[Dịch] Vũ Luyện Điên Phong
Chương 24 : Địa cấp hạ phẩm huyết linh chi.
.
Mộng chưởng quầy liếc mắt đánh giá, thấy thần sắc hắn ngoài chờ mong còn có chút căng thẳng, không khỏi cần thận nhẹ nhàng mở túi hé mắt nhìn vào.
To bằng cái bát ăn cơm, màu đỏ sẫm, giống như cây nấm, cũng giống như nấm linh chi, hình dáng khá được, có vẻ như một vât thiên tài địa bảo.
- Khụ, khụ, khụ…
Mộng chưởng quầy không khỏi ho khẽ vài tiếng.
Dương Khai khẩn trương nhìn lão nhẹ giọng hỏi:
- Đây là thứ gì?
Mộng chưởng quầy thần sắc cổ quái nhìn hắn một cái không trả lời mà hỏi lại:
- Ngươi tìm thấy ở đâu?
- Trong một sơn động, bên trong có một yêu thú bậc một canh giữ, cuối cùng bị ta giết mới lấy được thứ này.
Mộng chưởng quầy trong lòng nhảy dựng:
- Ngươi gặp được yêu thú rồi? Ngươi không cần thâm nhập sao?
- Không thâm nhập, cũng không biết tại sao nó lại ở ngoài Hắc Phong Sơn.
Dương Khai có chút oan uổng.
Mộng chưởng quầy thở dài một tiếng nghĩ thầm tên tiểu tử này đã thành ra như vậy, chỉ sợ chính là vì đánh nhau với con yêu thú kia, lấy thực lực của hắn đối phó với yêu thú, ngay cả chỉ là yêu thú bậc một cũng tuyệt đối không dễ dàng như vậy.
Đáng thương, còn nhỏ tuổi như vậy mà chịu trăm cay nghìn đắng lăn lộn ba ngày ở Hắc Phong Sơn mới kiếm được mười sáu điểm cống hiến, lại đối đầu với một yêu thú bậc một, hung hiểm đổi lấy sự sống, nếu như nói cho hắn biết cái vật bày, cái thứ này…không đáng, như vậy quá tàn nhẫn.
Thôi, lão phu làm một việc tốt coi như tích đức.
Dương Khai thấy Mộng chưởng quầy sắc mặt ngưng trọng lại không nói gì bèn không khỏi lo lắng, lại vừa muốn hỏi lại. Mộng chưởng quầy lại uống một ngụm trà, miệng chậc chậc liên hồi gượng cười:
- Tiểu tử ngươi xem ra vận khí cũng tốt đấy.
Nghe được câu trả lời này, trái tim đang hồi hộp của Dương Khai mới bình tĩnh trở lại, hắn thực sự đang lo lắng đồ vật này không đáng một đồng, vậy sẽ thành truyện cười lớn.
- Mộng chưởng quầy, đây rốt cuộc là cái gì? Giá trị cống hiến đáng bao nhiêu?
Dương Khai chà xát tay vô cùng mong đợi.
- Ồ, đồ vật này, gọi là Huyết linh chi, vẫn là phàm…
Mộng chưởng quầy còn chưa nói hết đã nhìn thấy Dương Khai vẻ mặt thất vọng liền vội vàng chữa:
- Không không không, vẫn là địa cấp hạ phẩm, ừ, đúng là địa cấp hạ phẩm, không sai.
Giọng điệu kiên định đến chính lão cũng suýt tin.
- Địa cấp hạ phẩm?
Dương Khai vui vẻ bất ngờ:
- Mộng chưởng quầy, ông không nhìn nhầm chứ?
Mộng chưởng quầy nghiêm mặt:
- Chê cười, lão phu cả đời đọc nữ…khụ khụ khụ, đọc dược vô số, chính đôi mắt hỏa kim tinh sao có thể nhìn lầm được?
- Vậy có thể đổi bao nhiêu điểm cống hiến?
Dương Khai cảm thấy hứng thú.
- Tính cho ngươi hai mươi điểm được rồi.
- Ít vậy sao?
Dương Khai có chút thất vọng, vốn hắn nghĩ thứ này có thể đứng vào hàng địa cấp, nhiều ít gì thì cũng phải vài chục điểm cống hiến.
- Không ít đâu tiểu tử.
Mộng chưởng quầy nghĩ thầm đây chính là cho không rồi sao lại có thể cho ngươi quá nhiều, tuy nhiên miệng vẫn kiếm lí do nói:
- Tuy rằng ngươi tìm thấy huyết linh chi đúng là địa cấp hạ phẩm, tuy nhiên cái đầu lại nhỏ, niên đại không cao, cho nên chỉ trị giá hai mươi điểm.
- À.
Dương Khai cũng không phản bác, sảng khoái nói:
- Vậy hai mươi điểm đi.
Mộng chưởng quầy gật đầu lại ghi chép ở sổ sách.
Lúc này đi vào núi ngoại trừ mình cần tam diệp tàn hồn hoa và tuyệt địa cố mục thảo ra thì tổng cộng thu hoạch được ba mươi sáu điểm cống hiến, tính cả điểm trước đó tích lũy được thì mình cũng đã có bốn mươi tám điểm cống hiến. Dương Khai lập tức cảm giác mình có thể vùng dậy.
Tuy nhiên vào núi dù có thể hái thuốc đổi điểm cống hiến nhưng lại trì hoãn thời gian tu luyện, hơn nữa cũng phải đợi vận may, có chút cảm giác hỗn độn. Tuy rằng nóng ruột, Dương Khai vẫn quyết định về sau nếu không phải thời điểm bất đắc dĩ thì sẽ không làm như vậy.
Tích cóp từng tí một điểm cống hiến mục đích chính là vì tu luyện, giữa hai việc này Dương Khai vẫn có thể phân biệt rõ ràng cái nào quan trọng cái nào không nhưng vẫn bị thành quả thu hoạch lần này làm choáng váng đầu óc.
Chính mình hiện tại có không ít tam diệp tàn hồn hoa, cuối cùng ở sơn động đó hái liền ba bốn mươi gốc, chỉ có tuyệt địa cố mục thảo số lượng không nhiều, chỉ có năm sáu gốc mà thôi. Nếu như thực sự cần dùng để tu luyện chỉ sợ còn không đủ, còn phải đổi cho Cống Hiến Đường, phòng trước vô hại.
Quyết định, Dương Khai mở đường:
- Mộng chưởng quầy, cho ta mười gốc tuyệt địa cố mộc thảo đi.
Mộng lão đầu nhìn hắn một cái, dù nghi hoặc hắn cần dùng cái này làm gì nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ có điều dù bận rộn vẫn ung dung nhìn hắn:
- Mười gốc phàm cấp hạ phẩm thảo dược mười điểm cống hiến, chắc chắn cần không?
Dương Khai cau mày hồ nghi nói:
- Không phải chứ? Không phải ông vừa nói hai cây thảo mộc đổi một điểm cống hiến sao?
- Giá mua là giá mua, giá bán là giá bán, khác nhau chứ.
Mộng chưởng quầy cười rạng rỡ sặc mùi vị buôn bán.
Dương Khai giận dữ chỉ vào mũi lão nói:
- Ngươi đây hoàn toàn là buôn đi bán lại à, ở giữa ăn chênh lệch giá, thật đáng xấu hổ, lương tâm ngươi để cho chó ăn rồi à?
Mộng lão đầu khoát tay:
- Đây không phải là ta muốn buôn đi bán lại mà là tông môn định giá, không liên quan gì tới ta, tất cả hàng hóa trong Cống Hiến Đường niêm yết giá công khai, già trẻ không gạt, lão phu chỉ phụ cách trông coi. Bằng không ngươi cho là tông môn làm cách nào nuôi sống ba nghìn đệ tử này?
Dương Khai ngạc nhiên ngẫm lại cũng phải, việc buôn bán còn phải kiếm tiền, một Lăng Tiêu Các to như vậy nếu không có chút thủ đoạn này thì ba nghìn đệ tử sống như thế nào? Tuy rằng ở đây thực sự có hiềm nghi chênh lệch giá nhưng không ai có ép buộc ngươi mua hay bán cả.
- Vậy ngươi có còn cần chỗ tuyệt địa cố mộc thảo kia nữa đây?
Mộng chưởng quầy thấy Dương Khai nét mặt đâu khổ lại nổi tâm tình.
- Cần.
Dương Khai cắn chặt răng, sớm muộn gì cũng dùng đến nếu không muốn vào núi hái thuốc thì chỉ có thể mua ở đây.
Mộng chưởng quầy xoay người đi vào hậu đường, không bao lâu cầm tới mười gốc tuyệt địa cố mộc thảo, Dương Khai đếm kỹ lại một lần, Mộng chưởng lão lại ghi chép trên sổ.
- Hừ.
Chịu thiệt to rồi, Dương Khai có vẻ không vui, cầm thảo mộc quay người bước đi.
- Rảnh rỗi thì thường xuyên tới đây nhé.
Mộng chưởng quầy ở sau quầy nhiệt tình chào mời.
Hay tới cho ngươi mừng à, Dương Khai cuối cùng cũng biết danh hiệu Mộng lột da này đến từ đâu rồi.
Ba bước dồn hai bước, Dương Khai vô cùng lo lắng đi ra bên ngoài, đi tới cửa bèn gặp một bóng người lướt qua, thiếu chút nữa đã va phải hắn.
Phản ứng của hai người đều tương đối mau lẹ, Dương Khai vội dừng bước, đối phương cũng ngừng lại, một làn gió thơm thổi tới thấm tận vào ruột gan.
Ngẩng đầu nhìn lên, Dương Khai thấy một đôi mắt sang như sao đang nhìn mình chằm chằm, khuôn mặt không nhìn rõ vì người này dùng mạng che mặt.
Đó là một cô gái, tuy rằng không nhìn rõ hình dáng nhưng từ da thịt có thể nhìn thấy tuổi tác có lẽ không nhiều, phỏng chừng là sư tỷ của mình.
Dương Khai gật đầu với nàng biểu thị xin lỗi rồi sau đó tránh nửa người, ý chừng mời nàng tiến đến trước.
Nào ngờ đối phương hơi sửng sốt vành tai đỏ bừng, ánh mắt né tránh đứng dậy.
Bộ dạng này khiến Dương Khai chú tâm nghĩ thầm rằng vị sư tỷ này cũng khá xấu hổ, vội vàng tránh ánh mắt không làm đối phương dường đột.
Hạ Ngưng Thường bối rối vô cùng.
Nàng căn bản không ngờ chính mình lại gặp Dương Khai ở cửa Cống Hiến Đường, vừa thấy khuôn mặt người này Hạ Ngưng Thường liền nhớ lại mình lúc đó…
Lại nhớ tới bộ dạng của hắn…
Chỉ trong chốc lát nét mặt nàng lại đỏ, vành tai nóng bừng vội vã bước vào, đầu cũng không dám ngẩng lên.
Dương Khai cảm thấy có chút buồn cười, nữ tử nhát gan như vậy cũng không thấy nhiều, trong Lăng Tiêu Các cũng có nhiều nữ đệ tử, nhưng người tập võ đều rất thoải mái, không giống nàng như vậy, chỉ bị mình liếc mắt đã đỏ mặt, trách không được lại phải che mặt.
Sư tỷ này cũng có chút đáng yêu, chỉ có điều Dương Khai cảm thấy mùi hương trên người nàng rất quen thuộc, dường như đã ngửi thấy ở đâu.
Bình luận truyện