[Dịch] Vũ Động Thiên Hà

Chương 28 : Thu liệp

Người đăng: A_A

.
Vân Thiên Hà đi qua cửa chính Đồ phủ, trực tiếp đi tới chuồng ngựa. Quản lý chuồng ngựa nhìn thấy Vân Thiên Hà đến dẫn ngựa, thái độ vô cùng khách khí, nhưng lại luôn miệng kể khổ, hắn nói Vân Bôn trong chuồng ngựa luôn luôn cáu kỉnh, thích lồng lộn phá hủy không ít hàng rào, cho dù là những hạ nhân thiện nghệ nhất cũng không dám tiếp cận, hơi chút sơ suất liền có thể bị thương. Nghe xong quản sự kể một đống nỗi khổ, Vân Thiên Hà chỉ cười nhạt, lấy ra một ngân bính tử đưa cho hắn, dặn hắn đến hậu viên (vườn sau) thu thập bố trí một chút, từ này Vân Bôn sẽ không nhốt tại chồng ngựa nữa, lúc này quản sự mới thôi luôn miệng tố khổ. Lại hỏi quản sự mượn thêm một con ngựa, sau đó Vân Thiên Hà đi tới chuồng nhốt Vân Bôn. Chỉ là còn chưa tới nơi thì đã nghe thấy trong chuồng ngựa truyền tới tiếng hí vui vẻ của Vân Bôn, hình như nó đã cảm ứng được chủ nhân tới, có vẻ vô cùng hưng phấn. Vân Thiên Hà mở cửa chuồng ngựa, chỉ thấy rắc một tiếng, Vân Bôn đã dùng bạo lực phá hỏng hàng rào, lập tức chạy như bay tới trước mặt Vân Thiên Hà, dùng đầu cọ cọ vào thân thể hắn. Khi vuốt ve Vân Bôn, một gã sai vặt tới xếp yên cương, nhưng chỉ dám ẩn núp xa xa, không dám tới gần Vân Bôn, mãi đến khi Vân Thiên Hà gật đầu ra hiệu thì gã sai vặt này mới đánh bạo đi tới, cẩn thận đặt cương ngựa lên, hiện tại Vân Bôn không hề phát sinh tình huống không tốt nào. Chuẩn bị yên cương hoàn tất, lúc này Sử Trường Đức đã ôm một bao quần áo tới, Vân Thiên Hà bảo hắn tới lĩnh một con ngựa không đặt tên, rồi dắt theo ngựa rời khỏi chuồng đi tới phòng binh khí cách đó không xa. Ngựa, xe và binh khí trong Đồ phủ đều quản lý thống nhất, Vân Thiên Hà muốn đến phòng binh khí lấy hai cây cung, nhưng làm vậy cần phải đăng ký, mà bình thường muốn có tên để săn thú thì cần phải có tiền, mà số tiền này sẽ khấu trừ vào số tiền được phát hàng tháng. Vân Thiên Hà nghĩ chính mình cần một ống tên là đủ rồi, bất quá có Sử Trường Đức cùng đi, liền lấy hai ống tên, phân biệt xắp xếp cẩn thận vào yên cương, tất cả chuẩn bị hoàn tất, lúc này chủ tớ hai người mới từ cửa hông rời khỏi phủ. Hiện tại đã đến mùa thu, là thời điểm con mồi béo mập nhất, mà cũng là thời điểm người đi săn nhiều nhất. Ngoài thành phía bắc Lợi Châu, ngoại trừ đường cái, còn có rất nhiều con đường nhỏ nối thông với thôn trấn phụ cận, mà những địa phương hẻo lánh như núi sâu rừng rậm hoang vu dã ngoại đều có đường nhỏ, số địa phương có thể lựa chọn tương đối nhiều. Vân Thiên Hà và Sử Trường Đức song song cưỡi tuấn mã chạy về phía bắc thành, hắn nhìn về phía xa nhìn hồi lâu, tỉ mỉ nhận định phương hướng và mật độ móng ngựa trên đường, cuối cùng lựa chọn một con đường có mật độ móng ngựa tương đối thưa thớt, rồi giục ngựa phóng đi như bay. Tốc bộ của Vân Bôn cực nhanh, Vân Thiên Hà mười phần hưởng thụ thời điểm phóng ngự đuổi theo làn gió, tóc thổi tung bay, làm cho máu trong người như sôi trào, vô cùng vui vẻ hưng phấn, chỉ là khi dãn khoảng cách với Sử Trường Đức quá xa lại sợ hắn bị mất dấu, vì vậy mỗi một đoạn thời gian nhất định Vân Thiên Hà sẽ dừng ngựa lại, thả dây cương, để cho Vân Bôn thoải mái chơi đùa một mình, hắn đứng một bên chờ đợi Sử Trường Đức, thuận tiện quan sát địa hình xung quanh một chút. Đã tới vùng ngoại ô hoang dã, nhưng những bụi cỏ có con mồi thường lui tới xung quanh có thể nhìn thấy khá nhiều móng ngựa và cả mũi tên gãy, nói rõ cũng có người đi theo phương hướng này săn thú. Vân Thiên Hà chờ đợi một hồi, khi quen thuộc với hoàn cảnh xung quanh, mới nhìn thấy Sử Trường Đức đầy mồ hôi chạy tới gần, hắn cũng không nóng lòng tiếp tục đi về phía trước, để cho Sử Trường Đức và ngựa nghỉ ngơi một hồi. Ăn chút lương khô, uống vài ngụm nước, Vân Thiên Hà huýt một tiếng sáo dài, không bao lâu sau, đã thấy Vân Bôn từ một phía chạy trở về tới tốc độ cực nhanh, chỉ là trên cổ của Vân Bôn hiện tại xuất hiện một đoạn dây thừng bị cắn đứt, Vân Thiên Hà nhíu mày. Vôn Bôn là một danh mã, không ai cưỡi, lại xuất hiện trong vùng hoang dã, hầu hết thợ săn nhìn thấy đều coi như một con ngựa hoang, khi Vân Thiên Hà thả Vân Bôn tự do chơi đùa, thực sự đã quên đi mất vấn đề rất quan trọng này. Lúc này, một loạt tiếng vó ngựa tiếp cận, chỉ nghe một thiếu niên hét lớn: - Mau đuổi theo, đừng làm cho thớt ngựa hoang kia chạy mất, đó chính là loại Truy Vân Mã trân quý nhất nha, nghĩ không ra Lợi Châu này cũng có Truy Vân Mã xuất hiện, thực sự là kỳ quái! - Nha, mau nhìn, con ngựa kia không chạy, đang đứng chỗ đó... Lúc này, một thanh âm thiếu nữ mang theo vẻ hưng phấn hô: - Giá! Tiếng vó ngựa dần dần tiếp cận, Vân Thiên Hà ngẩng đầu nhìn về phía tiếng vó ngựa truyền tới, chỉ thấy có năm người đang cưỡi ngựa, hiện tại phi nước đại tới đây, chờ khi đám người đó đến gần một chút, hắn mới nhìn thấy rõ hình dáng, cũng đành cười khổ một tiếng. Thực đúng là oan gia ngõ hẹp, lại đụng phải mấy người này. Đợi khi đội ngũ cưỡi ngựa chạy tới, mấy người đó hiển nhiên cũng nhìn thấy Vân Thiên Hà, đều có chút giật mình, mà thiếu nữ lại hoan hô một tiếng nói: - Mau nhìn, cư nhiên là cái tên kia... Năm người này, chính là Tuyết Ông Tiên Sinh, Đường Linh Vũ và Đường Linh Toa, còn có hai người thị vệ thiếp thân. Đường Linh Vũ nhìn thấy Vân Thiên Hà, cúi người sát lưng ngựa, thúc tuấn mỹ chạy nhanh hơn, nhìn thấy thất Truy Vân Mã chính mình truy đuổi đứng bên cạnh Vân Thiên Hà, đang vô cùng thân thiết với hắn, kinh ngạc nói: - Di, Thiên Hà huynh đệ, thớt Truy Vân Mã này là của ngươi sao? Chúng ta còn tưởng là một con ngựa hoang chứ? Lúc này, Đường Linh Toa và Tuyết Ông Tiên Sinh cùng hai thị vệ khác đã cưỡi ngựa đuổi tới, đều xuống ngựa nắm dây cương, bước tới gần, Đường Linh Toa trừng con ngươi, sóng mắt lưu chuyển. - Thiên Hà ca ca, các ngươi cũng ra ngoài săn thú sao? Vân Thiên Hà liếc mắt nhìn Đường Linh Toa, thấy nàng đã thay đổi y phục nữ hài, buộc tóc hai bên, phối hợp với bộ quần áo bó sát người, bên lưng còn đeo một cây cung, cộng với khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, đôi con ngươi sáng ngời thu hút, mang theo một cỗ anh khí hiên ngang, lại có vẻ tiểu man khả ái, tạo ra cho người khác một loại cảm thụ rất khác biệt. Quả nhiên là một mỹ nhân bại hoại, vô luận là đổi trang phục gì đi nữa cũng không thể nào che lấp được sự mỹ lệ của nàng, hơn nữa thay đổi khí chất trước kia, không khỏi làm cho trước mắt sáng ngời. Vân Thiên Hà chỉ là hơi quan sát nàng vài lần, trong ánh mắt không hề xuất hiện gợn sóng gì, chỉ thản nhiên đáp: - Chỉ có thể nói là trùng hợp, nếu không phải ta thả Vân Bôn ra, để nó một mình chơi đùa nơi hoang dã, phỏng chừng không thể nào gặp được mấy người! Sóng mắt Đường Linh Toa lại chuyển động, liếc nhìn hắn, cắn đôi hàm răng trắng noãn. Đương Linh Vũ kinh ngạc nói: - Thiên Hà huynh đệ, hiện tại có rất nhiều người săn thú, ngươi để Truy Vân Mã một mình ra ngoài, nếu như bị người xấu bắt đi, vậy thì cái được không bù nổi cái mất rồi! - A, vậy không phải vừa rồi ngươi hô muốn bắt nó hay sao? Vân Thiên Hà nói. - Ách... Đường Linh Vũ nghe câu này, lập tức dừng lại, thần sắc có chút đỏ lên, xấu hổ nói: - Này, tại nơi hoang dã nhìn thấy một thớt Truy Vân Mã thượng đẳng, người nào cũng sẽ sinh ra loại tâm tư này, xin Thiên Hà huynh đệ thứ lỗi! Đường Linh Toa nhìn thấy ca ca của mình luôn chịu thiệt trước mặt Vân Thiên Hà, trừng mắt nhìn người khác gặp tai họa, tựa hồ giống như rất hết giận, cười nói: - Tiên sinh đã sớm nói qua, Truy Vân Mã nếu như không có chủ nhân thì sẽ không thể xuất hiện tại nơi này, nhưng ca không chịu nghe, hiện tại trợn tròn mắt sao, hi hi! Đường Linh Vũ oán hận trừng mắt liếc nhìn muội muội, khuôn mặt nhỏ nhắn càng đỏ hơn. - Người không biết không có tội, kỳ thực chuyện này là sơ sẩy của ta, ngươi cũng không cần phải để trong lòng! Vân Thiên Hà nhìn thấy thần sắc mất tự nhiên của Đường Linh Vũ, liền cho hắn một bậc thang để hạ xuống, sau đó dắt dây cương tới một bên, cầm lấy số cỏ đã lấy sẵn cho Vân Bôn ăn, trong đống cỏ này có dược thảo công hiệu lưu thông máu và an thần, hiện tại Vân Bôn mới chỉ là ngựa con, thỉnh thoảng ăn thứ này sẽ tốt cho phát triển. Sử Trường Đức nhìn thấy Vân Thiên Hà lấy cỏ cho ngựa ăn, đang muốn nhắc nhở cái gì, Vân Thiên Hà nhìn hắn một cái, cười nói. - Vừa rồi Vân Bôn bị kinh hãi, hơn nữa loại dược thảo này chỉ thỉnh thoảng mới ăn, trong lòng của ta hiểu rõ mà! Nghe lời này, Sử Trường Đức nghĩ chính mình đã lo lắng nhiều rồi, lập tức gật đầu tới thu thập mọi thứ lên cương ngựa. Tuyết Ông Tiên Sinh dắt một con ngựa trắng đi tới, nhìn Vân Thiên Hà nói: - Thiên Hà tiểu hữu đã có hứng thú săn bắn, vậy thì hãy đi cùng với chúng ta, núi này thường có tinh thú lui tới, nên cẩn thận một chút tốt hơn! - Tinh thú? Vân Thiên Hà có chút hiếu kỳ hỏi: - Tiền bối, tinh thú là gì? Tuyết Ông Tiên Sinh nhìn thấy Vân Thiên Hà nổi hứng thú, cười cười, vừa đi vừa giới thiệu. - Kỳ thực tinh thú có hình dạng tương đối giống với đại đa số hoang cầm dã thú, chỉ là tinh thú đó đều sống qua thọ mệnh rất dài, đã mở được chút linh trí, còn hung hãn hơn so với võ giả bình thường, mà những tinh thú càng sống lâu càng dễ kết xuất một loại tinh nguyên đan trong cơ thể, có tác dụng phụ trợ tu luyện cực tốt đối với võ giả, mà máu thịt cũng vô cùng bổ dưỡng, chỉ là tinh thú cường hãn không gì sánh được, cho dù là cao thủ cấp Võ Sư cũng chưa chắc đã là đối thủ, thông thường chỉ có từ Tiên Thiên Võ Sư trở nên mới nắm chắc giết chết được tinh thú, thu hoạch tinh nguyên đan, tất nhiên vẫn có những tinh thú cường đại tới biến thái, dù Đại Tông Sư cũng chưa chắc thắng nổi, vì vậy tại một ít núi rừng hoang dã, xác suất tinh thú xuất hiện tương đối lớn! - Nếu như tinh thú có tinh nguyên đan, có tác dụng phụ trợ tu luyện cực cao, sợ rằng đã từng giết chết không ít con người, chỗ này tuy rằng hoang vắng hẻo lánh, thế nhưng tiền bối làm sao xác định được thường có tinh thú xuất hiện? Vân Thiên Hà hỏi. Tuyết Ông Tiên Sinh cười nói: - Tinh thú không giống khác gì nhiều so với dã thú thông thường, nếu không cẩn thận sợ là không nhận ra được, huống chi bọn chúng cực kỳ hung hãn, mà người muốn săn giết có thực lực không mạnh, cần phải trả một cái giá tương đối lớn mới bắt được một con, bất quá phân rõ có thường xuất hiện tinh thú hay không, còn có một biện pháp khá đơn giản mà hữu hiệu, dược thảo mà tiểu hữu vừa cho ngựa ăn, chính là loại thực vật cấp thấp mà tinh thú rất ưa thích, hơn nữa ta nhìn thấy trên đó có một ít vết tích gặm nhấm qua, bởi vậy có thể khẳng định nơi này thường xuất hiện tinh thú! Nghe có vẻ giống như một ngành học về động vật học, Vân Thiên Hà có thể hiểu rõ cơ bản, bất quá không quá hưng thú muốn theo đuổi những loại chuyện như thế này, hiểu được tinh thú như thế nào là được rồi, hắn căn bản không có dự định đi săn giết linh thú. Lúc này, đột nhiên Tuyết Ông Tiên Sinh lấy cung tên ra, tốc độ thủ pháp nhanh tới giật mình, mà cây cự cung trong tay thoạt nhìn rất kỳ quái, mặt trên có đủ chín mũi tên sắc nhọn, lôi một cái liền căng tròn, sau đó buông ra. Băng... Thanh âm chấn động của dây cung khá lớn, mà chín mũi tên sắc nhọn mang theo tiếng xé gió, giống như lưu tinh thiểm điện, bay về phía một mảnh bụi cỏ khá cao cách đó khoảng bảy tám trăm bước. - Cửu tiễn liên châu! Vân Thiên Hà thầm hít một ngụm lương khí, mở to hai mắt nhìn về phía bụi cỏ cách đó xa xa, trong đó có hơn mười con thỏ vừa lớn vừa béo chạy ra, bị chín mũi tên này phân biệt ghim vào thân thể. Cao thủ, quả nhiên là cao thủ! Chỉ nhìn thành quả săn thú này đã biết là cao thủ, chỉ một lần xuất thủ, liền thu được kết quả kinh người. Tuyết Ông Tiên Sinh thu cung lại, hơi phất tay, lúc này hai gã thị vệ liền chạy đi mang theo đám thỏ rừng vừa bị bắn chết trở về. Vân Thiên Hà chú ý tới, trong đó có một con màu lông tương đối nhạt, trên người có ba mũi tên cắm vào hầu như cùng một vị trí, những con còn lại phân biệt cắm sâu hoặc hai mũi tên hoặc ba mũi. Chờ thị vệ mang con mồi trở về, Tuyết Ông Tiên Sinh chỉ vào một con thỏ bị cắm ba mũi tên trên người, màu lông hơi nhạt, hiện tại vẫn còn chưa chết hẳn, cười nói: - Con thỏ rừng này, chính là tinh thú cấp thấp! Quai hàm của Vân Thiên Hà muốn trễ xuống rồi! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang