[Dịch] Vũ Động Thiên Hà

Chương 17 : Dẫn Lưu Tráng Cơ Pháp

Người đăng: A_A

.
- Nói đi, làm thế nào mà ngươi đánh trọng thương Chính Lâm, thậm chí còn phá nát cả mệnh căn! Kỳ thực Đồ Nguyên Khánh mở miệng hỏi câu này, trong lòng hắn lại không hề tin tưởng, đến cấp độ Võ Sư, chênh lệnh cảnh giới vô cùng lớn, căn bản không thể tạo thành vết thương trí mệnh, huống hồ Vân Thiên Mà mới chỉ vào võ đường nửa tháng, cho dù hắn có là thiên tài học võ tuyệt thế, trời sinh có tiên thiên kình lực hơn hẳn so với một Võ Sĩ thông thường, nhưng đối với Võ Sư mà nói, vẫn không đủ nhìn. Mà Vân Thiên Hà chỉ thản nhiên hồi đáp: - Võ Sĩ luyện nhục (thịt), Võ Sư luyện cốt, trong Đồ Thị Tinh Ý Quyền không hề nhắc tới loại địa phương như hạ âm tu luyện ra sao, hơn nữa địa phương đó hoàn toàn không có khớp xương nào, cho dù là Võ Sư thì vẫn có kẽ hở trí mạng! Nghe xong lời này, một hơi thở của Đồ Nguyên Khánh thiếu chút nữa dừng lại, cả kinh từ trên ghế nhảy dựng lên, động dung nói: - Cho dù địa phương đó có là kẽ hở, nhưng Võ Sư có kình khí hộ thân, người bình thường làm sao đả thương được? - Nhưng nếu khi kình khí theo đường quyền phóng ra ngoài, có người lấy thương tổn bị kình khí đánh trúng làm cái giá, nắm thời cơ toàn lực công kích địa phương đó thì sao? Huống hồ còn có nửa đoạn mũi tên sắc bén? Đồ Nguyên Khánh thầm hít một ngụm lương khí, người có thể làm được như vậy, lại có thể nắm chắc thời cơ, chỉ có một số nhân tài có trí tuệ và can đảm phi thường mới làm được loại chuyện lấy yếu chống mạnh này, mà tên tiểu tử trước mắt, mới nhỏ tuổi như vậy mà đã có được can đảm và trí tuệ cực cao, được xưng là kỳ tài võ học, vẫn chưa thể nói rõ hết được. - Ngươi không cần phải lo lắng điều gì, loại chuyện bại hoạt cương luân như vậy, cho dù không có chuyện ngày hôm nay đi nữa thì về sau sẽ có người đích thân khai đao với tên súc sinh đó! Ngữ khí của Đồ Nguyên Khánh có cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Vân Thiên Hà trầm mặt, hắn cảm giác được lời nói của Đồ Nguyên Khánh không chỉ có một nghĩa, lại kết hợp với chuyện sáng nay, có một số việc tuy rằng hắn có thể thông qua một ít dấu hiệu khả nghi để suy đoán đại khái, thế nhưng chỉ là suy đoán, không cần phải trực tiếp nói ra, chuyện Đồ gia, còn chưa tới phiên một đứa con vợ kế nhúng tay quản. Hắn cũng không có tâm tư để ý tới những âm mưu quỷ kế trong bóng tối, về phần những vai nho nhỏ ghi hận hắn trong lòng, cho bọn họ nếm thử chút vị đắng là được rồi. Thấy Vân Thiên Hà không yên lòng tư lự cái gì đó, Đồ Nguyên Khánh không mở miệng giải thích gì đối hắn, chỉ là căn dặn an tâm tu luyện rồi để cho hắn rời khỏi. Nhìn bóng lưng đang rời đi, Đồ Nguyên Khánh một mình một người đứng giữa đại đường, quay nhìn sang bài vị tổ tiên, lẩm bẩm nói: - Kỳ tài sao, có thể tương lai của Đồ gia sẽ rơi xuống đôi vai của hài tử này! Thành Lợi Châu, Triêu Nguyên Khách