[Dịch][Xuyên Không] Nữ Phụ Ngốc Hóa Lãnh Soái Ca - Sưu tầm
Chương 14 : Ván 2 - Mĩ Nhân Kế - Mùi Hương Quyến Rũ (2)
                                            .
                                    
               Nó nhẹ nhàng cầm tay Hắn đang nắm ở cổ Nó vặn về phía sau, tay kia  vòng từ qua ngang cổ Hắn, 1 con dao rọc giấy từ đâu xuất hiện trên tay  Nó, kề ngay trên cổ Hắn, mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến ai cũng bất  ngờ, tất nhiên là ngoại trừ lớp 11A9, Nó và Anh.
-"Ngược lại thì tôi có thể tiễn cậu 1 đoạn được chứ ?" - Nó nhẹ nhàng  hỏi, tay cũng từ từ dí sát vào cổ Hắn tạo ra vết xước nhỏ, theo đó là  một chút máu chảy ra từ vết xước trên cổ Hắn.
-"Tử Phong, nhóc cứ từ từ nói chuyện." - Anh vẫn luôn là người giữ  bình tĩnh nhất, liền nhanh chóng cướp đi con dao trên tay Nó.
Không nói gì, Nó đi lại phía cái bàn còn 'lành lặn' nhất ở gần chỗ bọn  Hắn, ngồi xuống, vắt chân trái lên chân phải, bộ đang ngạo nghễ không  coi ai ra gì, liếc đôi mắt sắc xuống người bọn Hắn, Nó khẽ cười khẩy,  không ngờ bọn họ nôn nóng đến nỗi vừa mới thay xong quần áo là đã chạy  đến diện kiến Nó ngay nha~
-"Sao nhóc  lại làm khó tụi anh, thằng em trai ngu ngốc của anh đã làm gì khiến nhóc  khó chịu ư ? Hay là làm tổn hại gì cho Tử Nguyệt ?" - Anh cũng từ từ  bước đến trước mặt Nó, tay cầm con dao rọc giấy chỉ chỉ về phía Hắn, chỉ  cần Nó nói phải, Anh nguyện sẽ cầm con dao này đâm thẳng vào vai Hắn,  cho dù Hắn có là em trai Anh, muốn hại Tử Nguyệt sao ? Bước qua xác Anh  đi đã !!!
-"Phải !!! Tao làm gì sai ?" -  Hắn nghe thấy Anh nói thế thì cũng cảm thấy có lí, bỗng dưng ai lại  muốn hại người mà mình không quen biết, Hắn không gây thù chuốc oán gì  với Nó mà tự nhiên lại nói là Hắn gây thù chuốc oán với Nó, bắt Hắn phải  chịu toàn bộ lỗi lầm mặc dù Hắn cũng chưa gặp mặt Nó lần nào kể từ  trước đám tang của Tử Nguyệt - em gái Nó.
-"Cậu đã sai khi khiến Tử Nguyệt yêu cậu đến ngốc nghếch " - Nó không  nhanh không chậm nói, giọng nói của Nó tràn đầy sự hận thù, cay đắng,  nếu không phải vì Hắn thì nữ phụ dễ thương, đáng yêu như Tử Nguyệt ở  cuối truyện sẽ không phải chết, Nó sẽ trả thù cho Tử Nguyệt ! Chắc chắn  là thế !
Sốc !!! Ai ai cũng sốc !!! Kể  cả lớp 11A9 cũng sốc !!! Anh cũng sốc !!! Trả thù vì Tử Nguyệt yêu Hàn  Vũ ? Chỉ thế thôi ư ? Lỗi tại Hàn Vũ khiến cho Tử Nguyệt đem lòng yêu  Hắn ? Chỉ thế ! Chỉ thế mà lại khiến cho Nó và Hắn không đội trời chung !  Tình yêu này có phải Hắn ép buộc đâu chứ ! Chẳng lẽ Tử Nguyệt yêu Hắn  là lỗi do Hắn đẹp quá nên cuốn hút Tử Nguyệt ? Đó đâu phải lỗi của Hắn,  tại sắc đẹp của Hắn đấy chứ !
Đang định  phản bác lại, thì bỗng dưng lại xuất hiện mùi hương hoa nhài nhè nhẹ,  lôi cuốn mọi người ra bên ngoài, từ ngoài cửa sổ không có song thép, có 1  người con gái vận 1 bộ lam y, máu tóc tím 3000 sợi được thả ra đang  tung bay trong gió, nó không bị rối mà lại xếp vào từng lớp mà phất  phới, đứng trên càng cây cách đó không xa, chỉ khoảng 5m nhưng lại tạo  ra cho người khác cảm thấy người con gái ấy thật xa, không có cách nào  có thể với tới.
-"Tử … Tử Nguyệt có  phải không ?" - Anh sững người nhìn cái thân hình bé nhỏ ấy mà ngẩn ngơ,  Tử Nguyệt của Anh đây sao ? Mùi hương trên người cô gái ấy thật giống  với Tử Nguyệt, nhưng hình dáng ấy thật khác, 1 hình dáng lẻ loi, cô  quạnh, nhưng mạnh mẽ lạ thường, không còn dáng vẻ yếu đuối ngày nào Anh  từng gặp, đây thực sự là Tử Nguyệt ? Chẳng lẽ chỉ là người có mùi hương  hoa nhài giống Tử Nguyệt thôi sao ?
-"Anh thử đoán đi" - Nó trầm giọng xuống nói, Nó đến bây giờ vẫn cảm  thấy có lỗi với Anh, Anh yêu Tử Nguyệt thật lòng mà Nó lại nhẫn tâm  khiến Tử Nguyệt 'chết' để trả thù tên Hàn Vũ.
-"Không … Đây không phải Tử Nguyệt … Đây chỉ là người giống người thôi  !" - Anh thương tâm nói, đây chắc chắn không phải Tử Nguyệt, vì nếu là  Tử Nguyệt thì Nó - Tử Phong chắc chắn sẽ không bình thản như bây giờ.
'Vù' - Bóng dáng ấy đột nhiên chạy lướt đi, đôi môi vẫn nở nụ cười  mỉm, mái tóc bay bồng bềnh trên những ngọn gió, bộ lam y cũng theo chiều  gió mà bay lên.
Bọn Hắn giật mình chạy  theo, duy nhất chỉ có Anh là đứng lại, Anh biết đây là cái bẫy thứ 2,  nhưng Anh cũng không còn ý chí nào để nhắc cho bọn Hắn nữa, Anh đành để  cho bọn Hắn ngộ nhận ra thôi …
--------------------
Bọn Hắn bám sát đuôi cái bóng dáng thập phần xinh đẹp ấy đang lướt đi,  ai cũng nghĩ đấy là Nó - Tử Nguyệt - kẻ đã chết từ khoảng 1 tuần trước,  bây giờ lại hiện hữu trước mặt bọn Hắn, đáng lẽ là bọn Hắn không biết,  nhưng lại nghe thấy câu hỏi của Anh với bóng dáng ấy, thì bọn Hắn như  cứng đờ người lại, không nghe lọt tai những câu nói tiếp theo của Anh và  Nó, chỉ khi thấy bóng dáng ấy chạy đi thì họ mới giật mình đuổi theo để  kiểm chứng xem lời nói của Anh là thật hay giả.
Đến 1 căn nhà bỏ hoang, bóng đang ấy dừng lại, đứng quay lưng lại với  bọn Hắn, ngước khuôn mặt ra ngoài cửa sổ, chẳng ai có thể nhìn thấy rõ  mặt, ánh sáng mặt trời như đang cố che đi nhan sắc khuynh nước khuynh  thành.
-"Cô là ai ?" - Hắn tiến lên  hỏi, đây nếu là Tử Nguyệt thật như Anh đã nói, Hắn nguyện sẽ giết thẳng  tay, trừ đi hiểm hoạ về sau.
-"Tôi là …  Sự kết thúc trò chơi của vòng 2" - Tiếng nói thoang thoảng như gió bay  nhưng lại khiến cho bọn Hắn cứng đờ, đây là bẫy, sao bọn Hắn lại không  đoán ra nhỉ ? Đáng lẽ bọn Hắn phải nhận ra việc này đã kì lạ từ khi bóng  dáng ấy tự nhiên xuất hiện ở trên cây đối diện với cánh cửa sổ lớp  11A9, mà đây là Tử Nguyệt, thì cái tên Tử Phong kia cũng không làm ngơ  như thế này. Bọn Hắn đề phòng nhung xung quanh, bây giờ mà chạy đi có  thể sẽ đinh bẫy ngay lập tức, tốt nhất là nên đứng yên xem xét mọi thứ  trước rồi mới hành động, như thế sẽ an toàn hơn khi chạy 1 mạch đi luôn,  chẳng khác nào chui đầu vào hang cọp.
-"Tôi chẳng phải đã nói rồi sao ? Cái bẫy không ở trong trường , nên hãy  cẩn thận khi bị tôi dụ dỗ đến phía bên ngoài trường chứ !" - Nó đáp nhẹ  xuống mặt đất, đôi môi hơi tái của Nó nhếch lên 1 nụ cười khinh bỉ, bọn  Hắn quá dễ dàng lọt bẫy Nó quá, chẳng thú vị chút nào nga~
-"Thằng ch*, tao liều chết với mày !" - Hắn kích động lao về phía Nó,  Nó khinh người quá đáng, lần nào cũng thế, luôn nhìn bọn Hắn bằng ánh  mắt khinh bỉ, Hắn ghét điệu bộ đấy của Nó, thực khiến Hắn không vừa mắt  mà.
Nó nở 1 nụ cười nhẹ nhàng, ai nhìn  vào chắc chắn bị hút hồn, nhưng nếu nhìn kĩ thì lại tức giận khi đáy mắt  Nó toàn là sự khinh bỉ, coi thường cái người đang lao như điên đến phía  Nó.
-"Sập … bẫy … rồi … nhé !" - Nó  nghiêng đầu nói với Hắn bằng giọng trẻ con nhí nhảnh … nhưng … có vẻ như  không phù hợp với hoàn cảnh bây giờ lắm.
'Phập' - thanh kiếm katana của Nhật từ đâu xuất hiện trên tay Nó, đâm  thẳng về phía vai trái của Hắn, máu chảy xuống thấm loang lổ cả một góc  áo trắng tinh của Hắn, đôi mắt Nó trở nên điên loạn, mùi máu của Hắn  đang kích thích sự khát máu trong Nó. Nó không ngần ngại rút kiếm ra,  chưa đợi mọi người tỉnh lại, Nó lại chém ngang bụng Hắn, vết thương  không sâu nhưng cũng có thể để lại sẹo. Nó thèm khát máu của Hắn, mùi  máu tanh ngòm trong khứu giác mọi người, nhưng đối với Nó, mùi máu của  Hắn thật thơm. Nhưng Nó phải kiềm chế, phải kiềm chế không giết Hắn,  không thì sau này sẽ không còn thú vị nga~ . Nhưng Nó đâu biết rằng, khi  Nó nhớ lại lúc này, Nó ngàn vạn lần cảm kích sự kiềm chế của mình để  không giết Hắn, nhưng cuối cùng thì cũng chỉ là ve nói về sau này.
-"2-0 !!! tôi lại thắng, lần tới này, địa điểm ván 3 tôi sẽ cho giới  hạn gọn hơn nhé. Bar ! Địa điểm ván thứ 3 này sẽ ở quán Bar, còn ở Bar  nào thì tuỳ các cậu đến, dù là quán Bar cách nơi đây nửa vòng Trái Đất  thì cũng đừng mất cảnh giác. Không thì lại dễ đang bị dụ như lần này,  tất cả kế hoạch của tôi sẽ quá trôi chảy và nhàm chán đó nga~" - Nó mang  1 vẻ mặt nhàm chán nói với bọn Hắn, còn Anh thì sao ? Tất nhiên là vẫn  đứng ở ngay cửa ra vào, đôi ngắt vẫn gán chặt lên người Nó, mặc kệ cho  Hắn đang vật vã nằm dưới sàn đất lạnh, người bê bết máu, Anh không phải  vô tình, Anh cũng không phải không quý em trai Anh, nhưng Anh muốn sau  lần này, Hắn phải sửa được cái thói bốc đồng ấy đi, bỏ được cái tính lúc  nào cũng nghĩ mình là nhất. Còn vì sao nhìn Nó ư ? Chỉ là vì lúc ấy, Nó  mang đến cho Anh cảm giác quen thuộc, nhưng quen thuộc ở đâu thì Anh  không biết, chỉ biết Anh thấy Nó rất giống, giống 1 ai đó Anh mà thôi.
-"Về  thôi Linh, chúng ta đã xong nhiệm vụ rồi" - Nó hướng người con gái mặc  bộ lam y nói, đấy khôn ai khác là Linh, đứa con gái mang 1 vẻ đẹp thập  phần đáng yêu, dễ thương lần trước đam can đảm đứng lên nói với Nó. Linh  nghe Nó nói thì cũng vui vẻ ngẩng cao đầu lên, bỏ đi mái tóc giả màu  tím, để lộ ra mái tóc xoăn gợn sóng màu bây nhạt, chạy nhanh đến theo  lời Nó gọi, tóm chặt lấy tay Nó mà ôm, có vẻ như sau lần trước thì cô  nàng Linh này đã "say" Nó mất rồi nga~
Nó cũng chẳng để tâm lắm mà bước về, sau lần này mọi thứ sẽ không dễ  đang như trước nữa, Hắn nhất định không để cho Nó yên mà sẽ sai người ám  sát Nó, bây giờ nên đào tạo 1 vài sát thủ để bảo vệ đám loi choi 11A9  và cái tên "mặt dày" kia a~ mà Nó cũng cần có người để bảo vệ, không thì  mỗi lần có người sai sát thủ đến giết Nó thì Nó lại phải động tay chân,  mệt lắm, mà Nó lười lắm nga~ không có nhiều thời gian rảnh rỗi để quan  tâm đến việc đó đâu nên cần phải có người "giải quyết" hộ Nó chứ !
 
                
                            
                                .
                            
             
                
Bình luận truyện