[Dịch]Xuyên Thành Pháo Hôi Nam Xứng - Sưu tầm
Chương 13 : Chương 13
Ngày đăng: 20:57 20-05-2018
.
Tiêu Diên Lễ đại khái xưa nay chưa từng có người nói thẳng mặt y như vậy, y giương mắt nhìn mặt Nhâm Hoài Phong đầy vẻ bất cần đời cà lơ phất phơ, tâm lý chìm một chút, nói: “Nhâm Tam công tử, chuyện cười này ta không thích.”
Trong lòng Nhâm Hoài Phong bị ba chữ “ta không thích” đâm cho đau nhói, hắn che giấu đau thương, nói: “Ta không nói đùa.”
Tiêu Diên Lễ nhìn chằm chằm Nhâm Hoài Phong, trong thần sắc mơ hồ có thể thấy được tức giận.
Nhâm Hoài Phong không thèm đến xỉa, hắn nhìn thẳng đôi mắt Tiêu Diên Lễ, chậm rãi nói rằng: “Từ ngày đến Đông phủ từ hôn nhìn thấy Tiêu Nhị công tử, ba chữ Tiêu Diên Lễ đã lòng ta rối loạn, nếu Tiêu Nhị công tử nguyện ý, Nhâm Hoài Phong ta có thể móc tim ra cho ngươi xem.”
“Tiêu Nhị công tử nguyện ý xem sao?”
Có lẽ ánh mắt Nhâm Hoài Phong quá mãnh liệt mà chân thành, Tiêu Diên Lễ liền tránh khỏi tầm mắt hắn.
“Vốn nghe Nhâm Tam công tử phong lưu thành tính, bây giờ cũng phong lưu đến trên đầu ta?”
Khi đối diện lại lần nữa, trong mắt Tiêu Diên Lễ nhiều hơn một tiangoan ý [1], phảng phất Nhâm Hoài Phong còn dám tiến lên một bước, y liền có thể đoạt mệnh đối phương.
[1] ngoan ở đây là độc ác, ngoan độc
Nhâm Hoài Phong trong lòng mơ hồ đau đớn, hắn cũng không biết tại sao, đáy lòng sinh ra từng tia từng sợi bi ai, quấn vòng quanh hắn khiến hắn không thở nổi.
Hắn liếc mắt nhìn rừng trúc xanh bên ngoài cửa sổ, nhớ tới lần lạc đường mấy tháng trước ở Tuyên Ninh hầu phủ, đi nhầm vào tẩm cư Tiêu Diên Lễ, lúc ấy hắn chưa cảm thấy tình cảm của mình với y, bắt gặp đối phương tắm rửa, sợ đến không dám nhúc nhích.
Tiêu Diên Lễ từ trước đến giờ luôn dùng ôn văn nhĩ nhã đối xử với mọi người, kỳ thực trong xương lại là kẻ nắm quyền máu lạnh cứng rắn, không cho phép bất kỳ ai mảy may khiêu khích.
Những lời này của Nhâm Hoài Phong, e rằng đối với Tiêu Diên Lễ hẳn là một loại sỉ nhục hoặc là khiêu khích đi.
Nếu Nhâm Hoài Phong cứ khăng khăng làm càn, Tiêu Diên Lễ nói không chừng sẽ lạnh lùng hạ sát thủ với hắn thật, một gia tộc sớm sa vào chính trị quyền mưu tranh đoạt, xưa nay cũng không phải hạng người lòng dạ yếu mềm.
Nhưng Nhâm Hoài Phong sợ, Nhâm Hoài Phong cảm thấy đời này chẳng có gì đáng sợ như thế.
“Ta ngày mai trở lại thăm ngươi.”
Nhâm Hoài Phong nói, quay người đi.
Ngày thứ hai, Nhâm Hoài Phong đúng hẹn mà đến, lần này hắn mang theo một chiếc ang rửa bút bằng ngọc, cũng là mộtbảo bối giá trị liên thành, nghe nói từ trong cung tiền triều lưu lại, Nhâm Hoài Phong chẳng thấy đẹp đẽ gì, nhưng biết Tiêu Diên Lễ nhất định sẽ thích.
Có điềulần này Tiêu Diên Lễ không gặp hắn, hắn đợi ở cửa, nhưng hắn không để ý, đem đồ vật giao cho gã sai vặt thiếp thân của Tiêu Diên Lễ rồi đi.
Gã sai vặt không dám tự chủ trương, lại bị Nhâm Hoài Phong một phen dùng lời đầu môichót lưỡi dọa dẫm, chỉ có thể nhận đồ.
Lúc đó Tiêu Diên Lễ ở trong phòng, y thấy bóng lưng Nhâm Hoài Phong quay người rời đi, cũng nghe mấy câu Nhâm Hoài Phong dao động gã sai vặt, gã sai vặt vào cửa, hỏi chủ nhân: “Nhị gia, cái này làm sao bây giờ?”
Tiêu Diên Lễ liếc mắt nhìn, nói: “Bỏ đi.”
Tái không nhìn nhiều.
Sau đó mấy ngày, Nhâm Hoài Phong nhiều lần đến cửa tìm Tiêu Diên Lễ, Tiêu Diên Lễ đều tránh không gặp.
Đồn đại trong kinh thành sôi sùng sục, Tuyên Ninh Hầu phủ tựa hồ cũng không để ý, Nhâm Hoài Phong càng vững như núi Thái Sơn, dường như cho rằng đam mê đoạn tụ là sự tình vẻ vang lắm.
Mãi đến lúc Thẩm Thừa Ninh không nhịn nổi, trực tiếp tới tìm Nhâm Hoài Phong, đúng lúc Nhâm Hoài Phong xuất môn, lập tức đụng tình địch.
Hai người chính diện va vào, Nhâm Hoài Phong bị khí thế hùng hổ của Thẩm Thừa Ninh dọa sợ lui về phía sau, định thừa dịp chưa rõ ràng bỏ của chạy lấy người.
Ai ngờ Thẩm Thừa Ninh chỉ vào Nhâm Hoài Phong hô to: “Ngươi đứng lại!”
Nhâm Hoài Phong đứng lại thật, hắn sau khi đứng vững liền bắt đầu diễn xuất màn thế gia công tử, mặc dù có chút không ra ngô ra khoai, nhưng đến cuối cùng mạnh mẽ trấn định, thoạt nhìn rất doạ người.
Thẩm Thừa Ninh đến gần, nhìn Nhâm Hoài Phong, tâm lý càng căm ghét.
“Làm sao? Nhìn thấy bản Quận chúa liền định chạy? Chẳng lẽ chột dạ hay sao?”
Nhâm Hoài Phong cười nói: “Sao có thể? Chỉ là sợ Quận chúa lúng túng thôi.”
Thẩm Thừa Ninh vừa nghe liền nổi giận, “Ta lúng túng? Khẩu khí thật lớn! Đến tột cùng là ai lúng túng còn chưa chắc đâu, Nhâm Tam, Tuyên Ninh Hầu phủ Tiêu Thế tử là hôn phu của ta, ngươi dám to gan trêu chọc đến Tuyên Ninh Hầu phủ và Thận Quận Vương phủ, quả nhiên dám ăn tim hùm gan báo!”
Nữ nhân một khi bắt đầu ghen sẽ không có đầu óc, Nhâm Hoài Phong cảm thấy Thẩm Thừa Ninh một chút công phu quý nữ Hoàng gia bề ngoài cũng không định duy trì, chưa gì đã bày ra bộ dángđàn bà chanh chua rồi.
Nhâm Hoài Phong cười cười, “Thừa Ninh Quận chúa, hai chúng ta đều là nhân vật có máu mặt trong kinh thành, ở trước công chúng tranh chấp qua lại, e sẽ mất mặt.”
Thẩm Thừa Ninh nói: “Chẳng lẽ người mất mặt lại là ta?”
Nhâm Hoài Phong nói: “Ta da mặt dày, không sợ bị người khác nói, ngược lại Thừa Ninh Quận chúa còn là một cô nương gia, chắc cũng sợ bị lời đồn không tốt quấn thân? Hơn nữa, tâm ý Tiêu Nhị công tử thế nào, ta với ngươi có nói nữa cũng không được, Thừa Ninh Quận chúa vẫn là tự lo lấy đi!”
Nhâm Hoài Phong nói lời này có ngụ ý khác, Thẩm Thừa Ninh tức đến đỏ cả mặt, nghĩ đến việc hôn nhân cùng Tiêu Diên Lễ quả thật là do chính mình đi cầu Thái Hậu nương nương, Tiêu Diên Lễ phụng chỉ thành hôn hoàng mệnh làm khó.
Việc này không ít người biết, bàn về nàng cũng là cường gả cho người, không phải do hai bên tình nguyện, huống chi Tiêu thế tử từ trước tới nay chưa để ý nhiều tới nàng, nghĩ đến đây khiến nàng ngộp đến hoảng, nhìn Nhâm Hoài Phong tức đếnngoan [1].
“Nhâm Hoài Phong, ngươi là đồ không biết xấu hổ! Anh danh một đời của Tiêu Thế tử đều bị ngươi hủy sạch rồi! Ngươi còn dám ở đây ăn nói ngông cuồng, miệng phunđầy phân! Xem bản Quận chúa không đánh cho ngươi răng rơi đầy đất!”
Nói liền muốn động chân động tay, Thẩm Thừa Ninh cũng là võ tướng thế gia, chính là tương môn hổ nữ, nhân gia huân quý trong kinh thành đều biết, Thừa Ninh quận chúa từ nhỏ tập võ, đến nam tử cũng không phải đối thủ của nàng.
Nếu không phải có cái danh tiếng này, ngưỡng cửa Thận Quận Vương phủ sớm đã bị đám công tử cầu thân đạp nát rồi, thậm chí muốn tiến cung làm Hoàng tử phi cũng có tư cách.
Nhâm Hoài Phong vừa thấy điệu bộ này, vội lui về sau một bước, giơ tay ra hiệu Thẩm Thừa Ninh dừng tay: “Thừa Ninh Quận chúa, quân tử động khẩu không động thủ, nếu thật động thủ, ta cũng tuyệt đối sẽ không cùng nữ nhân động thủ.”
Thẩm Thừa Ninh nhìn thấy Nhâm Hoài Phong lộ vẻ kinh sợ, lập tức nở nụ cười.
“Nhâm Tam, ngươi tốt xấu cũng là Phụng An báchi tử [2], có dám cùng ta quang minh chính đại đấu một hồi hay không?”
[2] con thứ, ngoài trừ con đầu lòng thì đều gọi “chi tử”
Nhâm Hoài Phong nói: “Không dám!”
Thẩm Thừa Ninh đang muốn cười nhạo, Nhâm Hoài Phong tiếp tục nói: “Ta sợ thắng Thừa Ninh Quận chúa, quận chúa không còn mặt mũi gả cho Tiêu Nhị công tử.”
Lông màyphượng của Thẩm Thừa Ninh nhảy một cái, cả giận nói: “Nhâm Tam, ta ngày hôm nay không khiến ngươi quỳ xuống đất xin tha, ta tự đi cầu Thái Hậu nương nương thu hồikết hôn chỉ!”
Nhâm Hoài Phong sửng sốt một chút, không khỏi nói: “Lời ấy của Thừa Ninh Quận chúa thật chứ?”
“Ta Thẩm Thừa Ninh quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!”
Nhâm Hoài Phong nói: “Đã như vậy, ta không thể không đáp lại chiến thư của Quận chúa!”
“Nếu lỡ làm Quận chúa bị thương, Quận chúa cũng đừng về nhà khóc nhè cáo trạng nha!”
Nhâm Hoài Phong cười hì hì nhìn Thẩm Thừa Ninh, Thẩm Thừa Ninh đột nhiên cảm thấy có gì không đúng, nàng biến sắc, đầu óc phút chốc tỉnh táo lại.
Nàng nghĩ đến mẫu thân thường cùng di nương trong nhà đấu trí đấu dũng, nếu theo tính toán của đối phương, đem đối phương đặt trong mắt, chính là tự hạ thấp thân phận, cổ vũ uy phong đối phương.
Nhâm Hoài Phong thân phận gì, chính mình thân phận gì, đáng giá so sánh với hỗn tiểu tử này sao? Vô luận bên ngoài đồn đại ra sao, Nhâm Hoài Phong là một nam tử, có thể khiến Tiêu Diên Lễ lấy về nhà hay sao? Tiêu Diên Lễ cũng tuyệt đối không thể động tâm dụng tình với một nam tử, mình quả sự tức đến chập mạch rồi!
Đống suy nghĩ này lần lượt xuất hiện trong mấy giây, nàng tự trách bản thân sao lại hồ đồ như vậy, hồi tưởng mấy câu nói cãi qua cãi lại với đối phương!
Thẩm Thừa Ninh hận đến ngứa răng, mục đích đối phương bất quá là vì để nàng không gả cho Tiêu Diên Lễ, nàng sẽ không để người này được như ý!
Chỉ là lời đã nói ra, sao có thể thu hồi? Nàng đã cưỡi hổ khó xuống rồi!
Thẩm Thừa Ninh nháy mắt trầm mặc, sắc mặt nhiều lần biến hóa, Nhâm Hoài Phong tất nhiên không từ bi đến nỗi cho nàng bậc thang đi xuống, lạnh lùng nhìn nàng.
Thẩm Thừa Ninh cắn răng nghiến lợi nói: “Nhâm Tam chớ vội hung hăng, khóc nhè chỉ sợ không phải ta, mà là ngươi đó!”
“Ồ?” Nhâm Hoài Phong cười nói, “Ngươi có thể làm gì ta?”
Dáng dấp muốn ăn đòn thực khiến người ta hận không thể giết chết hắn.
Ánh mắt Thẩm Thừa Ninh lạnh lùng nhìn hắn, người bàng quan đến mấy cũng cảm thấy sau lưng tê rần ngứa ngáy.
“Đây là ngươi tự tìm!”
Thẩm Thừa Ninh dứt tiếng, vẫy vẫy tay, một đám hắc y nhân lập tức xuất hiện, người nào cũng lưng hùm vai gấu, vừa nhìn đã biết tráng hán quanh năm luyện võ.
Nhâm Hoài Phong chấn động trong lòng, muốn nói cái gì đó.
Thẩm Thừa Ninh nói: “Bản Quận chúa là một cô gái yếu đuối, lấy nhiều khi ít, chắc Nhâm tiểu Bá gia sẽ không để ý.”
Nàng phát ra tiếng cười trong trẻo như tiếng chuông bạc, Nhâm Hoài Phong lại nghe khiếp người, chỉ thấy nữ tử trẻ tuổi trước mắt làm một động tác, mười mấy tên hắc y tráng hán cùng nhau tiến lên, bao quanh bốn phía Nhâm Hoài Phong.
“Thừa Ninh quận chúa, ngươi như vậy luận võ không công bằng a!” Âm cuối trở nên run rẩy.
Thẩm Thừa Ninh mỉm cười nói: “Thừa Ninh là tiểu nữ tử, không phải chân quân tử, Nhâm tiểu Bá gia chưa từng nghe tới một câu nói sao?Duy nữ tử dữ tiểu nhân, vi nan dưỡng dã [1], hôm nay ngươi ở trước mặt mọi người khiêu khích ta, ta đương nhiên phải để ngươi rõ, miễn cho người khác cho rằng Thẩm Thừa Ninh ta dễ ức hiếp!”
[1]Duychỉ có phụ nữ vàtiểu nhânlà khó giáo dưỡng
Có câu nói hai quyền khó địch bốn tay, Nhâm Hoài Phong cuối cùng được người khiêng về.
Tuy rằng người Phụng An Bá phủ nghe tin rất nhanh, nhưng vẫn không tránh được bi kịch của Nhâm Hoài Phong.
Thái độ đùa giỡn đến vô lại của Thẩm Thừa Ninh, phải xếp hàng đầu.
Thận Quận Vương phủ cũng là cao thủ khống chế dư luận, buổi chiều phiên bản truyền tới tai Tiêu Diên Lễ là, Nhâm Hoài Phong không biết điều khiêu khích sỉ nhục Thừa Ninh Quận chúa, bị hộ vệ Thận Quận Vương phủ ra tay giáo huấn, cuối cùng cong mông bỏ chạy.
Người khác nghe tới, đại khái thêm một trò cười cho thiên hạ náo loạn.
Tiêu Tứ Lang có tâm ý dò xét Tiêu Diên Lễ, trong miệng không quên tổn hại Nhâm Hoài Phong vài câu, “Tiểu tử Nhâm Tam này đúng là chán sống! Một đại nam nhân đi tìm một nữ tử đánh nhau, còn cong đuôi chạy trốn, thật mất mặt.”
Tiêu Diên Lễ chấp bút luyện chữ, không nói một lời.
Tiêu Tứ Lang tiếp tục nói: “Ta thật hối hận khiphát thiệp mời cho Nhâm gia, ngươi nói thời điểm ta và Tích Thu bái đường, hắn sẽ không tới nháo chứ? Đúng rồi, thiệp mời của ngươi và Thừa Ninh Quận chúa còn chưa phát ra ngoài, cũng đừng phát cho Nhâm Tam, chiếu theotính tình Phong tiểu tử này, khéo phát rồ lên ấy chứ!”
Ngòi bút Tiêu Diên Lễ hơi dừng, một bức chữ tốt bị hỏng.
Hắn rũ con ngươi vo bức chữ này thành một cục, ném vào trong thùng rác, mặt không hề biểu lộ chút cảm xúc nào, bộ dáng thoạt nhìn đặc biệt bạc tình.
“Phụng An Bá phủ không thể không mời, hắn không dám ở Tiêu gia phát rồ.” Tiêu Diên Lễ lạnh nhạt nói.
Tiêu Tứ Lang quan sát ca ca một lúc, nói: “Ta thật hoài nghi, đồn đại là thật.”
Tiêu Diên Lễ nói: “Thật thì sao? Giả thì sao?”
Tiêu Tứ Lang đồng tình với Tiêu Diên Lễ nói, “Cũng đúng, Nhị ca ngươi thú thê sinh tử liên quan gì tới hắn? Nếu hắn là nữ tử, ngược lại cũng thôi, một nam nhân còn giả mù tâm ý cái gì? Ta không tin hắn thật sự có tâm tư đó, hậu viện nhiều mỹ thiếp thứ tử như vậy, nói quỷ nghe quỷ cũng không tin!”
Tiêu Diên Lễ không nói tiếp, bộ dáng hắn chăm chú thoạt nhìn không muốn bị bất luận người nào quấy rối, Tiêu Tứ Lang tự giác cảm thấy mất mặt, nghĩ đi Đông phủ gặp lão bà, vừa bước tới ngoài cửa, đột nhiên nghe ca hắn dùng ngữ khí bình tĩnh ừ một tiếng.
Hắn kinh ngạc, lập tức nhận ra đây là phản ứng tán thành với lời hắn vừa nói.
Tiêu Tứ Lang cười nói: “Nhị ca, ngươi phản ứng như này không khỏi quá chậm đi, luyện chữ luyện đến choáng váng rồi!”
Tác giả có lời muốn nói:
Bọn họ sẽ bên nhau, happyending~ Đăng bởi: admin
Bình luận truyện