[Dịch] Vũ Động Thiên Hà

Chương 14 : Đùa giỡn

Người đăng: A_A

.
Buổi trưa, khí trời khô nóng, trên không trung thỉnh thoảng có một đám mây bay qua, nhưng không mang theo một tia gió mát, hợp với tâm tình của con người, cũng nhân khí trời hôm nay, không khỏi sinh ra vài phần cáu kỉnh. Vân Thiên Hà ra khỏi võ đường Đồ thị, trong lòng suy nghĩ một ít võ thuật hiện đại phối hợp với công pháp mới học được, đối với võ thuật thế giới này mà nói, đã có thể coi như là cao thâm ảo diệu gì đó, chỉ vì một chữ "võ", trước tiên tu luyện cơ sở ngoại công, phối hợp với tinh hoa võ thuật kiếp trước của hắn, quả thực chính là tuyệt phối. Bất quá con đường võ học thế giới này, có một số điều không được như ý con người, dưới Võ Sư, đại đa số đều phục vụ quân đội, hầu hết đều ứng dụng cho chiến tranh, chỉ khi đạt tới cảnh giới Tiên Thiên Võ Sư thị mới coi như chân chính bước vào hàng ngũ võ đạo. Hắn nghĩ dựa theo phối hợp tinh hoa tri thức đông tây kiếp trước tạo thành hệ thống tu luyện, cộng thêm tác dụng phụ trợ cực lớn của Vô Lượng Tinh Kinh, cho dù là hắn với thân thể mười lăm tuổi mới bắt đầu tu luyện đi nữa cũng sẽ không đi sau người khác, hơn nữa với lượng kiến thức hắn mang tới từ kiếp trước, cộng thêm lý giải đối với võ đạo, hắn vẫn vô cùng tự tin đối với thành tựu võ học trong tương lai của chính mình. Vào Đồ phủ, đi trên hành lang tới Đông Viện, đi qua hai cái cổng lớn, lại vượt qua một chỗ rẽ hành lang liền tới địa phương mà chính mình và Vân Nương ở lại, chỉ là hiện tại, khi hắn vừa mới vượt qua chỗ rẽ, bỗng nhiên tính giác linh mẫn của hắn nghe được tiếng kinh hô sợ hãi của Vân Nương, trong lòng thầm cả kinh, không khỏi đẩy nhanh cước bộ hơn. Mà khi đi qua hành lanh tiến vào trong tòa nhà lớn, quẹo qua một cây cột, hắn nhìn thấy hai người đang đứng gần cửa gian phòng, một người chính là Vân Nương, thần sắc có chút kinh hoàng, còn một người là nam nhân trung niên, từ bóng lưng của xem ra, hơi lộ vẻ mập mạp, Vân Thiên Hà liếc mắt liền nhận ra được, đó chính là Đồ Chính Lâm. Vân Thiên Hà không lập tức tiến lên, khóe miệng hơi nhếch, nở nụ cười nhạt, cầm mũi tên vẫn mang theo từ sân luyện công, chăm chú sờ nắn trong tay. Đồ Chính Lâm nở nụ cười vô cùng ti tiện, đang dây dưa với Vân Nương, mở miệng nói: - Vân nhi hôm nay đã là phu nhân, được hạ nhân hầu hạ, từ ngày hôm đó chắc rất thoải mái nha, thế nhưng chỉ sợ khuê phòng tịch mịch khó nhịn, nhìn bàn tay nhỏ bé của nàng kia, hắc hắc, hẳn là nấu nước chẻ củi, thực thương yêu quá, để ta nhìn nàng một cái! Hắn một mặt tán thán, một mặt tiến tới cầm lấy cổ tay của Vân Nương. Hai cổ tay tinh tế mềm mại bị nắm tay giống như móc sắt bắt lấy, Vân Nương vô cùng kinh hãi, vội vàng rút tay về, từ lòng tay của hắn trượt ra, lập tức lui lại phía sau mấy bước, mặt mang nét kinh sợ, dù sao thì làm hạ nhân đã nhiều năm qua, nàng đối với Đồ Chính Lâm vẫn giữ cảm giác sợ hãi, lúc này phảng phất như một tiểu cô nương nhìn thấy đầu sói xám, có vẻ nhu nhược và bất lực. Bàn tay Vân Nương mềm mại, thơm tho như hoa lan, Đồ Chính Minh cảm giác đầu ngón tay của chính mình vẫn còn lưu lại một tia trắng mịn, cộng thêm tối hôm qua hắn không phát tiết dục hỏa, lúc này dâm tâm càng động, trong lòng khó nhịn nổi, ánh mắt mang theo nét dâm tà nóng rực, lại tiến về phía trước hai bước, nói: - Tiểu Vân nhi, nàng không cần phải sợ, ta đây là muốn quan tâm nàng...Lẽ nào nàng không cảm nhận được tâm ý của ta đối với nàng hay sao? Nàng khuê phòng tịch mịch, đã lâu không được hưởng mưa móc ân trạch, bản lão gia thực sự không đành lòng nhìn tiếp nha! - Nhị, nhị gia, xin tự trọng, ta là ngươi đã có phu quân! Vân Nương nghe được Đồ Chính Lâm nói, vẻ mặt đỏ bừng mang theo uấn ức, còn có vài phần hoảng loạn. Đồ Chính Lâm không để ý tới, tiếp tục bước gần, ngạo nghễ nói: - Nàng cũng biết bản lão gia nhiều ít thích nàng đúng không? Mà người phu quân kia của nàng đâu có nhớ gì đến nàng, đẩy nàng đến chỗ này nhiều năm qua không quan tâm tới, hắn quanh năm chinh chiến biên cương, sợ là đã kết một mối duyên hoan hỉ mới rồi, mà nàng hiện tại vẫn đang tuổi như hoa như ngọc, lẽ nào phải chịu nỗi khổ tương tư tịch mịch, không bằng cứ đi theo bản lão gia, bản lão gia có thể cho nàng hưởng thụ niềm vui hoan ái đẹp nhất nhân gian... Vân Nương tiếp tục thối lui ra sau, càng thêm hoảng loạn, lại lạnh lùng nói: - Nhị gia, mặc dù thân phận của ta hèn mọn, thế nhưng vẫn giữ thân trong sạch, cho dù phu quân đối với ta không có nửa phần tình nghĩa, cũng không cho phép ngài khi phục phóng đãng như vậy, mà hôm nay đại nguyên soái vẫn còn đang ở trong quý phủ! Đồ Chính Lâm khó nhịn dục hỏa, lúc này lại bị nhục nhã, không còn tâm tư nói lời ve vãn tán tỉnh nữa, nghĩ đến đây, hắn lập tức bỏ mặt nạ dối trá kia, lộ ra vẻ dữ tợn, tức giận nói: - Bản lão gia rất coi trọng ngươi, nhiều lần ám chỉ với ngươi, tiểu tiện nhân ngươi lại không biết tốt xấu, không đi vào khuôn khổ, lần trước không đánh chết tên tiểu tử kia, đã coi như rất chiếu cố ngươi rồi, bản lão gia khuyên ngươi nên thức thời một chút, nếu như phục vụ cho bản lão gia, bản lão gia sẽ làm cho tiểu tử nhà ngươi sau này được sống thoải mái, bằng không thì, hừ... Nghe được lời nói này, Vân Nương ngẩn ra, vẻ kinh khủng trên mặt càng nồng đậm hơn, nếu như hắn thực sự hạ độc thủ đối với nhi tử của chính mình, vậy thì nàng phải làm như thế nào, cả đời này của nàng đã không còn cầu mong gì nữa, toàn tâm đặt lên người nhi tử, chỉ hy vọng nhi tử có thể bình an, tất cả mọi khổ cực nàng đều có thể chịu được, lúc này nghe Đồ Chính Lâm uy hiếp như vậy, nàng đã có chút do dự rồi. Đồ Chính Lâm nhìn thấy thần sắc Vân Nương hoảng loạn, do dự bất định, thấy tâm hỏa càng sâu, bất chấp mọi thứ, thầm nghĩ bản lão gia phải thừa cơ phòng tuyến tâm ý của nàng yếu đi, trước tiên ôm tiểu nương tử này