[Dịch] Võ Đạo Tông Sư

Chương 16 :  Chương 16: Quyền cước thuần thục

Người đăng: 

Ngày đăng: 18:05 12-07-2018

.
Từ sau khi đi Bình Giang về, Lâu Thành cảm thấy bản thân trở nên yên tĩnh. Đó là một sự yên tĩnh thực sự, yên tĩnh từ trong ra ngoài. Lúc trước, mỗi lần khổ luyện, cậu đều dùng nghị lực lớn nhất để kiên trì bám trụ. Sau mỗi lần kiên trì cậu đều nhận được hồi báo xứng đáng nên cậu càng kiên định hơn. Nhưng cuối cùng đây cũng chỉ là một hồi trống bất chợt, cậu chỉ cố gắng tiếp tục vì muốn đạt được cấp chín chuyên nghiệp trong vòng một, hai năm tới, vì muốn chiếm được cảm tình của Nghiêm Triết Kha, vì tiền đồ tốt đẹp trong tương lai của cậu. Cảm giác như cậu chỉ cố gắng vì những thứ trước mắt mình. Tình trạng này có thể duy trì trong thời gian ngắn, có thể giúp cậu tiếp tục khổ luyện. Nhưng, nếu như vấp phải một chướng ngại nào đó, thì cậu sẽ sụp đổ, sẽ có cảm giác uể oải và đầy thất bại, tinh thần sẽ bị giày vò. Hậu quả để lại khó mà tưởng tượng nổi. Không tự phụ, không nóng nảy. Đó là lời mà cha ông đã dạy. Bản thân cậu không tự phụ nhưng lại nóng nảy. Sau khi ổn định tinh thần, Lâu Thành hoàn toàn đem những buổi tập luyện hòa vào cuộc sống của cậu, và khiến chúng hóa thành một phần trong sinh hoạt hằng ngày. Bình thản, an tĩnh, ôn hòa, kiên định. Khí chất của cậu cũng thay đổi dần. Điều này khiến Thái Tông Minh ngạc nhiên. Cậu ta thường tặc lưỡi trêu chọc cậu: “Thằng nhóc Cam này có khi nào bị “quy tắc ngầm” rồi hay không? Dạo này tính tình thay đổi hẳn.” Lâu Thành chỉ lạnh nhạt đáp lại lời cậu ta rằng: “Cậu tới đây, tôi bóp chết cậu giùm cho.” Thấm thoát thoi đưa, hai tuần đã trôi qua. Lâu Thành cảm thấy Âm Dương Trang, Lôi Hỏa Trang, Ngưng Thủy Trang trong cơ thể cậu đã đột phá được cửa ải mới. Bước vào tầng mới, cơ thể cậu có thể tùy ý giữ thăng bằng, năng lực cũng nâng cao hơn. Lực bộc phát trong hai ba chiêu ngắn ngủi cũng tăng lên. Sự tập trung và tỉnh táo khi luận võ cũng được nâng cao. Thị lực ở hai con mắt hơi cận thị của cậu tăng lên, có thể nhìn thấy rõ ràng như ngày xưa. Thậm chí cậu còn có thể cảm nhận được ai đó đang chăm chú nhìn mình. Lại một buổi sáng thứ bảy, thời gian sắp điểm mười hai giờ. Lý Mậu thu lại nụ cười trên môi, anh trịnh trọng nói: “Cam, làm một trận cuối nào.” Lâu Thành khẽ gật đầu rồi thi triển thế nghênh chiến để chuẩn bị tiếp chiêu của vị sư huynh năm hai này. Lý Mậu không còn ra chiêu thức Trực Thủ Trung Cung đơn giản như những lần trước nữa. Anh bước một bước, cả người di chuyển sang bên trái của Lâu Thành. Anh nghiêng người một chút và lấy tay trái chưởng về phía cổ Lâu Thành. Lâu Thành bình tĩnh nhấc tay trái lên và phá được một chưởng này của Lý Mậu. Nhưng cậu còn chưa kịp phản kích lại thì anh đã bước đến sau lưng cậu. Thế nhưng, Lý Mậu vừa bước tới thì chân Lâu Thành đột nhiêu đá ra sau, giống như cậu đã chuẩn bị trước vậy. “Tốt!” Anh khen một câu. Anh lại bước tiếp một bước để né tránh cú đá kia. Sau đó triển khai bộ pháp, cả người anh như một con du long, vòng quanh và không ngừng tấn công Lâu Thành. Lúc này Lâu Thành đã không cần phải vừa phòng thủ vừa nhập “tĩnh” nữa. Ý niệm trong cậu như tách biệt lại như hợp nhất. Cậu vừa chuyên chú quan sát động tác của đối phương, vừa tỉnh táo và nhanh chóng quyết định chiêu thức. Cậu gặp chiêu phá chiêu, phòng thủ ổn định, không bị Du Thân Chưởng của Lý Mậu làm rối loạn mà dẫn đến sơ hở. Đánh một trận, bộ pháp của Lý Mậu đột nhiên thay đổi. Đột nhiên anh bước lại gần, ngay sau đó là chiêu Xung Bộ Pháo Quyền. Một quyền xuất ra như bắn pháo, xé toạc không khí mà lao tới, khí thế này có thể ví như lấp sông phá núi. Lâu Thành không dám cứng rắn chống đỡ, cậu lách người sang một bên và đẩy cổ tay anh ra. Nhưng một chân của Lý Mậu đã thuận thế đá tới và chặn giữa hai chân cậu. Nếu như làm được điều này, anh vừa có điểm tựa để sử dụng kỹ năng quật ngã, vừa có thể gây ảnh hưởng cho Lâu Thành, làm cậu không thể phát lực để thi triển bộ pháp. Anh làm một phát liền trúng ngay. Gặp phải tình hình này, dòng suy nghĩ của Lâu Thành trở nên lộn xộn. Trong đầu cậu tuôn ra đủ mọi cách để ứng phó, nhưng cậu đã không còn sự do dự như lần đầu đấu tập nữa, cậu nhanh chóng đưa ra quyết định. Cậu lui về sau một bước, Lý Mậu lại tiến lên một bước, cậu lại lui thêm bước nữa. Người này tiến thì người kia lui, người này tiến tiếp thì người kia lại lui tiếp. Trông hai người lúc này như đang ăn ý phối hợp nhảy với nhau một vũ điệu. Khoảng cách giữa hai người từ đầu đến cuối vẫn không thay đổi bao nhiêu. Lý Mậu cười gian xảo một tiếng, anh không tiếp tục thử cậu nữa. Anh mạnh mẽ xông tới, lấy cước bộ làm gốc, kéo thắt lưng, song quyền tung ra liên tục như pháo liên hoàn, tốc độ cực kỳ nhanh. Lâu Thành có cảm giác như gặp phải cuồng phong bão táp, bất cứ lúc này cũng sẽ bị đánh ngã. Cậu phải dốc hết sức mới đỡ được một, hai quyền. Nhưng cậu vẫn chưa đến mức rơi vào thế thất thủ, cậu thay phiên sử dụng nắm tay, khuỷu tay, cánh tay,… để ngăn cản. Và dù thế, cước bộ dưới chân cậu vẫn không rối loạn. Từ đầu đến cuối cậu đều giữ vững trạng thái phát lực thích hợp. Dưới loại công kích này, nếu bộ pháp rối loạn, lực dùng không đủ thì cậu sẽ bại trận trong nháy mắt! Liên Hoàn Pháo Quyền, Hổ Khiếu Phong Ngầm. Lâu Thành đều hết sức chống đỡ. Lúc này cậu không còn để ý gì đến thời gian nữa. Ngay lúc Lâu Thành cảm thấy bản thân đã tới cực hạn, không thể tiếp tục được nữa thì Lý Mậu lui về sau, áp lực mà anh gây ra cho cậu đột nhiên biến mất. Cậu mờ mịt nhìn anh. Lý Mậu lắc đầu cười: “Hết giờ rồi, huấn luyện viên đã thổi còi báo hiệu buổi tập kết thúc. Đây là lần thứ nhất chúng ta đánh ngang tay.” Lâu Thành nhẹ nhàng thở ra, cậu cảm thấy hai tay vô cùng đau nhức. Cậu lắc đầu, khẽ cười: “Là nhờ sư huynh hạ thủ lưu tình.” Lời này không phải là lời nói khiêm tốn mà là lời nói thật lòng. Lúc đấu tập, Lý Mậu chưa bao giờ dùng toàn lực, chiêu thức anh sử dụng đều là những chiêu quen thuộc. “Lời này sai rồi. Nếu không phải hơn hai tuần vừa rồi anh đều đấu tập với cậu, mỗi ngày đều nhận thấy sự tiến bộ rõ ràng của cậu thì có lẽ hiện tại anh đã không tin cậu là Cam của ngày trước.” Lý Mậu cảm khái: “Hơn hai tuần trước, cậu chỉ là một tay mơ, tốc độ không nhanh, lực không đủ, phản ứng lại chậm. Nhưng bây giờ, có thể khen cậu một câu “quyền cước thuần thục” rồi.” “Quyền cước thuần thục…” Lâu Thành nhẩm lại, trong lòng cậu khá vui. “Đừng thấy câu “quyền cước thuần thục” này nghe có vẻ như một lời bình thường hay dùng để khen người mới. Đây là một trong những lời để khen một người đủ tiêu chuẩn đạt cấp chín nghiệp dư đấy.” Lý Mậu cười ha ha nói. “Sư huynh, anh đang nói đến trình độ cấp chín nghiệp dư?” Lâu Thành vui mừng hỏi. Vẫn chưa được ba tuần mà cậu đã đạt được trình độ của cấp chín nghiệp dư? Lý Mậu gật đầu: “Quyền cước thuần thục có nghĩa là khi cậu muốn thì có thể làm được ngay, trong lúc thi đấu có thể vận dụng nhuần nhuyễn và linh hoạt các chiêu thức, cước bộ không bị loạn. Chỉ riêng điều này đã ăn đứt chín mươi phần trăm mấy tên chỉ biết đấm đá lung tung. Cho nên tất nhiên là dùng để khen cấp chín nghiệp dư. Ha ha. Nhưng chưa hẳn ai đạt được cấp chín nghiệp dư đều có thuần thục quyền cước. Có người có lợi thế về cơ thể, mà thi đấu định cấp là một cuộc thi tranh tài, không đánh giá hình thức thi đấu ra sao, cho nên bọn họ ỷ vào cơ thể khó bị đánh ngã của mình và nắm đấm có thể đánh gục đối phương để giành chiến thắng, bọn họ không hề xem trọng đến việc sử dụng nhuần nhuyễn các chiêu thức và quyền cước.” Dừng một chút, Lý Mậu nói tiếp: “Hầy, vẫn câu nói cũ. Nếu không phải ngày nào cũng đấu tập với cậu, có lẽ anh đã kêu các bạn nữ đến xem * đế rồi. Cậu biết tôi mất bao lâu mới đạt được cấp chín nghiệp dư không? Mười tuổi bắt đầu luyện võ, mười lăm tuổi mới thông qua được cuộc thi định cấp, đạt được cấp chín nghiệp dư. Dù không phải ngày nào cũng tập, nhưng mất tận năm năm, là năm năm đấy. Còn cậu chỉ cần chưa đầy ba tuần!” Lâu Thành không hề đắc chí, ngược lại cậu khá bình thản nói: “Sao mà giống nhau được. Đa số mọi người đều luyện võ lúc nhỏ, đều trong lúc cơ thể đang phát triển. Rèn luyện thân thể thì sức lực mới được nâng lên. Phải mất nhiều năm mới có thể vượt qua được một người trưởng thành. Mà em đã là người trưởng thành rồi, không cần phải chờ đến khi trưởng thành nữa.” “Mặc dù cậu nói có lý, nhưng điều này cũng chứng minh rằng cậu rất có tài năng. Thật đáng tiếc mà! Sao lúc nhỏ cậu không học võ? Bỏ lỡ mất tuổi thích hợp luyện võ rồi.” Lý Mậu tiếc nuối nói. Sau đó anh vỗ vai Lâu Thành vài cái rồi xoay người đi đến phòng thay đồ. Nhìn bóng lưng của Lý Mậu, Lâu Thành vui mừng nghĩ: “Gần ba tuần đã đạt được trình độ cấp chín nghiệp dư, chờ đến đầu năm học sau, không biết mình có thể đạt được cấp mấy đây? Không nói đâu xa, hiện tại lực bộc phát của mình đã tăng cao, sự tập trung và tỉnh táo được nâng lên, khả năng cân bằng cũng tăng lên nhanh chóng, nhưng mình vẫn chưa hoàn toàn dung hòa được chiêu thức và bộ pháp. Chiêu thức làm một đường, bộ pháp đi một nẻo. Cứ có cảm giác như có một chướng ngại vô hình nào đó ngăn ở giữa. Nếu có thể phá vỡ được chướng ngại này, dung hòa hai thứ ấy lại làm một thì lúc ấy, thực lực của mình sẽ đạt đến mức nào đây?” Nghĩ đến những chuyện này, Lâu Thành bước nhanh về hướng phòng thay đồ nữ, đuổi kịp Nghiêm Triết Kha và Quách Thanh: “Thời tiết hôm nay thật tốt, xem ra ông trời rất thương chúng ta đấy.” Sau khi sắp xếp thời gian, mọi người thống nhất chiều nay sẽ giao lưu với nhau. Một giờ rưỡi tập hợp rồi đến hồ Triệu Sơn chèo thuyền, đêm đến thì ăn tối ở bên ngoài. Vì Lâu Thành, Nghiêm Triết Kha và Quách Thanh phải dậy sớm để tham gia huấn luyện đặc biệt nên mọi người quyết định sau khi ăn cơm xong không đi hát karaoke. Mái tóc đen huyền của Nghiêm Triết Kha được cột thành kiểu đuôi ngựa, trông cô tràn đầy sức sống và hoạt bát: “Tôi luôn là mặt trời nhỏ mà. Từ nhỏ đến lớn, lần nào tham gia chơi xuân hay du lịch vào mùa thu, trời đều nắng đẹp cả. Cậu phải cảm ơn tôi đấy!” Lâu Thành đang tính thừa cơ tiến tới nói với Nghiêm Triết Kha rằng: “Vậy tôi mời cậu một bữa để cảm ơn nhé.” hay “Tôi dẫn cậu đi ăn vặt để cảm ơn nhé.” thì Quách Thanh đứng bên cạnh nói chen vào: “Lát còn gặp nữa mà, cậu vội vàng cái gì? Con trai các cậu thì khỏe rồi, chỉ đến ăn một bữa cơm, nhưng con gái bọn tôi phải sửa soạn lại, còn phải gội đầu nữa.” Bị cô ấy nói như vậy, mặt Lâu Thành đỏ lên, cậu chỉ có thể cười nói: “Vậy tôi đi tắm đây. Chiều lại gặp nhau.” “Hẹn gặp lại vào buổi chiều.” Nghiêm Triết Kha tủm tỉm phất tay với cậu. Kiềm chế xúc động trong lòng, Lâu Thành bước vào phòng thay đồ. Cậu khẽ thở dài trong lòng. Sau nhiều lần trò chuyện, gặp mặt, đùa giỡn lại thêm cái danh bạn học cũ, quan hệ giữa cậu và Nghiêm Triết Kha ngày càng tốt lên. Cô ấy cũng đã gọi cậu là Cam. Nhưng dường như thiếu một cái gì đó khiến cả hai không thể nào tiến thêm một bước nữa. Cảm giác này giống như một quan hệ tốt của một nam một nữ ngồi cùng bàn thời cấp ba, mập mờ nhưng lại có gì đó hơi xa cách. Sau đó nên làm gì? Lâu Thành tắm rửa rồi ăn cơm trưa. Lúc quay lại ký túc xá, cậu thấy Triệu Cường, Trương Kính Nghiệp và Khưu Chí Cao đang chọn quần áo. Có vẻ cả ba đều muốn lấy diện mạo phấn chấn nhất, hoạt bát nhất để xuất hiện trước mặt các bạn nữ. Về phần Thái Tông Minh, cậu ta đang đứng ở một bên chỉ đạo ba người kia. “Không ngờ Khẩu Vương cậu lại có cả tài năng này.” Lâu Thành giễu cậu ta một câu. Thái Tông Minh cười nói: “Không phải tôi hay mà vì bọn này ăn mặc quá tầm thường, hừm, nhìn vào là biết ế có thâm niên, cả cậu cũng vậy nữa.” Lâu Thành nhìn cậu ta một cái, lại quay đầu nhìn đám người đang bận rộn trong phòng. Cậu hạ giọng nói với Thái Tông Minh: “Tình Thánh, cậu nói xem, có phải trong người có một chút võ công liền bừng bừng khí thế muốn thể hiện không?” “Đúng vậy. Hiệp khách thường không cưỡng lại được việc dùng võ mà.” Đang nói thì Thái Tông Minh bỗng nhiên quay đầu lại, dò xét Lâu Thành từ trên xuống dưới rồi giả vờ hoảng sợ nói: “Này Cam, đừng nói cậu tính làm thế nhé! Coi chừng ngồi tù đó!” “Nghĩ gì vậy hả?” Lâu Thành cười mắng: “Ý tôi là, lúc trước, khi tôi chưa có công phu quyền cước trong người, nếu đi giao lưu với Nghiêm Triết Kha, nhất định tôi sẽ hi vọng một đường bình an, sẽ cầu mong không gặp gì phi pháp, không gặp lưu manh, không gặp cướp giữa đường. Tóm lại là mọi chuyện thuận lợi, không gặp gì trắc trở. Nhưng bây giờ tôi lại mong gặp được lưu manh, hay gặp được một tên con nhà giàu không có đầu óc nào đó. Sau đó tôi sẽ được làm anh hùng cứu mỹ nhân.” Thái Tông Minh không phản bác, chỉ bình tĩnh nói: “Tỉnh giùm cái, người tình trong mộng của cậu còn mạnh hơn cậu đấy. Hơn nữa còn có một cấp chín nghiệp dư là lão Khưu, còn tôi với Quách Thanh nữa. Mấy chuyện anh hùng cứu mỹ nhân này chắc đến phiên cậu nhỉ?” “Ờ…” Khóe miệng Lâu Thành giật nhẹ. Được rồi, mấy vụ này không tới phiên cậu ra tay thật…
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang