[Dịch] Vũ Động Thiên Hà

Chương 26 : Lòng hiếu kỳ

Người đăng: A_A

.
Đường Linh Vũ ngẩn ngơ, lại há to miệng, nhưng không nói ra được lời nào. Còn Đường Linh Toa bên trong đình viện gần đó, dùng vẻ mặt cười cười xấu xa nói: - Đáng đời, cứu người không được lại để người ta cứu mình, còn bị người ta ném lên bờ, hì hì, thực mất mặt nha! Đường Linh Vũ nghe được muội muội của mình đứng một bên cười trên nỗi đau của người khác, khuôn mặt nho nhỏ đỏ lên, cũng không còn hứng thú nghịch nước gì nữa, hắn có thể luyện công trong nước, còn có thể duy trì lâu như vậy, ta cũng có thể! Nghĩ đến đây, Đường Linh Vũ hít sâu, lần thứ hai nhảy vào trong hồ lặn xuống dưới. Chỉ là duy trì được trong thời gian không tới một nén hương, rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa, Đường Linh Vũ nhìn thoáng qua cái bóng gần đó, liền nhanh chóng trồi lên trên mặt nước, từng ngụm từng ngụm hít thở dồn dập. Lúc này Tuyết Ông Tiên Sinh đi tới bên hồ, thấy vẻ mặt Đường Linh vũ uể oải, mỉm cười nói: - Linh Vũ, hiện tại biết ngươi và hắn khác nhau chỗ nào rồi đúng không, vừa rồi bảo ngươi quan sát, ngươi không tỉ mỉ, hiện tại tự thể nghiệm một lần, ngươi hẳn là đã minh bạch rồi chứ? Đường Linh Vũ lên trên bờ, mặc lại quần áo nói: - Gia hỏa kia chính là một quái vật! Chỉ là mới mặc hơn phân nửa, liền xoay người nhìn Tuyết Ông Tiên Sinh nói: - Thế nhưng tiên sinh, vì sao hắn cũng tu luyện Ngư Thị Luyện Phu Thuật mà lại có thể duy trì trong nước nửa canh giờ, còn ta thì không được, ngay cả một nén hương cũng không kiên trì được. Tuyết Ông Tiên Sinh nhìn thoáng qua hồ nước, trong mắt hiện lên tinh quang nói: - Tu vi võ đạo của hắn còn chưa tới cảnh giới luyện tạng Tiên Sinh Võ Sư, mà có thể duy trì trong nước lâu như vậy, vậy thì chỉ có một nguyên nhân, đó chính là hắn luyện một loại công pháp rất đặc biệt, thuộc về Quy Tức Thuật cao thâm tinh diệu! - Quy Tức Thuật? Đường Linh Vũ rất hiếu kỳ hỏi: - Tiên sinh, ta cũng muốn học loại công pháp này, ngươi có thể dạy ta hay không? - Khụ khụ, cái này... Tuyết Ông Tiên Sinh nghe nói, thần sắc có chút xấu hổ. - Ta không biết loại Quy Tức Thuật này! Nói xong, Tuyết Ông Tiên Sinh mang theo thần sắc trầm tư, thầm nghĩ. - Thiếu niên này làm cho ta càng lúc càng hiếu kỳ rồi, trên người của hắn rốt cuộc là cất dấu bí mật gì đây? Đang trầm tư suy nghĩ... Lúc này, trong hồ nước giống như muốn bạo phát thủy lôi, một cỗ nước xoáy mắt đầu trào lên khỏi mặt nước. Ngay sau đó, cỗ nước xoáy trào lên khỏi mặt nước biến hóa thành một cột nước vọt thẳng lên trời, theo cột nước có một thân ảnh phảng phất như giao long xuất thủ, Đường Linh Vũ trên bờ nhìn thấy ước ao không thôi, nói: - Tiên sinh, tu luyện Ngư Thị Luyện Thể Thuật nguyên lai có thể làm như vậy, cực lợi hại nha, trước đây thế nào mà ta không cảm thấy? Tuyết Ông Tiên Sinh không đồng ý nói: - Tiểu tử, ngươi tu luyện chính là Thiên Tuyết Ngọc Cơ Thuật không hề có chỗ thiếu hụt, coi như là công pháp võ học cơ sở đỉnh cao nhất toàn thiên hạ, cơ nhục da màng toàn thân của ngươi đã luyện hết rồi, mà "Ngư Thị Luyện Thể Thuật", hoặc là Đồ Thị Tinh Ý Quyền không có được hiệu quả hoàn thiện tới như vậy, ngươi còn không biết đủ! Trong nháy