[Dịch] Vũ Động Thiên Hà

Chương 50 : Dẹp yên phong ba

Người đăng: A_A

.
Mỗi một quyền của Lục quản gia mang theo quyền ý cường liệt công kích tới, Giang Nhất Đường nghiêng người chống đỡ, nhưng thân thể mang thương thế, hiển nhiên hành động rất chậm. Lại một quyền nặng nề kích vào chính giữa vị trí vết thương tại ngực trước đó, sau khi phun ra một đoàn máu tươi, tựa như diều đứt dây, nặng nề bắn ngược vào tường, mặt tường cũng phải sụp đổ. Lúc này, mấy người bịt mặt mặc tử y đã hoàn toàn giải quyết hết dư nghiệt Giang gia bên ngoài, trong đó có hai người bịt mặt mặc tử y, trên ngực có thêu ký hiệu đặc biệt đi vào trong phòng, thấy Giang Nhất Đường hấp hối, nhưng vẫn không chết đi, liền tiến tới trói lại mang đi. Giang Nhất Đường điên cuồng phun ra mấy ngụm máu tươi, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, hai mắt vô thần nhìn Lục quản gia, vẫn như vu rất chấp nhất nói: - Ngươi là Lục Vô Yên. Lục quản gia nghe lời này, đột nhiên nhắm hai mắt lại, trong miệng lẩm bẩm nói: - Đã lâu không hề nghe thấy cái tên này rồi, thu xương hóa tri thủy, thảo lư tịch vô yên, giang phong khởi ba lan, tuyết lạc mãn sơn đồ, ngư hỏa chiếu vô miên... Giang Nhất Đường nghe tới đây, bỗng nhiên mở trừng hai mắt, bắn ra một đoàn tinh quang nói: - Nghĩ không gia, trong Ngũ Tông Thị phương bắc từ lâu bị diệt như Thu gia và Lục gia, Lục gia đến nay vẫn còn hậu nhân tại thế, cư nhiên lại cống hiến vì Đồ gia, lẽ nào ông trời không muốn tuyệt Đồ thị? Lúc này Lục quản gia mở mắt, hiện lên một tia băng hàn, nhìn Giang Nhất Đường nói: - Trong tiền triều phương bắc bị Giang thị các ngươi đê tiện vô sỉ bán đứng rất nhiều dòng họ thế gia, há có thể bị diệt sạch, các ngươi vĩnh viên không có khả năng nghĩ ra, Lục thị chúng ta còn có hậu nhân, còn có hậu nhân Thu thị, hôm nay sống tạm hậu thế, chỉ có một tín niệm, đó chính là diệt tộc Giang thị! - Hừ, quả thực si tâm vọng tưởng, triều đình sao có thể tha cho dám dư nghiệt tiền triều các ngươi mai danh ẩn tích trong Đồ thị hung hăng ngang ngược! Giang thị trả lời một cách mỉa mai nói. - Hay một câu dư nghiệt tiền triều, ha ha! Lục Vô Yên cười to, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Giang Nhất Đường: - Nếu không phải bị Giang thị các ngươi bán đứng, Lục thị và Thu thị chúng ta đường đường là võ đạo thế gia, há có thể bị Đông Nam Thất Họ áp chế, dư nghiệt tiền triều, hừ, Giang thị các ngươi hiện tại đang cấu kết cùng một chỗ với dư nghiệt loạn đảng tiền triều lớn nhất Mạc thị, lại muốn vọng tưởng lấy lại thiên hạ Đại Đường, đây mới là si tâm vọng tưởng, hôm nay Đại Đường vương triều thái bình thịnh thế, Tuyết Vực Thánh Võ Tông sao có thể tha cho các ngươi hung hăng ngang ngược? Nghe được cái tên Tuyết Vực Thánh Võ Tông, thần sắc Giang Nhất Đường mỉa mai, thản nhiên cười nói: - Tuyết Vực Thánh Võ Tông, chỉ sợ đã sớm chỉ còn danh nghĩa rồi, một tổ chức có tiếng nhưng không có miếng mà thôi, Giang gia chúng ta nào có sợ hãi, Lục Vô Yên, cho ta một đao thống khoái đi, chết trong tay thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử năm đó, cũng đáng mà, ha ha... Lục Vô Yên cũng cười lạnh nói: - Bất quá rất đáng tiếc, ta sẽ không cho ngươi cơ hội này, Thu Hàn! - Có! Trong phòng, một vị bịt mặt mặt tử y đột nhiên tiến lên một bước chắp tay đáp. Lục Vô Yên nói: - Người này tùy ngươi tới xử trí! - Rõ! Người bịt mặt mặc tử y tên gọi Thu Hàn lúc này quay đầu lại, mang theo ánh mắt cừu hận, nhìn Giang Nhất Đường, bỗng nhiên huy đao, giơ tay chém xuống, một cái đầu đầm đìa máu tươi liền bay lên. Thu Hàn dùng bao bố bọc lấy cái đầu người này, liền xoay người đi về phía Lục Vô Yên hành lễ nói: - Đa tạ Lục thúc thành toàn, đây sẽ là tế phẩm con trai dòng chính Giang gia thứ mười ba, an ủi vong hồn tiền bối Thu thị chúng ta! Lúc này Lục Vô Yên chỉ nhắm mắt lại, khẩu khí có chút tiếc nuối nói: - Lần này, tiểu tử Giang thị chạy thoát kia quả thực là thiệt hại lớn, hắn văn võ song toàn, hiện tại cánh chim mơ hồ chống đỡ được sóng gió, đã có có thể suy tính quyết sách rồi, nếu như để hắn thuận lợi chạy trốn, sợ rằng sau này nhất định sẽ là mối uy hiếp lớn, trong tam đại Đồ gia, còn có người đáng để tin cậy và dựa vào, cũng trợ giúp chúng ta hoàn thành tâm nguyện cuối đời sao? - Có! Thu Hàn đột nhiên phát ra một tiếng. Lục Vô Yên mở choàng mắt, xoay người lại: - Ai? - Đồ Thiên Hà! Thu Hàn khẳng định đáp. - Giải thích xem? - Trực giác! ... Trận tẩy trừ máu tanh và tàn sát tại Lợi Châu này, tiếp tục duy trì tới tận lúc sắc trời sáng dần mới dần dần lắng lại. Khi mọi người trong thành bước khỏi cửa, đã ngửi thấy mùi máu tanh dày đặc khiến cảm giác buồn nôn trào lên, có một số người kinh khủng phát hiện ra, rất nhiều địa phương bị máu tươi nhiễm hồng, thậm chí một số địa phương còn bị san thành đất bằng. Gia tộc Đồ thị ngủ đông nhiều năm, giống như một đầu mãnh hổ hạ sơn, cư nhiên trong một đêm hoàn toàn thanh trừ toàn bộ thế lực mà địch nhân xếp vào tại Lợi Châu, thậm chí bên trong gia tộc cũng tiến hành một hồi tẩy trừ máu tanh. Đại sự kiện như vậy, làm cho rất nhiều gia tộc mới phát tại Lơi Châu, rốt cuộc bắt đầu ý thức được, chỗ cường đại khổng lồ của Đồ thị, song song với sự kiện này, cũng làm cho những gia tộc mới phát cảm thấy run rẩy và sợ hãi. Rất nhiều gia tộc đều âm thầm may mắn không qua lại với Giang thị Dư Châu, bằng không hôm nay bọn họ cũng đã là một trong những phần tử bị tẩy trừ rồi. Khi chuyện này bị truyền ra, toàn bộ phương bắc đều chấn động. Thậm chí, trong một vài ngày tiếp theo, tin tức truyền tới kinh thành, toàn bộ thiên hạ rung động. Mà bên trong gia tộc Đồ thị, lần tẩy trừ máu tanh này, cũng đã giành cho rất nhiều người ảo tưởng không kiên định một cảnh cáo nặng nề không gì sánh được. Nhất là Nguyễn gia có quan hệ thông gia đối với Đồ thị, bởi vì nội quỷ Nguyễn Ngọc Linh ẩn nấp tại Đồ gia đã bị lôi lên khỏi mặt nước, căn cơ của Nguyễn gia tại Lợi Châu cũng gặp phải liên lụy cực lớn, hầu như trong một đêm đã bị nhổ tận gốc. Mà khi Nguyễn Ngọc Linh thổ lổ mọi chuyện với Đồ Chính Minh, thực sự không còn mặt mũi nào nhìn trượng phu và nữ nhi của chính mình, sau khi viết một phong di thư sám hối, đêm hôm đó đã uống thuốc độc tự sát. Sau khi nội quỷ lớn nhất ẩn trốn trong Đồ gia hơn mười năm bị nhổ, lại cộng thêm bên trong gia tộc Đồ thị bị tẩy trừ máu tanh lần này, tuy rằng nguyên khí bị thương không nhỏ, nhưng đối với sự yên ổn và đoàn kết sau này của gia tộc, hoàn toàn có ý nghĩ tính quyết định. Gia tộc Đồ thị sau khi trải qua tẩy trừ, giống như một hồ nước đục đã được loại bỏ hết những thứ không sạch sẽ, cũng nghênh đón một lần đại hội tỷ thí võ thuật hàng năm. Một trận tuyết rơi thật lớn diễn ra trong ngày đại hội tỷ thí võ thuật diễn ra, trong không khí lan tràn mùi vị máu tanh, dưới sự che giấu của một lớp tuyết dày, đã dần dần nhạt đi, thành Lợi Châu lại khôi phục sự phồn vinh ngày xưa, thế nhưng đoạn máu tanh giết chóc lưu lại trong lòng người, lại thủy chung không thể nào xóa đi được. Từ sau khi Vân Thiên Hà bị Hắc bá đẩy vào trong mật thất, trong lòng hắn đã biết một đêm vừa rồi nhất định phát sinh đại sự, bởi vì đêm đó bên ngoài truyền tới mùi máu tanh nồng nặc nói rõ cho hắn, đêm hôm đó nhất định đã chết rất nhiều người. Đối với hành động tàn sát lần này của Đồ thị, Vân Thiên Hà không hề lắm miệng đi hỏi, hắn chỉ hỏi Đồ Chính Huy một câu: - Nội quỷ kia rốt cuộc là ai? Đây mới là điều mà hắn cảm thấy hứng thú. Hắc bá nghe được Vân Thiên Hà không khỏi đêm qua vì sao lại giết nhiều người như vậy, mà lại chỉ hỏi về chuyện nội quỷ kia, trong lòng kinh ngạc mười phần, bất quá vẫn thản nhiên nói cho hắn. Nghe được là Nguyễn Ngọc Linh, thực ra Vân Thiên Hà có hơi chút giật mình, hắn cũng đã từng hoài nghi qua nữ nhân Nguyễn Ngọc Linh này, thế nhưng trong lòng lại thủy chung không nghĩ ra được động cơ làm nội quỷ của Nguyễn Ngọc Linh, hơn nữa còn chuyện hạ độc nhằm vào hắn, Nguyễn Ngọc Linh không hề chiếm được bất cứ chỗ tốt nào, thế nhưng sau khi nghe Hắc bá tự thuật, Vân Thiên Hà mới ý thức được, hắn đã quên đi bối cảnh thế gia đằng sau Nguyễn Ngọc Linh, mà những điều này đều là thứ mà hắn chưa từng lý giải gì đến khi hắn xuyên qua tới thế giới này. Đồ Chính Lâm cũng đã chết, cư nhiên là bị Đồ Thiên Lạc bóp chết, thậm chí còn từng cấu kết với Nguyễn Ngọc Linh, cũng bị Nguyễn Ngọc Linh khống chế, điểm này làm cho Vân Thiên Hà cảm thấy ngoài ý muốn mười phần, bất quá suy nghĩ lại cẩn thận, tổng kết động cơ hành sự của Đồ Chính Lâm, Vân Thiên Hà rất nhanh liền hiểu rõ. Đồ Chính Lâm kỳ thực chỉ là một kiện công cụ bị lợi dụng mà thôi, là một kẻ chết thay, chỉ là khi hắn bị thiến, đã phá hủy đi kế hoạch của Nguyễn Ngọc Linh, mà chính mình sau khi bị đánh chết khiếp, lại cấm đoán nửa năm, sau khi ra bộc lộ tài năng, để Nguyễn Ngọc Linh ý thức được muốn giải thoát chuyện bọn họ nắm trong tay, vì vậy đã hạ độc nhắm vào Vân Thiên Hà và Đồ Chính Lâm, muốn Đồ gia ngờ vực vô căn cứ dẫn đi nơi khác, do đó có thể tăng thêm tính bảo hộ chính mình. Nhưng mà, Nguyễn Ngọc Linh sợ rằng căn bản không ngờ tới, chính động cơ nàng hạ độc này, khiến cho trạm gác ngầm mà Đồ lão gia tử bố trí trong phủ chú ý tới, do đó lão gia tử đã tập trung vào nàng, nàng vì sao lại hạ độc nhằm vào hai người của Đồ phủ có mẫu thuẫn bất ổn định như Đồ Chính Lâm và Vân Thiên Hà? Lão gia tử không phải ngu ngốc, tự nhiên có thể hoài nghi đến Đồ Chính Lâm bị hạ độc, chỉ sợ là hắn biết một ít bí mật, cũng từng làm qua một ít chuyện không dám nhìn mặt người, mà Vân Thiên Hà bị hạ độc, là bởi vì hiện tại hắn được Đồ gia coi trọng, điều này đối với địch nhân mà nói, tương lai chính là một tai họa ngầm, nhưng cũng là một quân cờ có thể lợi dụng. Một tên phế vật bị hạ độc tự nhiên chết đi, Đồ gia sẽ không quá mức quan tâm. Mà Vân Thiên Hà bị hạ độc, điều này chẳng khác nào bóp chết một vị kỳ tài mới sinh của Đồ gia, hơn nữa trong tám năm hắn chịu vô vàn khuất nhục tại Đồ gia, như vậy nàng làm cho hắn oán hận Đồ thị hơn, Nguyễn Ngọc Linh hạ độc Vân Thiên Hà nhưng cũng không muốn hắn lập tức chết đi, nhưng Đồ Chính Lâm đã nổi lên sát khí đối với Vân Thiên Hà, vì vậy nàng tự nhiên không muốn cho Đồ Chính Lâm không thể làm chuyện gì nữa, chậm rãi chết đi. Tại lúc Vân Thiên Hà bị hạ độc, Nguyễn Ngọc Linh có thể lợi dụng người của Đồ gia nhằm vào hắn, khi nhục hắn, từng bước một kích thích lòng cừu hận đối với Đồ gia, cuối cùng đến thời cơ thích hợp, dùng giải dược câu dẫn, kéo Vân Thiên Hà vào trong bố cục của bọn họ, khiến cho hắn từng bước trở thành một quả bom hẹn giờ ẩn sâu trong nội bộ Đồ thị. Một ít giảng giải của Hắc bá, Vân Thiên Hà rất nhanh hiểu rõ những bố cục này, hôm nay mây tan nhìn thấy mặt trời, cũng để cho hắn có một lý giải trực quan đối với nội tình gia tộc Đồ thị, nhất là lực lượng bí mật Thiên Đồ phía sau Đồ thị, cũng từ một phía bày ra sự cường đại của Đồ thị, tại phương bắc này không có người nào có thể lay động được. Chỉ là Vân Thiên Hà có một loại trực giác, phía sau lực lượng loại cường đại này của Đồ thị, lại có một nhược điểm trí mạng, mà nhược điểm trí mạng này rốt cuộc là cái gì, hắn vẫn rất mơ hồ. Bất quá, hôm nay tai họa ngầm đã giải trừ, Vân Thiên Hà không muốn quá miệt mài theo đuổi chi lực lượng bí mật của Đồ thị kia, càng biết nhiều thứ, ngược lại càng đưa tới nhiều phiền phức. Đáp án hiện tại hắn muốn đã rõ ràng, như vậy cũng nên nội liễm phong mang, tiếp tục chuyên tâm làm việc mà hắn một mực truy cầu, toàn bộ Đồ thị giống như một hồ sâu không thấy đáy, tràn ngập một cỗ thần bí không cho người ngoài biết, trước khi hắn đạt được thực lực nhất định, được đại đa số thành viên Đồ thị tán thành, đạt được quyền nói chuyện nhất định, tốt nhất nên đè nén lòng hiếu kỳ của chính mình xuống, hồ nước này, không nên đi thử quá sớm. Qua một ít sinh hoạt vô ưu vô lự, không ngừng đề cao thực lực của chính mình, đó mới chính là vương đạo! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang