[Dịch] Vũ Động Thiên Hà
Chương 43 : Lòng của thiếu nữ
Người đăng: A_A
.
Thấy biểu tình của Lục Châu, trong lòng Đường Linh Toa đột nhiên cảm thấy có chút ê ẩm, hay là Lục Châu cũng len lén thích hắn? Bình thương bọn họ luôn ở cùng một chỗ, cùng chung một gian nhà, Lục Châu hẳn là rất hài lòng!
Mà chính mình thì sao?
Càng nghĩ trong lòng càng thấy khổ tâm, không khỏi vành mắt đỏ lên, nàng sinh ra trong hoàng tộc, từ nhỏ đã được học các loại nghi lễ cung đình, nhưng nàng lại muốn học tập kéo cung bắn tên, học tập võ nghệ, dưới sự giáo dục vô cùng nghiêm khắc, nàng không có loại tính nết nuông chiều điêu ngoa thường thấy tại các thiên kim tiểu thư, thậm chí là rất ngay thẳng, dũng cảm, khiêm tốn.
Thế nhưng từ nhỏ đã được sinh ra trong hoàn cảnh gia đình đặc biệt, nàng không có bằng hữu tri âm, mặc dù có rất nhiều đệ tử gia tộc quyền quý, bản thân cũng rất ưu tú truy cầu nàng, nhưng nàng đều không hề thích bọn họ, thậm chí còn cảm thấy bộ dạng khiêm tốn, hoặc là sắc mặt a dua xu nịnh của bọn họ cực độ đáng ghét. Bọn họ truy cầu này, phần nhiều là do nhìn trúng thân phận của nàng, bối cảnh của nàng, thực sự không có người nào thực tâm, coi nàng như một vị bằng hữu chân chính.
Nhưng mà, nàng tới Lợi Châu những ngày vừa qua, nàng rốt cuộc đã gặp được một người khiến mình hiếu kỳ, khiến nàng cảm thấy vô cùng thần bí. Hắn không để ý tới nàng, đối với nàng cũng rất nhạt, nhưng nàng có thể cảm nhận được rõ ràng hắn coi chính mình như một bằng hữu, một bằng hữu chân chính, dù là đối với vương huynh cũng như vậy, hắn không hề a dua nịnh hót, hoặc là ý đồ dụng tâm kín đáo, hắn chưa bao giờ hỏi về thân phận bối cảnh gia đình, cũng chưa bao giờ chủ động theo hai huynh muội nói chuyện, nhưng hắn thường mang tới sự kinh ngạc và vui vẻ, những ngày đi săn tại núi hoang, là những hàng mà nàng thấy vui vẻ nhất trong đời, cũng là những ngày khó khăn nhất.
Thời gian vừa qua, để nàng cảm nhận được một mặt khác, phía sau tính cách đạm mạc của hắn. Hắn thần bí, lãnh khốc, dũng cảm, cơ trí, cần lao...Thực giống như mọi đức tính ưu tú nhất của nam nhân đều tụ tập trên người hắn, hắn rất mờ ảo, nhưng càng làm cho người khác muốn tiếp cận hắn, nghiên cứu hắn, thậm chí cho tới bây giờ trong lòng nàng vẫn chung quy nghĩ tới hắn, bất tri bất giác thích hắn...
- Muội muội...Muội đang phát ngốc cái gì a?
Đường Linh Vũ hoàn thành đợt huấn luyện chim ưng trở về, thấy Đường Linh Toa và Lục Châu đứng bên ngoài đều đờ ra, khuôn mặt nhỏ nhắn càng hồng hồng, không chú ý tới xung quanh, vì vậy liền hỏi.
Thấy thần sắc buồn bã của muội muội, hốc mắt có chút hồng hồng, sắc mặt Đường Linh Vũ trầm xuống:
- Muội muội, xảy ra chuyện gì rồi, có phải là tên tiểu tử Đồ Thiên Lạc kia ngày hôm nay lại tới dây dưa muội rồi?
- A...
Đường Linh Toa lấy lại tinh thần, nhìn thấy Đường Linh Vũ, nước mắt liền không nhịn được đổ rào rào chảy xuống, nói:
- Ca ca, tiên sinh đã quyết định rồi, ngày mai chúng ta sẽ trở về Kinh!
- Ngài mai?
Thần sắc Đường Linh Vũ cũng chuyển thành kinh ngạc, rồi trầm ngâm hồi lâu:
- Thế nào lại vội vã như vậy, lẽ nào Kinh Thành xảy ra đại sự gì rồi?
Thấy bộ dáng hao tổn tinh thần của muội muội, Đường Linh Vũ không suy nghĩ nhiều chuyện phức tạp, rất khó có được đoạn thời gian vui vẻ tại Lợi Châu này, thực sự không muốn vì chuyện này mà đánh vỡ không khí lên đường:
- Muội muội, hiện tại muội đi tìm hắn đi, phòng chừng chúng ta ngày mai đi sớm, tiên sinh sẽ không cho chúng ta cơ hội nói lời từ biệt với hắn đâu!
...
Võ đường Đồ thị!
Vân Thiên Hà đang trong phòng luyện công, lúc này toàn thân hắn nhễ nhại mồ hôi, mà thần thần sắc trên mặt hắn, có vẻ thống khổ khó nhịn mười phần!
- Hây a...
Sử Trường Đức giống như đã coi hắn giống như là bao cát luyện tập quyền kình, mỗi khi nắm tay tràn ngập sức mạnh nện vào người Vân Thiên Hà, sẽ thấy được thần sắc trên mặt hắn thoáng thả lỏng hơn.
Mặc dù tu luyện Tuyết Ngọc Tam Thức dị thường gian khổ khó khăn, thế nhưng Vân Thiên Hà dứt khoát không buông tha, mỗi khi chuyển sang thức thứ hai Chuyển Thức, toàn thân truyền tới đau nhức, hắn đều phải để Sử Trường Đức dùng quyền đánh vào toàn thân, chỉ có làm như vậy mới để cho hắn cảm thấy dễ dàng hơn một chút.
Mà khi chuyển sang đệ tam thức Lạc Thức, cỗ cảm giác cực dương kia tràn ngập cơ thể, cũng để Sử Trường Đức chuyển quyền thành chưởng, mỗi một chưởng đánh vào thân thể hắn, sau đó tiếp tục xoa xoa, trên người hắn liên tục xuất hiện những dấu vết màu hồng.
Nhưng như vậy, lại làm cho Vân Thiên Hà cảm giác đau đớn giảm đi rất nhiều, cũng có thể làm cho hắn kiên trì hoàn thành một lượt bộ tu luyện Tuyết Ngọc Tam Thức hoàn chỉnh.
Luyện xong một lần, mặc dù khí trời lạnh lẽo, nhưng Vân Thiên Hà thấy chính mình thích ứng với việc toàn thân tê dại đau đớn hơn hôm qua rất nhiều, lúc này toàn thân hắn bị mồ hôi làm ướt đẫm.
Nghỉ ngơi một hồi, chuẩn bị bắt đầu tiến hành đợt tu luyện thứ hai, đúng lúc này cửa phòng luyện công vang lên tiếng gõ, Sử Trường Đức lập tức chạy ra ngoài mở cửa, đã thấy Đường Linh Toa với thần sắc u buồn đứng ngoài cửa, vành mắt còn có chút hồng hồng.
- A Lai, ngươi đi ra ngoài luyện công đi!
Vân Thiên Hà nhìn thấy biểu tình của Đường Linh Toa, lập tức hiểu nàng đơn độc chạy tới tìm mình, phỏng chừng có chuyện gì muốn nói, trước tiên bảo Sử Trường Đức đi ra phòng ngoài luyện công.
Sử Trường Đức gật đầu, để Đường Linh Toa bước vào phòng, sau đó đi ra đóng cửa lại.
Trong nháy mắt khi cửa bị đóng lại, khuôn mặt Đường Linh Toa không khỏi đỏ lên, tim cũng đập nhanh hơn, đây là lần đầu tiên cùng hắn đơn độc ở chung, lập tức nghĩ đến chính mình sắp phải rời đi rồi, trong lòng lại thấy thất lạc.
Vân Thiên Hà thấy Đường Linh Toa đứng ở cửa sững sờ, đi sang bên cạnh rót một chén nước, sau khi uống xong mới mở miệng nói:
- Tìm ta có chuyện gì sao?
- Ta...
Đường Linh Toa suy nghĩ một chút, cắn răng nói:
- Trước đây chúng ta lừa ngươi, ta và ca ca đều họ Đường, chúng ta...
Vân Thiên Hà nghe lời này, chỉ thản nhiên cười nhạt nói:
- Điều này ta đã sớm biết, một vị vương gia, một vị quận chúa sao?
- Ngươi, ngươi thế nào biết?
Đường Linh Toa có chút kinh ngạc, rốt cuộc ngẩng đầu nhìn hắn:
- Lẽ nào vì thân phận của chúng ta, cho nên ngươi mới...
Vân Thiên Hà nói:
- Kỳ thực bình thường các ngươi nói chuyện, có lúc theo thói quen xưng hô sai lầm, lại ở chung với các ngươi một thời gian, ta tự nhiên suy đoán ra được, nhưng ngươi nghĩ, cho dù ta biết thân phận của các ngươi, sẽ không coi huynh muội các ngươi như bằng hữu sao?
Nghe nói như thế, trong lòng Đường Linh Toa có chút ngọt ngào nho nhỏ, nhưng lại suy nghĩ, nàng biết ngày hôm nay không nói thì sau này không còn cơ hội nữa rồi, vì vậy cố lấy dũng khí, ngẩng đầu nhìn hắn nói:
- Ngày mai chúng ta rời khỏi Lợi Châu trở lại Kinh Thành, sau này ngươi sẽ đến tìm ta chứ?
- Đương nhiên, mẫu thân của ta đang ở Kinh Thành, khi ta về thăm người thì sẽ sang thăm các ngươi, chúng ta là bằng hữu!
Vân Thiên Hà thản nhiên trả lời.
Hắn chỉ có thân phận là con vợ kế, nói trắng ra là căn bản không có địa vị gì, nhưng hai vị quận chúa và vương gia này lại không bởi vì thân phận thấp kém của hắn mà có chút coi thường nào, khi ở chung với hắn, không giống như tại Đồ phủ, những đệ tử Đồ thị xung quanh tuy rằng biểu hiện đối với hắn rất khách khí, nhưng chung quy vẫn mang theo ánh mắt hèn mọn nhìn hắn, trong nội tâm bọn họ, vẫn như cũ, vẫn chưa hề thay đổi loại tâm tính hẹn mọn trước đây.
Vì vậy trong lòng Vân Thiên Hà, hai bằng hữu này đáng để tương giao, mặc dù thân phận của bọn họ không bình thường đi chăng nữa, nhưng làm một người hiện tại mà nói, đối với cái gì là hoàng quyền, tự nhiên không tồn tại tâm trạng kính nể quá mức.
Trong lòng Đường Linh Toa vui mừng, nhìn khuôn mặt kiên nghị của hắn, đang có mồ hôi chảy ra, nàng rất muốn lau cho hắn, nhưng thiếu nữ rụt rè, nàng không dám thực hiện, chưa phát giác ra khuôn mặt nở nụ cười đã sớm đỏ bừng.
Lấy khả năng quan sát của Vân Thiên Hà, tự nhiên là nhận ra được tâm tư của thiếu nữ trước mắt này, hiện tại Đường Linh Toa chỉ là một thiếu nữ ngây thơ, qua vài năm, lớn lên thành thục, theo sự trưởng thành từng trải của nàng, thân tại trung tâm cái chảo nhuộm quyền lợi chính trị Đại Đường Quốc, chắc chắn sẽ không còn được đơn thuần, hồn nhiên như vậy nữa!
Chuyện tương lai để tương lai lo nghĩ. Vân Thiên Hà nói:
- Khi nào ngày mai các ngươi lên đường, ta sẽ đi tiễn đưa!
- Không biết, tiên sinh cũng không nói gì!
Trong lòng Đường Linh Toa hơi có chút tiếc nuối, nàng đoán rằng tiên sinh sẽ đưa hai huynh muội rời đi trong bí mật, sẽ không thông báo cho bất cứ người nào.
- A, vậy ngươi trở lại nói cho ca ca ngươi, ngày mai ta sẽ không tự mình đi đưa tiễn, ta sẽ để cho Vân Tường thay ta tiễn các ngươi một đoạn!
Nói xong, Vân Thiên Hà trở lại sân luyện công.
Đường Linh Toa vốn định cùng với hắn nói chuyện ở chung nhiều một chút, nhưng thấy biểu tình nhàn nhạt của hắn, vẫn bình thường như cũ, không có bao nhiêu ý tứ muốn nhiều lời, trong lòng lại có chút khổ tâm, cứ đứng tại chỗ ngóng nhìn hắn bắt đầu luyện công, mồ hôi như mưa.
Trong lòng mâu thuẫn tới cực điểm, nàng nguyên lai huyễn tưởng rất nhiều trường hợp sẽ xảy ra khi đến võ đường, nhưng đều bị biểu tình nhàn nhạt hiện thực này thức tỉnh, huyễn tưởng bị đánh vỡ, nàng cũng không muốn tiếp tục ngây ngốc tại chỗ này nữa.
Thế nhưng, trong lòng không cam, nếu như không nói, hắn làm sao biết được chính mình có tâm ý đối với hắn đây?
Cuối cùng lấy quyết tâm, cắn răng một cái, từ trong lòng lấy ra cây chủy thủy nàng thích nhất, bỗng nhiên xoay người chạy tới trước mặt hắn, đưa bàn tay nhỏ bé kéo cánh tay kiên cường đầy lực lượng, đưa chủy thủ đặt vào lòng bàn tay hắn nói:
- Tặng cho ngươi, đây là tín vật của a!
Lúc này, trái tim của nàng nhanh muốn nhảy ra ngoài, trên mặt giống như lửa đốt đỏ bừng bừng, nhưng nàng vẫn cố lấy dũng khí, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt của hắn, nói:
- Muội thích huynh!
Lúc nói xong, nàng xoay người, liền giống như thiểm điện chạy ra khỏi phòng luyện công.
Vân Thiên Hà đứng yên tại chỗ, nhìn bóng lưng nữ hài ngay thẳng đang rời đi, nghe được lời biểu lộ dũng cảm lớn mật vẫn còn đang vang vọng trong phòng luyện công.
-...Muội thích huynh...Muội thích huynh... Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Bình luận truyện