mắt khi Vân Thiên Hà vọt lên khỏi mặt hồ, nghe được lời nói của Tuyết Ông Tiên Sinh về Thiên Tuyết Ngọc Cơ Thuật, thần sắc có chút biến đổi, một tiếng trống làm tinh thần thêm hăng hái, dưới tình huống cơ da màng rung động mãnh liệt, lần thứ hai hoàn toàn một bộ tu luyện hoàn thiện Dẫn Lưu Tráng Cơ Pháp. Khi cảm giác giống như vậy kéo tới lần thứ hai, thu công lại, nhìn sắc trời một chút, cũng sắp tới thời gian chính ngọ rồi, hắn cũng không tu luyện nữa, lên trên bờ mặc y phục vào, hướng về phía một gian nhà cách đó không xa hô lên: - A Lai, chúng ta về thôi! Sử Trường Đức vội vã từ trong phòng chạy ra ngoài, đầu tiên kinh ngạc quan sát Tuyết Ông Tiên Sinh và Đường Linh Vũ vài lần, liền lập tức giúp Vân Thiên Hà mặc y phục vào người. Vân Thiên Hà mặc y phục xong hỏi: - Nội dung bên trong đã nhớ hết hay chưa? - A, tiểu nhân đã nhớ hết toàn bộ rồi! Sử Trường Đức gật đầu, cầm lấy hai bản công pháp giao cho Vân Thiên Hà. Vân Thiên Hà tiếp nhận, liếc mắt nhìn Tuyết Ông Tiên Sinh, chỉ gật đầu mang tính lễ tiết, lập tức chạy về phía chỗ Hắc bá. Chờ khi Vân Thiên Hà đã rời đi, Đường Linh Vũ nói: - Tiên sinh, hắn hình như không có ý tứ muốn nói chuyện với chúng ta, chúng ta có nên chủ động một chút hay không? Kỳ thực trong lòng Tuyết Ông Tiên Sinh cũng vô cùng buồn bực, vừa rồi hắn cố ý nói ra Thiên Tuyết Ngọc Cơ Thuật chính là muốn hấp dẫn lực chú ý của Vân Thiên Hà, để hắn chủ động tới đây nói chuyện, hắn cũng có thể từ đó hỏi thăm về bộ Quy Tức Thuật kia, cho dù dùng Thiên Tuyết Ngọc Cơ Thuyệt để trao đổi cũng có thể. Thế nhưng, hắn quan sát thần sắc của thiếu niên kia, nhìn thiếu niên không có bất cứ biểu hiện động tâm nào, hoặc là biểu tình lưu ý, vẫn rất thản nhiên, điều này làm cho trong lòng hắn phát hiện ra, chính mình chưa từng sinh ra hứng thú dày đặc đối với một thiếu niên như vậy. Phải biết rằng đệ tử vương công quyền quý tại Kinh Thành, người nào không đến nịnh bợ lấy lòng hắn, cũng muốn hài tử nhà mình được hắn nhận làm đệ tử, thế nhưng hắn lại cự tuyệt toàn bộ. Mà hiện tại tới Lợi Châu, để hắn phát hiện ra một vị thiếu niên kỳ quái tới như vậy, ngược lại hắn hiện lên một loại xung động muốn nhận đệ tử trong lòng, nhiều năm qua, loại tâm tình yên lặng đạm bạc tự nhiên của hắn, cư nhiên bị một thiếu niên như vậy đánh vỡ rồi, đây là chuyện trước nay chưa từng có! Nếu như để thiên hạ biết được, ' tuyết lạc sơn hà khắp nơi trên đất bạch, độc tịch một ông tọa cô biên ', danh xưng thiên hạ đệ nhất cao thủ Tuyết Ông Tiên sinh bị một thiếu niên đánh vỡ tâm tình, sợ rằng các tông sư võ đạo không lồi mắt ngạc nhiên không được. Lúc này, Đường Linh Toa đỏ mặt đi tới, nói: - Tiên sinh, tính cách của người đó thực kỳ lạ, hình như không hề sợ chúng ta, thực thú vị nha, chúng ta có thể giáo huấn hắn một chút, phỏng chừng hắn sẽ nói hết với chúng ta thôi! - Muội giáo huấn hắn, thiết...? Đường Linh Vũ quay sang nhìn thân muội muội của chính mình nói: - Ngươi ta chính là Võ Sĩ cấp tam đó nha, mà muội mới chỉ có cấp bảy, chỉ có bản vương gia xuất mã đi giáo huấn hắn mới hợp, chỉ là...Ngô...Hắn vừa rồi đã cứu ta trong hồ nước, ta sao có thể làm chuyện vô lễ như vậy đây! Suy nghĩ một chút, Đường Linh Vũ nhìn Đường Linh Toa, sờ sờ cằm, không có ý tốt nói: - Muội muội, nếu không muội đi đổi trang phục, dùng mỹ nhân kế, vậy thì tiểu tử kia nhất định sẽ bị mê hoặc, ngươi nói cái gì hắn cũng giống như con gà mổ thóc thôi, hắc hắc... Đường Linh Toa nghe xong lời này, cảm thấy xấu hổ, cắn răng giậm chân, nắm bàn tay nhỏ bé vọt tới: - Muội cho huynh dùng mỹ nhân kế, xem muội đánh chết huynh, ai bảo huynh khi dễ muội... Hai huynh muội cười đùa chạy ra. ... Vân Thiên Hà đứng trong sân luyện công, cầm lấy một cây thiết côn lớn, vũ động một chút cũng cảm thấy vô cùng cật lực, xem ra thân thể nhỏ gầy sắp thiết côn đè bẹp. Mà Hắc bá nhìn thấy biểu tình cật lực của Vân Thiên Hà, khuôn mặt bình tĩnh, sắc mặt so với đáy nồi còn đen hơn, nghĩ thầm: - Là tiểu tử này thực sự không thích hợp tu luyện Phong Ma Côn Pháp hay là hắn cố ý giả vờ giả vịt, không muốn học đây? Kỳ thực Hắc bá suy đoán hoàn toàn chính xác, Vân Thiên Hà xác thực không muốn học bộ Phong Ma Côn Pháp này, cầm một cây côn nặng hơn một trăm cân huy vũ, tuy rằng uy lực cực lớn, thế nhưng tính linh hoạt lại giảm đi rất nhiều, hơn nữa cho dù học xong, sau này phải mang theo một cây côn nặng hơn một trăm cân bên người, sợ rằng chưa đi được mấy đường đã bị người ta ép tới mệt bỏ hơi tai rồi, thở hồng hộc ra đó, nói cái gì chuyện đối địch? Đối với loại không thực tế gì đó, Vân Thiên Hà không thích thú học, chỉ là trước đó đã đáp ứng với Hắc bá, cũng không thích hợp đổi ý, mà Hắc bá cũng rất giảo hoạt, biết rõ sau đại hội tông tộc mở ra sẽ tuyên bố để Bạo Cương Đoán Cốt Công phổ biến toàn võ đường, lại khiến cho hắn ngậm bồ hòn, vì vậy hắn chỉ luyện bộ Phong Ma Côn Pháp cho có bộ dáng, làm cho Hắc bá không còn cái ý niệm muốn hắn học trong đầu. - Được rồi, ngày hôm nay dừng lại tại đây đi! Hắc bá thực sự không nhìn được nữa rồi, tâm tình cực xấu, không thể làm gì khác hơn là quát bảo Vân Thiên Hà dừng lại. Buông cây côn trong tay, Vân Thiên Hà thở phào nhẹ nhõm nói: - Hắc bá, cây côn này quá nặng rồi, ta xem sau này sử dụng côn nhẹ hơn một chút đi, ngươi có lực lượng Võ Sư thì tốt rồi, mà ta mới chỉ là một Võ Sĩ nho nhỏ cầm cây côn nặng hơn trăm cân đùa giỡn, đây có phải là hơi quá đáng hay không? - Ít rắm thối, ngươi có thể kéo căng thai cung, còn không cầm nổi trọng côn? Hắc bá bình tĩnh nói, bước mấy bước cầm lấy bầu rượu trên bà, rót ra bát tự mình há miệng uống ừng ực. Vân Thiên Hà đổ mồ hôi toàn thân, nhức đầu không gì sánh được, nói: - Hắc bá, đây là hai chuyện khác nhau, ngươi hẳn là rõ ràng hơn so với ta, cung lực và trọng lực của côn không thể ngang nhau được... Thấy biểu tình trên mặt Hắc bá, Vân Thiên Hà ngẫm lại giải thích cũng chỉ là vô dụng, thôi thì không thấy khỏi tâm phiền, cầm lấy y phục rời khỏi sân huấn luyện, tới chuồng ngựa xem Vân Bôn một chút, đi ra ngoài thành dạo một chút. Ngựa non đang lớn, không thể mỗi ngày đều nuôi dưỡng trong chuồng, bình thường phải để nó hoạt động một chút mới có lợi, hơn nữa mỗi ngày cần phải có một chút thời gian bên cạnh Vân Bôn, càng có thể bồi dưỡng cảm tình thêm sâu sắc. Cưỡi ngựa săn thú, cũng là hoạt động nhàn rỗi hạng nhất mà hắn mong chờ. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang