Diệt Tận Trần Ai

Chương 57 : Tây Đà Thánh Nữ

Người đăng: maybay

.
-----o0o----- Đại Diệp lịch, năm 334. Đại Diệp khắp nơi an bình. Vì Vương Chinh - con trai của Tả Tướng Quân không bị ám sát ở trên đường Huyền Vũ, cho nên thế cục bên trong Đại Diệp cũng không bị rối loạn, mưa gió gập ghềnh, họa vô đơn chí như các thế lực ngầm tưởng tượng. Những tin tức chiến sự mới về Hữu tướng quân Tề Nhạc Nghị từ Cống Dát sơn mạch phía Tây Bộ truyền đến Đại Diệp chính là việc khiến người ta quan tâm và phấn chấn nhất. Tin tức đó không phải là thắng được mấy trận xung đột nhỏ xung quanh khu vực, mà là thành công cản đường đồng thời đánh lén vài tên tu hành giả Địa Huyền Cảnh đã mật mưu dùng sức mạnh để phá vòng vây mà lướt qua thành lũy Cống Dát, tiến vào biên giới Đại Diệp. Chẳng qua, bên cạnh những tin tức đó thì cuộc sống của các ngư dân ở phía Đông Vương quốc cũng không dễ chịu. Ngoài biển, vùng biên giới nơi tiếp giáp Lộc đảo phong vân kích động, nhiều lần phát sinh việc người tu hành Thần Đạo Trai của Lộc đảo xâm phạm biên giới. Chuyện như vậy mỗi năm đều có, dù sao dựa vào xu thế mạnh mẽ của Thần Đạo Trai trên Lộc đảo quốc ngoài hải ngoại, Đại Diệp cũng với tay không tới được. Lại còn xảy ra rất nhiều chuyện, ví dụ như năm nay Thu Đạo Học Viện chiêu sinh triển khai hết thảy thuận lợi, giống như trước kia, xuất hiện một hạt giống ko lường được, bất ngờ ngoài dự đoán làm xôn xao náo động cả thành Thượng Lâm. Cũng ở cuối mùa xuân cùng năm, Thánh chấp nhị viện của Tây Đà điện vừa đến Đại Diệp liền được khoản đãi như khách quý của Vương quốc. Những sự kiện này đã đủ để ghi chép vào Quốc Thư. Nhưng chủ đề nóng bỏng nhất hiện nay ở Vương đô chỉ có chuyện chiêu sinh của Thu Đạo Học Viện. Tháng 4 đầu mùa hè, Kỳ Xuân Hầu phủ đèn đuốc sáng trưng. Dương Trạch đang ngồi ở bên trong lễ tiệc của gia tộc. Kỳ Xuân Hầu gia ngồi trên thượng tọa, kế tiếp là ba gia đình thuộc chánh hệ bên trong Hầu phủ, cùng với đám người trẻ tuổi nổi bật bên trong phủ như Lưu Khiêm, Tiết Nhiễm... Địa vị một nhà của Dương Trạch ở Hầu phủ tăng lên rõ rệt. Trước kia yến tịch trong phủ, Kỳ Xuân Hầu vốn chỉ cho Dương Hồng Viễn đến tham dự. Từ đó đến nay, Dương Trạch, Trình Anh đều ăn cơm ở trong phòng của mình. Hiện tại trong Hầu phủ mỗi một lần ăn cơm, Kỳ Xuân Hầu Dương Nghiệp đều chỉ đích danh muốn Dương Trạch Trình Anh ngồi ở trước. Lần này, đám vãn bối như Lưu Khiêm, Tiết Nhiễm có thể cùng lão Hầu gia ngồi chung một bàn; cũng là nhờ Dương Nghiệp dặn dò đi xuống đặc biệt triệu tập người trẻ tuổi trong phủ để mở một buổi tiệc chiêu đãi, bởi vì cuộc thi chiêu sinh kế tiếp mà Thu Đạo Học Viện sắp tiến hành. Nhưng mà tất cả mọi người biết rõ, trên thực tế lão Hầu gia là vì Dương Trạch được Thu Đạo Học Viện chủ giáo sự Lí Đại Minh tự mình đến phủ đưa tới danh ngạch tuyển thẳng, nên mới kích động mà làm ra bữa tiệc này. Đại bá Dương Vĩ Minh nói vài lời có ý vị sâu xa, "Lưu Khiêm và Tiết Nhiễm, hiện nay bên trong Hầu phủ chỉ có các con là có khả năng thi vào Thu Đạo Học Viện nhất trong năm nay, kế tiếp ở trên cuộc thi lớn sắp tới, liền phải toàn lực ứng phó." Hai người năm trước cũng từng thi qua, nhưng năm trước Thu Đạo Học Viện chỉ tuyển nhận 5 người, cho nên không đậu. Năm nay nghe thấy mở rộng hạn chế đến 25 người, hai người liền có cơ hội thật lớn. Lưu Khiêm cùng Tiết Nhiễm trịnh trọng gật đầu. Đặc biệt là Lưu Khiêm, hôm nay nhìn thấy, hắn liền đã ít đi vẻ mặt đầy vinh quang và đặc tính phù phiếm, có lẽ bởi vì sự "dạy dỗ" của Thượng Quan Yến cùng với sự rung động mà Dương Trạch mang đến. Trong khoảng thời gian này, Lưu Khiêm thay đổi cực kỳ nhanh chóng, tính tình đã trầm ổn rất nhiều. Dương Vĩ Minh vừa nhìn về phía Dương Trạch, thân là Đại Học Sĩ, cận thần bên cạnh bệ hạ. chính hắn lại hơi có chút tự đắc cười, "Vốn có Dương Khuyết cùng Dương Văn Uyên, bây giờ lại lần nữa có Dương Trạch, a, hiện thời Dương phủ chúng ta đi vào bên trong Thu Đạo Học Viện, liền xác định đã có ba người. Ba cái thế tử đều tiến vào. Đây là việc mừng của Hầu phủ." Dương nghiệp vuốt chòm râu hoa râm, gật gật đầu, "Hậu sinh kế tục, đích thật là việc vui trong cuộc đời con người." Tất cả mọi người nhìn ra được tâm tình khuây khỏa khó được của Dương Nghiệp. Mà ngay cả lúc ban đầu đối với Dương Trạch hơi có thành kiến Nhị bá Dương Viễn Chinh cũng nói, "Dương Trạch, thiên phú bây giờ của ngươi so sánh với đại ca ngươi năm đó đúng là còn tốt hơn một chút. Nhưng không được nuông chiều lười biếng, con đường tu hành, không tiến tất lùi. Ngươi bây giờ không riêng gì tuyển thẳng tiến vào Thu Đạo Học Viện, nói không chừng sau này càng có có thể tiến vào bên trong ba học viện lớn nhất của Thịnh Đường liên hợp Đế Quốc. Cảnh ngộ như vậy, so với hiện tại, là nghiêng trời lệch đất, địa vị sẽ không như lúc trước!" Dương Viễn Chinh sinh ra để làm tướng, trước kia đối với Dương Trạch ngạo mạn cùng thành kiến làm cho người ta cảm thấy thực phiền chán. Lúc này vẫn không có chuyển biến ngữ điệu hôm xưa hay nói với Dương Trạch. Cho nên ngay cả lời tán thành cùng kỳ vọng, nghe qua đều có chút cứng ngắc. Nhưng vẫn khiến cho người chung quanh tâm tình thư sướng, mơ tưởng viễn vông. "Tam đại tu hành viện! ?" Nhắc tới cái tên này, giống như là nhắc tới phần hiệp định tuyển thẳng của Dương Trạch, thần sắc mỗi người chung quanh đều lộ ra một loại mơ ước. Đại Diệp Thu Đạo Học Viện mặc dù là thắng địa của người tu hành trong nước, nhưng ở cả Thịnh Đường liên hợp đế quốc, không thể nghi ngờ chỉ có thể coi là viện tu hành đẳng cấp thứ hai. Địa phương gọi là viện tu hành đẳng cấp thứ nhất, chính thức được công nhận ở trên Quý Sương Lục Châu, Thịnh Đường liên hợp Đế Quốc chỉ có ba chỗ. Ba chỗ này đều là học viện tu hành nhất đẳng, tuy rằng có lẽ không hề siêu nhiên như Tây Đà điện. Nhưng lại là địa phương mà những người có quyền lực, có thế lực mạnh mẽ ở bên trong liên hợp Đế Quốc, ở phía trên Đại Diệp, càng hướng tới. Địa vị của chúng ở liên hợp Đế Quốc đã treo cao như vậy. Cho nên tự nhiên muốn đi vào, cũng là khó càng thêm khó. Dù là Đại Diệp Thu Đạo Học Viện, nếu có thể thành công đề cử một người tu hành ưu tú tiến vào tu hành viện bên trong liên hợp Đế Quốc, vậy cũng chính là một việc vô cùng vinh quang. Việc đó đối với Đại Diệp cũng có chỗ tốt vô cùng. Thử nghĩ, nếu một người từ học viện bên trong các Đế Quốc đi ra là cỡ nào cường đại. Hắn xuất thân từ Đại Diệp quốc, dĩ nhiên sẽ là một sự trợ giúp to lớn cho đất nước. Có cường giả như vậy ở bên cạnh vây rình, sợ rằng những người tu hành của nước địch gần bên Đại Diệp như Hoàn Kim và Lưu Sương, trước khi muốn làm ra chuyện kinh thế hãi tục gì, đều phải nghĩ kĩ đến thực lực của những cường giả sẽ giúp đỡ Đại Diệp này. Không hề nghi ngờ, Dương Trạch giờ phút này đã bị mọi người ký thác hy vọng tương lai hắn sẽ đi vào Đế Quốc tu hành học viện. Đương nhiên bất luận cái gì khiến cho người ta tưởng tượng miên man suy nghĩ đa phần đều là mộng tưởng hão huyền. Tất cả mọi người biết rõ Dương Trạch được tuyển thẳng tiến vào Thu Đạo Học Viện, nhưng cơ hồ tất cả mọi người cũng đều biết rõ việc này không có nghĩa là là hắn sẽ đụng chạm đến gót chân của Đế Quốc tu hành viện. Đó là một trong những việc khó khăn nhất trên cõi đời này. So sánh với việc leo lên đỉnh một ngọn núi tuyết ngàn năm càng muốn khó hơn. So sánh với việc hải quân gầy yếu của Đại Diệp có thể đánh lui Lộc Đảo Thần Đạo Trai càng thêm mờ ảo. Nhưng ở trên những tụ hội như thế này, chung quy cần một số chủ đề vui mừng cùng vài lời nói để nâng lên hào khí. Giao phó cho Dương Trạch một hy vọng vào tương lai tốt đẹp chính là một loại chờ mong, cũng giống như là một loại đền bù tổn thất. Hắn đã từng như là nham thạch bị phong hoá ảm đạm, bị mọi người bỏ qua, vứt vào trong góc quá lâu. . . . Dương Trạch mỉm cười, trên thực tế trong nội tâm đối với tu hành học viện cũng không có hứng thú. Bởi vì trí nhớ của đại tông sư nói cho hắn biết, nếu như là men theo một số chỉ dẫn để tăng lên tu vi của chính mình, hắn có thể mạnh hơn nhiều so với việc đi vào cái gì học viện tu hành. Đây cũng là vì sao nhiều cường giả như vậy đi ra từ học viện, cuối cùng cũng không có lấy vài vị có thể trở thành tông sư Trong lúc mọi người đang ăn uống linh đình, đã có người dẫn vào chính đề, nói đến việc nhấc lên ngập trời sóng gió ở vương đô hôm nay, "Hóa ra lần này bên trong sứ giả của Tây Đà điện, ngoại trừ vị kia chấp sự viện Phó viện trưởng, Già Mâu Thánh quan, cư nhiên còn có thánh nữ của Thánh sự viện cũng tại trong đó!" Trên bàn tiệc lập tức như là không nhịn được liền nổ tung, dẫn phát ầm ầm nghị luận. "Chuyện này, hôm nay ta cũng nghe nói ··· " "Đức Chiêu thiên tử bên kia lập tức lại điều động quy mô tiếp đãi cao hơn một bậc. Việc này làm cả vương đô đều có chút trở tay không kịp." Kỳ Xuân Hầu Dương Nghiệp lắc đầu, lẩm bẩm nói, "Thánh nữ không ngờ cũng không đứng ở trong Tây Đà điện, mấu chốt nhất chính là Tây Đà sứ giả một chuyến đi qua rất nhiều thế lực bên trong liên hợp Đế Quốc rồi mới đến Đại Diệp, không ngờ ở trên đường không có lộ ra một chút xíu tin tức. Bây giờ ngay tại lúc gần đi khỏi, lại lộ ra việc thánh nữ ở bên trong các sứ giả. Việc này nhấc lên gợn sóng cực lớn, các quốc gia khác mà đoàn Thánh sứ từng đi qua, biết được việc này đều ào ào phát hàm. Thánh nữ hết lần này tới lần khác ở Đại Diệp bộc lộ thân phận. Hôm nay đã có rất nhiều người đối với chúng ta Đại Diệp đỏ mắt ah..." Chỉ là trong bữa tiệc trong phủ thúc trưởng hạng người ở nóng bỏng thảo luận lần này sự tình thời điểm, cũng không có chú ý tới, trong bữa tiệc Dương Trạch ngắn ngủi trầm mặc cùng sững sờ. "Thánh nữ ··· " Nghe được Dương Trạch thì thào nhắc tới, Tiết Nhiễm liếc xéo hắn, ưỡn ngực ngôn ngữ tự đắc nói, "Thánh nữ là