[Dịch] Vũ Động Thiên Hà
Chương 51 : Đại hội võ đạo (thượng)
Người đăng: A_A
.
Cuối năm sẽ có một cuộc đại hội tỷ thí võ đạo, đây là truyền thống đã vài đời tại gia tộc Đồ thị.
Tại Đồ thị, mỗi một năm đều thông qua hoạt động võ thuật như vậy, để các đệ tử chi hệ của gia tộc bàng đại tụ họp lại với nhau, cùng nhau bàn luận giao lưu, cũng là một loại thủ đoạn để mọi người hiểu biết nhau hơn, đoàn kết hơn.
Kỳ thực tại gia tộc, vô luận là đệ tử con vợ cả hay là đệ tử con vợ lẽ, các trưởng bối tại con đường võ đạo, đều đối xử rất bình đẳng, không nặng bên này nhẹ bên kia, vì vậy giữa các chi hệ với nhau, các huynh đệ ở cùng coi như tương đối hòa hợp.
Chỉ là tại một hệ của Đồ Nguyên Tán này lại xuất hiện khá nhiều vấn đề, đầu tiên là một thứ tôn của Đồ Nguyên Tán cư nhiên bị Đồ Chính Lâm và Nguyên Ngọc Linh lợi dụng như một quân cờ, chèn ép tám năm không được vào võ đường, thứ nhì là con dâu tộc trưởng cư nhiên là do địch nhân xếp vào trong Đồ thị làm nội quỷ, còn có vị ăn chơi trác táng Đồ Chính Lâm này phát sinh rất nhiều vụ bê bối gia tộc.
Đồ Nguyên Tán làm tộc trưởng Đồ Thị, đối với việc này, tự nhận khó chối bỏ được trách nhiệm, vì vậy trước khi đại hội tỷ thí võ thuật diễn ra, liền hướng về toàn bộ hậu đại các chi hệ Đồ thị, tuyên bố hủy bỏ tư cách kế thừa tộc trưởng đến tận tam đại hiện tại của chi hệ chính mình, điều này làm cho toàn bộ thành viên gia tộc Đồ thị vô cùng kinh hãi.
Điều này có ý nghĩ, một hệ dưới Đồ Nguyên Tán như Đồ Chính Minh, Đồ Thiên Nhai đều mất đi tư cách kế thừa chức vị tộc trưởng Đồ thị đời tiếp theo.
Thế nhưng, trong Đồ thị, luận về tu vi võ đạo, từ thành tích chi hệ Đồ Nguyên Tán mà nói, Đồ Chính Minh hôm nay mới ba mươi chín tuổi, cũng đã đạt tới cảnh giới Tiên Thiên Võ Sư đỉnh phong, chỉ còn kém một bước có thể đột phá trở thành nhân vật cấp tông sư chân chính, đỉnh cao nhất Đồ thị nhị đại.
Mà trong tam đại, Đồ Thiên Nhai hôm nay mới hai mươi tuổi cũng đã là võ sư cấp sáu, tất cả đều có thể, tuy rằng không thể so sánh với hai vị thiếu niên thiên tài của Giang gia, thế nhưng có thể định trước sẽ trở thành nhân vật Tiên Thiên Võ Sư, sinh thời đột phá cảnh giới Tông Sư cũng nói không chừng.
Phải biết rằng cảnh giới Võ Sư đạt tới cấp bảy, chính là Võ Sư cao cấp, nhưng đây cũng là một vạch ngăn cách cực kỳ quan trọng, là một bình chướng mà người tu hành võ đạo suốt đời khó có thể đột phá được, rất nhiều người dừng lại suốt thời gian dài tại cấp độ Võ Sư bậc sáu này, thậm chí dài đến vài chục năm cũng không thể nào đột phá được.
Dựa theo cấp độ giới định của võ đạo thế giới này, một vị Võ Sư cấp bảy chênh lệnh tương đối lớn so với một vị Võ Sư cấp sáu, chỉ có Võ Sư từ cấp bảy trở nên mới có tư cách được liệt vào hàng ngũ cao thủ.
Đồ Thiên Nhai hiện tại mới hai mươi tuổi đã đạt tới cảnh giới Võ Sư cấp sáu, nếu nói trong tình huống bình thường, tiến triển thuộc lớp khá cao, phải biết rằng Đồ Thiên Thanh một năm trước cũng đã tấn cấp tiến vào cảnh giới Võ Sư cấp sáu, mà hôm nay vẫn dừng lại tại cấp này, bị Đồ Thiên Nhai gắng sức đuổi theo, thế nhưng từ tuổi tác mà nói, Đồ Thiên Thanh năm nay mới mười chín tuổi, tiềm lực đề thăng rõ ràng cao hơn Đồ Thiên Nhai rất nhiều.
Giữa những người trưởng thành tam đại Đồ gia, ngoại trừ hai người có thực lực nổi bật này ra, những người trưởng thành từ mười tám tuổi trở lên khác, đại đa số chỉ dừng lại tại cảnh giới Võ Sư cấp hai cấp ba, hơn nữa quần thể thanh niên có số lượng lớn nhất này, có thể dùng để đánh giá trung bình chung cho toàn bộ chỉnh thể tam đại Đồ gia.
Trong nhóm thiếu niên tam đại, ngoài trừ dị loại Vân Thiên Hà thời gian vừa qua mọc nên như nấm sau mưa, mười bảy tuổi dừng lại tại cảnh giới Võ sư cấp chín cũng không quá nhiều, đạt tới cảnh giới Võ Sư sơ cấp có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Hiện trạng của tam đại Đồ thị như vậy, nếu như Đồ Nguyên Tán buông tha cho tư cách kế thừa chức vị tộc trưởng chi hệ của mình chính, như vậy trọng trách chỉ có thể rơi vào vai chi hệ Đồ Nguyên Khánh mà thôi.
Thế nhưng Đồ Nguyên Khánh hiện nay lại là một ngọn núi lớn chắn phía sau Đồ gia, Trấn Bắc đại nguyên soái, Trấn Bắc hầu, địa vị không hề thua kém so với tộc trưởng Đồ thị, mà tử tôn chi hệ của hắn, tất nhiên muốn tiếp nhận tước vị của Đồ Nguyên Khánh, không có khả năng thường xuyên đảm nhiệm nhiệm vụ tộc trưởng, tọa trấn Lợi Châu.
Trong tình huống như thế này, các thành viên trong gia tộc Đồ thị bắt đầu suy nghĩ sâu hơn, lại phát hiện, ngoài trừ Đồ Chính Minh trong chi hệ Đồ Nguyên Tán có khả năng kế thừa nhiệm vụ tộc trưởng ra, tựa hồ không còn người nào khác thích hợp gánh trọng trách này.
Ngồi bên dưới diễn võ trường, trưởng bối và nhị đại các chi hệ Đồ gia nghe được tộc trưởng Đồ Nguyên Tán tuyên bố quyết định này, người xem ta, ta nhìn người, đều phóng ánh mắt tới một người có thành tựu gần với Đồ Chính Minh nhất trong chi hệ Đồ Nguyên Đồ là Đồ Chính Huy (Hắc bá), Đồ Chính Huy hiện tại có tu vi võ đạo là Võ Sư cấp chín đỉnh phong, tuổi tác cũng mới chỉ có ba mươi sáu.
Thế nhưng trong chi hệ Đồ Nguyên Đồ, tính cách phổ biến đều là người táo bạo, không có vẻ táo bạo bề ngoài như Đồ Nguyên Tán, nhưng tâm tư bên trong lại vô cùng tinh tế, làm tộc trưởng đời tiếp theo mà nói, rõ ràng không quá thích hợp,chính là bản thân Đồ Chính Huy, phòng chừng cũng sẽ cực lực từ chối, mà Đồ Chính Long và Đồ Chính Thanh giỏi về mặt kinh doanh, thực ra cũng có tư cách để kế thừa chức vị tộc trưởng đời tiếp theo, thế nhưng duy nhất không hoàn mỹ chính là vu vi võ đạo của bọn họ quá thấp, điều thứ nhất trong gia quy Đồ thị bọn họ đã không qua được.
Vì vậy cuối cùng, các trưởng bối nhị đại Đồ thị nghị luận với nhau, tốt nhất là đẩy quả bóng cao su này trở lại chi hệ Đồ Nguyên Tán, đều yêu cầu Đồ Nguyên Tán lo lắng cho đại cục, không thể qua loa như vậy, ngay cả thê tử của Đồ Chính Minh có phạm phải sai lầm cực kỳ nghiêm trọng đi nữa, nhưng vẫn có thể giải thích cho Đồ Chính Minh, dù sao thì Đồ thị cũng không bởi vì vậy mà làm tổn thương nguyên khí quá lớn.
Thậm chí, trải qua lần tẩy trừ này, không khí trong gia tộc so với trước kia càng thêm hài hòa hơn, dù sao lần tẩy trừ này, đã làm cho đại đa số thành viên Đồ thị ý thức được rồi, trong thế giới dùng võ vi tôn như hiện tại, Đồ thị muốn truyền thừa, sinh sôi nảy nở sau này, không thể nào rời khỏi hậu thuẫn thực lực cường đại, không có một vị tộc trưởng có thực lực mạnh mà nói, làm sao kinh sợ được rất nhiều chi hệ võ đạo thế gia to lớn với truyền thống trăm năm như vậy.
Sau khi Đồ Nguyên Tán nói như vậy trên diễn võ trường, đối với Vân Thiên Hà đứng bên dưới lại nghĩ lão đầu Đồ Nguyên Tán này thực sự rất thủ đoạn, điều này rõ ràng chính là một sách lược cao minh lấy lùi để tiến, chính hắn cũng hiểu rõ rằng, trong nhị đại và tam đại Đồ thị, ngoài trừ Đồ Chính Minh thích hợp nhất để làm tộc trưởng đời tiếp theo ra thì không còn lựa chọn nào khác.
Quay đầu đi, thấy cạnh bàn bên cạnh trước nhất, ngồi trên ghế, thần sắc Đồ Chính Minh có chút hoảng hốt, tuy rằng vẻ mặt của hắn rất bình tĩnh, thế nhưng từ trong ánh mắt của hắn Vân Thiên Hà có thể nhìn ra được, hắn không thể chấp nhận được sự phản bội của thê tử ân ái bao nhiêu năm, mà con trai của chính mình lại chính là do thân đệ đệ sinh ra, trầm luân loại sỉ nhục và thống khổ này không thể nào giải thoát được.
Đây là một vị trưởng bối tạo ra cho Vân Thiên Hà cảm giác tương đối hiền lành thiện lương, trải qua đả kích lớn như vậy, hắn không hề gục ngã, chỉ bằng sự cứng cỏi này đã người khác phải kính vể.
Mà phía sau của hắn, thần sắc Đồ Thiên Nhai cũng không tốt lắm, đưa tay đặt lên vai Đồ Chính Minh, lực đạo tương đối mạnh, tựa hồ là tự cấp cho hắn thoải mái, thậm chí là Đồ Thiên Nhị đứng thẳng song song với Vân Thiên Hà, lúc này hốc mắt cũng hơi hồng hồng, bất quá từ biểu tình của nàng, Vân Thiên Hà nhìn ra, vị thiếu nữ ngây thơ đã trải qua nhiều chuyện đả kích, tựa hồ đã trở nên thành thục hơn rất nhiều.
Bất quá Vân Thiên Hà quan sát nhiều nhất, chính là một người đứng trước chính mình, một người so với hắn cao hơn hẳn một cái đầu, dáng người dong dỏng, mặc lam sam, tướng mạo anh tuấn, chính là Đồ Thiên Thanh.
Vị huynh trưởng cùng cha khác mẹ này, vẫn có tồn tại trong trí nhớ lưu lại của Vân Thiên Hà, vào thời điểm này năm ngoái, chính vị huynh trưởng này thay hắn cầu tình, hắn mới miễn được cái chết, nhưng không may, thực tế Đồ Thiên Hà đã bị Đồ Chính Lâm và Nguyễn Ngọc Linh động tay động chân đánh chết rồi.
Bất quá lấy ấn tượng của Vân Thiên Hà đối với hắn sau khi xuyên qua, còn có nhận thức suy xét, vị huynh trưởng này cũng không phải là loại người khắc bạc lạnh lùng, không hề ghen tị và không tốt giống như mẫu thân của chính mình.
Nhưng đó cũng chỉ là ấn tượng trong đầu từ ký lức lưu lại của Vân Thiên Hà đối với hắn, ngày hôm nay mới là lần đầu tiên chính thức gặp mặt Đồ Thiên Thanh, hiển nhiên Đồ Thiên Thanh mới phong trần mệt mỏi chạy tới, đại hội tỷ thí võ thuật sắp bắt đầu rồi, hắn quay người lại nhìn thấy Vân Thiên Hà, chỉ mỉm cười thiện ý gật đầu rồi đứng nguyên tại chỗ, không nói tới bình tĩnh, khí độ phong phạm so với những người khác cùng lứa tuổi, tuyệt nhiên khác nhau.
Vân Thiên Hà nghĩ thầm, đây chính là phong phạm của người thân ở Kinh Thành, dưới loại hoàn cảnh phức tạp như vậy mới có thể hun đúc rèn luyện ra.
Đồ Nguyên Tán đứng trên đài cao tỏ một phen trần thuật kiểm điểm tự phạt chính mình, nhìn thấy mục đích đã đạt được, lại nhìn thoáng qua phương hướng Đồ Chính Minh và Vân Thiên Hà, liền tuyên bố đại hội tỷ thí võ thuật chính thức bắt đầu, lúc này mới làm cho mọi người phấn chấn.
Vốn có an bài từ trước, đại hội tỷ thí võ thuật lần này sẽ do Đồ Chính Minh tới chủ trì, chỉ là bên người Đồ Chính Minh mới phát hiện ra một loại sự kiện, Đồ Nguyên Tán liền thay đổi người, để Hắc bá đến chủ trì.
Biểu tình của Hắc bá nghiêm túc, sau khi đi lên diễn võ trường, lớn tiếng nói:
- Đại hội võ thuật năm nay, vòng một điểm danh, vòng hai đấu loại, vòng ba khiêu chiến, sẽ không tiến hành giống như quy tắc cũ, danh sách ở đây ta đã sắp xếp sẵn, khi nào ta đọc tên hai người, liền lập tức trình diện bước lên, lấy ra thực lực lớn nhất của các ngươi sau một năm tu luyện cực khổ, tỷ thí với nhau, tiếp theo ta tuyên bố một số quy tắc luận võ, đầu tiên, luận võ lấy tu luyện vũ kỹ thường ngày làm tiêu chuẩn, không giới hạn trong các vũ kỹ cơ sở như Tinh Ý Thập Cửu Thức hoặc Bạo Cương Nhị Thập Tam Thức, nếu là vũ kỹ không có trong Đồ Thị Võ Kinh, người tu luyện phải nói rõ lý do, thứ hai, điểm đến là dừng, không được gây thương thế, có một số chiêu thức nếu không thể thu phóng như thường, không được mạnh mẽ sử dụng để ngộ thương người khác...
Tiếp theo, Hắc bá lại tuyên bố thưởng phạt của đại hội tỷ võ năm nay, phần thưởng năm nay là năm trăm lượng hoàng kim, một cây Lạc Nguyệt Cung, một cây Phá Nhật Kiếm, một cây Song Long Côn (vũ khí ba chọn một), một thất Bích Huyết Mã, một viên tinh nguyên đan, còn có cơ hội lần đầu tiên tiến vào tàng kinh lâu Đồ thị, tự do lựa chọn sử dụng một quyển vũ kỹ bí tịch cùng cấp, chỉ có năm danh ngạch.
Nghe được phần thưởng năm nay dĩ nhiên cao tới như vậy, mọi người nghe xong đều kinh hô môt tiếng, rồi hoan hô vang dội.
Phần thưởng có hoàng kim và vũ khí vân vân tự nhiên không cần phải nói, thế nhưng cơ hội tiến vào tàng kinh lâu tự do chọn lựa một quyển vũ kỹ bí tịch tu luyện, làm cho mọi người phấn chấn kích động không thôi.
Bởi vì hàng năm đều là trưởng bối trước đó chọn được rồi, sau đó do các đệ tử chi hệ gia tộc đi tranh giành, cuối cùng mới công bố ra, không có đất cho các đệ tử ngoài đường khác được lựa chọn, mà năm nay cư nhiên lại nới rộng điều kiện như vậy.
Cũng chính là nói, nếu như có thể đạt được thứ tự tốt trong đại hội tỷ thí võ thuật lần này, có thể tiến vào trong tàng kinh lâu tuyển chọn một quyển vũ kỹ bí tịch chính mình thích rồi, đây tuyệt đối là một cơ hội tốt rất khó gặp a!
Sau khi tuyên bố quy tắc luận võ và phần thưởng đạt được, Hắc bá dường như vô ý mà cũng như có ý nhìn thoáng qua Vân Thiên Hà, thấy vậy trong lòng Vân Thiên Hà bịch bịch nhảy lên.
"Tổ đầu tiên lên lôi đài sẽ không phải là có chính mình đấy chứ?" Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Bình luận truyện