[Dịch] Vô Lại Kim Tiên

Chương 62 : Giám công

Người đăng: 

.
Có đạo lí là đi giày thì không biết nỗi khổ của đi chân đất, quý tộc thì làm sao biết được nỗi khổ của nông dân. Tình hình ở khu mỏ không chỉ là tồi tệ một cách bình thường, sáng sớm ngày hôm sau, lúc Lâm Phong và Khải Lâm Na tới khu mỏ tử kim lớn nhất,tất cả những cảnh tượng nhìn thấy ở khu mỏ lập tức khiến trong Lâm Phong trong ḷòng nổi giận. Không nhớ là từ khi nào hắn đã nghe người ta nói câu: “Cần phải đối xử tốt với mỗi thứ giúp bạn trở thành một người giàu có” Câu nói này rất có đạo lí. Lâm Phong từ trước tới giờ chưa từng xử tệ với nhười làm. Vì vậy, khu mỏ có tổng cộng hơn ba nghìn nhân công, mỗi tháng anh ta đều duy trì cho ba nghìn con người ba nghìn đồng vàng tiền ăn. Nhưng trên khắp đường đi những người công nhân mà họ trông thấy đều giống như những người đói suốt ba tháng qua chưa từng được ăn một bữa no, làm gì có khỏe mạnh tráng kiện như trong tưởng tượng. Ai nấy đều gầy như cành củi khô, dường như một cơn gió là có thể thổi bay được họ. Quần áo trên người thì rách tả tơi, trong cái gió rét của mùa đông hai hàm răng không ngừng đập vào nhau. Lâm Phong cố gắng kìm cơn giận dữ, cùng với Khải Lâm Na tiến vào. Vài tên giám công không nhận ra lănh chủ đại nhân, tuy nhiên nhìn thấy mấy vị đại nhân đều cung kính đi ở phía sau vì vậy trong lòng cũng biết rằng đây là một nhân vật cỡ lớn đi thị sát, lập tức chạy lên phía trước tâng bốc nịnh bợ. Những tiếng nịnh bợ thật chối tai, lũ này lại còn không biết sống chết cứ nhìn chằm chằm vào Khải Lâm Na cao quý mà chảy nước miếng. Lâm Phong chỉ “hừm”một tiếng. Còn đám thợ thì kẻ nào cũng nhìn mấy người Lâm Phong với con mắt thù hận, giống như nhìn đám người đã cưỡng hiếp vợ của họ. Ánh mắt đó chứa đầy thù hận và oán ghét. Trong tiếng gió thổi, Lâm Phong và Khải Lâm Na đứng ở một nơi có địa thế cao nhất, sau lưng là cả đám quan ở trấn. Đại bộ phận chúng đều là những thành chủ trước kia sau khi bị tịch thu tài sản đành phải dựa dẫm vào đám tiểu quý tộc, nhìn đám người này vẫn còn coi là thành thật, Lâm Phong cho chúng một cơ hội để nói thật Ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn tên giám công mặt phúng phính thịt, Lâm Phong dùng tay chỉ xuống dưới nói: “Mỗi tháng ta cho ngươi ba nghìn đồng vàng, đủ để cho đám công nhân này ăn gà vịt thịt cá, vậy ngươi đă cho họ ăn gì?” Tên giám công dáng người cao, hung ác, khoảng chừng bốn mươi tuổi, thoáng nhìn đă biết là kẻ hung tàn giết người cướp tiền, cười trừ lắp bắp nói: “Được gặp lănh chủ đại nhân đúng là vinh hạnh của kẻ tiểu nhân này, đại nhân thân phận cao quý hà tất phải quản tới chuyện sống chết của đám tiện nhân vô tri này...” “Bốp” một cái tát khiến cho những lời mà tên giám công này còn chưa nói hết phải lộn lại trong bụng. Tên giám công kêu lên thảm thiết một tiếng rồi ngă lăn ra đất, nửa bên mặt đă sưng vù lên, máu trong miệng hộc ra, lại còn gãy mất mấy chiếc răng. Lâm Đại bước lên phía trước, túm lấy tên giám công mắng: “Lời nói của Lãnh chủ đại nhân mà cũng dám hỗn xược, nếu còn nói lăng nhăng nữa cẩn thận ta chặt cái đầu chó của ngươi.” Giám công sợ đến hồn bay phách lạc, khóc lóc nói: “Lãnh chủ đại nhân tha mạng, tiểu nhân...tiểu nhân mỗi ngày đều cho chúng ăn bánh bao đen.” Lâm Phong xua tay nói: “Hăy nói thẳng ra ngươi đă tham ô bao nhiêu tiền?” “Tôi...tiểu nhân....” Giám công ấp úng một lúc lâu, dưới sự tra xét của Lâm Phong trong lòng vô cùng sợ hăi, không còn dám dấu giếm bất cứ chuyện gì, vội vàng rập đầu nói: “Tiểu nhân chỉ,,,,tiểu nhân chi tham một trăm đồng vàng.” “Một trăm đồng?” Lâm Phong cười ha ha nói: “Vậy hai ngh́n chín trăm đồng còn lại tất cả đều dùng để mua bánh bao đen thôi à?” Mấy tên béo ục ịch đứng ở sau lưng đă bắt đầu run lẩy bẩy, mồ hôi vã ra trên trán. An Đức Liệt đứng ở phía sau Khải Lâm Na trong lòng cũng có chút bất an, ông ta thông minh như vậy đương nhiên hiểu được Lănh chủ đại nhân thân phận vô cùng tôn quý tại sao lại phải đích thân tới khu mỏ vừa bẩn vừa hôi thối này. Mặc dù chân tay ông ta vô cùng sạch sẽ, nhưng những việc này đều do ông ta phụ trách, bây giờ xảy ra chuyện ông ta trong long không lo lắng mới là lạ. Tên giám công dập đầu đến nỗi trán đã chảy máu tươi: “Tiểu nhân, tiểu nhân bị oan! Tiểu nhân mỗi tháng chỉ lấy hai trăm đồng vàng.” “Hai trăm?” giọng nói của Lâm Phong lạnh giống như gió trên đỉnh Tuyết sơn Mộc Gia Tư Đốn thổi tới khiến cho đám thịt thà trên người của lũ quan chuyên đi bợ đỡ, người béo ục ịch, đứng phía sau không ngừng run lên. Gan nhỏ một chút là hai chân đều mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất. Giám công đại nhân khóc lóc nói:“Lãnh chủ đại nhân tha mạng, tiểu nhân....tiểu nhân không dám nữa. Tiểu nhân nhất định sẽ mang tất cả những đồng vàng đă tham ô giao ra đây!” Không ngờ tên giám công mặt béo đầy thịt này lại sợ chết đến thế. Lâm Phong căm ghét vẫy tay, thân vệ như hổ dữ ở bên cạnh lôi giám công đi. Một thân vệ đưa tay tát một cái khiến cho tên đó không còn dám kêu thét nữa. Lâm Phong quay đầu lại nhìn đám quan viên trán đă ướt đẫm mồ hôi rồi chậm rãi nói : “Không sai, không sai, ba nghìn đồng vàng chi tiêu cho việc ăn uống của đám công nhân đă chỉ còn một trăm đồng vàng. Tốt lắm, tốt lắm.” Đám quý tộc tham gia vào việc cắt xén tiền mồ hôi đă ướt hết trán, vài tên gan nhỏ đã ngồi phịch hết xuống đất. Lâm Phong̣ dặn dò Lâm Nhị đang đứng bên cạnh: “Ngươi đi thu thập tất cả, dẫn những tên tay không sạch sẽ áp giải tới quảng trường lớn ở cửa thành đánh năm mươi roi. Sau đó đeo gông xiềng cho chúng, đưa tới trại của những người công nhân làm phục dịch ba năm. Nếu như chạy trốn hoặc là chết cũng không chịu hối cải thì cứ giết, lănh địa của ta không cho phép có những con sâu mọt này.” Lâm Nhị cười hề hề, nói: “Công tử yên tâm, tôi nhất định sẽ đối xử với đám rác rưởi này để chúng phải tâm phục khẩu phục.” “Lănh chủ đại nhân tha mạng, tiểu nhân sau này không dám nữa." Đám quý tộc đứng sau lưng lập tức quỳ xuống đất, đập đầu lia lịa, kẻ sau mạnh hơn kẻ trước. Đám quý tộc bình thường quen ăn ngon mặc đẹp này không tên nào là không khiếp sợ. Tất cả bọn chúng chỉ trong chớp mắt đều rơi từ thiên đàng xuống địa ngục, suýt nữa đă gọi Lâm Phong là cha. Lâm Phong tiện tay giật lấy cái roi ngựa trong tay của người phu xe ở bên cạnh, đánh mạnh một cái xuống tên béo đang bò dưới đất ôm chân chàng khiến hắn ta rách da rách thịt, lạnh lùng mắng: “Ta đây sớm đã cho các người cơ hội rồi, đám sâu mọt đáng chết nhà các ngươi không biết thế nào là sống chết, lại thích vàng như vậy. Ta sẽ cho các ngươi một cơ hội nữa, các ngươi phải đi đào thật nhiều vàng về đây.” “An Đức Liệt, ngươi mau ra đây cho ta!” An Đức Liệt quỳ ở phía sau đám người đang run rẩy, ông ta vội vàng đứng dậy, cung kính đứng ra một bên, tim đập loạn xạ không ngừng. Lâm Phong tức giận mắng: “Đồ bỏ đi, đám quý tộc vô dụng này là đồ bỏ đi, lẽ nào ngươi cũng là đồ bỏ đi? Nếu như còn để ta nghe thấy ở lãnh địa của ta còn xảy ra bạo loạn và ăn không đủ no nữa thì ta sẽ tự tay tiễn ngươi lên đường. Bây giờ hãy cứ nhớ kỹ trong cái đầu chó nhà ngươi, ba tháng sau ta lại tiếp tục khảo sát thành tích của ngươi.!” “Lănh chủ đại nhân anh minh.” An Đức Liệt lau mồ hôi đứng sang một bên, nghĩ thầm coi cũng như đă qua được cửa ải này. Sau này, nhất định không thể nào nhắm một mắt mở một mắt, không thể làm gì được đám quý tộc này thì cũng phải báo cho lănh chủ đại nhân biết. Nếu không, đợi đến khi lãnh chủ nổi giận lần thứ hai thì kẻ mất đầu chính là ta.” Lâm Phong không phải là một ác ma thích hút máu người, tuy nhiên anh ta tuyệt đối khổng thể nào cho phép một con chó không nghe lời ở địa bàn của mình. Anh ta vốn dĩ không phải là người của thế giới này, quý tộc hay bình dân trong mắt anh ta cũng chẳng có gì khác nhau cả, cũng chẳng cần biết là cao quý hay hạ tiện. Đối với anh ta mà nói, chỉ cần là nghe lời, không quản là bình dân hay quý tộc anh ta đều quý trọng. Nếu như không nghe lời, không cần biết ngươi là quý tộc hay bình dân đều cho nếm đòn. Vì vậy từ trước tới giờ, anh ta chưa bao giờ coi những người công nhân kia là đám hạ tiện hay coi đám người có huyết thống quý tộc kia là cao quý. Không biết từ lúc nào, xung quanh đã vây kín những người công nhân ăn mặc rách nát. Tận mắt chứng kiến lãnh chủ đại nhân nổi giận đùng đùng trừng phạt đám người mà bình thường bọn họ vẫn coi là quý tộc, tất cả đều bừng bừng nhiệt huyết tung hô: “Đánh chết bọn không bằng loài chó lợn ấy đi, đánh chết bọn cặn bã ấy đi....” “Mọi người đều nghĩ rằng đám sâu mọt tham lam các ngươi đáng phải xuống địa ngục.” Lâm Phong lắc đầu, dưới sự dẫn đường của thị vệ, cùng với Khải Lâm Na từ đầu chí cuối không nói một câu rời khỏi khu mỏ, lên xe hồi phủ. Chiếc xe ngựa hào hoa do tám ngựa kéo, được lão già Pháp Lạp Đế làm ra, lại được Táp Lạp Kỳ cho thêm ma pháp để giữ ấm ở bên trên, thảm ở trong xe dùng da chồn đỏ thượng đẳng, đệm ngồi cũng được làm bằng lông thiên nga loại đắt nhất, không những không hề cảm thấy xóc mà còn không hề cảm thấy lạnh. “Phu quân, đừng giận dữ nữa!”Khải Lâm Na từ đầu tới giờ không nói gì, lúc này mới ôm lấy đầu Lâm Phong cười nói: “Tính người vốn dĩ rất tham lam, bọn quý tộc kia là những hạng người nào không phải là chàng không biết. Sau khi sự việc lần này qua đi, ta nghĩ bọn quý tộc đó cũng phải thu kiếm lại. Chúng cũng không có gan để tham nhiều như thế.” “Ha ha!” Ánh mắt Lâm Phong lóe lên tia sát khí :“Mặc kệ chúng nó tham lam, chỉ cần đừng để ta tóm được.” Khải Lâm Na nói: “Lần này chàng cùng Hải Phi Tư điện hạ đi tới Hồng Thập Tự sâm lâm, hoàng đế bệ hạ phái thuế quan tới thu thuế của Khố Khắc Sâm Đạt, tiện mang theo cả thánh chỉ của hoàng đế muốn chàng cũng La Đế Phong lão sư và Táp Lạp Kỳ đại sư trở về kinh nhậm chức. Chàng có đi một chuyến không?” “Ta không về, tuy nhiên ta có thể bảo La Đế Phong và Táp Lạp Kỳ thay ta về kinh nhậm chức.” Lâm Phong cười nhạt nói: “Tên cẩu hoàng đế đó chắc là nghe nói ở chỗ ta có một vị thánh giai pháp sư và một vị kiếm thánh cho nên ghen tức, vì vậy mới bắt ta dẫn hai ông ấy trở về để nhân cơ hội mua chuộc lòng người. Tên quân vương vô tích sự, ta có thể cho hai ông bạn đi giao lưu tình cảm với hắn ta.” Khải Lâm Na vội vàng nói: “Chàng đừng có làm bừa, đó...đó là chỉ thị của hoàng thượng, nếu như chàng kháng chỉ không tuân theo, cũng không thể đường đường chính chính tạo phản, như vậy đối với chúng ta mà nói rất không có lợi." Lâm Phong một cánh tay đưa vào trong nội y của nàng, cười hề hề. nói: “Yên tâm đi, ta không có ý nghĩ đại nghịch bất đạo, làm sao có thể tạo phản được. Lại còn dù sao đi nữa thì hoàng đế cũng là thúc thúc của ta, ta cũng không thể để mẹ ta phải khó xử đúng không?” Khải Lâm Na mặt đỏ bừng, nhấc cánh tay không chịu buông ra của hắn ta ra, nói: “Chàng trước hết hãy thành thực một chút, thiếp vẫn còn một chuyện nữa muốn nói với chàng. Gần đây, ở trên thị trấn đă bị mất tích mấy nữ tinh linh người lùn, tộc trưởng Khiết Liệu Ân đã tới tìm An Đức Liệt mấy lần. Chàng hăy mau mau ra mặt giải quyết đi.” Lâm Phong lập tức nhíu mày lại, hai mắt khẽ sáng lên, nói: “Chẳng lẽ lại là đội đi bắt nô lệ, đám cặn bã đáng bị đày xuống địa ngục. Tại sao lại không để thiết huyết cận vệ đi tìm kiếm?” Khải Lâm Na nói: “Ta đă bảo Lâm Nhị nghe ngóng một thời gian cũng không thấy tăm tích của những người đi bắt nô lệ, ta đoán bọn họ đă ẩn nấp trong lốt những người thương nhân từ ngoài vào. Chàng cũng biết đó, nếu như không biết chắc chắn thì chúng ta cũng không thể tùy tiện để kiểm tra những đoàn thương nhân. Làm như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt.” Lâm Phong “hừm” một tiếng, cười nhạt nói: “Để ta xem xem đám cặn bã ấy có thể trốn tránh được bao lâu.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang