[Dịch] Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế)
Chương 13 : Bộ Liên Hoa
.
Chạy tới chỗ khuất hẳn tầm mắt của đệ tử Thiên Tú, Đường Phong mới dám ngừng lại, tiềm lực của thân thể này quả là vẫn chưa được khai thác tốt, trận chiến vừa rồi tuy mình bằng thủ pháp tinh xảo mà thắng được Dương Ngọc Nhi, nhưng đã vượt qua sức chịu đựng của cơ thể không ít, hiện tại cơ bắp toàn thân đều đau nhức.
Đường Phong cũng biết trận chiến vừa rồi Dương Ngọc Nhi cũng không dùng bao nhiêu thực lực, tu vi của Dương Ngọc Nhi tốt xấu gì cũng là Luyện Cương bát phẩm đỉnh phong, nếu thật sự quyết tâm dùng hết sức thì dù chiêu thức của Đường Phong có tinh diệu hơn cũng khó mà chống đỡ được lâu.
Xem ra chỉ còn cách nhanh chóng gia tăng thực lực của chính mình mà thôi! Đường Phong không khỏi cảm khái một tiếng.
Kế hoạch của Đường Phong vốn là đi dạo một vòng quanh Thiên Tú nội tông và ngoại tông, vừa giải tỏa nỗi khổ mười mấy năm phải nằm trên giường, vừa tiện đường ngắm cảnh, không ngờ chỉ mới đi có nửa canh giờ đã năm lần bị đệ tử Thiên Tú làm phiền.
Bên trong Thiên Tú nội tông bỗng nhiên xuất hiện một mỹ thiếu niên phong thần tuấn lãng như thế, khiến chúng nữ vô cùng bối rối, cũng nhiều lần rút kiếm tương hướng. Đường Phong tốn vô số nước bọt, giải thích không biết nhiêu bao lần mới thoát được.
Đường Phong tức tối không thôi, chẳng phải chỉ thay đổi hình tượng thôi sao? Sao phải ngạc nhiên như vậy chứ?
Đường Phong cảm thấy mình cần phải khắc lên trán của mình bốn chữ thật to: Ta là Đường Phong!
Nhóm người thứ năm vừa đi khỏi, nhóm đệ tử thứ sáu đã chặn ở trước mặt, một nữ đệ tử không chút sáng tạo nào hô to một câu:
- Thiên Tú nội tông há lại là nơi để nam nhân như ngươi tự ý xông vào!
- Ta là Đường Phong!
Đường Phong trưng ra vẻ mặt đau khổ giải thích.
- Ta nhổ vào!
Nữ đệ tử kia phun một ngụm nói:
- Đường Phong làm sao tuấn tú được như ngươi?
Lời vừa ra khỏi miệng thì mặt của nữ đệ tử này cũng đỏ bừng.
Đường Phong thở dài, nước bọt của mình cũng cạn rồi, chẳng có hơi sức đi giải thích nữa, một tay chống ngang eo, ngẩng đầu lên, cao giọng quát:
- Các ngươi nhìn cho rõ đây.
Đường Phong nói xong lập tức đưa một tay ôm mặt, thẹn thùng nói:
- Thấy ghét à, người ta chính là Đường Phong mà ….
Chữ cuối cùng Đường Phong còn kéo dài õng ẹo, tiện thể vứt một cái mị nhãn.
- Cái gì, là Đường Phong thật sao?
Nữ tử vừa nói chuyện tỏ vẻ kinh ngạc.
“Phì” phía sau truyền đến một tiếng cười khẽ.
Đường Phong quay lại nhìn liền thấy Mạc Lưu Tô đang bụm kín miệng, đôi mắt cong lên thành hai mảnh trăng non.
Mạc Lưu Tô phía sau rốt cuộc nhịn không nổi, cười đến mức ôm bụng ngồi xổm xuống đất, hai vai không ngừng run rẩy.
Đúng là mất mặt! Thẳng tới lúc đã về tới Yên Liễu các, Đường Phong còn cảm thấy trên mặt nóng ran, ngay cả Bảo Nhi và Mộng Nhi đến hỏi xem hắn muốn ăn gì cũng bị đuổi đi. Đúng là trời tạo nghiệt còn có thể tha thứ, tự tạo nghiệt thì không thể sống mà!
Ngồi trong phòng tu luyện Vô Thường Quyết hết một canh giờ, Đường Phong mới cảm thấy tâm tình khá hơn. Dù sao hình tượng của mình vốn cũng rất xấu rồi, cái này gọi là nợ nhiều cũng không lo, rận nhiều cũng không ngứa, nước tới đất chặn, binh tới tướng ngăn!
Bất quá hôm nay Đường Phong thật sự xấu hổ không dám tiếp tục ra ngoài, kế hoạch tham quan Thiên Tú cũng hoàn toàn chết non.
Đường Phong cúi đầu ngẫm nghĩ, thực lực của cần phải tăng lên nhanh một chút, mà căn cứ hiện trạng của mình, trong quãng thời gian ngắn có thể có thể giúp thực lực của mình tăng lên lớn nhất chính là thân pháp và khinh công. Điều này khi tắm rửa lúc sáng Đường Phong cũng đã nghĩ qua.
Yên Liễu các nằm ở một góc khá hẻo lánh trong Thiên Tú nội tông, diện tích cũng khá lớn, bên ngoài có một khoảng sân lớn, còn có giả sơn và suối nhỏ.
Bước ra khỏi phòng, Đường Phong đứng giữa sân cẩn thận nhớ lại khinh công kiếp trước của mình.
Thế nhân chỉ biết Đường Môn có tam tuyệt, ám khí, độc dược và cơ quan! Nhưng có một thứ không ai biết chính là, khinh công của Đường Môn cũng thuộc loại độc bộ thiên hạ, chỉ có điều do Đường Môn tam tuyệt đã để lại kí ức quá mức khủng bố cho nhiều người, hoàn toàn lấn át sự nổi bật của khinh công.
Kiếp trước Đường Phong tổng cộng luyện qua hai loại khinh công, tuy rằng nội lực còn chưa tới hỏa hậu, nhưng đối với mặt này vẫn rất có kinh nghiệm. Hiện tại nếu luyện lại khẳng định làm ít công to.
Một trong số đó gọi là Bộ Liên Hoa, chuyên dùng khi đối phó với địch nhân. Đệ tử Đường Môn đệ tử khi giao đấu với người khác không bao giờ nhắm mắt đánh bừa, đều dựa vào thân pháp của mình làm rối loạn đối phương, đồng thời tung ra ám khí, độc dược hoặc cơ quan để chế địch. Nên thường thường đều là lấy yếu thắng manh. Bộ Liên Hoa là tinh hoa của Đường Môn từ khi khai tông truyền lại đến giờ, trải qua nhiều lần tu chỉnh và sửa đổi, hiện tại có coi là một trong những bộ khinh công đứng đầu thiên hạ.
Ngoài ra còn có một bộ khinh công khác gọi là Khinh Hồng Lược Ảnh, là chuyên dùng để chạy trốn, mỗi lần thi triển chỉ cần một bước cũng có thể di chuyển ra xa mấy chục trượng, đương nhiên, với thực lực hiện tại của Đường Phong thì không làm được đến trình độ này.
Đường Phong bây giờ muốn luyện chính là Bộ Liên Hoa, kiếp trước Đường Môn có một bộ cơ quan chuyên dụng để tu luyện Bộ Liên Hoa, đáng tiếc là rất khó chế tạo.
Đứng trong sân thi triển Bộ Liên Hoa, thân ảnh Đường Phong khoảnh khắc trở nên biến ảo khôn lường, lúc ở bên trái, khi lại snag phải, mới một khắc trước còn đứng ở vịt rí này, qua chớp mắt đã đổi tới vị trí khác. Trong lúc đó Đường Phong còn liên tục làm đủ loại động tác siêu việt không tưởng với độ khó cao.
Lúc mới bắt đầu, tốc độ của Đường Phong còn tương đối nhanh, nhưng càng về sau lại càng chậm hơn. Tuy rằng biết rõ cách tu luyện và cũng có kinh nghiệm thi triển qua bộ pháp này, nhưng mà tốc độ của thân thể lại không cách nào theo kịp, thật sự khiến người ta buồn bực vô cùng.
Sau nửa canh giờ, Đường Phong không thể không ngừng lại, mồ hôi tuôn ròng ròng, mặt đỏ rần.
Tuy rằng thi triển có chút khó khăn, nhưng Đường Phong lại vui mừng khôn tả! Tiềm lực của thân thể này quả thật rất lớn, vượt xa cả mong đợi của hắn. Thân thể này vẫn chưa qua tu luyện gì cả, mà đã độ mềm dẻo của thân thể đã đến mức này.
Đường Phong nhớ rõ kiếp trước khi mình vừa luyện bộ liên hoa lần đầu, chưa đến mười phút đã mệt đến mức ngã lăn ra đất, lần này lại luyện đến nửa canh giờ. Cứ cho là do mình đã có kinh nghiệm đi nữa, nhưng độ mềm dẻo của thân thể này cũng có công lao rất lớn.
- Phong thiếu gia thật là lợi hại!
Bảo Nhi và Mộng Nhi không biết đã đến bên cạnh từ khi nào, vừa vỗ tay vừa nói.
Đường Phong ngẩng đầu liếc mắt nhìn các nàng, các nàng chỉ đứng đó nhìn, làm sao biết thi triển bộ pháp này mệt người đến mức nào, chẳng những là đổi cước bộ, ngay cả mỗi một bước bước ra, tư thế của thân thể cũng phải đổi ba bốn lần.
- Các ngươi tới rất đúng lúc!
Đường Phong tạm nghỉ một lát, nói với các nàng:
- Ta có việc muốn tìm các ngươi.
- Phong thiếu gia có việc gì cần thì cứ sai bảo.
Hai nha đầu này bây giờ còn nhu thuận, hiền lành hơn cả thỏ con, ngữ khí vô cùng ôn nhu, một mặt là do tính tình Đường Phong hôm nay đại biến, mặt khác là vì Đường Phong trở nên anh tuấn hơn người.
Thiếu nữ hoài xuân cho đến nay đều không có lực miễn dịch gì với mấy vị soái ca.
- Các ngươi giúp ta tới thành Tĩnh An một chuyến.
- Phong thiếu gia muốn mua thứ gì sao?
Mộng Nhi chớp chớp đôi mắt to hỏi, vẻ nghịch ngợm bình thường đã sớm biến mất không còn một mảnh, chỉ còn lại vẻ thiên chân vô tà.
- Giúp ta mua vài loại thảo dược, ta sẽ viết danh sách cho các ngươi.
Bình luận truyện