[Dịch] Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế)

Chương 57 : Tình hình chiến đấu kịch liệt

Người đăng: 

.
tráng hán vẻ mặt bất đắc dĩ, dở khóc dở cười nói: - Tốc độ của Tứ Nương quả thật quá nhanh, ta còn chưa kịp làm gì đã bị cô đuổi kịp, cô có thể nói cho ta biết cô dùng phương pháp gì để truy đuổi ta hay không? Vì cái gì ta mãi vẫn không chạy thoát chứ. Tần Tứ Nương cười lạnh: - Thang Phi Tiếu! Ngươi nghĩ ta sẽ nói cho ngươi biết sao? Nghe đến đây thần sắc của Bạch Tiểu Lại liền biến đổi, thấp giọng nói: - Hỏa Phượng Hoàng Tần Tứ Nương, Cách Không Thủ Thang Phi Tiếu? - Cô biết họ? Đường Phong kinh ngạc. - đã nghe nói qua. Nhất là Thang Phi Tiếu này, trước kia từng là đệ nhất cao thủ của Đại Tuyết Cung, mười lăm năm trước đã tấn chức Thiên giai thượng phẩm, chỉ có điều ngay sau đó lại vô cớ mất tích, không ngờ lại có thể gặp ở đây. Lợi hại vậy sao? Đường Phong khiếp sợ nói. Đang nói chuyện, Thang Phi Tiếu liền đau khổ nói: - Tứ Nương, cô rốt cuộc là muốn gì chứ? Ta lại có tội gì? Sự kiện kia chẳng qua chỉ là hiểu lầm mà thôi, tuổi xuân của cô còn dài, hà cớ gì cứ phải quấn lấy ta không buông? - Hiểu lầm? Thần sắc của Tần Tứ Nương liền lạnh lùng: - Chiếm đoạt sự trong sạch của một nữ nhân cũng chỉ là hiểu lầm thôi sao? Đường Phong a một tiếng, thần tình bi phẫn, nghiến răng nghiến lợi thấp giọng mắng: - Thiếu đạo đức, tán tận lương tâm, không bằng cầm thú, không xứng là nam nhân! - Câm miệng! Thang Phi Tiếu và Tần Tứ Nương đồng thời quay đầu lại quát, hai người nhẹ hất chân, hai con xí ngầu liền xé gió lao tới Đường Phong. Đường Phong nhanh chóng vẫy chiết phiến, đinh đương hai tiếng, hai viên xí ngầu liền bị đánh bay ra ngoài. Hai đại cường giả Thiên giai cũng không có ý muốn thương tổn Đường Phong, chỉ có điều ngại hắn quá ồn ào, muốn giáo huấn hắn một chút, nhưng họ cũng không ngờ, Đường Phong tuy thực lực không cao nhưng phản ứng lại vô cùng nhanh chóng. Tần Tứ Nương từng bước áp sát, mỗi một bước đi, hỏa diễm phần phật trên thân kiếm lại quay một lần, nghiến răng nghiến lợi bi phẫn mắng: - Thang Phi Tiếu ngươi không bằng cầm thú, tán tận lương tâm, không xứng là nam nhân! Thang Phi Tiếu là hán tử rắn rỏi như sắt thép, nhưng đối mặt với lời mắng nhiếc Tần Tứ Nương cũng đành lui lại từng bước, miễn cưỡng nói: - Kỳ thật ta cũng là người bị hại, cô cũng biết nguyên tắc của ta kia mà, ta chưa bao giờ chạm vào nữ nhân trong trắng cả, đêm đó là cô uống rượu say, sau đó.... - Còn ngụy biện! Tần Tứ Nương vung tay, trên trường kiếm nổi lên một đóa kiếm hoa cuồn cuộn, giơ lên trước ngực, lạnh lùng nói: - Có gan ăn vụng, sao lại không có gan thừa nhận? Đường Phong đứng một bên thở dài: - Nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản! Nói xong liền dát ba nữ tử đi ra ngoài: - Đi thôi, bọn họ sắp động thủ rồi. Vừa đi ra ngoài, Đường Phong vừa lay động chiết phiến, lớn tiếng nói: - Thành liễu anh hùng mộng, không liễu nữ nhi tâm a! Nghe được câu này, Thang Phi Tiếu kinh ngạc nhìn về phía cửa, Đường Phong đã biến mất không thấy đâu. - Cô.. ..Cô đừng tới đây, tiếp tục đi tới ta sẽ đánh cô! Mắt thấy Tần Tứ Nương đã bức mình tới cảnh không còn đường lui, Thang Phi Tiểu liền mạnh miệng nói. - Hừ, hôm nay nếu không phải ngươi chết, chính là ta mạng vong! Tần Tứ Nương hừ lạnh một tiếng. - Xem kiếm! Ra khỏi đổ trường, Đường Phong xoay trái xoay phải nhìn hai lượt, tầm mắt lập tức dừng lại trên một thân ảnh cách đó ba trượng. Nơi ấy có một bé gái phấn điêu ngọc mài, đáng yêu tới cực điểm, giống như được nặn ra từ nước đang lẳng lặng đứng nhìn, vẫn giống hệt như lần gặp trước, trên đầu cột một bím tóc lệch sang bên trái, một đôi mắt to tròn lấp lánh như gió cuốn mây tan. Nhìn thấy vẻ khác thường trên mặt Đường Phong, mấy nữ hài cùng nhìn theo hướng tầm mắt của hắn, nháy mắt liền khơi dậy tình mẫu tử nơi các nàng. Mộng Nhi khoa trương quát to một tiếng: - Tiểu nha đầu đáng yêu quá. Nói xong liền chạy tới chỗ cô bé, trên mặt của Bảo Nhi như phát ra hào quang của tình mẹ nhìn vào cô bé. Có bé bị Bảo Nhi và Mộng Nhi dọa cho hoảng sợ vội lùi lại hai bước, đợi đến lúc nhìn thấy Đường Phong và Bạch Tiểu Lại, gương mặt nhỏ nhắn liền cười tươi, vui vẻ reo lên: - Thúc thúc, a di! Đường Phong liền ra vẻ thành thục đáng tin, mỉm cười vuốt cằm, chỉ cười không nói. Bên trong đổ trường truyền đến tiếng hô to của Thang Phi Tiếu: - Cách không thủ! Tần Tứ Nương liền quát lên: - Hỏa vũ! Một cỗ sóng nhiệt từ cửa phun ra, bên trong lập tức vang ra một trận tiếng cháy nổ, cùng với một tiếng hét thảm “ai nha” của Thang Phi Tiếu. Gương mặt xinh đẹp lạnh như băng của Bạch Tiểu Lại cũng giãn ra, mỉm cười ngồi xổm xuống nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Thang Manh Manh hỏi: - Lại là cùng mẫu thân của muội tới sao? Thang Manh Manh gật gật đầu: - mẫu thân ở bên trong! - mẫu thân của muội sao lại để muội đứng đây một mình? Muội không sợ sao? Bạch Tiểu Lại hiện giờ vô cùng ôn nhu, cứ như một người khác hẳn vậy. - Muội không sợ, mẫu thân sẽ bảo vệ muội! Thang Manh Manh nghiêng đầu nhỏ nói: - Lần trước có một người xấu muốn bắt Manh Manh đi, bị mẫu thân đánh bay đi rồi. Bạch Tiểu Lại ngẫm lại cũng thấy đúng, một Thiên giai cao thủ, không lý nào cả nữ nhân của mình cũng không bảo hộ được. Bên trong lại truyền tới tiếng quát của Thang Phi Tiếu: - Song long tham châu thủ! Tiếp theo là tiếng quát đầy phẫn nộ và thẹn thùng của Tần Tứ Nương: - Cái tên dâm tặc tính xấu không đổi này! Bề ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa không chịu được, ta liều mạng với ngươi! Phong - Hỏa ~ Liên - Thiên! - Hiểu lầm, hiểu lầm thôi! Thang Phi Tiếu thở không ra hơi giải thích: - Ta vốn không muốn dùng chiêu này! Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào lại dùng thôi! - Nhiều lời vô ích, chịu chết đi! Ngay sau đó lại là một cỗ nhiệt khí cự đại phóng ra, quét sạch hơn phân nửa phố. Đường Phong lau mồ hôi lạnh trên trán, nuốt nước miếng một cái nói: - Bên trong kịch chiến dữ dội quá! Bảo Nhi và Mộng Nhi chỉ mải lo nhìn Manh Manh, nhìn đến mức khóe miệng cũng sắp xảy nước, đến lúc này mới hồi phục tinh thần, Mộng Nhi hỏi: - Hai người biết cô bé này sao? Đường Phong nói: - Gặp qua một lần. - nữ nhân bên trong là mẫu thân của cô bé sao? Bảo Nhi chần chừ hỏi. - Tuy ta cũng không muốn thừa nhận, nhưng quả thật đúng là vậy. Đường Phong gật gật đầu ra vẻ nghiêm trọng. - Không phải nàng cùng nam nhân bên trong Mộng Nhi rất nhanh liền hiểu được, vừa rồi đoạn đối thoại của Tần Tứ Nương và Thang Phi Tiểu các nàng cũng nghe được, chỉ cần suy đoán một chút liền biết được quan hệ giữa Thang Manh Manh và hai người bên trong. Ánh mắt của Đường Phong trở nên ứiâm thúy, thở dài bùi ngùi: - Tuy ta không biết trong chuyện này có ẩn tình gì, nhưng đây chắc chắn là tranh chấp tình cảm vừa ly kỳ kinh khủng, vừa quỷ dị khủng bố! Hơn nữa, nhìn bộ dạng của Thang Phi Tiếu thì hình như hắn không biết mình có một cô con gái! Bên trong phòng, Thang Phi Tiếu hoảng sợ vạn phần nói: - Cô.. ..Cô đừng tới đây mà, còn đi tới nữa ta sẽ nổi giận đó! Đừng tưởng rằng cô là nữ nhân mà ta không dám đánh cô, ta mà nổi giận lên thì cả ta cũng phải sợ chính mình đó! Tần Tứ Nương âm trầm cười, lạnh như băng nói: - A, thật sao? Ta ngược lại còn muốn xem xem tên cầm thú như ngươi nổi giận lên thì thế nào! Bích hỏa thao thiên! - A... Một tiếng hét thảm thiết dồn dập mà ngắn ngủi truyền tới. - Ố? Thang Phi Tiếu bị xử lý rồi sao? Đường Phong dỏng tai, cẩn thận lắng nghe. - Không thể nào. Bạch Tiểu Lại lắc đầu - Tần Tứ Nương cũng chỉ là thiên giai trung phẩm, còn Thang Phi Tiếu đã tấn chức Thiên giai thượng phẩm từ mười lăm năm trước rồi, thực lực của hắn hiện tại hẳn đã đăng phong tạo cực, dù là muốn nhường thì cũng không thể đến mức ấy!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang