[Dịch] Vô Tận Đan Điền
Chương 74 : Yêu linh phụ thể (Thượng)
Ngày đăng: 18:06 09-10-2018
.
- Giết gà? Ha ha, đương nhiên ta sẽ không đi giết gà, đi giết ngươi là tốt rồi.
Nhìn đường huynh mình đang cười điên cuồng, Nhiếp Khiếu Thiên thở dài một tiếng, khí tức che dấu trên người nhanh chóng phóng ra, khí lãng chân khí cường đại bao phủ cả đại điện, cả người hắn như một biển cả thâm bất khả trắc, làm cho người ta khó có thể tưởng tượng ra.
- Cái gì? Đây là... Đây là khí tức của Khí Tông.
- Nhiếp Khiếu Thiên là cường giả Khí Tông?
- Làm sao có thể?
Cảm nhận được cỗ khí tức này trên người Nhiếp Khiếu Thiên, Phùng Thiên Hành, Trần Đồng Sinh, Dương Thiết Thành cảm thấy trời đất quay cuồng, cằm thiếu chút nữa rớt xuống mặt đất.
Nhóm người bọn hắn không ngờ lại liên hợp với Nhiếp Hạo Thiên, muốn đối phó với một Khí Tông? Đầu óc bị vô nước rồi sao?
Cường giả Khí Tông, là tu luyện giả Khí hải Tông sư, là nhân vật vô thượng cho dù là trong Thần Phong đế quốc cũng không có nhiều. Người khác nịnh nọt xun xoe còn không kịp, ba người bọn hắn còn muốn đối phó với đối phương. Trời, có ai đó có thể nói cho bọn hắn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hay không?
Không phải Nhiếp Khiếu Thiên này đã bị tổn hại Khí hải rồi hay sao? Không thể tiếp tục tu luyện hay sao?
Chẳng những ba đại tộc trưởng sụp đổ mà ngay cả Nhiếp Hạo Thiên cũng thiếu chút nữa cắn phải lưỡi mình. Nhiếp Khiếu Thiên đột nhiên đạt tới cấp bậc Khí Tông đã vượt quá tưởng tượng của hắn.
- Cho dù hắn ta là Khí Tông thì có thể thế nào chứ? Bốn Binh Giáp cảnh đỉnh phong chúng ta liên thủ cũng chưa chắc đã không thể chiến một trận. Thiên Hành, Đồng Sinh, Thiết Thành, hiện tại chúng ta đã không còn đường nào có thể đi, không phải hắn chết thì là chúng ta vong, cùng động thủ đi.
Do dự một chút, Nhiếp Hạo Thiên không nhịn được rống lớn một tiếng.
Hắn biết rõ mình hại Nhiếp Khiếu Thiên thê thảm nhiều năm như vậy, đối phương chắc chắn sẽ không buông tha cho hắn. Như vậy cũng không cần phải ngụy trang làm gì. Hắn nhìn về phía ba đại tộc trưởng, hi vọng đối phương có thể liên thủ với mình.
Binh Giáp cảnh tuy rằng kém Khí Tông rất lớn, nhưng mà bốn Binh Giáp cảnh đỉnh phong liên thủ cũng chưa chắc đã không thể chiến thắng được Khí Tông.
- Liên thủ?
Nghe tiếng gầm rú của Nhiếp Hạo Thiên, đám người Phùng Thiên Hành do dự, sau đó đồng thời gật đầu.
- Đúng vậy, bốn người chúng ta hợp tác cũng chưa chắc đã thất bại. Liều.
Nói xong ba người từ chỗ ngồi đứng lên, đi tới sau lưng Nhiếp Hạo Thiên.
- Được, chúng ta cùng động thủ.
Thấy ba vị tộc trưởng này tới thời khắc mấu chốt vẫn ra tay giúp mình, trong lòng Nhiếp Hạo Thiên cảm động một hồi.
Hoạn nạn thấy chân tình, xem ra liên minh lâu như vậy hóa ra cũng không có đi sai. Tứ đại gia tộc trong Lạc Thủy Thành gần đây tương đối đoàn kết a...
- Được, cùng... Động thủ.
Phùng Thiên Hành liên tiếng, hắn và hai người Trần Đồng Sinh, Dương Thiết Thành đồng thời động thủ.
Nhưng mà đối phương mà bọn hắn động thủ không phải là Nhiếp Khiếu Thiên, mà là Nhiếp Hạo Thiên.
Ba người đều là Binh Giáp cảnh đỉnh phong, đồng thời ra tay, chân khí cường đại lập tức tản mát, vô số chưởng ảnh, quyền ảnh như là mưa to rơi xuống, triệt để bao phủ Nhiếp Hạo Thiên.
- Các ngươi.
Hiển nhiên Nhiếp Hạo Thiên không ngờ rằng mới vừa rồi ba vị tộc trưởng này còn đang nói tốt lại đột nhiên ra tay đối phó với hắn. Hắn tức giận tới mức toàn thân run rẩy, thiếu chút nữa không nhịn được mà té xỉu trên mặt đất.