con gái của điện chủ Tây Đà điện, tuổi còn trẻ đã đạt đến Thiên Huyền Cảnh lục phẩm. Bị thảo luận nóng nảy vì Tây Đà điện hạ một đời thế hệ người thừa kế. Là mỹ nữ nổi danh nhất phía bắc Quý Sương lục châu." Tiết Nhiễm đối với Dương Trạch trừng mắt nhìn, mỉm cười rồi nói tiếp, "Khi xưa ngươi ở vương đô chỉ lo ăn chơi đàng điếm, đối với những chuyện bên ngoài tầm mắt này, chính là tỉnh tỉnh mê mê, đương nhiên không biết vô số những người thuộc các thế lực lớn khác đều ngưỡng mộ Tây Đà thánh nữ. Cho nên cũng không thể nào tưởng tượng nổi khi mọi người biết rõ lần này bên trong Tây Đà sứ giả trong có sự xuất hiện của nàng, dừng ở chúng ta Đại Diệp quốc, giờ khắc này là bọn họ điên cuồng cỡ nào." Dương Trạch nhún nhún vai, "Ta không có mê gái như ngươi, tự nhiên sẽ không hỏi thăm chung quanh những chuyện này. Tây Đà thánh nữ là phụ nữ, ngươi cũng là phụ nữ. Nghe được người khác như thế ưu tú, ngươi ít nhiều cũng phải có chút biểu lộ hâm mộ ganh ghét mới đúng, tại sao lại có một bộ dáng hận không thể theo đuổi người ta như vậy?" Tiết Nhiễm con ngươi rực rỡ nhìn về phía Dương Trạch, cười thật xinh đẹp trêu ghẹo nói, "Nếu ta là con trai, nhất định trước tiên truy cầu nàng. Không giống như ngươi, người khác đến nhìn ngươi liếc con mắt đều lười không muốn làm." Lưu Khiêm xích lại gần bên vai phải của Dương Trạch. Từ sau chuyện tình của Thượng Quan Yến, Lưu Khiêm nếu gặp Dương Trạch ở trong phủ đều chủ động đi tới nói chuyện, thần thái đã không còn phù phiếm như ngày xưa, càng thêm trầm ổn khiêm nhường. Những ngày gần đây, đã kéo khoảng cách với Dương Trạch lại càng ngày càng nhỏ "Nói đến việc theo đuổi, ta biết một chút người ở bên trong Tây Đà Điện đủ tư cách truy cầu thánh nữ. Ít nhất hiện nay vị Gìa Mâu Thánh Sứ kia chính là một trong những người theo đuổi nàng. Bọn họ ở trong Tây Đà Điện sớm chiều ở chung, được mọi người công nhận có thể lọt vào mắt xanh của Thánh nữ, cùng chung kế thừa Thánh Điện. Điều này làm cho rất nhiều người ở bên ngoài đấm ngực giậm chân tại chỗ..." "Hôm nay biết được Già Mâu cùng thánh nữ đều ở Đại Diệp quốc. Lại dẫn phát rồi không biết bao nhiêu người đố kỵ cùng cuồng nhiệt." Lưu Khiêm lẩm bẩm nói. Bởi vì thánh nữ tồn tại, để cho không ít thanh niên ngưỡng mộ thanh danh của nàng mà đối với Già Mâu chỉa đầy mũi nhọn. Mà cũng không hiếm nữ tử gặp qua phong thái tuấn dật sáng sủa của Già Mâu liền đối với thánh nữ có mâu thuẫn. Hai người này đều có tính chất lãnh tụ, mê hoặc người khác, nhấc lên ngập trời sóng gió như vậy cũng là hợp tình hợp lý. Chứng kiến Dương Trạch sững sờ, Tiết Nhiễm cùng Lưu Khiêm cuối cùng trong lòng bình tĩnh một chút, nghĩ thầm nhửng ngày gần đây danh tiếng của Dương Trạch đều hoàn toàn giành lấy mọi người trong phủ, thậm chí ở vương đô Thượng Lâm cũng như một cổ gió lốc. Hiện tại hợp thời ném ra ngoài hai vị thiếu niên nam nữ, cao cao tại thượng cực đại tồn tại, ít nhất cũng làm cho hắn không cần phải quá mức kiêu ngạo táo bạo. Chính là đạo lý người giỏi còn có người giỏi hơn. Ai biết Dương Trạch yên lặng một hồi lâu, sau đó mới mở miệng hỏi, "Có phải Tây Đà Thánh Nữ gọi là Kỷ Linh Nhi hay không?" -----o0o----- Chương trình ủng hộ Thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang