[Dịch][Xuyên Không] Nữ Phụ Ngốc Hóa Lãnh Soái Ca - Sưu tầm
Chương 17 : Ván 3 - Gột Sạch Kí Ức - Tàn Sát Mở Ra Con Đường Mới (2)
                                            .
                                    
             ---------- Đêm - Bar Azquaiseils ----------
-"Tên khốn kia ! Mày trốn đi đâu rồi !?" - Nhịn không nổi, Hắn uất ức  hét lên, ai ngờ rằng Hắn, Cậu và Anh định nửa đêm đi đến bí mật xông vào  cướp người, nhưng bọn Hắn tính lại không bằng Nó tính… vừa đến, còn  chưa kịp trèo vào đã bị mấy tên canh gác lui sang hai bên mời vào 1 căn  phòng tối đen thui, giơ tay ra cũng chẳng thấy nổi 5 ngón tay, thật tức  chết Hắn mà ! Nó làm như kiểu Nó biết rõ chắc chắn bọn Hắn sẽ đột nhập  vào ấy.
-"Cần gì phải vội thế, tôi ở  ngay đây mà !" - Trong góc căn phòng, 1 cái loa vốn được gắn sẵn bỗng  vang lên 1 giọng nói trầm lạnh lẽo, thu hút sự chú ý của bọn Hắn. Mà chỉ  có điều, trong căn phòng tối đen như mực này, cái loa kia thật nổi bật,  như 1 loại kim cương quý giá tự động toả ra ánh sáng thanh thuý, đẹp  mắt lạ thường, chỉ có khuyết điểm duy nhất, đó là 1 chiếc loa…
-" Tử Phong ! Nhóc giấu em gái anh ở đâu ?" - Anh bình tĩnh lên tiếng,  Anh biết chắc Nó sẽ không hại Hàn Như, chỉ dùng em ấy làm con mồi dụ  Hắn vào bẫy, có lẽ Tử Phong đã biết, Hàn Như là điểm yếu của Hắn và Anh.
-" Mạn Thiên Quốc, tôi nhớ tôi đâu có mời cậu đến nhỉ ?" - Không trả  lời câu hỏi của Anh, Nó lười biếng hỏi Cậu, không ngờ hôm nay có thể xử  lí luôn tên nam phụ này, không tốn công sức Nó bỏ ra chỉ để hại nam, nữ  chính a~
-" Tôi muốn đi đâu phải có sự  cho phép của cậu sao ?" - Cậu cũng từ tốn trả lời, thực ra Cậu tới đây  để ăn chơi, dù sao đây cũng là quán Bar lớn nhất, cũng sẽ có nhiều thú  vui, đồ lạ. Nào ngờ vừa đến lại gặp phải Hắn và Anh, biết được việc Hàn  Như bị bắt bởi Tử Phong, Cậu cũng tham gia, ai bảo lần trước khi đi học,  dám cho Cậu cả thùng nước bẩn thỉu đổ vào người, từ đầu đến chân đều  bốc mùi hôi thối, thật sự Cậu còn chưa kịp làm gì Nó nga~
-"Ồ ! Không hề, không hề ! Nhiều người chơi càng vui chứ, phải không  !?" - Tiếng nói trầm thấp vẫn phát ra từ chiếc loa, mang lẫn chút trêu  ghẹo.
"Tách" - một tiếng búng tay vang  lên, cả căn phòng bỗng sáng lên, chiếu sáng mọi thứ. Xung quanh là những  tay, chân người được để loạn khắp nơi, trên trần nhà treo vài chiếc đầu  hình thù khác nhau, có cái đầu thì mất mắt, cái khác thì bị khoét 1/4  sọ, còn có cái sọ trơ xương vẫn còn dính 1 chút thịt còn vương lại. Cảnh  tượng nhìn thấy thật muốn phát nôn ! Còn chưa kể đến 1 đống nội tạng  chồng chất lên nhau để ở góc phòng. Tuy như vậy, từ lúc bọn Hắn bước vào  không hề có chút mùi hôi thối, còn có phảng phất chút mùi hoa quỳnh,  thật sự không thể hiểu làm sao có thể che lấp được cái loại mùi tanh  tưởi này. Mà ngay chỗ bọn Hắn đứng, không hề dính chút máu nào !!!
-"Cái…" - Hắn kinh hãi nhìn lại khắp căn phòng, máu lênh láng khắp  nơi, trên trần nhà cũng có máu. Rõ ràng lúc vào không hề ngửi thấy chút  máu nào, đèn vừa mới bật lên, toàn bộ mùi tanh nồng xộc lên mũi bọn Hắn -  "Làm gì mà phải bất ngờ thế ? Chỉ là 1 món quà nho nhỏ thôi mà, dễ  thương quá phải không !?"
"Két" - Bức  tường đối diện bọn hắn bỗng dưng tách đôi ra, một chiếc hộp thuỷ tinh  trong suốt được di chuyển đến gần phía bọn hắn. Vì chiếc hộp thuỷ tinh  trong suốt nên có thể nhìn vào bên trong, nằm gọn giữa chiếc hộp thuỷ  tinh là một bóng dáng nhỏ nhắn, rất quen thuộc với bọn hắn, không ai  khác chính là…
-"Lâm Hàn Như" - Hắn hét  lên, chạy như điên về phía nhỏ, đập thùm thụp vào tấm kính, nhưng dù có  đấm bao nhiêu lần, tấm kính cũng không sứt mẻ một mẩu - "Chết tiệt ! Mau  thả em gái tao ra ngay."
-"Muốn tôi thả  sao ? Quỳ xuống xin lỗi em gái tôi đi, có lẽ tôi sẽ nể tình đứa em gái  ngu ngốc của tôi đã yêu cậu bao lâu qua mà thả em gái cậu ra. Nào, quỳ  đi, cho tôi xem sự hy sinh của cậu dành cho em gái cậu nào, chỉ là mất  chút danh dự thôi, không phải sao ?" - cười khẩy một cái, bỗng lồng ngực  Nó đau quặn, thắt lại từng đợt, khiến cả người Nó không tự chủ được mà  khuỵ hẳn xuống - "bịch"
-"Chết tiệt" -  'choang' chiếc hộp thuỷ tinh bỗng dưng vỡ thành từng mảnh, khi rơi xuông  đất, nó hoá thành nước, không còn chút dấu vết. Bọn Hắn cũng chỉ ngạc  nhiên đôi chút rồi nhanh chóng đưa Nhỏ ra ngoài, ra ngoài 1 cách an toàn  tuyệt đối. Thế mà không ai hay, từ chiếc loa phát ra loạt tiếng thở dốc  không ngừng.
-"Chủ nhân ! Chủ nhân ! Có  sao không ? Chủ nhân !" - Bỗng thấy bọn Hắn chạy từ trong căn phòng  AQSA119 ra mà toàn thân lành lặn, không hiện chút tức giận, cảm thấy  chút kì lạ, Lục Dạ liền chạy về căn phòng giám sát, nhìn thấy thân ảnh  nhỏ bé đang nằm dưới đất, trán chảy mồ hôi không ngừng, liên tục thở  dốc, Lục Dạ liền chạy lại bế Nó đưa về nhà.
Có vẻ như…ván thứ 3 này bọn Hắn thắng rồi nhỉ ?
----------- Hôm sau -------------
-"Lục Dạ, có vẻ như đây là chuyện ngoài ý muốn rồi, nhớ đừng nói cho ai  biết việc này, cứ nói tôi cho bọn Hắn thắng 1 lần, sau này tuyệt đối  không có lần thứ 2 !" - Giọng nói yếu ớt nhưng lạnh nhạt, giống như một  cỗ máy, không chứa bất cứ cảm xúc nào.
-"Vâng, thưa chủ nhân " - Lục Dạ quay đầu bước đi ra ngoài, để lại bóng  dáng nhỏ nhắn đang dần dần nhắm con mắt chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ  thật đau đớn…
 
                
                            
                                .
                            
             
                
Bình luận truyện