[Dịch] Vũ Động Thiên Hà
Chương 41 : Lật thuyền trong mương
Người đăng: A_A
.
Thiên Tuyết Ngọc Cơ Thuật là mọt bộ công pháp tu luyện ngoại công cao thâm, so với đại đa số tuyệt học trấn tộc của các thị tộc lớn Đại Đường Quốc còn tinh diệu hơn rất nhiều, cũng toàn diện mười phần.
Hai huynh muội Đường Linh Vũ học nghệ dưới trường Tuyết Ông Tiên Sinh, lẽ ra tư chất của bọn họ cũng không kém, tu luyện loại công pháp này nhiều năm như vậy, trong tình huống bình thường dù tiến cảnh không được lạc quan lắm thì ít nhất cũng có thể tiến vào hàng ngũ Võ Sư rồi.
Thế nhưng đến nay, huynh muội hai người, một người dừng lại tại ngưỡng cửa Võ Sĩ cấp chín đỉnh phong khó có đột phá, một người thì gần đây mới đột phá lên cấp tám, cả hai đều chưa đạt tới cảnh giới Võ Sư.
Từ khi Vân Thiên Hà gõ Đường Linh Vũ một côn, từ hắn lấy được bộ phận tinh diệu nhất trong Thiên Tuyết Ngọc Cơ Thuật, nhưng khi tu luyện xong phần khó khăn nhất Tuyết Ngọc Tam Thức, rốt cuộc hắn cũng đã hiểu rõ vì sao hai huynh muội Đường Linh Vũ vẫn không đột phá thành Võ Sư.
Trước không nói độ khó tu luyện Tuyết Ngọc Tam Thức quá lớn, mà chính là trong quá trình tu luyện phải chịu đựng sự đau đớn vô cùng khủng khiếp, giống như muốn phá nát tim phổi, tuyệt đối không phải là người bình thường có thể chịu đựng được.
Chỉ có cả ý chí mạnh mẽ, lực nhẫn nại cực kỳ kiên định, mới có thể chịu đựng được sự thống khổ đến cực đoan khi tu luyện Tuyết Ngọc Tam Thức mang lại.
Từ khi còn nhỏ, đôi huynh muội Đường Linh Vũ và Đường Linh Toa sinh ra trong hoàng gia, kim chi ngọc diệp, thân phận địa vị tôn quý không gì sánh được, tuy rằng không nói được nuông chiều từ bé, thế nhưng ở trong một hoàn cảnh như vậy, ý chí đương nhiên phải yếu hơn một chút, sao có thể chịu đựng được sự đau đớn do tu luyện Tuyết Ngọc Tam Thức mang lại.
Vân Thiên Hà bắt đầu tu luyện Tuyết Ngọc Tam Thức này, hiện tại đã tràn ngập thể hội!
Chỉ là luyện xong hai ba biến thôi mà làm cho hắn hầu như hư thoát rồi.
Không phải là mệt mỏi bình thường.
Loại cảm giác này giống như là ở trong núi đao biển lửa luyện hóa một ngày một đên mới thoát ra được.
Khi tới chạng vạng, Vân Thiên Hà phải nhờ đến Sử Trường Đức nâng chính mình mới về được Đồ phủ, ngay cả thời gian ăn uống cũng cần nhớ đến Lục Châu bón thức ăn.
Bất quá sau khi ăn cơm xong, để Sử Trường Đức xoa một lần Tuyết Liên Thiên Hương Dịch, đến lúc này loại cảm giác mê mệt tê dại đau đớn khắp cơ thể mới dần dần giảm bớt đi.
Nhưng Vân Thiên Hà biết, khi loại cảm giác mệt mỏi đau đớn này giảm đi, sau đó nghỉ ngơi một đêm thật tốt, ngày hôm sau nhất định sẽ cảm nhận được rõ ràng biên độ đề thăng công lực tăng lên, chỉ cần dùng phương thức tu luyện này, kiên trì đến khi mùa đông trôi đi, hắn tin tưởng tuyêt đối có thể đột phá vách ngăn bình cảnh cuối cùng của cấp Võ Sĩ, tiến vào cảnh giới Võ Sư.
Trong lòng của hắn vẫn nhớ kỹ lời ước định giữa hắn và lão khất cái trong đêm Trung thu trước đó...Đến ngày đầu tiên mùa xuân, gặp lại trên đỉnh núi hoang.
Mà ngay khi Vân Thiên Hà đang ở trong phủ không nghe chuyện bên ngoài, hưởng thụ thành quả tu luyện của chính mình, bên ngoài đã nổi sóng bốn phía, toàn bộ Lợi Châu đã diễn ra một hồi chiến tranh thương nghiệp hừng hực khí thế.
Mà trong trận chiến này ít nhiều có liên quan tới chuyện Vân Thiên Hà và đám người Đường Linh Vũ trên đường trở về giết chết đám dâm tặc, cũng lấy đi toàn bộ tiền tài và đọc qua thư tín, do đó trùng hợp với kế hoạch của Giang Thị. Trong quá trình Giang Ngọc Tề thúc đẩy chiến tranh thương nghiệp, nhân tài xuất hiện lỗ hổng, nhu cầu cấp bách cần có một bộ phận tiến vào mới có thể thực hiện.
Nhưng ngay vào thời khắc mấu chốt này, Vân Thiên Hà trong lúc vô ý đã lấy đi số tiền mà Giang Ngọc Tề cần để bù đắp lỗ hổng, do đó, cuộc chiến tranh thương nghiệp tại Lợi Châu theo bố cục kế hoạch của Giang Ngọc Tề xuất hiện vết đứt gãy trí mạng.
Phản kích của Đồ gia, tại thời khắc này chính thức triển khai.
Trong gia tộc Đồ Thị, một ít đệ tử không có thiên phú học võ, gia tộc sẽ bồi dưỡng bọn họ trở thành nhân tài phương diện kinh doanh, đưa bọn họ vào bộ phận sản nghiệp kinh doanh của Đồ Thị tiến hành lịch lãm.
Mà hai đệ tử Đồ Thị Đồ Chính Long và Đồ Chính Thanh chính là hai người nổi bật trong những nhân tài đông đảo mặt kinh doanh của Đồ Thị, tuy rằng thành tựu võ thuật của bọn họ tối đa chỉ là Võ Sĩ, thế nhưng trên phương diện kinh doanh thương nghiệp, trải qua những năm gần đây bồi dưỡng rèn luyện, tại toàn bộ gia tộc Đồ Thị, không cần nghi ngờ chính là ngôi sao sáng chói, không người nào vì cảnh giới võ đạo của bọn họ quá thấp mà dám xem thường.
Dù sao thì Đồ Thị là một thị tộc từ xa xưa, muốn sinh tồn tại phương Bắc này, cũng cần kinh doanh thương nghiệp duy trì, vì vậy từ xưa tới nay, Đồ Thị đã dần dần coi kinh doanh thương nghiệm và võ đạo giống như là hai cây cột trụ lớn nhất giúp Đồ Thị tồn tại.
Chỉ có trên cơ sở tài lực hùng hậu cường đại mới có thể giúp cho võ đạo phát triển mạnh mẽ, không bị gãy đoạn, chính là bởi vì các tiền bối của Đồ Thị đều hiểu rõ đạo lý này, vì vậy Đồ Thị mới trở thành một trong Tam Tông Tộc tại phương bắc này, đã trải qua hai triều đại thay đổi, nhưng vẫn sừng sững không ngã.
Đồ Chính Long là một nhân tài kinh doanh rất ổn trọng, nhiều năm qua thận trọng từng bước đi, từ khi nhận trách nhiệm quản lý sản nghiệp Đồ Thị, chưa hề nảy sinh sai lầm nào quá lớn, mà Đồ Chính Thanh là người theo hình thức tiến công, dám làm dám mạo hiểm, tại nhiều lĩnh vực đều có thể tới quản lý phát triển cực nhanh, hai người này song kiếm hợp bích, uy lực càng mạnh mẽ hơn nhiều.
Mấy ngày hôm trước, khi Đồ Chính Thanh và Đồ Chính Long đang thương nghị bố trí phương án xử lý thương nghiệp các sản nghiệp phụ cận Lợi Châu bị Giang Thị trắng trợn chiếm đoạt, lúc hai người đều tự về nhà, lại đồng thời nhận được một bức thư tín gửi đến tận nhà không có ký tên.
Lúc đó Đồ Chính Thanh đã hỏi hạ nhân, không ai biết thư được gửi vào lúc nào, là ai đưa tới, cũng không ai chú ý, lúc đó hắn dự định muộn một chút sẽ đọc qua, vì vậy tạm gác lại bức thư, sau đó lại quên mất.
Nhưng khác với Đồ Chính Thanh, Đồ Chính Long là một người rất thận trọng, đêm đó khi hắn trở về nhà, phát hiện bức thư, liền nhanh chóng mở ra xem qua một lượt.
Không nghĩ tới vừa nhìn, Đồ Chính Long liền thất kinh, lúc này đứng ngồi không yên, suốt đem chạy tới nhà Đồ Chính Thanh, cũng nói mọi chuyện trong thư cho Đồ Chính Thanh, Đồ Chính Thanh vừa nghe được việc này, lại đột nhiên nghĩ tới phong thư chưa đọc, vì vậy liền lấy ra xem một chút, phát hiện nội dung trong hai bức thư giống hệt nhau, chỉ có một chi tiết nhỏ là khác nhau.
Cũng không cố suy nghĩ rốt cuộc là người nào gửi tới bức thư quan trọng tới như vậy, đem đó Đồ Chính Thanh và Đồ Chính Long không chợp mắt lấy một giây, liền theo nội dung bức thư, tất nhiên có cả phương pháp phòng ngừa bức thư đánh lạc tầm mắt, cẩn thận bàn luận phương pháp xử lý, mất tròn một đêm, cuối cùng ngày thứ hai cũng nhanh chóng xác định được phương án thực thi.
Chính vào lúc Giang Thị xuất hiện lỗ hổng tài chính đứt gãy, không kịp bù đắp vào lỗ hổng lớn như vậy trong thời gian ngắn, Đồ Chính Long và Đồ Chính Thanh nắm chắc cơ hội, mạnh mẽ xuất kích, vận dụng lực lượng nội tình cường đại của gia tộc Đồ Thị, chỉ dùng thời gian ba ngày, đã hoàn toàn cướp lại được toàn bộ sản nghiệp bị Giang Thị chiếm đoạt trước đó, sau lại rót vào một lượng lớn tài lực nhất cử đánh tan các sản nghiệp liên quan, chỉ có những bộ phận quan trọng mới thu thập vào trong túi.
Chỉ một kích này, làm cho công sức chuẩn bị bao nhiêu năm của Giang Thị mất hết, tổn thất cực kỳ to lớn, tiền mất tật mang, không khác gì một người vô cùng cực khổ làm được bữa ăn ngon, còn chưa kịp thưởng thức thành quả, lại bị người khác nuốt hết vào bụng, cảm giác nghẹn khuất này có thể nghĩ.
Khánh sạn Triêu Nguyên.
Ngay khi Đồ Chính Long và Đồ Chính Kinh đánh môt kích rất đẹp khắc phục khó khăn, cũng cho Giang Thị một kích đau đớn, bắt đầu đoạn thời gian chúc mừng, Giang Nhất Đường và Giang Ngọc Nguyên đồng thời vỗ bàn đứng bật dậy, chiếc bàn gỗ kim tan thành phấn mạt.
Mà Giang Nhất Đường thì dựng đứng tóc lên, tức giận tới sùi bọt mép, nổi giận lôi đình, thực sự muốn giết người.
Chỉ có Giang Ngọc Tề là vẫn lẳng lặng ngồi trên ghế, thần tình thoạt nhìn rất bình tĩnh, thế nhưng trong ánh mắt của hắn lóe lên sự phẫn nộ, còn có cảm thấy nhục nhã, thế nào cũng không thể che giấu được.
Trong nội tâm của hắn, đã sớm phẫn nộ, tự trách, sỉ nhục, rất nhiều tình cảm hỗn loạn đan xen một chút, làm cho hắn vô cùng thống khổ. Một kích của Đồ Thị, trần truồng chính là tát vào mặt hắn một cái nặng nề, lại làm hắn đau đớn tận đáy lòng, thậm chí còn đau đớn xâm nhập vào sâu trong linh hồn của hắn.
Hầu như mọi phương án Giang Thị tấn công vào sản nghiệp kinh tế của Đồ Thị đều do hắn định ra, có thể nói là áo trời không vết thủng, hắn vốn đã sớm nắm chắc mười phần.
Thế nhưng, ngay vào chính lúc này, tình thế đến giai đoạn mấu chốt, bọn họ lại xuất hiện lỗ hổng tài chính, vì vậy hắn liền lập tức truyền tin về nhà, thỉnh cầu Giang gia lão gia tử hỏa tốc phái người mang tới đây một khoản tiền tài bổ sung lỗ hổng.
Nếu như lần này thành công, sẽ tặng cho Đồ Thị trên phương diện thương nghiệp một đả kích nặng nề chưa từng có, thậm chí còn có thể dẫn tới phản ứng dây chuyền không thể gượng dậy nổi.
Nhưng mà...
Trời không thể đoán được mưa gió, hắn không thể ngờ được, Giang lão gia tử để che mắt người nhòm ngó, cư nhiên phái một tên thiếu gia quần áo lụa là tới đây đưa tiền, hơn nữa càng không hề tăng mạnh số cao thủ bảo hộ bên cạnh.
Bất quá tên thiếu gia quần áo lụa là kia vẫn giữ bộ dáng du sơn ngoạn thủy từ Dư Châu chạy tới Lợi Châu như bình thường, dọc theo đường đi cũng không xuất hiện nhầm lẫn gì, có thể nói rất thuận lợi.
Thế nhưng Giang Ngọc Tề trăm triệu lần không ngờ được, ngay hắn tính toán đại khái thời gian Giang Ngọc Tiến tới Lợi Châu, tự mình đúng lúc đi tiếp ứng, thứ chờ đợi hắn, cũng chỉ có mấy cỗ thi thể đã lạnh lẽo mà hắn còn không hề điều tra được bất cứ đầu mối nào.
Từ giờ khắc đầu tiên khi phát hiện ra tiền tài bị lấy mất, Giang Ngọc Tề đã lo lắng thời gian tiếp theo sẽ không còn thuận lợi như vậy nữa, nếu tiếp tục đưa tiền từ Dư Châu tới, thời gian đã không còn kịp rồi.
Vì vậy trong hai ngày vừa rồi hắn đã cố gắng nghĩ cách bổ xung, nhưng vẫn chậm.
Khi hắn biết được Đồ gia lợi dụng lúc bọn họ xuất hiện vết đứt gãy trí mạng thì hắn lập tức nhận định được đại thế đã mất, lần này hắn hao hết tâm tư định ra bố cục, bây giờ triệt để buông xuôi rồi.
Mà theo đó Giang gia đã phải chịu một tổn thất vô cùng to lớn.
Lúc bọn họ dần dần chiếm đoạt những sản nghiệm xung quanh Đồ thị, đã đưa vào số lượng tài chính khổng lồ không dưới hai nghìn vạn lượng bạc, đó cũng là số lượng vốn lưu động gần có thể lấy ra, sau đó tại doanh thu sản nghiệp Dư Châu tiếp tục lấy ra năm trăm vạn lượng tung vào toàn bộ, gia tăng sức mạnh chiếm đoạt đối với sản nghiệp Đồ Thị, đúng vào lúc này lại xuất hiện lỗ hổng một trăm vạn lượng bạc.
Nhưng chính lỗ hổng một trăm vạn lượng bạc này, lại muốn lấy đi mạng của hắn.
Nói cách khác, trong bố cục kế hoạch chiếm đoạt lần này của Giang gia, con số tổn thất lên tới hai nghìn sáu trăm vạn lượng bạc, đó chính là bạc a, tương đương với vốn lưu động, nếu như không có số vốn lưu động này, phần lớn sản nghiệp kinh kinh của Giang gia đều phải đối mặt với nguy cơ không thể nào vận chuyển bình thường được.
Nếu như lúc này có người thừa cơ nhảy vào, vậy thì hậu quả có thể nghĩ...
Nhưng mà, kẻ lấy được một trăm năm mươi vạn lượng bạc, Vân Thiên Hà, ngay tại đêm nay, khi dư âm chiến tranh thương nghiệp Lợi Châu còn chưa hoàn toàn kết thúc, sau khi tu luyện Vô Lượng Tinh Kinh không tới hai canh giờ, thực sự không nhịn được thân thể vô cùng mệt mỏi, nhanh chóng lăn ra giường tiến vào mộng đẹp... Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Bình luận truyện