sạn. Ầm! Giang Nhất Đường mạnh mẽ vỗ xuống, chiếc bàn nhất thời hóa thành phấn mạt rơi lả tả, nói rõ chủ nhân của chưởng kia hiện tại đang phẫn nộ như thế nào. - Phế vật, tên phế vật khốn kiếp này! Sắc mặt Giang Nhất Đường âm trầm, mặt đen như đít nồi, phẫn nộ rít gào. Vốn ngày hôm qua bọn họ bàn bạc an bài xong, định hôm nay mang tin tức tới Đồ phủ, để Đồ Chính Lâm bắt đầu hành động, ai biết còn chưa truyền đạt tin tức vào thì bên trong lại có chuyện không tốt truyền ra. Đồ Chính Lâm đùa giỡn dâm nhục huynh tẩu (vợ anh), cư nhiên bị thiến, nửa chết nửa sống. Kế hoạch bị phá hỏng, điều này làm sao không làm cho Giang Nhất Đường giận dữ. Bên cạnh hắn chính là vị thanh niên tên là Nguyên Mưu ngày hôm qua, sắc mặt của hắn có chút đỏ lên, cúi đầu nói: - Thúc phụ, việc này chất nhi có khuyết điểm, không đúng lúc truyền đạt tin tức tới, xin thúc phụ trách phạt! Giang Nhất Đường hít một hơi thật sâu, bình ổn sự phẫn nộ trong lòng, quay sang nhìn người thanh niên bên cạnh nói: - Việc này không thể trách ngươi được, chỉ là ngoài ý muốn, ai có thể ngờ tới kế hoạch quan trọng của chúng ta đến lúc bắt đầu thực hiện thì Đồ gia lại phát sinh chuyện như vậy, gã Đồ Chính Lâm kia quả thực là thành sự không có, bại sự có thừa, nếu như chuyện dâm nhục huynh tẩu còn có thể làm được, như vậy nhược điểm mà chúng ta nắm giữ hắn không có tác dụng ước thúc hắn nữa rồi! Giang Nguyên Mưu nói: - Phòng bị Đồ phủ cực kỳ nghiêm mật, tối ngày hôm qua chúng ta đã phái vài người vào thăm dò, vừa mới lẻn vào trong thì đã lọt vào vòng vây sát, ngay cả lão nhi Đồ Nguyên Tán không ở trong phủ vậy mà vẫn xuất hiện mấy cao thủ Tiên Thiên, theo như người còn sống trở về thì hình như có kẻ khác ẩn dấu trong bóng tối, thực lực sợ rằng đã đột phá lên cảnh giới Đại Tông Sư rồi, vậy mà chúng ta cư nhiên không có một chút tin tức nào về người này! "Lẽ nào thượng thiên còn tiếp tục bảo vệ Đồ gia hay sao?" Giang Nhất Đường nghĩ thầm. Toàn bá nhíu mày nói: - Hiện tại tên phế vật kia nửa chết nửa sống, mất đi quân cờ này, chúng ta cần phải bàn bạc kỹ hơn rồi! Giang Nhất Đường gật đầu, quay sang nhìn Giang Ngọc Tề đang ngồi một bên trầm mặc không nói gì. - Bỏ lỡ quân cờ này, xem ra chỉ có thể tìm cơ hội trên người cô nàng kia thôi! Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, chuyện bê bối phát sinh trong Đồ phủ vào lúc ban đêm giống như một cơn gió thổi qua, nhanh chóng lưu truyền khắp nơi trong thành Lợi Châu. Bất quá thành Lợi Châu truyền ra phiên bản chính là, Đồ Chính Lâm phát rồ, dâm nhục huynh tẩu, hơn nữa bình thường háo sắc thành tính, gây tai họa cho không ít hoàng hoa khuê nữ, đã bị gia chủ Đồ gia trong lúc giận dữ thiến, trong những lời đồn này, không hề thấy có bất cứ lời đề cập nào tới Vân Thiên Hà. Mà trong Đồ phủ, vẫn gió êm sóng lặng như cũ, phảng phất giống như chưa hề có chuyện gì phát sinh. Hiện tại Vân Thiên Hà ở trong