[Dịch] Vũ Động Thiên Hà
Chương 34 : Vĩnh An Phường
Người đăng: A_A
.
Trung thu đến, trong các tửu phường lớn tại Lợi Châu, sinh ý náo nhiệt dị thường, không biết lại có bao nhiêu người mượn một ngày hội như thế này để mượn rượu giải sầu.
Vĩnh An Tửu Phường, từng là một trong những tửu phường có danh tiếng lâu đời tại Lợi châu.
Từ thời kỳ tiền triều, tửu phường này đã từng sản xuất qua một loại cống tửu (rượu tiến vua) tên là An Tư, tại phương bắc, thậm chí là toàn thiên hạ tiếng tăm cũng lẫy lừng.
Chỉ là thời tiền triều đã từng huy hoàng, đến khi Đại Đường Quốc đóng đô thiên hạ tới nay, danh tiếng tửu phường này đã không còn được như trước nữa, thậm chí đã từng có người cống hiến ngự tửu cho hoàng đế mà phải chịu tội, phương pháp chế tạo rượu An Tư cũng mất đi truyền thừa, cứ thế sau này Vĩnh An Phường vẫn chưa gượng dậy nổi.
Một chén rượu, tạo nên một gia tộc huy hoàng, nhưng một chén rượu, cũng hủy diệt đi cả một gia tộc.
Vĩnh An Tửu Phường tọa lạc tại một nơi hẻo lánh phía tây thành Lợi Châu, nhiều năm thiếu tu sửa, trong ngõ có rất ít hộ gia đình, tuy rằng tên vẫn là cái tên truyền thừa trước kia, địa phương cũng không thay đổi, nhung người nhưỡng rượu, đã không còn là những người trước kia nữa rồi, bởi vậy sinh ý rất kém.
Cửa tửu phường, có một tiểu hài tử bảy tám tuổi ngồi chơi, ôm cằm, một đôi con ngươi to đen nhánh thỉnh thoảng lại nhìn qua ngõ nhỏ, tựa hồ mang theo sự chờ mong nào đó, mang theo sự trông mong người nhà đoàn tụ.
Lúc này, đầu ngõ đột nhiên có một thân ảnh hơi khom người đi tới, thân ảnh kia đội mũ, làm cho người khác không thể nào nhìn thấy rõ khuôn mặt của hắn, nhưng từ thể hình hơi khom lại của hắn, có thể phán đoán ra được, đây là một vị lão nhân.
Khi tiểu hài tử ngồi bên cánh cửa nhìn thấy thân ảnh còng xuống này, đột nhiên nhãn thần sáng lên, vẻ mặt vô cùng vui mừng, lập tức chạy đi như bay, lao về phía thân ảnh kia hô:
- Gia gia!
Vị lão nhân đội mũ rơm kia ôm lấy tiểu hài đồng, phát ra tiếng cười hài lòng, mở miệng nói:
- Nhạc nhi, có nhớ gia gia hay không?
- Nhớ, phi thường nhớ!
Nhạc nhi ngồi trên vai gia gia nói:
- Gia gia, người vì sao hàng năm chỉ có Trung thu mới về nhà thăm con, còn có mẫu thân và phụ thân, lần này không được khỏe?
Lão nhân lại nói:
- Nhạc nhi, con người mang ơn phải biết báo đáp, cần phải tuân thủ hứa hẹn, gia gia đã đáp ứng con hàng năm đến Trung gia đều trở về, gia gia nhất định sẽ trở về thăm Nhạc nhi!
Nói xong, lão nhân ôm lấy tiểu hài đồng đi vào trong tửu phường.
- Gia gia, trong tửu phường ngày hôm nay có một quái ca ca tới, hắn uống hai vò rượu rồi, còn không say, bây giờ vẫn còn đang uống, rượu của nhà ta người bình thường uống năm sáu bát đã say rồi!
- A, xác thực là chuyện lạ!
Lão nhân đi vào viện tử rơi đầy lá khô trong tửu phường, chỉ thấy cửa lớn trước phòng chính đã mở ra, một vị thiếu niên mười lăm tuổi ngồi cạnh bàn, mỗi lần rót một đợt rượu mới, trước tiên rải xuống đất một chút, môi hơi nhúc nhích, không hề phát sinh ra âm thanh nào, làm cho người khác không biết hắn đang nói cái gì, sau khi nói xong, tiền dốc toàn bộ bát rượu vào trong miệng uống hết một hơi.
Thấy vị thiếu niên này, cước bộ của lão nhân bị kiềm hãm, thấp giọng nói:
- Cư nhiên là hắn!
- Gia gia, quái ca ca kia là ai vậy?
- A, một tửu khách nhớ nhà, lại muốn mượn rượu để tiêu sầu mà thôi!
Lão nhân nói, liền ôm lấy tiểu hài đồng đi vào hậu đường.
Mà lúc này, trong đại sảnh, vị thiếu niên bị tiểu hài tử nói thành quái ca ca, cũng bị lão nhân nói là tửu khách, chính là Vân Thiên Hà.
Lần này đi ra, hắn muốn là dự định mua một ít rượu cực mạnh trở về dùng để luyện công, thế nhưng đi qua rất nhiều tửu phường, rượu mạnh nhất cũng chỉ có hai mươi độ mà thôi, hơn nữa chất rượu rất kém, còn có tạp chất, nhìn cũng không có tâm tình, làm sao có thể uống.
Chạy tới chạy lui, bất tri bất giác chạy tới nơi này, hỏi thăm một tửu phường gần đó, lúc này mới tìm được một tửu phường trước đây đã từng huy hoàng một thời, mà hắn cũng đang muốn mua rượu, nên dự định thử xem.
Bất quá rượu Vĩnh An Tửu Phường này tuy nói là mạnh, thế nhưng cũng chỉ có hai mươi mấy độ, so với các nhà khác cao hơn một chút mà thôi, duy nhất làm cho tâm tình của Vân Thiên Hà thoải mái chính là trong rượu này có rất ít tạp chất, tương đối trong suốt, uống vào tuy rằng hơi nhạt miệng, nhưng chí ít tâm tình sẽ không vì rượu quá kém mà càng thêm tồi tệ hơn.
Lúc uống rượu, nhớ tới những huynh đệ chiến hữu kiếp trước, nhớ tới đủ loại chuyện kiếp trước...Nhớ tới rất nhiều rất nhiều, gặp lúc Trung thu, u sầu trong lòng không người nói hết, hắn liền nổi lên tâm tư "tế rượu", hồi tưởng lại chuyện trước kia...
Nhưng một khi hồi tưởng lại, một bát rượu uống xong, bất tri bất giác uống thêm hai vò rượu, lúc này mới có ba phần men say.
Kỳ thực là rượu không say người, người tự say!
Đi tới một thế giới lạ lẫm, hắn có rất nhiều chuyện bí mật áp chế trong lòng, mà không thể chia sẻ với người nào khác, đây là một loại cảm giác tịch mịch như tuyết.
Thế giới này, con đường của hắn còn rất dài, hiện tại mới chỉ là bắt đầu, có thể uống bát rượu kia vào trong bụng, trong nháy mắt tỏa ra cảm giác nóng bỏng, còn có cảm giác tê dại say say trong nháy mắt, mới làm cho hắn rơi vào trong trạng thái mơ hồ mông lung, hắn không thể phân biệt được chính là Vân Thiên kiếp trước hay là Vân Thiên Hà thế giới này.
Để chính mình được mơ mơ màng màng một lần đi!
Đợi khi vò rượu đã không còn chút gì, Vân Thiên Hà lại muốn gọi thêm một vò, chỉ là khi rót rượu ra bát, một bàn tay thô gầy đột nhiên chặn hắn lại nói:
- Hài tử, uống ít một chút!
Thanh âm này, làm cho Vân Thiên Hà mạnh mẽ từ trong mộng ảo tỉnh lại.
Ngẩng đầu, chỉ thấy một vị lão nhân đội mũ rơm trên đầu, trong ấn lượng mông lung của Vân Thiên Hà, lão nhân này và một lão nhân giữa ấn tượng của hắn trong nháy mắt trùng hợp nhau.
Rốt cuộc, Vân Thiên Hà tựa hồ đã trở về mới hiện thực, kinh ngạc trừng mắt thật to nhìn lão nhân kia nói:
- An bá!
An bá cũng không dự liệu được chính mình đội mũ rơm, vậy mà vẫn bị Vân Thiên Hà nhận ra, có chút kinh ngạc, lập tức thản nhiên tháo mũ rơm xuống, mở miệng nói:
- Hài tử, ngươi thế nào lại chạy tới đây uống rượu?
- Vốn ban đầu ta chỉ muốn mua một ít rượu mạnh, chỉ là hầu như chạy toàn bộ thành Lợi Châu, không hề tìm được một nhà nào làm cho ta thỏa mãn, cuối cùng tìm được nơi này!
Vân Thiên Hà mời An bá ngồi xuống, tiếp tục nói:
- An bá, người cũng đến mua rượu sao?
An bá trả lời:
- Ở đây là nhà của ta!
Điều này làm cho Vân Thiên Hà kinh ngạc rồi:
- An bá, nếu như nơi này là nhà của người, ngươi vì sao lại còn ở trong Đồ phủ, ở nhà, cùng với người nhà, cùng nhau an hưởng quan hệ thân thiết không phải tốt?
Nhãn thần An bá có chút tang thương nói:
- Hài tử, cuộc đời con ngươi, không có chuyện tận thiện tận mỹ, có rất nhiều thứ cần phải dứt bỏ, lại có rất nhiều thứ đáng giá thủ hộ!
- Vì vậy người dứt bỏ thân phân, thủ hộ võ kinh Đồ phủ?
Vân Thiên Hà nói.
An bá càng nghe càng cảm thấy giật mình, bất quá vẫn thản nhiên nói:
- Sai, ta thủ hộ không phải là võ kinh Đồ phủ, mà là ân đức của Đồ thị!
Vân Thiên Hà nhìn quét qua tửu phường này vài lần, thấy có một tiểu hài đồng rất lanh lợi đang chạy ra, cũng chỉ vào hắn nói:
- Ngươi không cần tiếp tục thủ hộ thứ mà trước kia chỉ là ân đức công sức nhấc tay nhấc chân, quãng đời còn lại của người cần thủ hộ, là nó!
An bá theo ngón tay của Vân Thiên Hà nhìn lại, nhìn thấy chính là tôn tử của mình đang chơi đùa vui vẻ, nhãn thần trở nên từ ái, trở nên an tường.
Khi tiểu hài tử kia chạy tới, hiếu kỳ trừng mắt nhìn Vân Thiên Hà nói:
- Quái ca ca, ngươi thế nào mà không uống say nha?
Vân Thiên Hà xoa xoa khuôn mặt béo mập nhỏ bé của nó, cười cười nói:
- Quái ca ca uống không say được, gia gia khó trở về một lần, cần phải bồi gia gia cho thật tốt, quái ca ca phải đi rồi!
Nói xong, Vân Thiên Hà vỗ vỗ cái đầu nhỏ bé của nó, mang theo vò rượu còn lại và một bình nhỏ, móc ra hai ngân bính tử giao cho tiểu hài tử, rồi bước ra khỏi tửu phường.
- Quái ca ca, còn chưa trả lại tiền thừa cho người mà!
Tiểu hài tử nhìn vào hai ngân bính tử, liền đuổi ra cửa.
Vân Thiên Hà quay đầu xua xua tay về phía nó nói:
- Ta cầm một bình men rượu nhỏ nhà các ngươi, không cần phải trả lại tiền thừa, ngươi bảo phụ thân của mình ra ngoài dựng một chiếc biển, hẳn là sinh ý sẽ tốt hơn rất nhiều, rượu thơm, có lúc vẫn sợ ngõ nhỏ quá sâu!
Nói xong, Vân Thiên Hà rất nhanh liền rời khỏi.
Tiểu hài tử trở lại trong sảnh, hướng về An bá nói:
- Gia gia, quái ca ca vì sao lại đề nghị phụ thân dựng một cái biển bên ngoài ngõ nhỏ đây, phụ thân không phải đã từng nói, rượu thơm không sợ ngõ nhỏ sâu hay sao?
An bá có chút suy nghĩ rồi nói:
- Uhm, có lẽ nên dựng một cái biển rồi!
Ra khỏi ngõ nhỏ, Vân Thiên Hà mang theo vò rượu, trong lòng không khỏi nghĩ thầm, mặc dù tửu phường này đã có lịch sử hơn trăm năm, cho dù hiện tại đã không còn phương pháp chế tạo ra loại rượu "cực phẩm" của thế giới này nữa, thế nhưng chỉ dựa vào chiêu bài cửa hiệu trăm năm lịch sử, là hoàn toàn không được, từ trước cửa có thể giăng lưới bắt chim là có thể nhìn ra được.
Chỉ mong An bá sẽ nghe kiến nghị của chính mình, tuy rằng chỉ là một cái biển quảng cáo nho nhỏ, thế nhưng hiệu quả tạo ra trước và sau, có thể nói khác biệt rất rõ ràng.
Từ tửu phường trở về Đồ phủ, phải đi qua một chiếc cầu.
Vân Thiên Hà đi lên chiếc cầu hình vòm, đột nhiên có một lão khất cái ngồi bên cạnh cầu ngăn cản lối đi của Vân Thiên Hà, nói:
- Tiểu huynh đệ, ta xem cốt cách của ngươi thanh kỳ, trong cơ thể...
- Dừng dừng dừng...
Vân Thiên Hà vừa nghe được lời kịch quen thuộc này, mạnh mẽ cắt đứt lời lão khất cái, dùng loại ánh mắt quái gì đánh giá hắn nói:
- Có phải là nói luyện võ kỳ tài trăm năm khó gặp, trách nhiệm cứu vớt thiên hạ thương sinh phải giao cho ta rồi, ngươi có một quyển bí tịch dự định bán cho ta, có đúng hay không? Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Bình luận truyện