[Dịch] Vô Tận Đan Điền
Chương 44 : Hội nghị gia tộc
.
"Bốn cái? Cái này…"
Liên tục cảm nhận huyết thống thừa số, Nhiếp Vân chợt há hốc mồm, cảm thấy người sắp điên rồi.
Tăng đến bốn cái huyết thống thừa số thì đồng nghĩa là thêm bốn cái đan điền!
Trước đó Nhiếp Vân chỉ có Tam đại đan điền, được coi là quý tộc thượng phẩm huyết mạch, lần này vô danh pháp quyết rõ ràng diễn sinh ra thêm bốn cái, vượt qua khỏi dự tính ban đầu của hắn nhiều!
Tam đại đan điền thêm bốn cai nữa, tổng cộng có thất đại đan điền, trở thành Vương tộc thượng phẩm huyết mạch, loại thiên phú này bằng với phụ thân hắn trước đây!
Vương tộc thượng phẩm huyết mạch, loại cấp bậc huyết thống này toàn bộ Thần Phong đế quốc chỉ đếm được trên đầu ngón tay!
"Rầm rầm!”
Thời điểm Nhiếp Vân đang đấm chiềm trong khiếp sợ, dao găm trong tay đột nhiên phát ra âm thanh giòn vang liên tiếp, lúc cúi đầu lại nhìn lại nó đã biến thành một đống mảnh vụn!
Quả nhiên đúng như sự nhận định trước đó, cây dao găm này sau khi bị hấp thu hết năng lượng đặc thù chắn chắc sẽ biến thành phế vật, chỉ có điều Nhiếp Vân không tài nào đoán được chính là, lần này vô danh pháp quyết vận chuyển lại có thể diễn sinh ra bốn miếng huyết thống thừa số!
"Đan điền mở ra!"
Ngăn tâm tình hưng phấn lại, hô lên một tiếng trầm thấp trong nội tâm, tinh thần lập tức đắm chìm trong Khí Hải khi đan điền mở ra.
Đối với Nhiếp Vân mà nói lần mở đan điền này không uổng phí bao nhiêu công phu, chỉ chốc lát tựu thở ra một hơi, tinh thần đang rất tốt, cực đại Khí Hải trong thất đại đan điền, tựa như bảy cái hành tinh trôi nổi trong vũ trụ, mỗi một khắc đều có thể thổ nạp ra linh lực hùng hậu, lần này lại để cho hắn lột xác nữa rồi.
"Lần này vô danh pháp quyết vận chuyển tạo ra thêm bốn cái đan điền, thực lực cũng có tiến bộ, rõ ràng trực tiếp đột phá đệ tứ trọng trung kỳ, đạt tới hậu kỳ cảnh giới!"
Đan điền mở ra thành công, Nhiếp Vân cảm thụ thực lực chính mình lần nữa, tâm tình lần nữa kích động.
Không nghĩ tới lần này mở ra đan điền, tu vi lại tiến thêm một bậc, để cho chính mình thuận lợi từ đệ tứ trọng Chân Khí cảnh trung kỳ tấn cấp đến hậu kỳ cảnh giới, nhưng lại không hắn là hậu kỳ, không sai biệt bao nhiêu thì đã đạt tới hậu kỳ đỉnh phong rồi!
Dựa theo tốc độ tấn cấp của thất đại đan điền, chỉ sợ chưa đến nửa tháng, có thể đêm Cửu Chuyển Niết Bàn Công trùng kích Niết Bàn lần thứ nhất!
Niết Bàn lần thứ nhất thành công, Lạc Thủy thành thật sự không… còn ai có thể khiến mình sợ hãi nữa rồi!
Kiếp trước từ Dưỡng Khí cảnh sơ kỳ tu luyện tới Chân Khí cảnh đỉnh phong trọn vẹn mất hết bốn năm, không nghĩ tới sau khi sống lại, dưới sự trợ giúp của vô danh pháp quyết, chỉ mất có bốn ngày, sự chênh lệch quả thực không thể dùng ngôn ngữ biểu đạt!