vào trong lòng, hôn môi một phen để giải cơn đói khát, lại bổ xung thêm một vài ngôn từ lợi hại, hoàn toàn thất thủ tan tác, triệt để làm thỏa mãn tâm ý của chính mình, còn không nằm dưới thân của mình, tùy mình hành động hay sao? Nghĩ đến đây, Đồ Chính Lâm mạnh mẽ nhảy lên, nắm lấy cánh tay của Vân Nương, mạnh mẽ lôi nàng vào trong lồng ngực, cho dù nàng có giãy dụa cũng không để ý tới, cái miệng hướng về phía đôi môi đã trắng bệch của Vân Nương. Chỉ là vừa mới cúi đầu xuống, bỗng nhiên cảm giác phía sau truyền tới một cỗ nguy cơ, nhưng lúc này sắc dục lên đầu, hắn đâu còn lo lắng gì nhiều, ngày hôm nay ai dám phá hỏng chuyện tốt của hắn, giết đi là được, hắn dứt khoát không để ý tới, tiếp tục cường bạo. Chỉ là không đợi cho Đồ Chính Lâm cúi đầu ép sát vào khuôn mặt của Vân Nương, hắn đột nhiên cảm giác được cái cổ của chính mình bị một lực đạo cường đại không gì sánh được kẹp lấy, khiến cho hô hấp của hắn càng thêm gấp gáp, cái miệng muốn hôn môi, lúc này thoáng cái cắn rách đầu lưỡi của chính mình, trong miệng tràn ra một vết máu tươi. Hắn mạnh mẽ quay đầu lại, nhìn thấy đôi nhãn thần băng lãnh của Vân Thiên Hà, thình lình rùng mình một cái, dục hỏa trong nháy mắt tan đi vài phần. Sau đó nghĩ chính mình tuy rằng không có thiên phú học võ, luôn bị phụ thân coi như lão phế vật, nhưng tốt xấu gì thì trong nhiều năm qua đã luyện thân thể đến cảnh giới Võ Sư, thế nào lại sợ tiêu tử này? Thấy tiểu tử này cư nhiên dám động thủ với chính mình, lập tức đẩy Vân Nương trong lòng ra, ý niệm độc ác nảy sinh, nắm tay lại thành quyền đấm tới, đường quyền ẩn chứa kình khí rất mạnh, thẳng hướng lòng ngực của Vân Thiên Hà. Vân Thiên Hà cảm giác có một cỗ kình khí ập vào người chính mình, bàn tay chế trụ cổ của Đồ Chính Lâm chuyển dành chỉ, hơi nghiêng thân thể, đầu ngón tay mạnh mẽ đâm sâu vào trong da thịt béo mập, dùng sức xoáy mạnh, chỉ nghe thấy tiếng phập phát ra, trên cổ Đồ Chính Minh đã xuất hiện lỗ thủng, phun ra máu tươi. Đồ Chính Lâm dù sao cũng là Võ Sư, da thịt luyện đến mức cứng rắn như sắt thép, tuy rằng chỉ là Võ Sư sơ cấp, thế nhưng nhiều năm như vậy, thực lực không tính mạnh, nhưng kinh nghiệm chiến đấu tương đối phong phú, mà một chỉ vừa rồi của Vân Thiên Hà không sâu lắm, thương thế chưa làm tổn tại căn bản của hắn. Lau vết máu trên cổ, trong lòng Đồ Chính Minh vô cùng giận dữ, không hề phát hiện ra Vân Thiên Hà làm cách nào né tránh được một quyền vừa rồi, tiếp tục vận chuyển kính khí, giống như nước lũ tràn về, mỗi một quyền đánh ra đều mang theo tiếng xé gió, đều tập trung vào mục tiêu mặt Vân Thiên Hà. Lần đầu tiên Vân Thiên Hà chiến đấu với Võ Sư sơ cấp, sắc mặt không hề đổi, hắn biết rõ cỗ kình khí kia rất mạnh, cho dù đánh vào khoảng không đi nữa thì kình khí chấn động cũng không làm hắn dễ chịu. Vì vậy khi kình khí kéo tới, cước bộ như gió, sử dụng Phong Tốn Bộ bước sang bên trái một bước, khi nới rộng khoảng cách được một chút, cước bộ của hắn mạnh mẽ dậm xuống đất, thân thể giống như là lá rụng nhẹ nhàng phiêu diêu, tiếp tục lui lại phía sau vài bước, để cho quyền của Đồ Chính Lâm rơi vào khoảng không, mà kình phong ẩn chứa trong đường quyền chỉ làm quần áo của hắn bị thổi bay phất phơ, sau đó chậm rãi hạ xuống. Đồ Chính Lâm bạo phát kình khí đánh vào khoảng không, cảm giác giống như đánh vào cây bông, làm cho hắn khó chịu mười phần, khi thu quyền xoay người, ánh mặt lạnh lùng nhìn Vân Thiên Hà. - Tiểu tử, đừng tưởng rằng mới học được vài ngày đã nghĩ có thể giao thủ được với bản lão gia, ngươi còn chưa đủ tư cách, ngày hôm nay bản lão gia cho một Võ Sĩ nho nhỏ như ngươi biết thực lực chân chính của Võ Sư là như thế nào! Nói xong, Đồ Chính Lâm hét lớn một tiếng, kình khí trên người tỏa ra, thực giống như ngưng tụ thực chất hóa vậy, làm cho không khí xung quanh rung động liên hồi, cùng với nắm quyền ẩn chứa quyền kình mãnh liệt hung hăng đập thẳng về phía Vân Thiên Hà. Dưới tình huống một quyền giống như cuồng phong thổi lá rụng tập kích, Vân Thiên Hà lần thứ hai xảo diệu bước sang bên cạnh một bước, tinh khí toàn thân vận chuyển tới cực hạn, thân hình giống như có thể bay lên, cấp tốc né trách quyền công của Đồ Chính Lâm, chỉ là cỗ kình khí của đối phương làm cho hai gò má của hắn đau đớn, giống như bị đao cắt qua, quần áo của hắn dưới tình huống kình khí xượt qua, cũng bị xé rách mấy chỗ. Đồ Chính Lâm hét lớn một tiếng, kình khí hiện lên, lại đánh một quyền theo đuổi không bỏ, kình khí ẩn chứa trong đường quyền, giống như mưa rền gió dữ, hắn cư nhiên không bắt được tiểu tử này, trong lòng sinh đọc ác, đã nổi lên sát khí. Vân Nương đứng một bên, thân thể co rúm lại run rẩy, nàng cắn chặt môi, tâm đã thu lại, nhưng mắt thấy Đồ Chính Lâm nổi lên sát khí đối với nhi tử của chính mình, nóng lòng cứu con, thân thể mềm mại bất lực trong nháy mắt bộc phát ra một cỗ dũng khí và kiên cường trước nay chưa từng có, quát to một tiếng liền lao lên, còn chưa tiếp cận đã bị kình khí mà Đồ Chính Lâm phát ra đẩy lui lại, va chạm xuống mặt đất hôn mê. Vân Thiên Hà nhìn thấy điều này, trong lòng liền sinh ra sát khí, ánh mắt phóng ra một cỗ băng hàn, ngày hôm nay dù không giết chết được tên súc sinh này đi nữa thì cũng nhất định để hắn sống không bằng chết! Bất quá hiện tại cơ sở ngoại công của Đồ Thiên Hà thua kém Đồ Chính Lâm tới mấy bậc, chỉ có thể dùng chiêu thức võ kỹ tinh diệu hóa giải công kích của Đồ Chính Lâm. Tuy rằng hắn đều có thể tránh né được mỗi một quyền, thế nhưng kình khí mang tới công kích của Đồ Chính Lâm giống như những lưỡi dao sắc bén, càng không ngừng cắt qua da thịt của hắn, lúc này quần áo trên thân đã bị rách nát như ăn mày, lộ ra thân thể rắn chắc cứng cáp, thậm chí một số bộ vị mềm yếu đã bị cắt đứt da, máu tươi tràn ra ngoài. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang