[Dịch] Vũ Động Thiên Hà
Chương 18 : Đột phá cấp tám!
Người đăng: A_A
.
Ở trên một khối đá lớn dưới đáy hồ khoảng nửa canh giờ, diễn luyện ba biến quyền pháp, Vân Thiên Hà cảm giác được thời điểm cơ nhục của hắn nguyên bản rất yếu nhược, dưới sự kích thích của hồ nước sinh ra rung động mãnh liệt, đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, giơ song quyền, tại lúc cơ nhục rung động thúc đẩy kình lực toàn thân, mạnh mẽ đánh ra một quyền hướng về phía mặt hồ.
Ào!
Thực giống như viên đạn pháo trong lòng hồ nước nổ tung bắn thẳng lên trời, như một mũi tên nước phóng lên cao, ngay sau đó hai chân Vân Thiên Hà đạp mạnh vào hòn đá lớn bên dưới, toàn bộ thân thể theo cột nước kia phóng lên cao, giống như tiềm long nổi lên trên mặt nước, trong nháy mắt thoát ra, tạo ra cơn mưa bọt nước khắp không gian xung quanh.
- A!
Lúc nổi lên trên mặt nước, sự rung động của cơ nhục toàn thân hầu như đạt tới trạng thái cao nhất, kình lực toàn thân bắt đầu điên cuồng khởi động, Vân Thiên Hà quát to một tiếng, thừa dịp kình lực tràn đầy, bàn chân đạp trên mặt nước giống như chuồn chuồn điểm nước, mặt nước giống như bị thủy lôi bắn qua, dưới lực trùng kích cường đại, bọt nước nổ tan bắn thẳng lên trời cao.
Vân Thiên Hà vượt qua mặt nước, thân thể nhẹ nhàng phiêu diêu hạ xuống thác nước gần đó, mạnh mẽ đánh một quyền vào thác nước đang chảy xuôi.
Ào...
Dòng chảy của thác nước bị một quyền chứa đầy kình lực đánh qua, lập tức bị tách làm dôi, dòng chảy hơi dừng lại một cách vi diệu.
Sau đó thực giống dòng nước lũ từ nghìn dặm trên cao trút xuống, trực tiếp hung hăng đập mạnh xuống dưới, không khác gì so với dòng thác lũ tràn qua người Vân Thiên Hà.
Ào ào...
Sau khi hoàn thành bộ công pháp tu luyện này, Vân Thiên Hà cảm giác những bộ phận xung quanh tảng cơ nhục yếu đuối bắt đầu truyền tới một cỗ đau đớn giống như xé rách cơ thể, cũng mang theo âm thanh run rẩy cực nhỏ, đau tới mức hắn phải nhe răng nhếch miệng.
Cắn răng kiên trì, loại cảm giác đau đớn thống khổ này trải qua liên tục mười mấy hơi thở, một cỗ cảm giác nóng bỏng nhất trời truyền khắp toàn thân, Vân Thiên Hà mừng rỡ, bình cảnh tu luyện rốt cuộc đã bị đột phá.
Dưới sự mừng rỡ, liền bước lên bờ tìm một khối thiết thạch kiểm tra lực lượng, kình lực tuôn ra, ầm ầm nện xuống khối thiết thạch.
Ầm!
Khi một quyền này nện xuống tảng thiết thạch, tảng thiết thạch lập tức bị phá thành nhiều khối nhỏ khác nhau.
Nhìn một màn này, Vân Thiên Hà biết, hắn đã đột phá đạt tới cảnh giới Võ Sĩ cấp tám rồi.
- Tốt! Tốt! Tốt!
Lúc này, cách đó không xa đột nhiên truyền tới tiếng cười to ủng hộ, xung quanh vang lên tiếng vỗ tay ầm ầm, trong thanh âm còn có chút kích động.
Vân Thiên Hà quay sang.
Chỉ thấy trong một đình viện cách sân luyện công không xa, có bảy tám vị trung niên nhân, còn có ba lão đầu, còn lại là hơn mười vị thiếu niên nam nữ, còn có không đến mười thanh niên nam nữ khác, đội hình thoạt nhìn có chút đông đảo.
Trong bảy tám vị trung niên nhân chính là Hắc bá và Đồ Chính Minh, mấy người còn lại thấp nhất cũng là Võ Sư cấp bảy cấp tám, Vân Thiên Hà không nhận ra bọn họ.
Mà ba vị lão đầu, một người là Đồ Nguyên Tán vừa mới trở về từ tổ trạch quận Vĩnh Sơn, một người là Đồ Nguyên Khánh.
Còn một vị lão đầu khác, tinh thần thoạt nhìn quắc thước, lông mày bạc trắng, khuôn mặt gia nua đầy nếp nhắn, khi cười rộ lên, những nếp nhăn xếp chồng lại giống như vỏ cây, thậm chí còn có thể kẹp lấy hạt gạo ở giữa, vị lão nhân lúc này đang nở nụ cười, tay vuốt chòm râu dài trắng như tuyết gật đầu vui mừng, trong đình chỉ có hắn ngồi xuống, còn những người khác đều đứng, nói ra địa vị của lão nhân này cực cao, thuộc thế hệ đồng lứa với trưởng bối của Đồ Nguyên Tán.
Chỉ là giữa đoàn người này, Vân Thiên Hà có thể cảm nhận rất rõ ràng vài ánh mắt ẩn hàm sự oán hận, hiển nhiên chính là đám người Đồ Thiên Lạc, Đồ Thiên Nhị, còn có một vị thanh niên mà hắn không hề có ấn tượng gì trong đầu.
Nhìn thấy một đám người đứng trong đình viện nhìn chính mình luyện công, trong lòng Vân Thiên Hà có chút khó hiểu, mấy ngày hôm nay, hắn vẫn không hề nghe tới chuyện thế sự, đặt toàn bộ tâm thần vào tu luyện, ngược lại không biết Đồ Nguyên Tán trở về phủ lúc nào.
Thấy có nữ hài tử sắc mặt đỏ bừng, liếc mắt nhìn lén, lại thỉnh thoảng quay mặt đi, lúc này Vân Thiên Hà mới ý thức được chính mình đang chỉ mặt một chiếc quần cộc, cởi trần thân trên, vì vậy lập tức đi tới bên hồ cầm lấy quần áo mặc vào.
- Thiên Hà, qua đây!
Đồ Chính Minh phất tay kêu một tiếng, hắn hiện tại đối với tiểu tử có khiếu luyện võ này càng lúc càng thuận mắt.
Vân Thiên Hà nghe được Đồ Chính Minh gọi chính mình, hơi hoạt động cơ bắp đã tê dại, lập tức đi tới trước đình viện.
Đồ Chính Minh chỉ vị lão giả lông mày trắng kia giới thiệu một lượt, nguyên lai là tứ thúc của Đồ Nguyên Tán, tên là Đồ Lương Vũ, hiện tại trong Đồ thị gia tộc chỉ có duy nhất một trưởng bối lót chữ Lương.
Vân Thiên Hà cúi chào, lão giả liền gật đầu mỉm cười nói:
- Thực là một hài tử không tồi!
Sau đó là mấy vị trung niên nhân phía sau mà Vân Thiên Hà không nhận ra, Đồ Chính Minh giới thiệu một lượt, đều là trưởng bối của Đồ thị lót chữ Chính, Vân Thiên Hà lần lượt chào từng người.
Về phần đám thiếu niên nam nữ và thanh niên nam nữ, ngoại trừ Đồ Thiên Lạc, Đồ Thiên Nhị, còn có Đồ Thiên Nhai, Đồ Thiên Lập, những người còn lại đều là con cái trưởng bộ lót chữ Chính sinh ra, có con thứ, cũng có con vợ cả, ngoại trừ bàng hệ và chi hệ có chút bất tiện khi tới đây, hiện tại hầu như toàn bộ thành viên dòng họ Đồ thị đều tụ tập đông đủ rồi.
Đối với những thiếu niên và thanh niên ngang hàng với Vân Thiên Hà này, hắn rất có phong độ hơi gật đầu về phía họ, trong đó có hơn phân nửa tương đối lễ phép gật đầu đáp lại, thế nhưng cá biệt có vài người đặc biệt kiêu ngạo như Đồ Thiên Lạc, Đồ Thiên Nhị, không cho hắn một chút mặt mũi nào, không hề đáp lễ, hừ lạnh một tiếng quay mặt đi.
Nhìn thấy biểu tình đầy địch ý của hai người đối với Vân Thiên Hà, hơn nữa cả hai lại chính là con cái của chính mình, Đồ Chính Minh khẽ nhíu mày, lên tiếng trách mắng:
- Thiên Lạc, Thiên Nhị, sao không có lễ phép như vậy, lẽ nào bình thường nuông chiều các con, ngay cả lễ tiết cơ bản cũng quên rồi sao?
- Hừ, bất quá chỉ là một con vợ kế do tỳ nữ hèn mọn sinh ra, dựa vào cái gì bảo con hành lễ với hắn!
Đồ Thiên Lạc nhỏ giọng thầm nói một câu.
Tuy rằng tiếng nói rất nhỏ, thế nhưng toàn bộ mọi người ở đây đều nghe thấy rất rõ ràng, nhất thời những thiếu niên con vợ kế, ánh mắt nhìn về phía Đồ Thiên Lạc mang vẻ không tốt mười phần.
Ánh mắt của Vân Thiên Hà cũng lạnh dần, Đồ Thiên Lạc nhớ tới sự kiện đầu đường mấy hôm trước, thân thể không khỏi run lên.
- Đồ hỗn trướng, ngươi nói cái gì, ngứa da có phải không?
Đồ Chính Minh tối mặt lại, thần sắc biến đổi, đang muốn giận dữ quát lớn, không ngờ Đồ Thiên Tán lại bốc lửa quát.
Lão gia tử lần này giận dữ quát lớn, khí thế rõ ràng không giống bình thường, Đồ Thiên Lạc càng sợ đến run bắn lên, lui lại phía sau mấy bước, thiếu chút nữa dẫm lên chân người khác, vội vàng nói.
- Cháu, cháu không nói cái gì...
Lúc này, trong đám thanh niên có một người bước lên, vỗ vỗ vai Vân Thiên Hà nói:
- Thiên Hà đường đệ, Thiên Lạc không hiểu chuyện, bị nương của ta nuông chiều thành hư, đệ đừng chấp nhặt với hắn!
Dung mạo của vị thanh niên này có tám phần giống với Đồ Chính Minh, mặt tính cách cũng thừa kế được sự ngay thẳng của phụ nhân, Vân Thiên Hà có ấn tượng rất sâu đối với hắn, chính là trưởng tử Đồ Thiên Nhai của Đồ Chính Minh, một trong những nhân tài trẻ tuổi kiệt xuất của Đồ gia, thực lực chỉ thấp hơn Đồ Thanh Thiên một bậc.
Nhìn thấy Vân Thiên Hà gật đầu, thần sắc hoà hoãn lại, lúc này Đồ Thiên Nhai mới cười nói:
- Hôm nay gia tộc tổ chức đại hội tông tộc, đệ không tới, bất quá buổi chiều có một hồi luận bàn võ học, đệ cũng thử tham gia xem sao?
- Với trình độ của hắn sao, hừ!
Đồ Thiên Nhị vừa mới nghe muốn cho Vân Thiên Hà tham gia tỷ thí, coi thường bĩu môi, nàng hiện tại cũng là Võ Sĩ cấp tám, mà Vân Thiên Hà hôm nay mới tấn chức lên cấp tám, nàng cho rằng hắn nhất định không phải đối thủ của nàng.
Vân Thiên Hà không buồn chấp nhặt với hài tử choai choai này, chỉ đơn giản nói:
- Đã nhiều ngày nay ta chuyên tâm tu luyện, không biết hôm nay mời dự họp đại hội tông tộc, không thể tham gia, xin các vị thúc bá huynh đệ tỷ muội thứ lỗi!
- Không có người vẫn tiến hành như thường...
Đồ Thiên Nhị nhân chuyện xảy ra tại đầu đường mấy hôm trước, đã ghi hận trong lòng đối với Vân Thiên Hà, lại cậy vào lão gia tử sủng ái, ngữ khí tuy rằng không khó nghe như Đồ Thiên Lạc, thế nhưng mang theo mùi thuốc súng rõ ràng.
- Nhị nhi, câm miệng!
Đồ Chính Minh thực sự nổi giận đối với thái độ ác liệt của hai đứa con này, lớn tiếng quát lên.
Biểu tình của Vân Thiên Hà vô cùng thản nhiên, nói lời xin lỗi với mấy trưởng bối:
- Gần đây ta vẫn tu luyện ngoại công, không tu luyện chiêu thức võ kỹ, cũng không phải là đối thủ của mọi người, vũ kỹ vụng về sợ làm cho mọi người cười chê, nên sẽ không tham gia!
Nghe Vân Thiên Hà nói không muốn tham gia, mọi người cũng không nói nhiều, Đồ Lương Vũ đột nhiên mở miệng:
- Mà thôi, biểu hiện của hài tử này như thế nào, tất cả mọi người đều đã nhìn thấy rõ, không cần cưỡng cầu, để cho các hài tử khác luận bàn tỷ thí một chút, nhìn xem tiến bộ gần đây của bọn chúng như thế nào!
Trưởng bối lão tổ tông lên tiếng, đoàn người lập tức gật đầu, xoay người đi tới diễn võ trường. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Bình luận truyện