[Dịch] Võ Đạo Tông Sư
Chương 26 : Chương 26: Rút thăm
Ngày đăng: 18:05 12-07-2018
.
Trong lúc Hứa Vạn Niên ngạc nhiên và nghi ngờ, lễ khai mạc của hội võ đạo đại học cả nước đã diễn ra. Đầu tiên là màn trình diễn của giàn nhạc giao hưởng Đại học Tùng Thành, sau đó là màn nhảy đầy sức sống tuổi trẻ của đội văn nghệ.
“Xem xong màn nhảy này là có thể về ký túc xá đánh một giấc rồi.” Thái Tông Minh rất có kinh nghiệm nói.
Lâu Thành vờ tỏ vẻ sợ hãi: “Lúc làm lễ khai giảng, Hiệu trưởng nói xàm cả nửa tiếng. Nếu hôm nay ông ấy vẫn như vậy, có khi nào bị người ta đánh luôn không?”
“Có bị đánh hay không thì tôi không biết, nhưng số người sẽ lên nói xàm trên sân khấu không chỉ có một mình ông ấy thôi đâu. Mấy hôm trước tôi xem lại đoạn phim của lễ khai mạc năm ngoái, tôi vẫn nhớ như in phần phát biểu của Hội trưởng hội liên hiệp võ đạo, phải nói đây là một phần phát biểu xuất sắc với khả năng ru ngủ người khác! Thiếu chút nữa là tôi đã ngủ gục luôn!” Vẻ mặt Thái Tông Minh như muốn nói “Anh đây đã hy sinh oanh liệt như thế đấy”.
Phía trước hàng ghế dành cho khách quý, tại chỗ ngồi dành cho câu lạc bộ võ đạo Đại học Sơn Bắc, Hứa Vạn Niên ngồi nghe Hiệu trưởng Đại học Tùng Thành phát biểu mà hai mắt muốn ríu cả lại. Nhưng anh ta không dám ngủ, vì chương trình này được phát sóng trực tiếp!
“Nói nhiều khủng khiếp luôn…” Khóe miệng chàng trai mặt có tàn nhang ngồi cạnh anh ta giật giật. Cậu ta nói: “Hứa sư huynh, anh có thể dùng năng lực miệng quạ đen của anh để rủa ông ta được không? Rủa ông ta quên lời, ném bản thảo, hay đột nhiên tăng xông gì đó ấy…”
Hứa Vạn Niên trầm mặc một lát rồi thở dài, nói: “Anh cũng muốn thế, nhưng mà, mẹ kiếp, khoảng cách quá xa!”
Dứt lời, anh ta quay sang nhìn Bành Nhạc Vân: “Những lúc như thế này, anh thấy thật hâm mộ và sùng bái Bành sư đệ. Dù xung quanh có người hay không, có ồn ào như thế nào, cậu ta cũng có thể thả hồn về nơi xa xăm, có thể “tập trung suy nghĩ đến chuyện đời”. Nhiều khi anh thấy hơi nghi ngờ, không biết liệu có phải cậu ta có dị năng trợn tròn mắt khi ngủ hay không nữa.”
“Em cũng hâm mộ anh Nhạc Vân, có thể ngẩn người ở bất kỳ đâu.” Một thành viên khác của câu lạc bộ võ đạo Đại học Sơn Bắc phụ họa thêm.
“Các cô cậu nhỏ giọng chút.” Lão sư chỉ đạo của câu lạc bộ Đại học Sơn Bắc ngồi ở hàng ghế trước chợt quay đầu lại và nói. Người đàn ông trung niên này đầu đã bạc trắng, hốc mắt sâu, khí chất cứng ngắc. Dường như ông ta khá có tiếng nói trong câu lạc bộ, nên khi ông ta lên tiếng, mọi người lập tức im lặng.
Nửa tiếng sau, hai mắt Thái Tông Minh đờ đẫn, mí mắt không ngừng đánh nhau: “Cam à, chúng ta tâm sự một chút đi! Nếu không tôi sẽ ngủ gục trong lúc đứng, sau đó sẽ ngã lăn xuống rồi trở thành trò cười của cả nước mất.”
“Tôi nghĩ Hiệu trưởng sắp nói xong rồi. Hôm nay, khách quý nhiều như vậy, mọi người đều có vài lời phát biểu. Nếu phần phát biểu của ông ấy chiếm quá nhiều thời gian, có khi lễ khai mạc sẽ kéo dài đến sáng mai.” Lâu Thành tự an ủi.
Sự náo nhiệt của bầu không khí được khơi lên nhờ các bài nhạc và điệu nhảy hạ dần xuống.
Lâu Thành vừa dứt lời, Hiệu trưởng đã đọc xong diễn văn. Thời gian đọc diễn văn có hạn, nên ông ấy miễn cưỡng dừng lại, vẻ mặt như chưa được nói thỏa mãn mà bước xuống đài.
Bốp bốp bốp!
Tiễng vỗ tay chân thành và nhiệt liệt vang lên khắp cả võ quán.
Lâu Thành và Thái Tông Minh vỗ tay rất nhiệt tình. Cả hai đều có cảm giác như vừa thoát khỏi một kiếp nạn gì đó rất lớn. Và các cậu đều rất muốn cảm ơn ông ấy đã hạ khẩu lưu mệnh (*)!
“Và sau đây, xin mời Hội trưởng hội liên hiệp võ đạo đại học cả nước, ngài Phương Kim Giác lên đọc diễn văn.” Người dẫn chương trình lại tiếp tục mời vị khách quý tiếp theo.
“…” Thái Tông Minh nhếch miệng: “Cam, chúng ta vẫn nên nói chuyện với nhau đi.”
Mắt Lâu Thành nhìn về phía mấy cái máy quay phim ở phía trước, nhỏ giọng nói: “Nói chuyện gì?”
“Cậu biết thi đấu đối kháng võ đạo đoàn thể có hình thức thi đấu đặc biệt không?” Thái Tông Minh, lúc này, đang rất muốn được nói chuyện.
“Tôi cũng không phải từ trên trển mới xuống, sao mà không biết được? Bình thường, ba vị võ giả mỗi bên sẽ lần lượt lên đài, một chọi một, người thắng sẽ ở lại trên đài, tiếp tục đấu với người tiếp theo của đội đối thủ, còn người thua sẽ phải xuống đài. Bên nào bị loại ba người trước, bên đó xem như thua. Nhưng có lúc, có thể xin thi đấu theo hình thức đặc biệt, đó chính là quần chiến! Ba người cùng lên một trận, tiến hành quần chiến, dùng trình độ võ công và khả năng bày trận để thắng đối thủ!” Lâu Thành vừa nghe Phương Kim Giác nói không ngớt miệng trên đài, vừa nói đến hình thức thi đấu đặc biệt.
Thái Tông Minh cười khì: “Vậy cậu có biết đến điển cố liên quan đến hình thức thi đấu đặc biệt này không?”
“Điển cố gì?” Lâu Thành bắt đầu cảm thấy hứng thú.
Thái Tông Minh cười nói: “Nghe nói, lúc mới lập ra cuộc tranh tài thi đấu võ đạo chuyên nghiệp, phái Huyền Vũ đã tìm đến Minh chủ võ lâm đương nhiệm, Lâm Trung Huấn, cũng chính là người đã đạt được hàm tước Tập Võ Thánh. Người của phái Huyền Vũ nói rằng, hình thức thi đấu như vậy là không công bằng, môn phái bọn họ thiên về dùng kiếm bày trận là chính, bọn họ am hiểu nhất là Tam Nguyên Định Quang Kiếm Trận, nếu lấy một chọi một không phải là lấy sở đoản của họ chọi với sở trường của người ta hay sao?”
“Hầy, cái này cũng đúng. Có mấy môn phái am hiểu bày trận hơn là thi đấu đơn độc. Hình thức thi đấu bình thường đúng là không công bằng với họ.” Lâu Thành gật đầu nói.
Thái Tông Minh cười một tiếng: “Lão Lâm cũng nghĩ vậy, cho nên mới đề ra hình thức thi đấu đặc biệt, chỉ cần sớm xin một tiếng, những môn phái như thế có thể cho ba đệ tử của mình lên một lượt và bố trí kiếm trận. Đối thủ cũng là tổ hợp ba người, có thể lấy trận phá trận, ba võ giả ở ghế dự bị cũng có thể cùng lên lôi đài, tất cả cùng đối phó với kiếm trận ấy.”
“Hình thức thi đấu này cũng khá công bằng, để môn phái không rành về bày trận chiếm ưu thế về số lượng. Vậy thì có chỗ nào buồn cười chứ?” Lâu Thành nghi hoặc nhìn Thái Tông Minh. Cậu ta cười cái gì vậy nhỉ?
Thái Tông Minh nín cười nói: “Tôi còn chưa kể hết mà. Sau khi chuyện này truyền ra, chưởng môn của Không Động viện cũng đứng ngồi không yên, ông ta tìm đến lão Lâm và nói rằng, ông ấy không thể đối xử bên trọng bên khinh như vậy được, Không Động viện bọn họ am hiểu nhất là Ngũ Phương Ngũ Hành Trận, nếu chỉ có ba đệ tử thì sao bọn họ có thể bày trận được?”
“Cũng đúng…” Lâu Thành lưỡng lự nói.
Thái Tông Minh nói tiếp: “Không Động viện nói như thế, Thượng Thanh tông cũng không ngồi yên được nữa, tại sao phải để bản thân họ chịu thiệt chứ? Sau đó, bọn họ nói với lão Lâm rằng, nếu được thì hãy suy nghĩ đến Bắc Đẩu Thất Tinh Kiếm Trận của Thượng Thanh tông bọn họ. Cậu nói xem, như vầy có phải là làm khó lão Lâm hay không?”
“Cái này đúng là khó nghĩ thật. Phải làm sao để nghĩ ra một hình thức thi đấu toàn diện và đều có lợi cho mọi người…” Lâu Thành cau mày nói.
“Lúc này, phương trượng của Đại Hành tự cũng đến, ông ấy cũng trông chờ vào lão Lâm. Ông ta nói: “Lâm thí chủ, cái này, cái này, Ngũ Bách La Hán Đại Trận…” Sau đó cậu biết lão Lâm nói gì không?” Thái Tông Minh vỗ tay một cái, rồi nhìn qua Lâu Thành. Cậu ta nói tiếp: “Lúc đó lão Lâm nói đúng một câu: “Các người cút hết cho tôi!””
Lâu Thành cũng phì cười: “Quả nhiên trên đời này không có cái gì là toàn vẹn cả.”
Hai người thấp giọng nói chuyện đến quên cả thời gian, nụ cười luôn hiện trên môi như thể đang vui mừng vì bài diễn văn của các vị khách quý trên đài. Trong lúc nói cười, thoắt cái chỉ còn lại một vị khách quý, xem hết phần ca múa xem giữa các bài diễn văn là đến phần “Tĩnh Dạ Vãn Đăng” của Lương Nhất Phàm.
Không cần đến Nghiêm Triết Kha, người dẫn đầu đội cổ vũ vỗ tay hoan hô, toàn bộ võ quán như bị nổ tung bởi tiếng vỗ tay vang trời.
Điều này không chỉ là vì sự hấp dẫn của Lương Nhất Phàm mà còn là vì sự “cố gắng” của nhóm khách quý trước đó!
“Tôi không giỏi ăn nói cho lắm, và chắc mọi người cũng muốn nhanh chóng được nhìn thấy kết quả rút thăm, nên tôi chỉ xin nói đôi lời thôi. Chúc hội võ đạo đại học cả nước mùa này thành công tốt đẹp, mong võ đạo càng ngày càng đi sâu vào lòng người, để những người trẻ tuổi không có cơ hội luyện võ khi còn nhỏ có cơ hội được tiến lên phía trước!” Lương Nhất Phàm dùng vẻ mặt “tôi hiểu cả giác đó” lời ít hiểu nhiều nói.
“Hay!” Thái Tông Minh, Hứa Vạn Niên,… đứng dậy vỗ tay đầu tiên. Mọi người đều mỉm cười vỗ tay, bầu không khí rất sôi động.
Máy chiếu được khởi động. Sau lưng Lương Nhất Phàm xuất hiện một màn hình. Phía trên là bảng biểu thi đấu của bảng đấu này, nhưng phần tên các đội sẽ đấu với nhau vẫn để trống.
Căn cứ vào hình thức thi đấu, bảng đấu này sẽ chia ra bốn tổ nhỏ. Hạt giống của bốn tổ này chính là bốn đội mạnh nhất bảng đấu năm ngoái. Bốn đội này sẽ không cần phải thi đấu vòng loại. Còn những đội còn lại phải trải qua hai hoặc ba vòng loại mới có thể tiến vào cái tổ tương ứng. Lúc rút thăm, nếu rút được bên trái sẽ được hưởng lợi thế sân nhà.
Thi đấu theo nhóm nhỏ áp dụng hình thức thi đấu đơn tuần hoàn, dựa vào thành tích năm ngoái mà quyết định sân nhà. Hai đội mạnh nhất sẽ được tiến vào bát cường và tranh tài chọn ra hai đội mạnh nhất để tham gia trận thi đấu chung kết toàn nước.
Lúc này, người dẫn chương trình và người chủ trì mang hai cái thùng, một lớn một nhỏ đặt lên trên bàn diễn thuyết trước mặt Lương Nhất Phàm. Ông ấy bắt đầu rút các lá thăm từ rương nhỏ để chọn ra đội hạt giống có mặt trong từng tổ.
“Tổ A.” Lương Nhất Phàm vươn tay vào trong, lấy ra một tờ giấy, mở ra xem rồi cao giọng nói: “Câu lạc bộ võ đạo Đại học Sơn Nam.”
Đây là hạng ba của năm ngoái.
“Tổ B… Câu lạc bộ võ đạo Đại học Sơn Bắc!” Lương Nhất Phàm vừa dứt lời. Một đám huấn luyện viên bên dưới nhìn nhau. Nếu lọt vào tổ này, bọn họ chỉ có thể tranh vị trí thứ hai.
“Tổ C… Học viện Tam Giang… Tổ D… Học viện Hải Nguyên.” Sau khi rút thăm xong đội hạt giống ở mỗi tổ, Lương Nhất Phàm chắp tay bước xuống đài. Tổ đấu thi đấu vòng loại sẽ do một vị khách quý khác rút thăm.
Tim Lâu Thành nhảy lên một cái, cậu khá để ý đến vinh quang của câu lạc bộ trường mình.
Vòng đấu loại trong bảng A không có tên của câu lạc bộ võ đạo Đại học Tùng Thành, cậu cảm thấy hơi nuối tiếc. So với Sơn Bắc và Tam Giang, hai câu lạc bộ võ đạo còn lại không khiến người ta e ngại.
“Tổ B, trận vòng loại thứ ba, đội nhà…” Vị khách quý kia rút một lá thăm ra: “Câu lạc bộ võ đạo Đại học Tùng Thành!”
Ôi trời, là một tổ đấu khó nhai… Lâu Thành hơi buồn bực.
“Không sao cả, không chừng những đối thủ khác cũng yếu thì sao? Chúng ta vẫn có hi vọng tranh vị trí thứ hai của tổ đấu.” Ngược lại Thái Tông Minh lại nghĩ rất thoáng.
Sau đó, vị khách quý kia rút thăm đối thủ của Tùng Thành – Sư phạm Nội Hải.
“Vẫn còn may.” Thấy được đối thủ là một đội khá yếu, Lâu Thành thở phào nhẹ nhõm.
Đối thủ của trận đấu loại thứ hai, bắt đầu từ Tần Dương,… hai trường học không quá mạnh. Tùng Thành ở tổ đấu này cũng xem như có một chút hi vọng.
Rút thăm xong, trời đã rất khuya rồi. Khi hai người quay lại ký túc xá, cả người mệt mỏi, không còn hơi sức để ý đến tin tức nữa. Cả hai lục đục leo lên giường và đánh một giấc thật sâu.
Đến trưa hôm sau, khi trở lại ký túc xá, Lâu Thành mới có thời gian lướt xem các tin trên diễn đàn và các trang mạng, tìm kiếm các tin tức liên quan đến lễ khai mạc của hội võ đạo đại học toàn quốc. Bởi vì có Lương Nhất Phàm tham dự buổi lễ nên tin này được khá nhiều người chú ý.
Trên trang đầu của diễn đàn Câu lạc bộ Long Hổ, cậu tìm được một bài viết liên quan, trong đó có một đoạn video tin tức, cũng có một chuyên đề do đài truyền hình Tùng Thành sản xuất.
“Chuyên đề?” Trước khi xem các bình luận bên dưới, Lâu Thành lướt xem một lượt. Sau khi xác nhận cảnh cậu với Thái Tông Minh trò chuyện vui vẻ trong lễ khai mạc không bị lọt vào ống kính, cậu mới yên tâm ấn phát video chuyên đề của đài truyền hình Tùng Thành để xem. Nhưng mà, không ngờ trong đoạn video đó lại xuất hiện khuôn mặt cậu!
“Tôi cảm thấy rất phấn khởi và vui mừng, ừm, còn có cả vinh hạnh nữa.” Cậu nhìn nụ cười ngây ngô và lời nói đần độn của bản thân trong video.
A, đây chẳng phải là lần cậu được phỏng vấn với thân phận quần chúng ở bên ngoài võ quán sao… Cậu lật đật mở cửa phòng ngủ nhỏ và hô to về phía phòng đối diện: “Khẩu Vương! Tiểu Minh! Mau lại đây xem này, chúng ta được lên tivi này!”
Sau lần phỏng vấn trước, hai người vẫn luôn ngóng cảnh bản thân được lên tivi, nên thỉnh thoảng lại xem tin tức trên đài truyền hình Tùng Thành. Nhưng, mãi vẫn chưa thấy lên tivi, cả hai cũng quên mất chuyện này. Ai ngờ phần phỏng vấn đó là một phần của chuyên đề này, phải chờ đến lúc khai mạc hội võ đạo đại học toàn quốc mới được biên tập và phát sóng.
“Thật sao?” Thái Tông Minh vội vàng chạy qua. Cậu ta ra hiệu cho Lâu Thành tua lại đoạn video: “Ấy, không tệ chút nào nha! Tôi cười lên trông rất đẹp trai đấy chứ, không giống người nào đó trông vừa đần vừa ngốc. Mau, mau kéo xuống bình luận xem xem có ai khen tôi đẹp trai không nào!”
(*) Hạ khẩu lưu mệnh: ý chỉ bác Hiệu trưởng đã nói ít đi cho mọi người được yên bình.
Bình luận truyện