[Dịch] Vũ Động Thiên Hà
Chương 52 : Đại hội võ đạo (trung)
Người đăng: A_A
.
Đại hội tỷ thí võ đạo của Đồ thị mỗi năm một lần, dựa theo truyền thống, đệ tử Đồ thị đều phải tham gia, mà các đệ tử ngoại đường, có thể lựa chọn tham gia, sẽ không có hạn chế quá nghiêm ngặt.
Tuy rằng đối với ngoại đường lựa chọn tham gia không hề có tính cưỡng chế, thế nhưng bình thường các đệ tử ngoại đường vô cùng coi trọng đại hội võ đạo mỗi năm một lần này.
Dù sao đệ tử ngoại đường tham gia lần đại hội tỷ thí võ đạo lần này, phải thông qua một vòng đấu loại chọn lựa, một bộ phận đạt thành tích ưu tú nhất mới có tư cách tham gia đại hội võ đạo Đồ thị, hàng năm Đồ thị sẽ tổ chức đại hội võ đạo, sẽ là cơ hội cực tốt để các đệ tử sinh ra trong gia đình bần hàn trở nên nổi bật, vì vậy bọn họ làm sao có thể bỏ qua được.
Vì vậy, sau khi Hắc bá tuyên bố xong phần thưởng, làm cho những đệ tử ngoại đường đứng hai bên sườn đều hiện rõ biểu tình hưng phấn, mặt đỏ bừng như gà chọi, có vẻ kích động mười phần.
Sau khi tuyên bố luận võ chính thức bắt đầu, Hắc bá tuyên bố danh sách tổ thứ nhất lên lôi đài.
Quả nhiên như dự liệu của Vân Thiên Hà, đại hán mặt đen ngày hôm nay hình như là có ý muốn gây khó dễ cho hắn, cái tên thứ nhất bị đọc ra trong toàn trường, chính là tên của hắn.
Kỳ thực trong nội tâm của Vân Thiên Hà, hắn thực sự không muốn tham gia loại tỷ thí võ thuật này, đối với hắn mà nói thực sự không có bao nhiêu ý nghĩ, hắn cũng không cần những phần thưởng kia, hiện trong tay của hắn có tới một trăm năm mươi vạn lượng bạc, nói vũ khí, hắn không thích loại vũ khĩ này, nói ngựa, hắn đã có Vân Bôn, nói vũ kỹ, bản thân hắn kiếp trước có rất nhiều vũ kỹ còn chưa luyện xong đây, làm gì còn ham hố vũ kỹ của thế giới này?
Bất quá hiện tại không trâu bắt chó đi cày, Vân Thiên Hà dưới vô số ánh mắt tập trung nhìn, cũng chỉ đành kiên trì bước lên trên lôi đài.
Khi hắn bước qua bên cạnh Đồ Thiên Thanh, Đồ Thiên Thanh nở nụ cười ấm áp, vỗ nhẹ vào bờ vai của hắn nói:
- Tiểu đệ, nỗ lực lên!
Nghe xong lời này, Vân Thiên Hà có chút dở khóc dở cười, bất quá đối với thiện ý cổ vũ của Đồ Thiên Thanh, hắn vẫn tiếp thu, quay mặt nhìn về phía hắn cười nhàn nhạt, hơi gật đầu, liền bước lên trên diễn võ trường (lôi đài).
Bất quá, khi hắn vừa mới lên lôi đài, các đệ tử ngoại đường không có phản ứng gì, thế nhưng đại đa số đệ tử Đồ gia lại xôn xao hẳn lên, cũng có một bộ phận không hề nhận ra Vân Thiên Hà, càng hỏi mọi người bên cạnh:
- Đồ Thiên Hà này là ai vậy? Thế nào mà từ trước cho tới bây giờ ta chưa từng nhìn thấy qua?
- Thiết, cô lậu quả văn quá đi, đây chính là con vợ lẽ phía nhà nguyên soái gia gia, tại quý phủ tộc trưởng bị khi nhục làm hạ nhân tám năm, nửa năm trước mới bị tộc trưởng khai quật coi trọng, bị khổ sở tám năm, thực sự là đủ thảm!
Một thiếu niên biết rõ Vân Thiên Hà, đối với hắn cũng có ấn tượng tương đối tốt liền giải thích.
- Không phải chứ? Lại còn có loại chuyện này!
Vị thiếu niên kia vừa nghe nói, há to miệng ra, vẻ mặt không thể tin tưởng, bởi vì hắn cũng là con vợ lẽ.
Mà thiếu nữ bên cạnh thì nhìn về phía Vân Thiên Hà đang khí định thần nhàn trên lôi đài, tâm trạng đồng tình trỗi đậy, bụm khuôn mặt nhỏ nhắn nói:
- Thiên Hà ca ca thực sự là thương cảm a!
Một ít trưởng bối Đồ gia cũng khiếp sợ nhìn Vân Thiên Hà, nhưng không phải là cảm thán vì tao ngộ của hắn, mà là kinh ngạc vì tốc độ tiến triển tu vi võ đạo của hắn, chỉ trong vòng nửa năm đã từ cấp sáu vọt lên tới cấp chín, loại tốc độ đề thăng như thế này, cho dù là Đồ Chính Minh năm đó cũng không thể nào so sánh được.
Nhưng nghĩ tới tao ngộ của hắn, trên mặt mỗi người đều mang theo màu sắc vô cùng phức tạp, nếu không bị chậm trễ tám năm, lấy loại tốc độ đề thăng như thế này, sợ rằng trong toàn bộ lịch đại Đồ thị bao nhiêu năm qua, hắn chính là thiên tài võ đạo lớn nhất, hoàn toàn đánh đồng, thậm chí vượt qua được Đồ Nguyên Tán năm xưa, nào còn đến phiên hai tên thiên tài tam đại của Giang gia có thể diễu võ giương oai, cười chê Đồ thị không có người nối nghiệp.
Ngay lúc mọi người Đồ gia nghị luận sôi nổi, lúc này một vị thiếu niên ngoại đường dần dần bước lên lôi đài.
Vị thiếu niên này tên là Kha Thiếu Bạch, xuất thân từ gia tộc thương gia phương bắc có quan hệ sinh ý đối với Đồ thị, so với Vân Thiên Hà thì lớn hơn một tuổi, cảnh giới võ đạo cũng là Võ Sĩ cấp chín, trong hàng ngũ đệ tử ngoại đường, đã coi như tương đối ưu tú.
Bất quá sau khi vị thiếu niên Kha Thiếu Bạch này lên đài, dưới ánh mắt nhìn kỹ của hơn một nghìn người bên dưới, không hề giữ được vẻ bình thản tự nhiên như Vân Thiên Hà, có chút khẩn trương câu thúc, mặt hơi hồng hồng, thấy vậy, các trưởng bối Đồ thị dưới đài đều lắc đầu, chỉ cần so khí độ thôi, vị Kha thiếu gia kia đã yếu hơn một bậc rồi, mà trưởng bối Kha gia nhìn biểu hiện của hài tử chính mình, đều lộ vẻ mặt bất đắc dĩ cười khổ.
- Luận võ bắt đầu!
Lúc này, Hắc bá quát to một tiếng, Kha Thiếu Bạch manh mẽ run lên, mà Vân Thiên Hà vẫn đứng yên một chỗ bất động, chỉ dùng biểu tình đạm mạc nhìn Kha Thiếu Bạch.
Bởi vì khẩn trương, Kha Thiếu Bạch vận chuyển kình lực, sau khi quát to một tiếng thoáng giảm bớt sự khẩn trương trong lòng, liền thi triển ra một bộ quyền pháp so với Tinh Ý Thập Cửu Thức của Đồ thị còn muốn xảo diệu, linh hoạt hơn một chút.
Vân Thiên Hà lưu ý bộ quyền pháp của Kha Thiếu Bạch, đi theo con đường trung hòa, trên phương diện tốc độ và linh hoạt, còn có độ mạnh yếu tương đối cân bằng, thông qua thiếu niên này thi thố, xác thực có chỗ độc đáo.
Rốt cuộc là Võ Sĩ cấp chín, quyền ý của Kha Thiếu Bạch đã mang theo một ít phong mang, đối với Vân Thiên Hà mà nói, hắn không hề liếc mắt đã nhìn thấu nhược điểm và kẽ hở của Kha Thiếu Bạch mà coi thường hắn.
Dưới tình huống một quyền của Kha Thiếu Bạch quét tới ngực Vân Thiên Hà, Vân Thiên Hà chỉ nhanh chóng nghiêng người hơi chuyển, sau đó khửu tay nhấc lên, xuất kích như thiểm điện, liền đánh trúng vào sườn Kha Thiếu Bạch.
Kha Thiếu Bạch liền lảo đảo, sau đó lui lại mấy bước mới đứng vững được, bên sườn truyền tới cảm giác đau đớn, thần sắc của hắn bắt đầu ngưng trọng, đối phương chỉ dùng một động tác nhìn như vô cùng đơn giản, liền đánh trúng vào kẽ hở của hắn, điều này khẳng định cần phải có sức phán đoán vô cùng tinh diệu, hơn nữa đối phương vô cùng nắm chắc thời cơ.
Lần thứ hai hét lớn một tiếng, vận chuyển kình lực, một tia khẩn trương trong lòng Kha Thiếu Bạch đã hoàn toàn biến mất, lần này, hắn thi triển bộ quyền pháp tu luyện nhiều năm, hiển nhiên tiến vào trạng thái quyền ý thâm hậu, khí thế so với trước đó mạnh hơn rất nhiều, sợ rằng đây mới là thực lực chân chính của hắn, lúc này tốc độ hắn huy quyền và độ linh hoạt của thân thể rõ ràng đã tăng lên rất nhiều.
Một quyền xẹt qua phía bên phải, Vân Thiên Hà tránh thoát, Kha Thiếu Bạch kích vào khoảng không, liền điều chỉnh khửu tay, nhưng Vân Thiên Hà không cho hắn cơ hội, nếu như thực sự chém giết, lúc này Kha Thiếu Bạch tuyệt đối là một cỗ thi thể rồi.
Nhưng đây là luận bàn võ thuật, vì vậy Vân Thiên Hà nắm thời cơ, trong tình huống Kha Thiếu Bạch còn để lộ ra nhiều kẽ hở, tuyển chọn một kẽ hở có thể khống chế địch, thế nhưng không làm cho Kha Thiếu Bạch bị trọng thương, vẫn là một quyền như thiểm điện kích vào bên sườn gần nách, trong lúc mọi người dưới đài còn chưa thấy rõ đó là loại quyền pháp chiêu thức gì, cũng chỉ thấy Kha Thiếu Bạch bị Vân Thiên Hà đánh thọc sườn một quyền, liền nằm ngã trên mặt đất.
Khi Kha Thiếu Bạch bị đánh bại, trước tiên hành lễ với mọi người, nói:
- Ta thua!
Sau khi nói xong, hắn liếc mắt thật sâu nhìn Vân Thiên Hà, đi xuống đài, chỉ là người tỉ mỉ quan sát sẽ phát hiện, sắc mặt của hắn có chút trắng bệnh, vị trí nhược điểm đã bị một kích, tuyệt đối không dễ chịu.
Chỉ một quyền liền kết thúc luận võ?
Lúc này, tất cả mọi người dưới đài đều ngây ngẩn cả người, lúc mới bắt đầu, bọn họ còn có thể nhìn ra được mánh khóe, thế nhưng rất nhanh đã bị Vân Thiên Hà luôn luôn thường thường nhàn nhạt một quyền kết thúc.
Mãi cho tới khi Vân Thiên Hà hướng về tất cả các trưởng bối dưới dài thi lẽ rồi đi xuống lôi đài, rất nhiều người còn chưa hồi phục lại tinh thần, còn chưa hiểu rõ rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.
Kỳ thực Vân Thiên Hà cảm thấy trận tỷ võ này quá mức buồn chán, hắn không cần loại luận bàn tỷ thí tăng thêm kinh nghiệm đối địch, nếu là giết địch, một quyền vừa rồi tuyệt đối đã giết chết Kha Thiếu Bạch tại chỗ rồi, nhưng luận bàn luận võ, có hạn chế, hắn chỉ có thể lui lại cầu thắng là được, lấy nhanh thắng địch, dùng chiêu thức ít tốn sức nhất, phương thức ra chiêu nhanh nhất để kết thúc luận võ.
Trận tỷ võ đầu tiên rất nhạt nhẽo, cho dù là Hắc bá cũng chưa nhìn ra điểm mấu chốt trong đó thì đã kết thúc rồi, hắn hung hăng trừng mắt liếc nhìn Vân Thiên Hà đang xuống đài, không thể làm gì khác hơn là công bố danh sách tổ thứ hai.
Tuy rằng đại đa số mọi người không hề nhìn thấy rõ Vân Thiên Hà rốt cuộc dùng vũ kỹ gì để thủ thắng, thế nhưng trận luận võ này không thể nào tránh thoát được ánh mắt của mấy đại cao thủ Đồ Nguyên Tán và Đồ Chính Minh.
Nhất là thấy Vân Thiên Hà thuận thế đánh khửu tay lên, con mắt Đồ Nguyên Tán và Đồ Chính Minh đồng thời sáng lên, cùng tán thưởng không ngớt, bọn họ chính là cao thủ, tự nhiên có thể nhìn ra được chỗ ảo diệu trong đó, muốn làm được tinh diệu đến vậy, không có sức phán đoán chính xác và nắm chắn đối với thời cơ, còn có tốc độ xuất kích, tuyệt đối không thể nào làm được.
Sau đó tuy rằng chỉ đơn giản một chiêu chế địch, nhưng Đồ Nguyên Tán cũng phải nheo con mắt lại, vuốt vuốt chòm râu nở nụ cười.
Cao thủ đối địch, chú ý chính là dùng phương thức nhanh nhất mà hữu hiệu đánh bại đối phương, tu luyện võ đạo ngoại trừ chênh lệnh về mặt nội ngoại công ra, chiêu thức vũ kỹ tới hậu kỳ, chung quy đều hóa phức tạp thành đơn giản, hài tử này mới tuổi nhỏ mà đã có phong phạm đối địch của cao thủ như vậy, nếu như cảnh giới võ đạo đạt được thành tựu nhất định, xác thực có thể nói là kỳ tài chân chính!
Khi Vân Thiên Hà trở lại vị trí đứng vừa rồi của chính mình, Đồ Thiên Thanh quay đầu, hỏi:
- Thiên Hà, đệ vừa dùng chiêu thức vũ kỹ gì vậy?
- Một vũ kỹ hữu dụng!
Vân Thiên Hà nhàn nhạt trả lời một câu, suy nghĩ một chút lại bổ xung nói:
- Dưới tình huống cảnh giới ngang nhau, chỉ cần phán đoán chính xác, nắm được kẽ hở và nhược điểm của địch nhân, xuất kích bằng tốc độ nhanh nhất, lấy nhanh chế địch, bất luận chiêu thức vũ kỹ gì cũng đều hữu dụng!
Nghe được lời lý luận của Vân Thiên Hà, Đồ Thiên Thanh cảm giác rất có đạo lý, liền cúi đầu trầm tư.
Suy nghĩ một lúc lâu, hắn mới nhìn Vân Thiên Hà nói:
- Đệ rất không tồi!
Vân Thiên Hà nghe được có chút không hiểu ra sao không biết nên dùng lời nào để đáp lại, chỉ cười nhạt không nói, Đồ Thiên Thanh lại tiếp tục bắt chuyện.
- Nương của đệ ở Kinh Thành rất tốt, lần này ta trở về, nàng có gửi vài thứ cho đệ!
- Cảm tạ!
Nghe nói vậy, đáy lòng Vân Thiên Hà phát ra một tiếng cảm ơn đối với Đồ Thiên Thanh, từ khi Vân Nương trở lại kinh thành, hắn vẫn chưa hề nhận được tin tức gì, hắn còn đang lo lắng nàng ở Kinh Thành có sống tốt hay không, hôm nay Đồ Thiên Thanh mang về tin tức, trong lòng liền yên tâm.
Đồ Thiên Thanh cười nói:
- Mặt khác, trước khi ta trở về, Trường Nhạc tiểu vương gia có nhờ ta hỏi đệ một câu, Phi Vũ của hắn nếu như bay trở về Lợi Châu, còn nhận được đường trở về Kinh Thành hay không?
Vân Thiên Hà nghe tới đây, có chút bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, trong lòng thầm mắng ngu ngốc, nếu Đường Linh Vũ ngay cả một chút tín nhiệm đối với Phi Vũ cũng không có, sợ rằng đầu chim ưng kia sau khi trở về, thực đúng là không muốn quay trở lại nữa. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Bình luận truyện