Đồ phủ, ánh mặt bọn hạ nhân nhìn hắn đã không còn loại hèn mọn coi thường như trước nữa, vài lần phát sinh sự kiện bạo lực, đã làm cho bọn họ sinh ra sự kính sợ trong lòng. Rất nhiều người biết, tiểu tử này ngày hôm nay hoàn toàn thay đổi, dám giết người, rất đáng sợ, Vân Nương chính là nghịch lân lớn nhất của hắn, bởi vậy những nha hoàn, hạ nhân hầu hạ Vân Nương đều không dám tiếp tục có một chút bất kính nào, tất cả đều vô cùng cẩn thận hết lòng hầu hạ. Sau khi gia chủ Đồ Nguyên Tán biết được chuyện này, chỉ nói một câu: "Kỳ tài võ học so với phế vật, Đồ thị chúng ta thà rằng vứt bỏ một đám phế vật cũng muốn bảo toàn vị kỳ tài võ học này." Chuyện của Đồ Chính Lâm không giải quyết được gì, nhưng cũng không ai dám đưa ra hoài nghi. Võ đường Đồ thị, bởi cách Đồ phủ một đoạn tương đối xa, dưới sự tận lực che giấu của Đồ Chính Minh, chuyện này không hề gây ra chút sóng gió nào, ngoài trừ có một bộ phận đệ tử Đồ gia biết được tin tức này thì những đệ tử khác đều không biết, mà bọn họ căn bản không quan tâm tới những chuyện rác rưởi như vậy, điều mà bọn họ muốn làm chính là nghĩ cách tăng cường thực lực của chính mình. Người bình thường không thể nào lý giải được một người bước vào thế giới võ đạo sẽ không thể nào tự kiềm chế được, thậm chí rơi và điên cuồng, thế giới này có rất nhiều người, dân phong thượng võ, đại đa số đều chỉ tiếp xúc với điểm da lông bên ngoài, giống như trong đám bách tích hàng ngày xuất hiện một Võ Sư, nhất định sẽ trở nên nổi bật, muốn được người khác tôn kính, muốn trở nên nổi bật, chỉ có thể càng mạnh hơn. Con đường võ đạo, thế giới này không có người nào không làm mà ngồi hưởng, chỉ có vất vả cần cù khắc khổ nỗ lực mới có thu hoạch. Vân Thiên Hà xuyên qua thế giới này, từ ngày đầu tiên đã không hề gián đoạn tu luyện, cho dù dầm mưa dãi nắng, cho dù giá lạnh hay hè nóng bức, bằng không sẽ phụ ân tứ của ông trời cho hắn cơ hội sống lại. Hắn không nghe thấy chuyện bàn tán bên ngoài, ngoại trừ mỗi ngày đều phụng dưỡng Vân Nương một hồi, trên cơ bản dốc toàn bộ tâm trí vào võ học, vô luận là khí trời nóng bức cỡ nào, vô luận là gió to mưa nhỏ, vô luận... Muốn tìm được thân ảnh của hắn, chỉ cần ban ngày tới sân luyện công võ đường Đồ thị là được. Từ lần giao thủ với một cao thủ cảnh giới Võ Sư Đồ Chính Lâm trước đó, Vân Thiên Hà đã nhận ra được khuyết điểm của chính mình hiện tại, nếu luận về kinh nghiệm đối chiến giết địch, hắn coi như đã vô cùng phong phú, duy nhất chính là cơ sở cảnh giới công lực của hắn không được tốt cho lắm. Điều này giống như một vận đông viên chống sào nhảy cao, vốn hắn có thể khiêu chiến được mười mét, thế nhưng chiếc sào lại chỉ dài có tám mét mà thôi, vô luận có kỹ thuật khả năng như thế nào thì cũng không thể vượt qua được rào cao mười mét. Vì vậy thời gian luyện kéo cung bắn tên, luyện kiếm, luyện côn của Vân Thiên Hà giảm đi rất nhiều, toàn bộ tinh lực đều dồn hết vào tu luyện ngoại công cơ bản. Đồ Thị Tinh Ý Quyền có ba thức tinh hoa hợp nhất, là bộ phận tinh hoa tu luyện cơ nhục, Vân Thiên Hà ngày nào cũng phải luyện đủ mười biến, mỗi một lần cơ nhục toàn thân rung động, hơn nữa phối hợp với hiệu quả rất mạnh của bí dược Tuyết Hợp Thiên Dương Dịch, mỗi ngày đều làm cho kình lực của hắn đề cao thêm vài phần, mà cơ nhục đều trở nên rắn chắc hơn vài phần, thế nhưng hiệu quả mỗi ngày rõ ràng càng lúc càng yếu đi. Vì vậy, đơn thuần tu luyện bộ công pháp cơ sở Đồ Thị Tinh Ý Quyền này mà nói, vĩnh viễn không có khả năng làm cho toàn bộ cơ nhục của Vân Thiên Hà luyện đến điều kiện hỏa hậu cao nhất. Có một số địa phương khuyết thiếu phương pháp rèn luyện, trở thành lỗ thủng, Vân Thiên Hà phải tìm kiếm phương pháp khác phối hợp tu luyện. Gần đây hắn tu luyện Ngư Thị Luyện Thể Thuật, trong đó tìm được Dẫn Lưu Tráng Cơ Pháp, nguyên bản hắn vẫn cho rằng phương pháp tu luyện cơ nhục trong Đồ Thị Tinh Ý Quyền đã coi như rất toàn diện rồi. Hiện tại Vân Thiên Hà tu luyện Đồ Thị Tinh Ý Quyền, tới giai đoạn bình cảnh, rất khó có đột phá mới, liền xin Hắc bá mở mật thất, chạy vào trong mật thất, tìm kiếm nửa ngày, xem qua rất nhiều bí tịch tu luyện nhằm vào những bộ phận hắn khuyết thiếu phương pháp rèn luyện, rốt cuộc từ trong bí tịch Ngư Thị Luyện Thể Thuật tìm được thứ mà hắn muốn. Dẫn Lưu Tráng Cơ Pháp coi như là một phương pháp tu luyện ngoại công gần giống như Đồ Thị Tinh Ý Quyền, mà trong đó có ba thức tương đối hữu hiệu với những bộ phận mà Đồ Thị Tinh Ý Quyền không chạm tới, thiên về lộ tuyến nhu hòa, không giống như các công pháp cơ sở của Đồ thị đi theo con đường cương mãnh. Mà phương pháp tu luyện ba thức này cũng không giống như công pháp bình thường khác, chủ yếu tu luyện trong nước, cho tới hôm nay, Vân Thiên Hà mới biết được sân tu luyện của Đồ gia vì sao lại có rất nhiều hồ nước núi đá và thác nước các loại. Luyện quyền bên trong hồ nước, vốn là một chuyện tiêu hao thể lực vô cùng, lúc này Vân Thiên Hà đứng trong hồ nước, dựa theo quyền ý công pháp Dẫn Lưu Tráng Cơ Pháp, tại thời điểm đánh ra mỗi quyền, áp lực của hồ nước kia phảng phất giống như có lực tựa thiên quân đè ép. Vốn đứng dưới đáy hồ mười phần thiếu hơi, người bình thường cần phương thức hô hấp kéo dài hơi thở, bức bách tiềm năng của cơ thể, lại thông qua bộ phương pháp tu luyện đặc biệt, làm cho hồ nước rung động kích thích cơ nhục của chính mình, sau đó dùng phương thức này tiến hành tu luyện. Khi vừa mới bắt đầu, Vân Thiên Hà còn chưa thể ở dưới nước quá lâu, phải trồi lên trên mặt nước thở lấy hơi, thế nhưng tu luyện ba ngày, hắn kiên trì hết sức, vận hành phương thức quy tức dưới nước, thời gian có thể kéo dài hơn một chút. Thời gian càng dài, tại lúc tu luyện Dẫn Lưu Tráng Cơ Pháp, mang tới hiệu quả càng mãnh liệt. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang