[Dịch] Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế)

Chương 61 : Không thể tha thứ

Người đăng: 

.
Chiêu này của Đường Phong đã dùng tới thủ pháp ám khí, hai cái trường tiên ở giữa không trung lay động không ngừng, căn bản không thể tìm ra quỹ đạo, tên xa phu kia bây giờ mới biết là đã quá coi thường Đường Phong, nhưng một thân thực lực của hắn cao hơn Đường Phong rất nhiều, đối mặt với chuyện này cũng không hoảng hốt, đại thủ sờ đến bên hông một cái, một đạo hàn quang lóe lên, hai cái trường tiên giữa không trung bị cắt thành vài đoạn. Đoạn tiên bị chặt đứt của Đường Phong thế đi không giảm, giống như một thanh chủy thủ cắm thẳng vào cổ một con ngựa kéo xe. Con ngựa trắng kia hí lên một tiếng đau đớn, bạt móng phóng như điên, xa phu cực kỳ hoảng sợ, hiển nhiên không ngờ tới còn có đột biến thế này, mặc dù muốn tiếp tục ra tay giáo huấn Đường Phong, nhưng lại không thể không dùng sức ghì chặt cương ngựa. ngăn không cho ngựa chạy loạn. Hai người giao thủ bất quá chỉ trong nháy mắt hai cỗ xe ngựa giao thoa, chỉ ngấn ngủi có vài giây mà thôi, lúc xa phu kia ra sức ghì xe ngựa lại, Đường Phong đã thúc xe ngựa của mình lướt qua bọn họ. Tay của Đường Phong bí mật vung lên, vài cây phi châm mỏng manh như lông trâu đã cắm vào trên cổ của ba thớt bảo mà hoàn hảo chưa tổn hao gì còn lại. Ba con ngựa đồng thời hí lên, cất vó chạy loạn, xe ngựa vừa dừng lại được lập tức chạy về phía trước, xa phu mặt trắng bệch, liều mạng ra sức khống chế nhưng cỡ nào cũng không thể quay xe ngựa lại đường chính, một lúc sau, chiếc xe ngựa xa hoa tới cực điểm kia đã chui vào một con đường nhỏ đầy sình lầy, lúc này mới dần chậm lại. - Ha ha ha! Đường Phong vui sướng cười một tiếng: - Dám chọc giận thiếu gia ta, từ từ hưởng thụ đi! - Thường thúc, xảy ra chuyện gì vậy? Trong xa phòng xa hoa truyền đến một thanh âm ẩn nhẫn tức giận. Xa phu kia lập tức sợ hãi nói: - Thiếu chủ, không biết tại sao ngựa lại nổi điên. - Sao lại vậy? Tên thiếu chủ kia hỏi. - Vừa rồi thuộc hạ muốn ra tay giáo huấn một tên tiểu tử chắn đường, không ngờ tiểu tử kia quá giảo hoạt, cư nhiên đả thương ngựa. Tên này vội đổ hết lỗi lên đầu Đường Phong. - Nơi này không phải địa bàn của Cự Kiếm Môn, mọi việc cần phải cẩn thận hơn một chút, sau này không cần chủ động sinh sự với người khác. Thiếu chủ kia khiển trách. - Dạ, thuộc hạ đã biết lỗi rồi. Thường thúc cung kính đáp. - Đường Phong, vừa rồi làm sao vậy? Bạch Tiểu Lại nghi hoặc hỏi, vừa rồi nàng ngồi ở trong, việc ở ngoài lại xảy ra quá nhanh, cho nên nàng cũng không rõ là đã xảy chuyện gì. - Giáo huấn một tên xa phu không có mắt. Đường Phong cười nhạt, hắn cũng biết tên xa phu kia thực lực cao hơn mình rất nhiều, nếu không có đoạn trường tiên bị chặt đứt bắn trúng cổ con ngựa thì mình cũng không thắng được dễ dàng như thế. Bất quá, chỉ là một tên xa phu đã kiêu ngạo như vậy thì đức hạnh của kẻ trong xe cũng chằng tốt lành gì cho cam. Hơn nữa, con đường này là đi tới Thiên Tú, bọn họ hẳn là cũng đi tới Thiên Tú, xem ra lát nữa còn có thể gặp lại. Bảo Nhi và Mộng Nhi nhìn đống đồ chất cao như một ngọn núi nhỏ trong xe, sau đó lại liếc mắt nhìn nhau âm thầm thè lưỡi, các nàng cũng hoàn toàn không ngờ là mình lại mua nhiều như vậy. - Xong rồi, nhiều như vậy làm sao chuyển vào đây? Mộng Nhi khó xử nói, xe ngựa không được vào Thiên Tú. - không phải có tên khuân vác miễn phí ở đây sao? Bạch Tiểu Lại nhìn Đường Phong cười một tiếng. - Không có nhân tính! Đường Phong nghiến răng nghiến lợi nói, hắn cũng không thể ném mấy thứ này vào Mị ảnh không gian trước mặt mọi người, hơn nữa Mị ảnh không gian cũng không chứa được nhiều thứ như vậy. Đường Phong đảo mắt một vòng, lấy ra vài hạp son phấn từ đống kia, nháy mắt nói với ba người: - Xem ta tìm người giúp đỡ đây. Cầm vài hạp son phấn đi tới trước cửa Thiên Tú, Đường Phong liền đi thẳng tới chỗ mấy nữ đệ tử Thiên Tú đang ngồi, nho nhã lễ độ nói: - Các vị sư tỷ hảo! Đường Phong ngày thường chỉ ru rú trong Yên Liễu các, những người biết hắn sau khi tướng mạo thay đổi cũng không nhiều, chỉ có vài người từng gặp qua. Trong nhóm này, có một đệ tử gương mặt thanh tú từng gặp qua hắn, nghe Đường Phong vấn an, trên khuôn mặt nhỏ nhắn liền hiện lên một tầng ửng hồng: - Hóa ra là Phong sư đệ. những nữ đệ tử kia lúc này mới biết người thanh niên thoạt nhìn tướng mạo đường đường, tuấn tú lịch sự này hóa ra chính là tên Đường Phong trước đây ai gặp cũng ghét. Vài cặp mắt nhìn hắn từ đầu tới chân, trong lòng thầm nghĩ Đường Phong sư đệ quả nhiên giống như lời đồn, anh tuấn hơn người. - Phong sư đệ vừa đi đâu về sao nữ đệ tử vừa này tiếp tục hỏi. - A, hôm nay không có việc gì làm nên đệ tới Tĩnh An thành dạo một vòng, sẵn tiện mua vài thứ, trở về liền thấy các vị sư tỷ đang đứng ở đây trông coi tông môn, các vị sư tỷ xinh đẹp bế nguyệt tu hoa, khuynh thành lạc nhạn, đứng đây thật vất vả, nếu bị ánh mặt trời làm đen sạm làn da thì thật đáng tiếc, sư đệ mặt dày, hôm nay mua được vài hạp son phấn ở Thiên Vũ lâu, mong các vị sư tỷ vui lòng nhận cho, các vị sư tỷ quốc sắc thiên hương, đương nhiên không cần những thứ này giúp điểm trang, nhưng ánh mặt trời chói chang thế này thật sự rất đáng giận, sau này mỗi lần các vị sư tỷ đứng đây chỉ cần dùng một chút để bảo dưỡng dung nhan. Đường Phong dẻo miệng khen mấy nữ đệ tử không ngừng, mấy nữ đệ tử này vừa vui vừa thẹn thùng, thầm nghĩ Phong sư đệ thật biết cách ăn nói. - Sư đệ quá khách khí rồi, trông coi tông môn là trách nhiệm của bọn ta. nữ đệ tử ban này cũng tiếp tục lên tiếng, ôn nhu nói: - Tâm ý của sư đệ chúng ta xin tâm lĩnh, nhưng lễ vật này thì không thể nhận được. - Kỳ thật, tiểu đệ đây một mặt là vì yêu quý các vị sư tỷ, mặt khác chính là có một yêu cầu quá đáng muốn nhờ vả các vị sư tỷ, nếu các vị sư tỷ không vui lòng nhận thứ này thì tiểu đệ thật không dám mở miệng. Vẻ mặt Đường Phong có chút lúng túng nói. - Sư đệ cứ nói, nếu tỷ muội chúng ta có thể giúp được thì nhất định không từ chối! - Nếu đã vậy thì tiểu đệ xin nói thẳng. Hôm nay đến Tĩnh An thành, tiểu đệ không cẩn thận đã mua quá nhiều đồ, nên muốn nhờ các vị sư tỷ châm chước cho một lần, để tiểu đệ đưa cỗ xe ngựa này qua có được không? Như vậy thì cũng đỡ cho tiểu đệ khỏi phải khuân nhiều lần. Đường Phong chỉ vào cỗ xe ngựa phía sau nói. - Thế này... nữ đệ tử kia do dự một lát, lập tức nhoẻn miệng cười: - Sư đệ, xe ngựa không được tiến vào Thiên Tú, đây là môn quy, chúng ta không thể châm chước được. nghe được lời này, sắc mặt Đường Phong lập tức tối sầm lại, thở dài nói: - Vậy thì tiểu đệ đành bỏ công một chuyến, chia làm nhiều lần chuyển về hết vậy. - Bất quá... nữ đệ tử kia nhìn Đường Phong mỉm cười: - Tuy xe ngựa không được qua, nhưng mà tỷ muội chúng ta có thể giúp đệ chuyển đồ về. - Sao được chứ? Thân liễu yếu đào tơ như các sư tỷ sao có thể làm những chuyện vất vả như thế được? Đường Phong giả mù sa mưa nói: - Chuyện này không được. nữ đệ tử kia liền cười duyên một cái, đưa tay cầm lấy mấy hạp son phấn trên tay Đường Phong: - Phong sư đệ, lễ vật của đệ chúng ta đã nhận rồi, cũng chỉ là vài món đồ mà thôi, không mệt chết chúng ta được. Các tỷ muội, đi theo ta. Nữ đệ tử này vừa nói xong, lập tức liền có sáu bảy người đi tới chỗ chiếc xe ngựa.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang