[Dịch] Vũ Động Thiên Hà
Chương 37 : Sát nhân hãm tỉnh!
Người đăng: A_A
.
Trong hoang dã, trên cỏ, một ngựa, một cung, một thiếu niên.
Nhãn thần đạm mạc, tại lúc giết người, không có bất cứ ba động tâm tình nào, thực giống như chim ưng trên trời cao nhìn con mồi bị săn giết, không hề có chút lòng thương hại nào.
Thứ còn lại, chỉ là thi thể hầu như bị mũi tên nhọn đâm xuyên qua, thi thể đã hoàn toàn mất đi sức sống, còn có ba tên dâm tặc bị mùi vị tử vong bao phủ.
Đối với những tên dâm tặc này, trong mắt vị thiếu niên vừa mới hạ thủ, không cần nghi ngời đã biến thành tử thi.
Rút tên ra, đặt trên dây cung, kéo cung, bắn ra...
Lại một gã đại hán dưới mũi tên nhọn xé nát không gian, không có bất cứ sức phản kháng hay năng lực tránh né nào, mắt mở trừng trừng nhìn mũi tên mang theo khí tức khiến tâm sinh tuyệt vọng, không chút lực lượng chống lại uy lực xuyên thấu, dễ dàng đâm xuyên qua yết hầu chính mình.
Đường Linh Toa đã sớm bị dọa ngây người.
Trên thân thể của nàng thậm chí vẫn còn dính máu tươi từ cánh tay của gã đại hán vừa rồi, chỉ là những thứ này, hiện tại nàng không hề chú ý tới.
Ánh mắt của nàng, vẫn vững vàng nhìn chằm chằm vào thiếu niên đứng trên bãi cỏ cách đó xa xa, liên tục rút tên kéo cung, bắn ra...
Biểu tình coi thường tất cả sinh tử, mọi sinh mệnh giống như con kiến hôi, nhãn thần lãnh tĩnh kia quả thực làm cho nàng sợ hãi, tiễn pháp thành thạo kia làm cho trong lòng phải sợ hãi, sát khí bễ nghễ phóng ra trong nháy mắt kia, không mang theo chút lực lượng trùng kích thị giác nào, nhưng làm cho đáy lòng của nàng kinh ngạc tới thất thần.
Hắn, rốt cuộc là người như thế nào?
Giờ khắc này, nàng cảm giác hắn tựa hồ rất mờ ảo, cách chính mình dường như rất xa xôi.
Vèo...
Lại một tên bắn tới, vị nữ tử phong tao đang muốn chạy trốn lập tức tẽ ngã từ trên ngựa xuống, thậm chí nàng còn chưa kịp phát ra một tiếng kêu thảm, đã bị mũi tên nhọn xuyên qua yết hầu, lấy đi tất cả sinh mệnh lực.
Một kích tất sát!
- A, đừng giết ta, đừng giết ta, cầu ngươi...
Vị thiếu niên rốt cuộc dưới tình thế đồng bọn của mình đã chết hết, chỉ còn lại một thân một mình, bản năng ý thức được sát khí tập trung hết lên người chính mình, sợ hãi không bờ bến nhất thời bao phủ toàn bộ tâm thần của hắn, hai chân hắn run lên bần bật, không thể không chế được tiểu tiện, mềm oặt quỳ xuống cầu xin.
Cầu xin vô hiệu!
Trong mắt thiếu niên sát thủ, đã nhận định hắn là một thi thể không còn sức sống, hoặc là không có tư cách để hưởng thụ sinh mệnh.
Thiếu niên không nói lời nào, động tác thành thạo, lưu loát, rút tên, kéo cung...
- Thiên Hà, dừng tay!
Lúc này, một thanh âm mạnh mẽ từ phía sau truyền tới, lập tức làm cho tâm thần thiếu niên chấn động, nhất thời hồi phục lại tinh thần, bất quá hoàn hồn trong nháy mắt, cánh tay kéo cung căng tròn, không khỏi buông lỏng.
Vèo...
Mũi tên mang theo tiếng xé gió, mang theo khí tức tử vong khiến mọi sinh linh tuyệt vọng, cắt đứt không khí cản trợ, trúng mục tiêu yết hầu của thiếu niên kia, thiếu niên thê lương kêu lên một tiếng tắt nghẹn, đổ ập xuống...
Trên mặt đất, năm thi thể nằm trong vũng máu, máu tươi nhiễm đỏ đất cỏ xung quanh, chỉ còn lại năm thớt ngựa không còn chủ nhân, chúng đứng yên một chỗ, ăn cỏ dại tươi non trước mặt.
Cộp cộp...
Hai con ngựa từ cách đó không xa chạy tới cực nhanh, trên mặt Đường Linh Vũ đã không còn nét mừng rỡ đắc ý vừa mới bắt được chim ưng trước đây nữa, mà hiện tại thần thái nghiêm nghị âm trầm.
Tuyết Ông Tiên Sinh vô cùng bình tĩnh, ánh mắt phức tạp nhìn Vân Thiên Hà đứng yên tại chỗ, mặt không chút biểu tình.
- Ca, tiên sinh, ô ô...
Thấy Đường Linh Vũ và Tuyết Ông Tiên Sinh tới rồi, Đường Linh Toa rốt cuộc hồi phục tinh thần lại, nước mắt không nhịn được rơi xuống thành dòng, thực giống như tiểu hài tử bị ủy khuất rốt cuộc tìm được thân nhân có thể bảo vệ chính mình, lập tức chạy tới, tại thời khắc Đường Linh Vũ xuống ngựa, nhào vào lòng hắn khóc rống lên.
Thấy muội muội bị xé rách quần áo, còn có vết máu tươi trên người, Đường Linh Vũ cả nhận lớn tiếng nói:
- Đám người đáng chết này, Thiên Hà giết thật tốt, bằng không bản vương cũng muốn bầm thây bọn chúng thành vạn đoạn.
Tuyết Ông Tiên Sinh xuống ngựa, quay đầu nhìn Vân Thiên Hà, nghiêm mặt nói:
- Thiên Hà, những tặc tử này đã đền tội xin hàng, không còn phản kháng, vì sao lại mở sát giới, như vậy có hại cho võ đức a!
Vân Thiên Hà nhảy xuống ngựa, buông dây cương, đi về phía mấy thi thể, biểu tình thản nhiên hỏi:
- Cái gì là võ đức?
- Ngươi để tâm tính thị sát như vậy, tương lai làm sao đại thành trong võ đạo?
Sắc mặt Tuyết Ông Tiên Sinh trầm xuống hỏi ngược lại.
Vân Thiên Hà quay đầu trừng mắt liếc nhìn Tuyết Ông Tiên Sinh.
- Đại thành thì thế nào đây? Ngươi võ đạo đại thành, thấy rõ tương lai thân nhân như thế nào sao? Ngươi võ đạo đại thành, thấy rõ nên thương hại thương sinh sao? Ngươi võ đạo đại thành, sống sẽ vui vẻ sao?
Tuyết Ông Tiên Sinh giật mình, không biết nên phản bác như thế nào.
Vân Thiên Hà đi tới bên cạnh mấy cỗ thi thể, nhìn quét mắt một lượt, thản nhiên nói:
- Ta chỉ là một hạt muối trong biển rộng, rất nhỏ bé, ta không có loại tình cảm sâu đậm đạo đức cao thượng như vậy, ta chỉ làm chuyện ta muốn, không hơn!
Vừa nói, hắn khom lưng xuống, tìm kiếm trong người thi thể thiếu niên, hắn tìm được một túi tiền, còn có hơn mười tấm ngân phiếu, mặt khác còn có một phong thư.
- Người này sao lại mang theo nhiều tiền tới như vậy?
Vân Thiên Hà kiểm tra mười lăm tờ ngân phiếu, mỗi một tờ cư nhiên có giá trị mười vạn lượng, tổng cộng có mười lăm tờ, tương đương với một trăm năm mươi vạn lượng.
Hắn vốn dự định thay đổi hiện trường một chút, biến thành mưu tài bảo sát hại tính mệnh, vì vậy chuẩn vị lấy đi tiền của những người này, sau đó lại bố trị lại một chút, thực sự không nghĩ tới sẽ tìm được nhiều tiền tới như vậy.
Trong lòng nghi hoặc, lại liếc mắt nhìn phong thư trong tay, trên phong thư có xi (keo dán thư, thường dùng sáp nến hoặc một số nguyên liệu khác) dán lại, bên ngoài phong bì chỉ viết hai chữ đơn giản: "Đồ" mưu!
Không động tới xi, cẩn thận từ một sườn khác mở phong bì thư, xem qua một lượt nội dung bên trong phong thư, khóe miệng Vân Thiên Hà hơi vểnh lên, lộ ra một tia thần sắc cổ quái, cười lạnh nói:
- Muốn dùng phương thức thủ đoạn quả cầu tuyết thương nghiệp chiếm đoạn sao?
- Thiên Hà, nếu như ngươi đã giết người, sao còn mưu đồ tiền tài!
Tuyết Ông Tiên Sinh nhìn thấy Vân Thiên Hà cầm túi tiền và ngân phiếu trong tay, lại tiếp tục tìm trên người những thi thể còn lại, trong lòng càng nghĩ có chút bất mãn, hắn ký thác kỳ vọng đối với Vân Thiên Hà cực cao, tương lai có thể trao trọng trách, nghĩ không ra hắn lại có cách làm như vậy, thực sự rất thất vọng.
Vân Thiên Hà không để ý tới lời chất vấn của Tuyết Ông Tiên Sinh, cầm bức thư cẩn thận nhét trở lại, tiện tay ném vào trong một vũng máu, để cho sườn phong bì bị ngâm vào máu hơi nát ra, rìa bì thư bị ngăn lại, tự nhiên buông ra, nhìn bề ngoài không thể phát hiện ra được có người xem qua hay chưa.
Xử lý tốt bức thư, Vân Thiên Hà lại lấy ra một tờ ngân phiếu, xé rách một góc bố trí cẩn thận bên dưới ngón tay thiếu niên, lại tiếp tục thay đổi vị trí, thay đổi tư thế của ba tên đại hán, cuối cùng đi tới bên cạnh thi thể nữ nhân phong tao, ngồi xổm xuống, một tay đưa ra xé rách vụn quần áo trên người nữ nhân này.
- Thiên Hà, dừng tay, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?
Thấy Vân Thiên Hà động chạm tới thi thể nữ nhân kia, Tuyết Ông Tiên Sinh rốt cuộc có chút phẫn nộ rồi, lập tức bước lên mấy bước quát bảo ngưng lại.
Vân Thiên Hà không hề để ý với vị Tuyết Ông Tiên Sinh đã có chút tức giận này, người này khi tức giận cố chấp, thế nào mà chỉ số thông minh hạ thấp dưới không rồi, hành động rõ ràng như vậy mà còn không nhìn ra hay sao?
Đường Linh Vũ đứng một bên quan sát một loạt động tác của Vân Thiên Hà, đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra, nói:
- Tiên sinh, Thiên Hà hẳn là đang bố trí lại hiện trường, biến thành cướp tiền sát hại tính mệnh!
- Vì sao muốn làm như vậy, ai nha, hắn...Hắn cư nhiên để nữ nhân kia trần truồng rồi, hắn...
Tâm tình Đường Linh Toa lúc này đã thả lỏng hơn rất nhiều, đột nhiên thấy Vân Thiên Hà xé rách hết quần áo của nữ tử phong tao kia, rất nhanh liền không còn mảnh vải che người nào, mặt đỏ lên, căm tức nhìn Vân Thiên Hà, quay đầu cắn răng nói:
- Vô sỉ!
Hai mắt Đường Linh Vũ càng lúc càng sáng, tiếp tục nói:
- Cướp đoạt tiền tài, cưỡng gian giết người, làm như vậy sẽ làm cho nghe nhìn lẫn lộn, khó có thể suy đoán ra được mục đích cuối cùng của hung phạm là cái gì, cũng rất dễ chuyển suy đoán sang cường đạo thổ phỉ gây nên!
Nghe Đường Linh Vũ phân tích, thần sắc Tuyết Ông Tiên Sinh có chút xấu hổ, rốt cuộc cũng hồi phục lại tinh thần, ánh mắt phức tạp liếc nhìn Vân Thiên Hà, thầm nghĩ:
- Tiểu tử này, quả nhiên làm việc ngoài dự đoán mọi người, lại chu đáo tới như vậy, ngay đến ta cũng bị rối loạn rồi!
Vân Thiên Hà bố trí hiện trường cẩn thận, tìm một ít cành cây tới xóa đi một số vết chân, lại dùng giày của ba hán tử một lần nữa ấn trên mặt đất nhiều lần, chính mình đi tới một số địa phương khác nhau, dùng sức dậm mạch để lại những vết chân nông sâu khác nhau, tiếp tục cẩn thận trở lại trước mặt Vân Bôn, lấy ra cây cung, bắn tới bụng của mấy con ngựa mất chủ, mấy con ngựa chỉ kêu lên một tiếng, mang theo máu tươi điên cuồng chạy trốn, sau đó lại tiếp tục bắn loạn xạ xung quanh năm cỗ thi thể, mãi đến khi dùng hết mũi tên trong ống, lại đến lấy hết mũi tên trong ống của Đường Linh Vũ và những người khác, tiếp tục quan sát tỉ mỉ một lần nữa, bổ xung một ít thiếu sót, thấy không còn quên gì nữa, lúc này mới thôi.
Trở lại trước mặt Vân Bôn, chỉ thấy Đường Linh Vũ tỏa sáng hai mắt nhìn hắn, Đường Linh Toa thì u oán liếc mắt, hừ lạnh một tiếng quay đầu đi, thần sắc Tuyết Ông Tiên Sinh bĩnh tĩnh, hình như không có chuyện gì phát sinh, Vân Thiên Hà nhảy lên ngựa, thản nhiên nói:
- Chúng ta có thể đi đường cái, nghênh ngang trở về thành rồi!
Những người khác đều lên ngựa, Đường Linh Vũ nói:
- Thiên Hà, chúng ta đi đường cái, nếu như bị người thấy, không phải trở thành đối tượng hoài nghi sao?
- Chính là muốn làm cho có người hoài nghi chúng ta, nhưng cuối cùng lại bài trừ chúng ta ra ngoài!
Vân Thiên Hà nói một câu, dẫn đầu cưỡi ngựa rời khỏi.
Đường Linh Vũ tỉ mỉ ngẫm lại, rất nhanh có chút manh mối, quay lại nhìn Đường Linh Toa nói:
- Muội muội, người ta giết người giúp muội thoát thân, muội thế nào không nói lời cảm tạ? Vi huynh nhìn bộ dáng ngay lúc đó của hắn, hình như rất khẩn trương nha!
- A...
Đường Linh Toa vội vàng che kín mặt, nhưng có thể nhìn thấy cái cổ tuyết trắng nhu nộn của nàng đã chuyển thành màu hồng, vung dây cương liền phóng ngựa đi.
Chỉ là trong lòng Đường Linh Vũ vẫn còn có một nghi vấn:
- Hắn làm cách nào phát hiện ra muội muội bị đám dâm tặc này bao vây, đúng lúc tới rồi cứu viện đây? Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Bình luận truyện