"Thất đại đan điền đồng thời mở ra, tốc độ hấp thu linh khí nhanh hơn trước không chỉ một lần, mặc dù hiện tại dừng lại ở đáy nước, cũng không có vấn đề gì!"
Trước đó chỉ có Tam đại đan điền, hấp thu linh khí mỏng manh trong nước căn bản không đủ để duy trì thân thể, chỉ có thể không ngừng tiêu hao chân khí trong cơ thể, mà bây giờ bảy đại đan điền đồng thời vận chuyển, giống như một cái máy được thêm bảy cái động cơ, tốc độ hấp thu linh khí nhanh không chỉ một lần, cho dù một mực dừng lại ở đáy nước, cũng không bị kìm nén đến ngạt thở mà chết!
"Dù sao hiện tại hai com Hổ Đầu thú còn chưa có ý tứ rời đi, sẳn tiện đem hoàng viêm linh thạch ra dùng, đem Linh Tê Luyện Thể Quyết tầng thứ hai luyện đến đại thành!"
Nhìn xuyên qua suối nước, hai con Hổ Đầu thú ngồi trên bờ cách đó k xa, vẫn như trước chũng vẫn chưa có ý định rời đi sớm, Nhiếp Vân lần nữa từ trong hành trang đem hoàng viêm linh thạch ra, ý định tu luyện Linh Tê Luyện Thể Quyết tầng thứ hai!
Trước đó bởi vì lo lắng sẽ bị kìm nén trong nước mà chết nên không dám tu luyện, hiện tại thất đại đan điền đồng thời vận chuyển, hô hấp không còn là việc đang lo lắng nữa, cũng tựu yên lòng hơn.
Đem hoàng viêm linh thạch đặt ở lòng bàn tay, Nhiếp Vân dựa theo phương pháp tu luyện Linh Tê Luyện Thể Quyết, chậm rãi nhắm mắt lại.
Trong lúc Nhiếp Vân bị nhốt dưới đáy đầm, Lạc Thủy thành, Dương gia nghị sự điện hiện tại như là nước sôi sắp nổ tung.
Tộc trưởng Nhiếp Hạo Thiên ngồi ngay ngắn trên Vương Tọa chính giữa, chư vị trưởng lão phân loại hai bên trái phải, toàn bộ đại sảnh yên tĩnh, lặng ngắt như tờ.
"Tộc trưởng, ngươi gấp gáp triệu tập gia tộc hội nghị như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Đại trưởng lão ngồi trên ghế cao vị trí thử nhất phía bên tay trái, khẽ vuốt chòm râu, tùy ý hỏi một câu.
Câu hỏi này cũng chính là điều mà những người khác cũng đang thắc mắc, trong nhất thời tất cả mọi người đều tập trung tinh thần chằm chằm nhìn vào gã trung niên uy nghiêm ngồi trên Vương Tọa, chờ mong hắn có thể cho một câu trả lời thuyết phục.
Trong Gia tộc, đại bộ phận trưởng lão đều đang bế quan tu luyện, không màng thế sự, nay Thiên Tộc trưởng lại đột nhiên sử dụng lệnh bài đưa tin triệu tập tất cả mọi người ở chỗ này, khiến cho tất cả mọi người cảm thấy kỳ quái.
"Cường nhi, tới đây trình bày cũng các vị Trưởng lào đi!"
Không trả lời câu hỏi của Đại trưởng lão, con mắt Nhiếp Hạo Thiên trực tiếp rơi trên bóng người đứng bên cạnh hắn.
Bóng người này cao gầy, mới vừa nãy mặc dù đứng bên cạnh nhưng không ai chú ý, nhưng vừa được chú ý tới, lập tức tạo cho người khác một cảm giác quyền lực cực cao…!
Con trai Nhiếp Hạo Thiên, người thừa kế Nhiếp gia, Nhiếp cường!
"Vâng!" Nhiếp cường đi đến chính giữa đại sảnh, nhìn xung quanh một lần rồi nói "Hôm nay tổ chức hội nghị này là vì hiện tại trong gia tộc có chi nhánh ngang nhiên khiêu khích uy nghiêm và nội quy của gia tộc, hi vọng chư vị trưởng lão có thể đưa ra biện pháp xử lý vấn đề này!"
Nói xong đột nhiên vỗ tay một cái, hướng về phía ngoài sảnh hô to "Đưa bọn chúng vào đi!"
Nương theo lời hắn, cảnh cửa lớn của nghị sự điện ầm ầm mở ra, mười mấy người chậm rãi đi vào, bốn người mang một cái cáng cứu thương, bên trên cáng thương là những người bị trọng thương.
“Bọn người này là Nhiếp Nguyên Khánh, Nhiếp Ngân và Nhiếp Liêu? Bọn chúng không phải là đội trưởng và đội phó mới được bổ nhiệm của đội chấp pháp sao? Như thế nào lại biến thành như vậy?"
"Người kia là Nhiếp Siêu? Cháu trai tộc trưởng, sao lại bị đánh thành như vậy, ai đã hạ thủ?"
"Chấp pháp đội đại biểu cho quyền lợi của gia tộc, đại biểu cho uy nghiêm Vô Thượng, người dàm động thủ đánh bọn chúng thành như vậy, quả thực là chính thức khiêu khích gia tộc Nhiếp gia chúng ta, loại người này thì nhất định phải giết, bằng không thì mọi người đều sẽ khi dễ Nhiếp gia chúng ta!"
Nhìn thấy những người nằm trên cáng cứu thương, rất nhiều trưởng lão nhận ra họ, toàn bộ nghị sự điện trở nên ồn ào.
Chấp pháp đội tồn tại là để chưởng quản tất cả các chi nhánh trong gia tộc, đại biểu cho bộ mặt của gia tộc, hiện tại đội trưởng, đội phó đều bị người ta đánh thành đầu heo sống chết không rõ, để cho lửa giận của chư vị trưởng lão đều bộc phát.
"Nhiếp Nguyên Khánh ngươi hãy nói cho chư vị trưởng lão nghe, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra!"
Nhìn thấy lửa giận của chư vị trưởng lão đã nhen nhóm, Nhiếp cường cười nhạt một tiếng, liếc nhìn Nhiếp Nguyên Khánh nằm trên cáng cứu thương.
Lúc này mắt Nhiếp Nguyên Khánh giống như gấu trúc, miệng bị oánh sưng như cặp lạp xưởng, mặt cũng bị bóp méo xém tí không nhận ra, nhưng may là người vẫn tỉnh, nghe thiếu gia chất vấn, vội vàng mở miệng gào thét một tràng.
“Chính là do Nhiếp Thiên chi nhánh Nhiếp Vân tên súc sinh đó gây ra! Lần trước hắn ngang nhiên tập kích nội môn đệ tử, bị gia tộc xử phạt, kết quả hắn chẳng những không chấp hạnh lệnh xử phạt mà còn đánh trọng thương Nhiếp Siêu người mang lệnh xử phạt đến, hiện tại vẫn chưa biết sinh tử ra sao! Đội phó Nhiếp Ngân, Nhiếp Liêu tiến đến thẩm vấn cũng bị hắn đánh thành như vậy, mà ngay cả ta, hắn cũng không buông tha, thỉnh chư vị trưởng lão làm chủ cho!"
Thê thảm rên la một hồi cũng xong, Nhiếp Nguyên Khánh cố ý không nói đến việc đội chấp pháp tiến hành áp bức chi nhánh Nhiếp Thiên, ngược lại đi nói nhóm người mình đáng thương cỡ nào, hi vọng có thể gạt được sự đồng tình của chư vị trưởng lão.
"Cái gì? Chi nhánh Nhiếp Thiên… loại chi nhánh lụi bại đó?”
“Là bọn hắn ra tay động thủ với các ngươi? Ai cho bọn hắn lá gan đó?"
“Ta xem bọn chúng chắc là chán sống rồi, một cái chi nhánh lụng bại, rác rưởi cũng không bằng, dám ngang nhiên chống lại mệnh lệnh, nội quy của gia tộc, quả thực tội không thể tha!”
Sau khi nghe được Nhiếp Nguyên Khánh nói, đám trưởng lão trung lập liền mở lời phản đối, gây ồn ảo cả lên.
Bình luận truyện