[Dịch] Vũ Động Thiên Hà
Chương 31 : Ngao ưng
Người đăng: A_A
.
Kỳ thực lần này Vân Thiên Hà rời khỏi thành săn thú, cũng chỉ ôm thái độ thử xem một chút mà thôi, hắn không hề trông chờ vào chuyện có thể tìm được chim ưng.
Chỉ là không nghĩ tới vận khí của hắn thực sự tốt.
Khi ra khỏi thành đi về phía bắc, lúc hắn để Vân Bôn một mình chơi đùa, chờ đợi Sử Trường Đức, bản thân thì khảo sát hoàn cảnh xung quanh, trong lúc vô ý ngẩng đầu nhìn bầu trời, thấy một con chim ưng nhanh như thiểm điện xẹt qua trên bầu trời, lúc này mới nổi lên ý niệm bắt chim ưng trong đầu.
Sau đó lại gặp phải mấy người Đường Linh Vũ, lúc bọn họ thoải mái săn bắn thì Vân Thiên Hà vẫn một mực âm thầm lưu ý quỹ tích phi hành của con chim ưng trên bầu trời kia.
Cuối cùng phát hiện ra mục đích của nó là một ngọn núi hoang, lúc này Vân Thiên Hà mới phóng tâm làm thức ăn dã ngoại, sau đó thời gian nghỉ ngơi, chính là vì đợi cơ hội tốt nhất để bắt con chim ưng này.
Không nghĩ tới chính là, hắn đã thành công rồi!
Nắm con chim ưng này, mãi cho tới khi hoàng hôn trở về phủ, Vân Thiên Hà hưng phấn tròn một buổi tối, không thể tĩnh tâm lại được, hắn thậm chí lần đầu tiên vì chuyện có được một con chim ưng với thực lực vô cùng cường đại mà bỏ qua không tu luyện Vô Lượng Tinh Kinh.
Kỳ thực không chỉ có Vân Thiên Hà, mà còn có ba người, đôi huynh muội Đường Linh Vũ và Tuyết Ông Tiên, sau khi bọn họ trở về, buổi tối không ngủ ngon được, mỗi người đều có tâm sự của riêng mình.
Đường Linh Vũ cảm giác ngày hôm nay là một ngày vui vẻ nhất trong cuộc đời của mình, một ngày cao hứng nhất, nhất là buổi chiều khi hắn nhìn thấy Vân Thiên Hà bắt được con chim ưng cường đại kia, hắn cũng cầu xin Vân Thiên Hà bắt cho hắn một con, không nghĩ tới Vân Thiên Hà cư nhiên đáp ứng rồi, điều này làm cho hắn hưng phấn mất ngủ cả đêm.
Mà Đường Linh Toa thì khác, nàng xác thực rất vui vẻ vì một ngày chơi đùa hôm nay, thế nhưng điều quan trọng nhất làm cho thiếu nữ này thầm suy nghĩ miên man chính là hình ảnh Vân Thiên Hà mượn thanh trủy thủ của nàng, sao hắn lại biết mình có một thanh trủy thủ, hắn vì sao lại mở miệng hỏi mượn chính mình đây, lẽ nào hắn không biết đó chính là tín vật đính ước mà người ta chuẩn bị tặng cho người trong lòng sao?
Nghĩ tới đây, Đường Linh Toa nằm trong chăn lập tức xấu hổ đỏ bừng mặt, nghĩ thầm, lúc đó vì sao chính mình lại không đưa cho hắn mượn đây? Hay là đưa cho hắn...Uh...Hẳn là cũng không xấu, ai nha, mắc cỡ chết người rồi...
Đêm nay, Đường Linh Toa miên man suy nghĩ cả đêm, cũng mất ngủ...
Tuyết Ông Tiên Sinh càng nghiêm trọng hơn, từ lúc hắn trở về phủ liền lập tức vào trong phòng của mình, sau đó cầm một bức tranh, cứ như vậy đứng ngẩn ngơ ngắm nhìn, nước mắt chảy xuống theo dòng cũng không tự biết...
Bức tranh kia vẽ một vị trung niên nhân phong lưu tuấn nhã, hắn đang làm động tác nâng chén rượu nhìn bầu trời, mà thần tình lại có vẻ ưu thương tới như vậy, hình như mất đi thứ gì đó mình rất thương yêu, mượn rượu tiêu sầu.
Bức tranh này chính bức tranh duy nhất vẽ về phụ thân còn lưu lại từ khi Tuyết Ông Tiên sinh còn nhỏ, sau khi hắn thành niên xuất sư, bắt đầu du lịch khắp thiên hạ, đi tìm kiếm tung tích phụ thân khắp nơi, nhưng thủy chung không hề tìm thấy được.
Hắn là thiên hạ đệ nhất cao thủ, được thế nhân tôn kính, thế nhưng ai biết được nội tâm của ăn chịu áp lực rất sâu, tưởng niệm phụ thân vì mẫu thân qua đời đã chán nản bỏ lại hắn một thân một mình cô linh, một mình một người đối mặt với đoạn thời gian thương tâm và tuyệt vọng của một gia đình tan nát.
Khi hắn thương tâm tuyệt vọng vô lực xuất hiện ý định tự sát, hắn gặp được sư phụ của mình, sư phụ đưa hắn vào trong núi, dạy hắn võ công cao thâm nhất, dạy hắn đạo lý thái độ làm người, dạy hắn làm thế nào buông bỏ đoạn chuyện cũ thương tâm trong lòng kia.
Thế nhưng, hắn không bỏ xuống được, bóng lưng ưu thương kia của phụ thân, thủy chung vững chắc khắc sâu trong lòng hắn, vĩnh viễn không phai mờ!
Hắn rất muốn biết có phải phụ thân vì mẫu thân qua đời mà đi xa, rốt cuộc là vì sao, hắn muốn biết phụ thân của mình rốt cuộc ở nơi nào, còn sống hay đã chết...
Chỉ là hắn du lịch thiên hạ tìm kiếm nhiều năm, cuối cùng nản lòng thoái chí, mới biết được dựa vào lực lượng của chính mình sợ là không thể nào thực hiện được nguyện vọng, sau đó hắn kết bạn với Túc Tĩnh Vương, cũng thành bạn tốt tri giao, hắn theo Túc Tĩnh Vương đánh khắp thiên hạ, Túc Tĩnh Vương cũng vô cùng tín nhiệm hắn, dùng hệ thống tình báo quốc gia dốc sức điều tra tung tích phụ thân hắn.
Thế nhưng, đã nhiều năm trôi qua, hắn thủy chung không nhận được một chút tin tức nào về phụ thân...
Mà ngày hôm nay, hắn cư nhiên từ trong miệng của một thiếu niên nghe được tin tức này, tuy rằng hắn không thể xác định được lão khất cái kia có đúng là vị phụ thân mà hắn muốn tìm hay không, thế nhưng thiếu niên miêu tả lão khất cái cũng vì tình mà đau thương, cũng si tình như mạng, so với ấn tượng của hắn về phụ thân rất giống nhau. Vì vậy, hắn tình nguyện tin tưởng lão khất cái kia chính là phụ thân của chính mình.
Nhưng mà...
Vị thiên hạ đệ nhất cao thủ thương cảm, Tuyết Ông Tiên Sinh, lại không biết rằng, vị thiếu niên kia chỉ là bịa đặt nói dối, đã làm xúc động áp lực, tâm sự nhiều năm qua trong lòng hắn, mang cho hắn ánh sáng hy vọng sau bao nhiêu năm bị mây đen che phủ.
Điều này rốt cuộc là vui, hay buồn?
Sáng sớm, Đường Linh Vũ từ khi trời mới xuất hiện tia sáng đầu tiên đã rời giường rồi.
Hắn kinh ngạc phát hiện ra, chính mình tựa hồ cho tới tận bây giờ vẫn chưa từng rời khỏi giường sớm như vậy, là bởi vì sao đây?
Khẩn cấp mặc xong quần áo, đơn giản rửa mặt một chút, bỏ chạy ra cửa, đi tới gian phòng bên sườn Đông Viện nơi Vân Thiên Hà đang ở.
Tối hôm qua Vân Thiên Hà không tu luyện Vô Lượng Tinh Kinh, tới tận nửa đêm mới dần dần bình ổn lại tâm tình, đột nhiên cảm giác rất buồn ngủ, cũng rất tự trách, vì vậy liền tu luyện một canh giờ, cảm giác tinh thần đã tốt hơn một chút, lúc này mới lăn ra giường ngủ một hồi.
Tia sáng đầu tiên mới ló dạng, mới rời khỏi giường, chợt nghe thấy tiếng Đường Linh Vũ đập cửa bên ngoài.
- Thiên Hà huynh đệ, ngươi đã dạy hay chưa?
Tiếng đập cửa của hắn đã đánh thức Lục Châu tỉnh lại từ trong giấc mộng, khi Lục Châu tỉnh lại đã thấy Vân Thiên Hà, cũng vội vàng cuống quít rời giường, không kịp trang điểm một chút, lập tức bắt đầu giúp hắn chuẩn bị quần áo, múc nước đến giúp hắn rửa mặt, lúc này mới đi ra mở cửa.
Vân Thiên Hà rửa mặt xong, cảm giác tinh thần khoan khoái, Đường Linh Vũ liền xông vào:
- Thiên Hà lão đệ, lúc nào chúng ta đi bắt ưng vậy?
- A, chờ ta thuần phục xong con chim ưng vừa mới bắt đã!
Vân Thiên Hà nhàn nhạt đáp lại một câu, sau đó rời khỏi phòng đi về một gian phòng trống bên cạnh, Đường Linh Vũ vội vàng đuổi kịp.
Mà khi vào trong gian nhà kia, chỉ thấy con chim ưng bị trói chặt vào một cây gậy sắt dài đặt ngang trong không trung, nó không còn hung hãn giống như lúc ban đầu vừa mới bắt trở về, hiện tại có vẻ rất yên tĩnh, nó vẫn đứng thẳng thân thể vô cùng ngạo nghễ, khi nhìn thấy Vân Thiên Hà tới, nó dùng đôi mắt sắc bén kiệt ngạo trừng mắt nhìn Vân Thiên Hà.
Lông trên lưng của con chim ưng này có màu tím và trắng giao nhau, màu lông giữa hai chân lại là tím và xanh, đầu đến cái cổ thuần một màu tuyết trắng, thoạt nhìn tương đối thần tuấn uy vũ, Vân Thiên Hà rất thích nó.
Bất quá, thích thì thích, phải nghĩ biện pháp thuần phục mới được, vì vậy việc Vân Thiên Hà cần phải làm tiếp theo là ngao ưng rồi.
Trước khi ngao ưng, cần phải làm mấy công tác chuẩn bị mới được.
Vân Thiên Hà gọi Lục Châu tới, để nàng cắt thịt tươi từ mấy con thú hoang ngày hôm qua săn về mang tới, con chim ưng này đã chịu đói bụng từ ngày hôm qua rồi, hắn hiện tại muốn thử xem có thể bón thức ăn cho nó hay không.
Bất quá, Vân Thiên Hà không hề hy vọng rằng con chim ưng cao ngạo này mới chỉ bị bỏ đói một ngày một đêm mà đã ăn thịt tươi do hắn mang tới, vì vậy khi hắn cầm miếng thịt bước tới gần, quả nhiên con chim ưng kiệt ngạo này chỉ coi thường quay đầu đi, không thèm liếc mắt nhìn miếng thịt tươi ngon.
Đường Linh Vũ không giải thích được nói:
- Thiên Hà lão đệ, ngươi đang làm cái gì?
- Ngao ưng!
- Cái gì là ngao ưng?
Đường Linh Vũ không giải thích được hỏi.
- Ngao ưng chính là thuần phục nó từ trong tâm tinh đến thân thể, còn có tinh thần, để nó không còn dã tính khó thuần, để nó thần phục dưới ta...
Lúc này, thấy chim ưng bắt đầu dùng cái mỏ sắc bén của mình cắn vào thiết liên (dây xích), muốn cắt đứt thiết liên đang trói chính mình, Vân Thiên Hà nói:
- Thấy không, tuy rằng là một con chim ưng, thế nhưng nó cũng có tôn nghiêm, nó là vương giả trên bầu trời, đây là kiêu ngạo của nó...
Nhìn con chim ưng ngẩng đầu đứng thẳng, Đường Linh Vũ gật đầu, đối với lời nói của Vân Thiên Hà thầm chấp nhận rất sâu.
Nếu muốn ngao ưng, phải nỗ lực thời gian và tinh lực khổng lồ.
Vân Thiên Hà sai Lục Châu đi nói cho các lão giả biết hai ngày tới hắn có việc, tạm thời không đến võ đường, sau đó lại sai Sử Trường Đức chiếu cố Vân Bôn thả trong hậu viên, đừng để Vôn Bôn bị bỏ đói.
Bàn giao tất cả công việc, nhiệm vụ ngao ưng gian khổ coi như chính thức bắt đầu rồi.
Vân Thiên Hà bảo Đường Linh Vũ đứng một bên quan sát học tập phương pháp ngao ưng, nhưng không được quấy rầy hắn, cầm lấy thịt tươi bắt đầu dụ dỗ chim ưng.
Đầu chim ưng này đã sắp thành niên, nghị lực tương đối mạnh mẽ, hơn nữa năng lực nhẫn nại cũng cực cao, vốn ban đầu Vân Thiên Hà định bỏ đói năm đến ba ngày, nhưng ngẫm lại phương pháp ngao ưng đó không hoàn thiện, vì vậy chỉ bỏ đói nó một ngày một đêm liền bắt đầu, hắn tin tưởng bằng vào nghị lực của chính mình, tuyệt đối có thể phục tùng được đầu chim ưng kiệt ngạo này.
Ngày đầu tiên, chim ưng một điểm cũng không chú ý tới Vân Thiên Hà, đối diện với Vân Thiên Hà, trong mắt mang theo vẻ hèn mọn coi thường, vẫn cái đầu cao ngạo như trước, vẫn ngẩng đầu đứng thẳng...
Sáng sớm hôm sau, Đường Linh Vũ lại tới quan sát học tập, phát hiện ra con mắt Vân Thiên Hà không hề nháy, đối diện nhìn thẳng vào đầu chim ưng kia, ngay cả Đường Linh Toa cũng chạy tới quan sát, bất quá nàng vốn tới để nhìn Vân Thiên Hà.
Rất lâu sau, trong đôi mắt chim ưng vẫn tràn ngập vẻ coi thường, nhưng hiện tại đã giảm đi khá nhiều!
Ngày thứ ba, Đường Linh Vũ không hề tới, hắn biết Vân Thiên Hà khẳng định vẫn đang đối diện với chim ưng, bất quá Đường Linh Toa lại chạy tới, nàng thấy Lục Châu cầm thức ăn và nước bón cho Vân Thiên Hà, trong lòng có chút chua chua.
Bất quá nhìn thấy nhãn thần của Vân Thiên Hà thủy chung không hề rời khỏi đầu chim ưng kia, lúc này mới thoáng an tâm, chạy tới tiếp nhận thức ăn trên tay Lục Châu bón cho hắn ăn, không nghĩ tới hắn cư nhiên rất thuận theo nàng, nàng đưa thức ăn tới hắn liền mở miệng ra, trong lòng Đường Linh Toa có chút ngọt ngào, sau đó ngày ba bữa đều đặn tới bón cho hắn ăn, thậm chí không có thỉnh thoảng còn cầm đồ ăn vặt tới ăn cùng Vân Thiên Hà.
Trong lòng Vân Thiên Hà thầm buồn bực, ngươi đang cho heo ăn a... Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Bình luận truyện