- Nhiếp Hạo Thiên, chẳng lẽ hiện tại ngươi còn không nhìn rõ thế cục hay sao? Bốn người liên thủ đối phó Khí Tông? Ngươi cho rằng chúng ta là kẻ đần hay sao?
- Hôm nay chính là ngày chết của ngươi. Để mạng lại.
Ba đại tộc trưởng sợ Nhiếp Hạo Thiên đào tẩu, ra tay đều không có lưu tình. Chỉ nghe tiếng phanh phanh liên tục vang vọng, cả người Nhiếp Hạo Thiên đã giống như bao cát bị đánh, bay ngược về phía sau rồi nặng nề đập vào trên mặt đất.
- Dám đối phó với phân chi Nhiếp Thiên, ta thấy ngươi không muốn sống nữa rồi.
Phùng Thiên Hành khẽ vươn tay nắm cổ Nhiếp Hạo Thiên rồi nâng hắn tới trước mặt Nhiếp Khiếu Thiên, nói:
- Khiếu Thiên, chúng ta bị tiểu tử này đầu độc, hiện tại chúng ta bắt hắn tới, mặc cho ngươi tùy ý xử trí.
- Các ngươi... Bội bạc... Chết không yên lành...
Nhiếp Hạo Thiên không ngờ tới mình suy đi tính lại, kết quả cuối cùng lại bị đồng minh bắt gọn chứ không phải là bị Nhiếp Khiếu Thiên đả thương, sắc mặt hắn lập tức xám như tro tàn.
- Tự mình bất nghĩa thì không trách được ai. Đây là kết cục do ngươi tự tìm lấy.
Phụ thân Nhiếp Khiếu Thiên nhìn đường huynh hại mình cửa nát nhà tan, lúc này đang giống như một khối bùn nhão quỳ gối trước mặt mình, hắn hừ một tiếng, bàn tay giơ lên rồi đập qua một cái.
Phanh.
Đầu của Nhiếp Hạo Thiên lập tức hóa thành bột phấn, thi thể nặng nề đập xuống mặt đất.
Phụ thân có thể có được danh xưng đệ nhất thiên tài Lạc Thủy Thành, vì danh tiếng thiên tài cũng đã giết không ít người. Năm đó cũng là người tâm ngoan thủ lạt. Người trước mắt hại phụ thân nhiều năm nhẫn nhục, sống tạm bợ như vậy, làm sao có thể buông tha được chứ? Một cái tát lấy đi tính mạng của Nhiếp Hạo Thiên này cũng coi như là tiện nghi cho đối phương.
Phù.
Giết chết cừu nhân, Nhiếp Khiếu Thiên thở dài một hơi, nhìn về phía nhi tử mình cách đó không xa, vẻ mặt kiêu ngạo.
Nói thật, nếu không có đứa con như vậy, đừng nói là báo thù, hiện tại chỉ sợ không bị Nhiếp Hạo Thiên này hại chết cũng đã phải tạ ơn trời đất rồi.
- Ba người này nên xử trí thế nào đây?
Thu lại suy nghĩ này, Nhiếp Khiếu Thiên chỉ một ngón tay về phía ba tộc trưởng Phùng Thiên Hành, Trần Đồng Sinh, Dương Thiết Thành đang kinh sợ trước mặt.
- Giết là được.
Nhiếp Vân lạnh nhạt nói.
- Nhiếp Vân thiếu gia, chúng ta biết sai rồi, kính xin hạ thủ lưu tình.
- Chúng ta cũng chỉ là nhất thời bị ma quỷ ám ảnh mà thôi.
Đám người Phùng Thiên Hành nghe thấy lời nói của Nhiếp Vân, tất cả đều giật mình.
- Nhiếp Vân, phụ thân ta chỉ là nhất thời bị đầu độc, ngươi có thể....
Phùng Tiêu cũng không nhịn được mà tiến lên phía trước, nói một câu.
- Đúng vậy, kính xin Nhiếp Vân thiếu gia giơ cao đánh khẽ.
Trần Tinh cũng khẽ khom người.
Về phần Dương Ngạn, hắn với phụ thân ruột cũng không có cảm tình quá lớn, đối phương có chết hay không cũng không có ý nghĩa quá lớn với hắn. Hắn chỉ lẳng lặng đứng tại chỗ, chờ đợi Nhiếp Vân ra quyết định.
- Có thể ruồng bỏ minh hữu thì cũng khó đảm bảo sau này không ruồng bỏ chúng ta. Có giữ lại cũng là tia họa.
Nhiếp Vân lạnh nhạt nói:
- Tuy rằng đám người Phùng Tiêu đã thay các ngươi cầu tình, ta có thể không giết các ngươi. Chỉ là tội chết có thể miễn, tội sống khó tha...
Bình luận truyện