của Tây Đà thánh nữ.
Kỷ Linh Nhi trang nhã ngồi trên chỗ của nàng, cũng không có bề ngoài lạnh như băng ngăn cách người ta ngàn dặm, mà lộ ra một nụ cười thản nhiên, khiến cho nàng nhìn rất thân thiện, như khe suối trong vắt làm cho người ta có cảm giác vui tươi thanh thản.
Dù cho là Thượng Quan Yến kẻ kiêu ngạo như vậy, cũng không dám nhìn quá chăm chú vào Kỷ Linh Nhi đang ngồi trên điện, ánh mắt vừa chạm vào liền ngừng lại, cúi đầu mang theo một vẻ thành kính. Mọi người ai cũng như thế, khi nàng nàng mỉm cười nhìn qua, mỗi người đều có chút cúi đầu bày tỏ sự cung kính, không một ai dám nhìn thẳng.
Ngoại trừ Dương Trạch.
Hai người sớm đoán được sẽ có cục diện như vậy, lúc nãy lẫn nhau cười nhẹ một tiếng. Nội tâm của Dương Trạch cũng hơi có chút rung động, lúc trước chỉ là suy đoán lai lịch của Kỷ Linh Nhi không nhỏ. Thế nhưng khi chân chính ở trước điện, nhìn thấy nàng dùng thân phận của mình xuất hiện, cái loại cảm giác đập sâu vào trong lòng này vẫn là hoàn toàn bất đồng.
Già mâu ở tại khoảnh khắc đó nhìn thẳng Dương Trạch, trong mắt lấp lánh hai màu sáng tối giao nhau.
Đức Chiêu thiên tử lập tức dùng thuần hậu tiếng nói tuyên bố thân sách bắt đầu. Trước tiên sắc phong mọi người Sấm Vĩ Viện tu sĩ danh hàm tương ứng phong thưởng, sau đó dự báo việc tu hành của mọi người trên Bất Chu Sơn, hy vọng mọi người tích cực tìm kiếm chân lý, bước trên một con đường tu hành bằng phẳng.
Đợi cho thiên tử thân sách xong. Phía dưới, đoàn người đông nghìn nghịt sớm đề tụ tinh thần chờ đợi.
Ở dưới vô số ánh mắt nhìn chăm chăm, Kỷ Linh Nhi đứng dậy, sớm có Tây Đà thị nữ trong tay bưng lấy lụa trắng tinh tế, đứng hầu một bên. Nàng đối mặt 25 người, thanh âm như là ca dao êm ái nói,
"Con đường tu hành dài dằng dặc mà lại rất xa xôi, có khi như đối diện vực sâu mênh mông, có khi như bước lên núi cao mười vạn thước. Bác đại tinh thâm, không có kết thúc. Thu Đạo Học Viện sừng sững hơn trăm năm cũng là một phương thần thổ nổi tiếng. Mỗi một vị bước vào địa phương này, đều nên trân trọng hy vọng trước mắt.
Những người tu hành trẻ tuổi ở Đại Diệp, không nên bị sóng gió dưới chân cản trở. Không nên vì cõi trần trước mắt mà dừng lại, đừng vì cự thạch ở cản đường mà khuất phục. Mời đi về phía trước, đồng thời nghênh tiếp lưỡi dao rớt xuống."
Lời này nói xong, một hồi lâu vẫn còn dư âm văng vẳng bên tai không dứt.
Phía dưới không ít thế tộc quan viên đều lấp kín tràng cảnh, nhìn về những người tu hành đứng trước điện, lập tức phảng phất có thể cảm giác được hy vọng của tương lai.
Lúc này, tâm tình của mọi người có chút không kềm chế được, không ngờ là kích động đến nỗi hai vành mắt đều có chút đỏ lên. Từ khi bắt đầu thức tỉnh Chân Khí Hải bước vào con đường tu hành bước đầu tiên, rồi đi đến một bước này hôm nay , sắp đi đến quanh năm sương mù phủ lấp, Bất Chu Sơn để tiềm tu. Tất nhiên rất nhiều người trong nội tâm đều có cảm xúc.
Dáng người thon cao của Kỷ Linh Nhi chậm rãi đi tới, tỉ mỉ vì mỗi người đeo lên một mảnh lụa trắng. Đó là lễ nghi chúc phúc thần thánh của Tây Đà Điện.
Thượng Quan Yến là người được đeo đầu tiên, khi hắn cúi đầu được Kỷ Linh Nhi đeo lên lụa trắng, vẻ mặt thâm trầm vững vàng đều có rõ ràng kích động. Hiển nhiên, giờ phút này đối mặt với Kỷ Linh Nhi, đáy lòng của Thượng Quan Yến nổi lên sự thành kính.
Kế tiếp là người thứ hai, trực tiếp là bị kích động đến đôi mi đỏ hồng, nước mắt nhịn không được rớt xuống. Phía dưới điện mới có người phát ra tiếng nấc nghẹn, hiển nhiên là người nhà của vị này tuổi trẻ học viên, vui mừng quá mà ứa ra nước mắt.
Tiếp đó là theo thứ tự mỗi người.
Tiết Nhiễm đội lên lụa trắng, không nén được kích động nói với Kỷ Linh Nhi,
"Cảm ơn."
Mặc dù nàng ngày thường chưởng quản Hầu phủ nội khố, có chút lạnh lùng, nhưng giờ phút này thật sự nhìn thấy Tây Đà thánh nữ ở trước mặt mình, gần trong gang tấc. Kia sự ngưỡng mộ đối với Kỷ Linh Nhi tự nhiên là không cần phải nói .
Kỷ Linh Nhi mỉm cười,
"Không cần cám ơn."
Sắc trời theo bên ngoài điện thẩm thấu vào bên trong, đem khung cảnh lúc này phủ lên một tầng nhàn nhạt hoàng hôn. Không khí ôn hòa của đầu mùa hè hít vào trong phổi, liền có cảm giác dễ chịu khoan khoái.
Từ khi gặp gỡ Kỷ Linh Nhi ở bên trong cung điện, Dương Trạch cũng chẳng biết rằng không lâu về sau lại có một ngày, hắn sẽ đứng ở trên đại điện, dưới ánh mắt của hàng ngàn người, nhìn thấy nữ tử có thân phận bất phàm chúc phúc cho từng người.
Hắn cũng không biết một con rồng, một con chim điểu, lại sẽ dùng phương thức như vậy, để tuyên cáo lần ly biệt cuối cùng.
Hắn không thể nào theo sau nàng đi đến Tây Đà Điện ở cực bắc chi địa, mặc dù ở trên cái thế giới mênh mông này, có thể làm được bất cứ chuyện gì, bất cứ chuyện gì đều có khả năng. Nhưng mà đường đi của mỗi người lại hoàn toàn khác biệt. Ít nhất đối với Dương Trạch mà nói, hắn hiện tại lựa chọn chính là cùng Kỷ Linh Nhi đi hai con đường cách xa nhau.
Đầu tiên, hắn muốn thủ hộ người bên cạnh, thủ hộ khuôn mặt tươi cười khi được an ủi của Dương Hồng ngày ấy, thủ hộ cảm giác thư thái của Trình Anh khi bà lột từng múi cam, thủ hộ thời gian khi hắn và Dương Khuyết, Dương Văn Uyên ba huynh đệ ở dưới ánh trăng vây quanh uống rượu... Sau đó mới có thể nói đến cái khác.
Cuối cùng thì, Kỷ Linh Nhi đi đến trước mặt hắn.
Ở phía dưới, đám người Kỳ Xuân hầu, Dương Hồng Viễn, Trình Anh đều sửa sang lại vẻ mặt, mang theo vẻ phấn chấn nhìn vào trước điện.
Đôi mắt Kỷ Linh Nhi ý cười 10 phần nhìn hắn, nói,
"Chúc mừng ngươi, người tu hành trẻ tuổi."
Lời nói này của hai người sớm đã hiểu ngầm, ngày ấy dưới đêm trăng lẫn nhau nói qua. Mà giờ khắc này theo trong miệng Kỷ Linh Nhi nói ra, Dương Trạch dường như cảm thấy nàng bây giờ cũng không phải Tây Đà thánh nữ cao cao tại thượng, mà là ngày ấy Kỷ Linh Nhi xinh đẹp hoạt bát, rơi xuống trần gian.
"Cuối cùng chúng ta cứ như vậy tạm biệt a."
Dương Trạch mỉm cười nói.
"Ừm."
Kỷ Linh Nhi gật gật đầu.
Tay lấy mảnh lụa trắng bên tay nàng thị nữ đang dò xét bất định bên cạnh, khoác lên trên cổ của hắn, nhẹ giọng nói
"Ngươi đã nói muốn cường đại lên để thủ hộ sự vật bên cạnh. Tuy rằng ta không biết ngươi rốt cuộc muốn thủ hộ chính là cái gì, nhưng giờ khắc này ngươi tựa hồ đã đi lên con đường mà ngươi đường phải đi. Con đường tu hành chớ quá cố chấp với những lựa chọn mình tạo ra. Cho nên, muốn kiên trì tới cùng nhé."
Dương Trạch lấy tay vỗ về lụa trắng, cảm xúc loại nầy tơ lụa, gật đầu nói,
"Dùng câu nói tầm thường mà nói. Một ngày nào đó ta sẽ tu hành đến trình độ rất cao trên tháp tu hành. Trở thành một anh hùng cái thế, sau đó thân mặc kim giáp thánh y, chân đạp áng mây bảy màu, oanh oanh liệt liệt đến lấy..."
Sau đó hắn ở dưới ánh mắt nghiêm khắc của Kỷ Linh Nhi đổi giọng,
"Tới tìm ngươi."
Bộ dáng của hai người làm cho người bên ngoài hơi có chút kỳ lạ, có chút kinh ngạc. Thậm chí có chút ít không rõ ràng cho lắm.
Nhưng càng nhiều người tựa hồ phát hiện, cũng có chút linh cảm, chẳng lẽ là Dương Tam thế tử, cùng thánh nữ có quen biết?
Mặc dù những lời này ở Dương Trạch xem ra rất tầm thường nhưng mà con ngươi của Kỷ Linh Nhi vẫn là dồn dập chớp động vài cái, hô hấp khẩn trương, sau đó gật nhẹ,
"Ừm... Ta chờ ngươi tu hành rất cao, "
Nàng cuối cùng nhịn không được cười đến nói,
"Khi cao đến chừng vài trọng lâu vậy hãy oanh oanh liệt liệt tới tìm ta..."
"Chúng ta ở nơi này có thói quen khi ly biệt sẽ ôm một cái thể hiện tình bạn."
Mặc dù biết chính mình vô sỉ, nhưng Dương Trạch giờ phút này nhìn thấy Kỷ Linh Nhi sắp xoay người sang chỗ khác, cuối cùng nhịn không được thốt ra.
Kỷ Linh Nhi thân hình khẽ lung lay một cái, thần sắc bình thản như trước. Bàn chân vốn nên quay bước rời đi, chẳng biết tại sao không có di chuyển. Nàng dừng lại để cho bốn phía yên tĩnh không nghe thấy một chút âm thanh.
Nàng đứng ở trước mặt hắn. Nàng cũng không biết vì cái gì không có kiên quyết quay người bước đi. Nàng chỉ là từ trên người Dương Trạch , cảm nhận được một cảm giác nào đó không giống người thường, thậm chí cả đời nàng có thể từ nay về sau đều không cách nào cảm nhận được.
Hình dáng do dự mà cô đơn của Kỷ Linh Nhi ngay lúc này làm cho trái tim Dương Trạch thình thịch giật mình.
Sau đó hắn liền tiến lên không chút khách khí, ôm lấy Kỷ Linh Nhi vào lòng. Tay chạm vào bờ eo mềm mại của nàng, da thịt mát lạnh. Thân hình của nàng cao gầy, mặc dù là dùng chiều cao của Dương Trạch, bờ môi hắn cũng chạm tới trên tai nàng. Vừa chạm vào liền ngừng lại.
Trên mặt Kỷ Linh Nhi như châu ngọc đỏ hồng lên, bên tai truyền đến hơi thở, xúc cảm mềm làm cho nàng giật mình, xấu hổ và giận dữ khi Dương Trạch được một tấc lại muốn tiến một thước.
Sau đó Dương Trạch buông nàng ra, lui về phía sau một bước. Như là trong tích tắc ấy, chuyện gì đều không có phát sinh.
Phật nói trong nháy mắt là 60 sát na, một sát na là 900 sinh diệt.
900 sinh diệt trong một sát na đó! Chung quanh bên dưới đại điện, vô số người cùng thở ra một ngụm hơi lạnh, như là một luồng gió thổi quét mà qua!
Trên điện thiên tử Đại Diệp, đông nghịt đầu người bị kích thích, vô luận là những kia quan viên mặc quan phục làm cho người ta cảm giác nguy hiểm, vẫn là những vương công thế tộc có kiến thức rộng rãi, đã từng trấn định ở bất cứ tràng diện gì, tập thể đột nhiên như là vô số giọt nước trong nồi đun sôi, rầm rầm! Một mảnh xao động nhấp nhô!
Vô số người giống như là con ếch vào ngày Hạ Chí ùn ùn tràn ngập trên đường, hai mắt trợn trừng, ngây người trực tiếp hóa đá, nhìn chằm chằm phía trên điện!
Tốc độ của cơn thủy triều này lấy mắt thường có thể thấy được, đẩy ra hướng phạm vi bên ngoài điện, ở đó đứng yên vô số quan viên thế tộc.
Nhưng đại đa số những người này cũng không rõ này cơn thủy triều đột nhiên nổ tung này tột cùng đến từ ở đâu, rốt cuộc trong điện xảy ra chuyện gì khiến cho người chung quanh đều điên cuồng, không để ý đến uy nghi thiên tử, không để ý đến Tây Đà Thánh nhan! Không đếm xỉa đến vương hầu! Bất kính với cường quyền!
Một sát na kia, vẻ mặt của Đại Diệp Đức Chiêu thiên tử cứng lại, thần sắc nhìn Dương Trạch vô cùng quái dị đặc sắc!
Một sát na kia, Lưu Khiêm Tiết Nhiễm, 24 người tu hành trẻ tuổi đồng loạt lui về phía sau một bước, nhưng một bước này lui lại vì khiếp sợ, lui lại vì bất lực, lui lại vì nhỏ bé, lui lại vì.. điêu tàn!
Khuôn mặt của Đổng Huyên ở tại khoảnh khắc đó đã thay đổi, như là đột nhiên có một bàn tay vô hình đem một kiện tác phẩm tinh mỹ bằng sứ của tương lai đang được chế tạo tỉ mỉ từng chút bên trong nội tâm của nàng , đem đập vỡ trên mặt đất. Phanh! Một tiếng lập tức tan xương nát thịt.
Chứng kiến nàng nữ tử mà hắn thành kính quỳ lễ bị ôm vào. Trái tim Thượng Quan Yến như là bị người hung hăng níu lấy ngắt nhéo một trận. Cả người thiếu chút nữa nhổ ra một ngụm máu chó!
Một tích tắc kia, Tây Đà thần điện Thánh sứ Già Mâu, xa cách kiêu ngạo Thánh sứ Già Mâu, cậy tài khinh người Thánh sứ Già Mâu, cao sơn ngưỡng chỉ Thánh sứ Già Mâu. Ầm ầm đứng dậy!
Khuôn mặt anh tuấn trong phút chốc vặn vẹo ra cực hạn căm hận, giương nanh múa vuốt, bộc phát ra bộ mặt cực đoan âm u nhất trong nội tâm của hắn
"Khinh nhờn thánh nữ, tội muôn lần chết!"
Lời nói này ở trên đại điện mạnh mẽ vang dội, thẳng đến tiếng nói biến mất, như vẫn còn kích động bên tai mọi người.
Trước điện vô số Đại Diệp quan viên thế gia khuôn mặt ở tại kia một khắc trở nên yên lặng khẩu khí phân ở hủy diệt khí tức hạ dừng lại mấy cái trong nháy mắt. Tất cả vương công quý tộc hoàng tộc hầu hạ, vô số người đều chấn kinh đến không thể hình dung được.
Phốc! Kỳ Xuân Hầu lão gia tử đã muốn quì xuống! Khuỵ nát miếng đá dưới chân, thanh âm như sư tử mang theo vẻ trầm thấp cùng bi tráng,
"Mong thánh nữ thứ tội!"
Sau một khắc, trước điện vô số người quỳ trên mặt đất! Tiếp theo là đều nhịp thanh âm,
"Mong thánh nữ thứ tội! "
" Mong thánh nữ thứ tội!"
Ở gần đó, học viên mới sợ tới mức chân nhũn ra muốn quỳ xuống, ở Đổng Huyên cùng Tiết Nhiễm lúc này phiên thúc dục bức người tấm lòng tràng diện hạ hốc mắt đau đớn nước mắt không bị khống chế pháp nhưng trụy lạc lập tức. Kỷ Linh Nhi xoay người lại, mặt hướng quỳ xuống Kỳ Xuân hầu mọi người, đôi mắt sáng như sao linh động mỉm cười,
"Có tội gì?"
Có tội gì. Hời hợt, cũng tại lần này bạo tạc tính chất tràng cảnh trước mặt, có lực phá hoại bẻ gãy nghiền nát. Kỳ Xuân hầu quỳ một chân trên mặt đất, thân thể có chút chấn động, nghiêm nghị nhìn vào Kỷ Linh Nhi ngoại trừ mang trên mặt ửng đỏ cùng búi tóc bừa bộn, sắc mặt nàng lại bình thản như thường.
Khoảnh khắc đó, đôi mắt già nua không ngờ cực kỳ kích động đến chảy ra một giọt nước. Lời nói này cuốn sạch sự sợ hãi trong lòng của mọi người phía dưới. Vô số lòng người đang ở trong hủy diệt lúc này giống như có được một sinh mệnh mới, nhìn về nữ tử thanh tuyệt như hoa quỳnh đang đứng ở trước điện.
Kỷ Linh Nhi lúc này mới quay người lại nhìn về phía Dương Trạch, dùng một loại thanh âm không lớn nhưng tất cả mọi người chú tâm cơ hồ đều có thể nghe được,
"Ngươi không muốn đi với ta đến Tây Đà thánh điện để lịch lãm rèn luyện, ta cũng không bắt buộc. Hy vọng ngươi ở nơi này, vẫn có thể thật tốt trưởng thành. Chúng ta ở nơi này chia tay vậy."
Một khắc này nương những người quỳ xuống đang lục tục đứng dậy, mới phát hiện ra sự thật làm cho người nghe kinh sợ. Tây Đà thánh nữ lại muốn thu nhận Dương Trạch đi đến Tây Đà điện, mà vấn đề mấu chốt nhất là, kẻ này Dương Trạch không ngờ lại cự tuyệt!
Con mắt bốc cháy của Thánh sứ Già Mâu đầu tiên là khẽ giật mình, sau đó xẹt qua vẻ bi thương cùng thê lương, chiếc mũ Lưu Vân bởi vì động tác bối rối vừa rồi mà có chút hơi lệch, sợi tóc tán loạn, hồng quang trong mắt lấp lánh bất định. Lúc này vậy mà không hề có bất cứ gì lập trường gì, đứng ở bên cạnh. Phảng phất một phen gầm lên vừa rồi như là tiếng rắm theo gió mà tan.
Dương Trạch có chút cảm động, biết rõ Kỷ Linh Nhi giờ phút này bổ sung thêm một câu, là đang hết sức giúp mình đánh tan hậu hoạn. Thậm chí để cho Già Mâu không cách nào tiếp tục cạn tào ráo mán. Giờ phút này mới phát hiện theo từ bắt đầu cho tới nay, nữ tử này đều giống như lần này lan tâm huệ chất.
Kỷ Linh Nhi cuối cùng liếc hắn một cái, con ngươi xẹt qua vẻ đau thương,
"Ngươi không cần tuân thủ hứa hẹn trước kia.. Đúng vậy, không cần tới tìm ta nữa, ngươi chỉ cần nhớ kỹ từ giờ trở đi, ngươi phải sống thật tốt."
Trên thế giới này, quan trọng nhất cũng không phải lời hứa hẹn hư vô mờ mịt kia của Dương Trạch, cũng không phải cước đạp áng mây bảy màu, dưới một người trên vạn người oanh oanh liệt liệt.
Mà là mỗi người đều có cuộc đời của mình, có lẽ cũng chẳng hề gặp nhau. Dương Trạch có con đường mà hắn lựa chọn. Con đường này có nguy hiểm, có nguy cơ, cũng có tương lai mịt mờ làm lòng người sợ hãi.
Nàng cũng chẳng hề hy vọng xa vời lúc sinh thời còn có thể gặp lại Dương Trạch. Lại càng không hy vọng xa vời Dương Trạch có thể đi đến Tây Đà thánh điện. Nàng chỉ là hy vọng hắn sống thật tốt.
Như vậy nàng ở tại kia cực bắc chi địa Tây Đà Điện, khi ngẫu nhiên nhớ tới lúc dừng chân ngắn ngủi ở Đại Diệp, nhớ tới những câu truyện không tồn tại ở thế giới này làm cho nàng xúc động, nhớ tới hắn... Ít nhất trên mặt sẽ mỉm cười.
-----o0o-----
Chương trình ủng hộ Thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện
Bình luận truyện