[Dịch] Vũ Động Thiên Hà
Chương 35 : Lão khất cái nơi đầu cầu
Người đăng: A_A
.
Lão khát cái cười một tiếng, nhìn Vân Thiên Hà.
- Đúng vậy!
- Có bí tịch gì lấy ra cho ta xem một chút nào!
Trong lòng Vân Thiên Hà cảm thấy cực kỳ hoang đường, loại chuyện máu chó như vậy cũng có thể gặp được, làm sao có loại trùng hợp này đây?
Có cổ quái!
- Rượu của ngươi, có thể để lão phu uống trước mấy ngụm hay không, lão phu rất khát nước!
Lão khất cái trừng mắt nhìn Vân Thiên Hà, chỉ vào vò rượu, hai mắt tỏa sáng.
Vân Thiên Hà cũng lấy bình rượu xuống, trừng mắt liếc nhìn lão khất cái nói:
- Nếu như ngươi không thành thật nói cho ta biết, lời ta vừa nói là ai chỉ cho ngươi, ta tự nhiên sẽ cho ngươi uống rượu, không nên vọng tưởng dùng chút thủ đoạn nho nhỏ ấy lừa bịp bản thiếu gia, nói những lời này, ngươi không phải là người thứ nhất!
Lão khất cái đột nhiên dùng một loại ánh mắt vô cùng kỳ quái nhìn Vân Thiên Hà nửa ngày, lúc này mới nói:
- Lão phu đương nhiên không phải là người thứ nhất, tiểu tử ngươi mới là người thứ nhất, lời này không phải là tiểu tử ngươi nói cho ta biết sao?
- Ta?
Vân Thiên Hà mở to hai mắt nhìn.
Lão khất cái cười cười nói:
- Bất quá lão phu cũng không phải là người già mồm cãi láo, lần trước, trong ngọn núi hoang, lúc tiểu tử ngươi săn chim ưng, không phải dùng những lời này để lừa gạt người khác hay sao, lão phu nghĩ những lời này tương đối thú vị, sau đó thử dùng một chút, quả nhiên có vài tên tiểu tử ngốc bị lão phu lừa đi không ít rượu, xác thực thú vị, ha ha!
- Ngươi, ngươi thế nào biết lời nói của ta...Không phải...Nói nói thật hay giả?
Nội tâm Vân Thiên Hà chấn động, lão nhân này trong núi hoang, hắn và Tuyết Ông Tiên Sinh vì sao không hề phát hiện, lẽ nào...
Lập tức Vân Thiên Hà nghiêm mặt:
- Ngươi một mực theo dõi chúng ta?
Lão khất cái nói:
- Lão phu trôi nổi hậu thể, lưu lạc thiên hạ, ngũ cốc tạp lương, sơn trân hải vị, có thể nói thưởng thức hết thiên hạ mỹ vị, chỉ là lần đó tiểu tử ngươi làm thịt thỏ tinh thú nướng còn có cái gọi là 'muộn nê hoàn', mùi hương kia, chậc chậc...Làm cho con trùng tham ăn trong bụng lão phu cách mười dặm phải mò tới, chỉ tiếc lão phu đã đi chậm một bước, chỉ còn lại mấy chiếc xương mà thôi, không được trực tiếp thưởng thức mùi vị kia...
- Vì vậy ngươi liền đi theo chúng ta lên núi, sau đó cùng trở về thành Lợi Châu?
Vân Thiên Hà nói.
Lão khất cái đáp lời:
- Di, tiểu tử, ngươi thực là thông minh nha, đúng là như vậy!
Nói xong, lão khất cái xoa xoa bàn tay, nhìn vò rượu trong tay vân Thiên Hà, nói tiếp:
- Lúc này, có thể để cho lão phu uống mấy ngụm rượu hay không?
Vân Thiên Hà để vò rượu ra sau lưng, trừng mắt nhìn lão khất cái:
- Ngươi theo dõi ta, có ý đồ gì?
Lão khất cái nói:
- Nếu như ngươi có thể làm cho lão phu ăn thịt thỏ tinh thú nướng kiểu 'muộn nê hoàn' kia, lão phu cũng không ngại theo như lời nói của ngươi trước kia, dùng một bộ công pháp để trao đổi!
Trong lòng Vân Thiên Hà cảm giác có chút phát mộng, đây rốt cuộc là mộng huyễn hay là hiện thực, lẽ nào lần trước nói bậy vài câu, hiện tại muốn chân thực tái diễn một lần hay sao?
- Rượu này, ta còn định mời uống!
Vân Thiên Hà trực tiếp đưa vò rượu qua.
Bất luận là tên khất cái này nói thực hay nói dối, bằng vào kỹ thuật phản theo dõi mình dọc đường khi còn là bộ đội đặc công, còn có vị cao thủ được đánh giá đệ nhất thiên hạ Tuyết Ông Tiên Sinh, cư nhiên không phát hiện ra có người đang theo dõi, hắn nghĩ người này hẳn là một cao nhân lánh đời, về phần vì sao lại làm một tên khất cái, hắn cũng lười truy hỏi nguyên nhân, hay là sau một khắc, người này đã an vị bên trong một toa tửu lâu xa hoa ăn uống rồi.
Đây chính là bách thái nhân sinh!
Lão khất cái tiếp nhận vò rượu, uống một ngụm dài, cảm giác rất sảng khoái, sau đó quay đầu nhìn lại Vân Thiên Hà.
- Tiểu tử, ngươi không sợ lão phu lừa ngươi hay sao?
- Lừa, thì phải làm thế nào đây, duyên bèo nước không tên, vui một mình không bằng vui chung, ngươi có thể sống thản nhiên như vậy, ta thế nào phải theo mặt ngoài, mà không thể sống được càng thêm tiêu sái đây!
Tiếp nhận vò rượu, Vân Thiên Hà mạnh mẽ uống một ngụm rượu lớn, cảm giác uống rất vui sướng, lần thứ hai đưa cho lão khất cái nói:
- Mời!
Lão khất cái tiếp nhận, lại uống một ngụm, lần thứ hai trả lại Vân Thiên Hà.
- Thống khoái!
Vân Thiên Hà uống một ngụm, lau khóe miệng, đưa bình rượu giao cho lão khất cái nói:
- Đáng tiếc ngươi không có một hô lô rượu, bằng không thực đúng là ứng với vị tiền bối cao nhân thần bí như lời ta nói rồi, nếu như tiền bối cũng vì tình mà say, chỉ sợ ta thực muốn chê cười tiền bối một câu, ngươi tự ôm gánh nặng rồi, buông, chính là giải thoát, ha ha!
- Ha ha, làm sao buông, làm sao giải thoát?
Lão khất cái lại uống một ngụm rượu nói.
Vân Thiên Hà không tiếp nhận vò rượu, đột nhiên lớn giọng nói:
- Dùng tương lai thực sự để chứng minh, cuối cùng sẽ phát hiện, có lẽ là chính mình đã sai rồi!
Sau khi nói xong, hắn thấy lão khất cái nao nao, Vân Thiên Hà nhất thời minh bạch vài thứ, xoay người vượt qua cây cầu, chậm rãi nói:
- Tiền bối tỉ mỉ ngẫm lại xem sao, vò rươụ kia người giữ lại, khi tối nay uống một mình, nâng chén ngắm trăng, thử nghĩ lại, nhìn có đúng là chính mình đã sai rồi!
Chờ lão khất cái lấy lại được tinh thần, hắn phát hiện Vân Thiên Hà đã đi được một đoạn thật xa, hắn cũng không đuổi theo, chỉ là dùng một loại ngữ khí thực bình thản nói:
- Tiểu tử, đừng quên làm một bữa ăn ngon cho lão phu, ngày đông giá rét qua đi, sang năm xuân đến, ngày đầu tiên, lão phu chờ ngươi tại đỉnh ngọn núi hoang đó!
Vân Thiên Hà mạnh mẽ dừng lại cước bộ, thanh âm kia cư nhiên lại có thể truyền vào trong tai của hắn rõ ràng tới như vậy, thậm chí còn đang quanh quẩn trong lòng của hắn, công phu truyền âm nhập mật này cần phải có cảnh giới cao thâm như thế nào mới thực hiện được.
Xoay người, nhìn về phía bên kia cầu, không còn thấy thân ảnh lão khất cái kia!
Khi Vân Tường sơ bộ phục tùng, nghỉ ngơi hai ngày, liền thần thái sáng láng, lại khôi phục lại thần tuấn uy vũ trước kia.
Chỉ là mới sơ bộ làm nó thần phục, còn cần phải huấn luyện nó một ít kỹ năng cơ bản, còn có phương pháp gọi trở về khi bay ra, cần phải có thời gian và rất nhiều phương pháp huấn luyện đặc thù kết hợp lại, vì vậy phải tốn khá nhiều tâm tư và thời gian mới làm được.
Trung thu qua đi, bị Đường Linh Vũ cuốn lấy không rời, Vân Thiên Hà đã hứa giúp hắn bắt một con chim ưng khác trước đó, hiện tại bị người này nắm giữ nhược điểm không tha.
Làm người, phải tuân thủ hứa hẹn!
Dưới sự bất đắc dĩ, tìm một ngày cuối thu, khí trời mát mẻ sảng khoái, lần thứ hai cùng hai huynh muội Đường Linh Toa, còn có mấy người Tuyết Ông Tiên sinh, đi về phía ngọn núi hoang ngoài trăm dặm phía bắc thành.
Thời điểm săn bắt Vân Tường trước đó còn nghe được tiếng chim ưng kêu, nói rõ trên núi hoang còn có chim ưng, bất quá vương giả của bầu trời rất thông minh, phương pháp Vân Thiên Hà dùng để bắt chim ưng lần đầu tiên hiển nhiên đã không thể dùng lại được nữa rồi.
Lần này Vân Thiên Hà thay đổi một phương thức khác, khi bắn thương một ít gà rừng và chim bồ câu, tìm được một thân cây, phân biệt chia ra trói lại đám gà rừng và chim bồ câu bên dưới tàng cây, sau đó thỉnh cầu Tuyết Ông Tiên Sinh tiến lên đỉnh núi, bảo trì cầm trường cung trong tay chuẩn bị, dùng tên không mũi mà Vân Thiên Hà tự mình chế tạo ra, hình thức giống như cây búa, phía sau còn có một sợi dây dài nhỏ.
Phương thức bắt chim ưng này có thể thành công hay không, chủ yếu quyết định bởi tiễn pháp của Tuyết Ông Tiên Sinh, còn có năng lực khống chế mũi tên, bất quá để thiên hạ đệ nhất cao thủ làm chuyện này, hơn phân nửa nắm chắc thành công.
Quan trọng nhất là dùng loại phương pháp này có thể giảm bớt rất nhiều thời gian, nếu dùng biện pháp như ban đầu, vận khí không tốt thì sợ là vài ngày cũng không chắc có chim ưng cắn câu.
Tác dụng chủ yếu của gà rừng và chim bồ câu là để thu hút sự chú ý của chim ưng khi kiếm ăn, Vân Thiên Hà không trông cậy vào việc chim ưng sẽ bắt bọn chúng, nhưng chỉ muốn hấp dẫn lực chú ý của nó, sau đó chim ưng nhất định sẽ hạ thấp độ cao, có thể ám chỉ Tuyết Ông Tiên Sinh thực hiện kế hoạch.
Vì vậy bố trí xong xuôi, trên cơ bản Vân Thiên Hà sẽ không còn chuyện gì nữa rồi, hắn liền mang theo Vân Bôn đi bộ dưới chân núi một chút, thuận tiện huấn luyện Vân Tường làm quen với phương pháp phục tùng mệnh lệnh gọi xa, chơi đùa không biết gì nữa.
Khoảng chừng trên dưới một thời thần, Vân Thiên Hà làm một thủ thế ngón tay phải giao nhau, Vân Tường liền kêu lên một tiếng, bay nhanh từ trên không trung lao xuống, thành công đáp lên trên cánh tay của Vân Thiên Hà, Vân Thiên Hà hài lòng vuốt ve nó, thưởng cho nó một khối thịt tươi ngon lành.
Có thể là tiếng kêu của Vân Tường đưa tới sự chú ý của chim ưng khác trong ngọn núi hoang này, khi Vân Thiên Hà chuẩn bị tiến hành đợt huấn luyện thứ hai, giữa sườn núi đột nhiên truyền tới tiếng kêu hưng phấn của Đường Linh Vũ.
- Thiên Hà lão đại, nhanh, có chim ưng bay ra rồi, mau tới nha...
Vân Thiên Hà cũng không lo lắng chuyện con chim ưng kia sẽ nghe được tiếng kêu to của Đường Linh Vũ, đại đa số chim ưng đều có thị lực vô cùng tốt, thế nhưng thính lực lại không hề minh mẫn, khi hắn chạy lên núi, quả nhiên thấy một con chim ưng liên tục bay vòng quanh trên cao, mà Vân Tường vốn đứng yên trên cánh tay của Vân Thiên Hà lúc này có chút kích động, đôi mắt ưng thỉnh thoảng nhìn lên bầu trời cao, đồng thời phát ra tiếng kêu nhẹ vui vẻ.
Biến hóa kỳ quái này, làm cho Vân Thiên Hà ý thức được, sợ rằng Vân Tường và chim ưng trên bầu trời kia là một đôi, vậy thì chim ưng trên bầu trời hẳn là chim đực, tiếng kêu của nó rất dài, tiếng kêu của chim mái nhẹ giòn mà ngắn, dùng cách này có thể phân biệt tương đối dễ dàng.
Có Vân Tường lôi kéo chim ưng đực trên bầu trời, vậy thì sẽ càng đơn giản hơn nhiều, Vân Thiên Hà nhìn thấy độ cao của chim ưng trên bầu trời đã gần ngang hàng với đỉnh núi, liền lập tức kêu to lên trên đỉnh:
- Tuyết tiên sinh, bắn tên!
Xoẹt!
Nghe được tiếng kêu báo hiệu của Vân Thiên Hà, Tuyết Ông Tiên Sinh trên đỉnh núi lập tức kéo tròn cây cung, nhãn thần sắc bén, tập trung vào chim ưng đực trong không trung xa xa, tên không có mũi nhọn lập tức phá không bay đi.
- Tức...
Đầu chim ưng được trên bầu trời không hề dự liệu có người trên đỉnh núi mai phục, khi nó cảnh giác thấy nguy cơ thì mũi tên kia đã bắn vào người nó rồi, sau đó trọng tâm không ổn định, bắt đầu rơi vòng tròn xuống dưới đất, dây thừng cũng bắt đầu vờn quanh một vòng quanh thân thể của nó.
Tuyết Ông Tiên Sinh không để cho chim ưng đực cơ hội giãy dụa, khi nó đang điên cuồng sử dụng mỏ của mình cắt đứt sợi dây thì Tuyết Ông Tiên Sinh nắm lấy đầu bên kia, dùng sức chậm rãi kéo lại, cánh của con chim ưng này đã bị dây quấn chặt, phi hành cũng rất khó khăn, liền nhanh chóng rơi từ trên trời xuống.
Sợ con chim ưng này té xuống đất bị thương, Tuyết Ông Tiên Sinh coi như tiêu tốn không ít công phu, bật người lao xuống sườn núi, thân thể hầu như là vuông góc từ trên núi bay xuống bên dưới, phiêu dật tiêu sái, Vân Thiên Hà nhìn thấy cảnh này, trong lòng cảm thán:
- Cao thủ chính là cao thủ, lợi hại!
Tuyết Ông Tiên Sinh xuất hiện tại sườn núi trước khi chim ưng kịp rơi xuống, hắn nhanh chóng lôi sợi dây trở về, khi chim ưng còn đang tiếp tục rơi, mạnh mẽ kéo ngang, chim ưng mượn lực lướt đi rơi theo chiều dọc, nhẹ nhàng rơi xuống dưới đất, vang lên tiếng phịch nho nhỏ.
Hai huynh muội Đường Linh Vũ và Đường Linh Toa hưng phấn hoa tay múa chân nhảy nhót, chạy vòng quanh chim ưng hoan hô vang dội.
Vân Thiên Hà cũng tương đối hài lòng, đi tới trước mặt trước chim ưng đực nói:
- Hai con chim ưng này vốn là một đôi, vận khí của chúng ta thật tốt!
Tâm tư Đường Linh Toa chuyển động cực nhanh, chặn ngang giành trước đầu chim ưng này, xấu hổ đỏ mặt hét lớn:
- Muội muốn con chim ưng này, không cho ca ca được tranh với muội!
Đường Linh Vũ vừa nghe liền trợn tròn mắt, sắp khóc ra rồi! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Bình luận truyện